Chương : Anh Rất Nhớ Em
Cô đóng của lại.
Để lại anh một mình ở đây.
Người hai bàn tay xuôi ở bên người của Lục Hàn Đình siết thành quyền thật chặt, cứng đờ ngoài cửa, một giây, hai giây, ba giây… Anh chậm rãi giơ tay lên, gõ cửa.
Tiếng đập cửa “cốc cốc”, chắc chắc mà có nhịp điệu.
“Quán Quán, em không chịu mở cửa, không sao, đêm nay anh đứng ở ngoài cửa gõ cửa, cho tới khi cửa mở, có được không?”
Trong phòng Hạ Tịch Quán liền nghe được từng tiếng đập cửa vang lên đều đặn, cô lắc nguầy nguậy cái đầu nhỏ, cong gối, ôm gối ngồi trên thảm.
Cô sẽ không thỏa hiệp.
Cô sẽ không thỏa hiệp nữa.
Người đàn ông bên ngoài kia là cao thủ giở trò, kỳ thực anh rất biết chơi đùa với trái tim cô anh từng bước ép sát, dùng kiếm chỉ vào cô.
“Quán Quán, anh thấy trong người nóng quá, dược tính phát tán rồi, càng ngày càng khó chịu, anh rất muốn em.”
Nhiệt độ trên người Lục Hàn Đình càng lúc càng nóng, ngay cả mỗi một lần hít thở đều là hơi nóng, thuốc Dạ Minh Châu hạ dĩ nhiên là loại tốt nhát.
Hầu kết anh di chuyển, muốn đanh đè nén cơn khô nóng trên người, nhưng trí óc bắt đầu xoay vần, tất cả đều là bóng hình cô.
Thuốc này giống như là một mặt gương chiều tâm, người phụ nữ đầu tiên mắt hiện lên chính là người anh khao khát nhất cả cuộc đời, là chấp niệm sâu nhát.
“Thiếu chủ, anh vẫn khỏe chứ?” Sùng Văn ngoài cửa lo lắng hỏi.
Sùng Văn còn nhìn một chút cửa phòng đóng chặt trước mặt, anh ta cảm thấy thiếu chủ nhà mình lần này quả thật đùa quá trớn rồi.
Lệ Yên Nhiên đã không thể chờ đợi, cô ta nhanh chóng xông tới, từ phía sau ôm chặt lấy vòng hông to lớn của Lục Hàn Đình: “Anh Hàn Đình, Hạ Tịch Quán không muốn anh, nhưng em muốn này, trái tim đều loạn nhịp vì anh, không tin anh sờ một cái xem, tim em bây giò đang đập thình thịch đó…”
Lệ Yên Nhiên cầm bàn tay Lục Hàn Đình, đặt trên bộ ngực phập phồng của mình.
Trong phòng.
Hạ Tịch Quán nghe vô cùng rõ ràng từng tiếng động bên ngoài, Lệ Yên Nhiên này động tình, nếu như bên ngoài có giường, cô đoán cô ta đã đè ngã Lục Hàn Đình.
“A…” Chợọt Lệ Yên Nhiên rên nhẹ một tiếng: “Anh Hàn Đình, anh bóp đau người ta quá à.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng giơ tay lên, che kín lỗ tai mình, cô không nghe.
Mặc kệ anh hiện tại cùng Lệ Yên Nhiên đang làm những gì, cô biết anh đều là cố ý, có ý khích cô, cố ý ép cô.
A…” Phía ngoài Lệ Yên Nhiên lại kêu một tiếng, vừa vui mừng vừa hưng phấn: “Anh Hàn Đình, anh dẫn em đi đâu vậy, hay đến phòng của em đi! Phòng em ở ngay cạnh nè.”
Phía ngoài Lục Hàn Đình dẫn Lệ Yên Nhiên đi.
Rất nhanh, bên tai Hạ Tịch Quán liền an tĩnh.
Cô chậm rãi lấy tay xuống, bên ngoài đã im lặng.
Anh đi rồi.
Mang theo Lệ Yên Nhiên đi.
Anh đã cùng Lệ Yên Nhiên lăn giường một lần, bây giờ là muốn lên lần thứ hai saovvv Đau quá.
Ngực đau quá.
Hạ Tịch Quán vươn tay đè lên trái tim mình, lúc này trên tay ám áp, một giọt, hai giọt, ba giọt máu từ mũi cô chảy xuống.
Cô chảy máu mũi.
Hạ Tịch Quán biết, chất độc trong người lại phát tác.
Cô cầm giấy lau sạch toàn bộ máu trên mũi và trên tay, sau đó ném giấy vào trong thùng rác.
Cô biết, chất độc kia đã khuếch tán ra khắp nơi rồi, cô cần máu Lệ Yên Nhiên.
Chính vìvậy, Lục Hàn Đình sẽ vướng víu với Lệ Yên Nhiên cả đời.
Viền mắt Hạ Tịch Quán nóng lên, từng giọt nước mắt lớn đập xuống.
Lập tức, cô khóc không thành tiếng.
Trong căn phòng yên tĩnh đều quanh quản tiếng khóc ẩn nhẫn của cô, bi thương đớn lòng như thế.
Không biết vì sao cô lại khóc nữa…
Chỉ là rất muốn rất muốn khóc.
“Khóc cái gì?”
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn từ tính.