Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Thân Thể Thành Thật Hơn Miệng Nhiều
Cô hỏi anh, có muốn hôn nữa không?
Trong khóe mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình đã dính vào vài phần màu đỏ tươi, anh nóng bỏng mà âm trầm nhìn cô đăm đăm, muốn một ngụm ăn sống cô ngay lập tức.
Câu hỏi này còn cần hỏi sao?
Hạ Tịch Quán tự nhiên nhận được đáp án của anh, môi của cô chậm rãi dời xuống, dán lên yết hầu nam tính của anh…
Rất nhanh, Lục Hàn Đình đã vươn tay đầy cô ra.
Hạ Tịch Quán giật mình mù mịt nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”
Lục Hàn Đình mím môi trắng bệch, khàn khàn lên tiếng: “Ai dạy cô? Trước đây cô có phải lấy lòng chồng cũ cô như thế không hả?”
Cái này…
Trước đây anh rất thích mà…
Anh rất thích cô hôn cổ của anh kết thúc…
Nhìn bộ dáng của cô, Lục Hàn Đình liền biết, đây là chồng cũ cô thích, buồn cười là, cũng là kiểu anh thích, rất thích rất thích.
Trong ấn tượng của anh, cô cực kì thông minh, bình tĩnh thong dong lại kiên định dũng cảm, anh chưa bao giờ biết cô còn có một mặt này, một mặt phụ nữ mềm mại quyến rũ.
Đều là do thằng chồng cũ chết tiệt ấy dạy cô!
Cô vốn là một tờ giấy trăng, là cái tên chồng cũ chết tiệt kia khắc lên con dấu vồn thuộc về anh lên người cô.
Lục Hàn Đình hiện tại rất tức giận, giận cô, giận tên chồng cũ kia, còn càng giận chính mình. Lục Hàn Đình anh muốn dạng đàn bà gì mà chẳn có, hết lần này tới lần khác sập xuống bẫy cô.
Anh nhắc chân dài bỏ đi, không muốn để ý đến cô.
“Lục Hàn Đình, anh lại thế nào nữa, sao anh sáng nắng chiều mưa thế hả?” Thấy anh muốn đi, Hạ Tịch Quán chạy lên trước kéo cánh tay rắn chắc của anh.
Lục Hàn Đình dừng bước lại, mím đôi môi mỏng: “Thả ra!”
c “Hạ Tịch Quán, cô dám! Cô dám chạm vào tôi, tôi sẽ không tha cho cô!” Lục Hàn Đình cắn chặc răng.
Hạ Tịch Quán to gan ngồi cưỡi lên trên người của anh, sau đó vươn tay nhỏ bé đi tới thắt lưng da bên eo anh, trước đây cô từng tháo thắt lưng anh, có kinh nghiệm, cho nên sờ soạng một chút liền “cạch” một tiếng mở ra được: “Lục Hàn Đình, không phải anh nói tôi làm anh bắt lực à, sao…. bây giờ lại cứng thế?”
Toàn bộ đồng tử Lục Hàn Đình đều tràn ngập ra màu đỏ tươi đáng sợ, đúng là anh là bị cô làm bắt lực, vì anh không hề có tính thú với bắt kỳ người phụ nữ nào khác.
Nhưng tại sao nằm dưới thân cô lại…
Lục Hàn Đình căng quai hàm ra, thắm thêm vài phần dữ tợn, mẹ kiếp anh sao lại cảm giác mình thực sự bị Hạ Tịch Quán ăn sạch thế này!
Lúc này Hạ Tịch Quán cúi đầu, hôn chụt chụt lên gương mặt điển trai kia: “Lục Hàn Đình, đừng kêu nữa, thân thể của anh còn thành thật hơn cái miệng của anh nhiều đáy.”