Chương : Bảo Anh Ta Tới Đón Tôi
Rất nhanh, hotline bên kia chuyển đến nhân viên , giọng người phục vụ kia truyền tới: “Chào cô, tôi là nhân viên số , rất vui được phục vụ cô, xin hỏi có thể giúp gì cho cô ạ?”
Mi mắt tinh xảo như tranh vẽ của Hạ Tịch Quán lộ ra vài phần lạnh lùng: “Chủ tử của anh đâu?”
Người phục vụ kia im lặng vài giây: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì.”
“Lúc anh cầm rượu đỏ tiến vào, tôi thấy thân thể anh nhẹ như chim yến, võ công phi phàm, đừng phí thời giờ nữa, chủ tử của anh Thất công tử đâu, hoặc là nói, Tô Hi đâu?”
Lệ Yên Nhiên hoàn toàn nghe không rõ Hạ Tịch Quán đang nói cái gì, huyệt đạo của cô ta bị đè xuống, đau quá, cô ta chỉ có thể giãy giụa: “Hạ Tịch Quán, mày buông tao ra!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa “rầm rằm rằm”, Sùng Văn vẫn luôn đi theo Hạ Tịch Quán, nhưng Hạ Tịch Quán mang theo Lệ Yên Nhiên thoắt cái vào phòng vệ sinh nữ khiến anh ta bất ngờ.
Tất cả phát sinh quá nhanh, động tác Hạ Tịch Quán quá nhanh quá mạnh, giết Sùng Văn bất ngờ không kịp trở tay, hiện tại trong lòng Sùng Văn đã vang lên tiếng chuông cảnh báo, anh ta biết đã xảy ra chuyện.
Nhất định đã xảy ra chuyện.
Sùng Văn xoay người chạy, đi tìm Lục Hàn Đình.
Trong phòng rửa tay, Hạ Tịch Quán biết thời gian của mình hữu hạn, nên cô không định vòng vèo với tên này, trong khoảng thời gian này cô vẫn yên lặng, không có bất kỳ động tác nào cũng là bởi vì cô đang đợi một người, là một người rất quan trọng, người này chính là… Tô HiI Cô đến làng du lịch này, chính là cho Tô Hi cơ hội thừa lúc vắng xông vào, nếu như Tô Hi là một người thông minh, có thể phối hợp hoàn mỹ với cô.
Quả nhiên, Tô Hi không để cô thất vọng.
Khi phục vụ cầm rượu đỏ bình xuất hiện, cô liền biết đây là Tô Hi.
Bên kia truyền đến giọng tên phục vụ: “Hạ tiểu thư, chủ tử nhà tôi vẫn nói cô không phải là người tầm thường, cô quả nhiên thông tuệ.”
“Cám ơn nhiều, chuyển lời cho chủ tử nhà anh, bảo anh ấy tới đón tôi.”
Hạ Tịch Quán cũng không nói Tô Hi đón cô ở đâu, dù sao cho dù rời khỏi làng du lịch này, bên ngoài còn có thế lực hai nhà Lục Lệ cùng Thượng Quan Đằng nhìn chằm chằm, cô muốn xem thử rốt cuộc Tô Hi dùng cách gì từ gọng kìm hai phía này đón cô đi được, cô cũng không nói gì mà trực tiếp cúp điện thoại.
Thả di động lại về túi Lệ Yên Nhiên, cô buông Lệ Yên Nhiên ra.
Cảm giác đau đớn cả người Lệ Yên Nhiên như vậy trong nháy mắt lui sạch, cô ta nhìn một chút cổ tay mình, đã bị Hạ Tịch Quán túm đỏ.
Không nghĩ tới Hạ Tịch Quán này hung hăng như thế, dĩ nhiên động thủ với cô ta.
Lệ Yên Nhiên nỗi trận lôi đình, cô ta vô cùng căm hận oán độc nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, mày đến tột cùng muốn làm gì, vừa rồi mày cầm điện thoại của tao gọi cho ai?”
Hạ Tịch Quán chẳng buồn liếc đến Lệ Yên Nhiên, cô trực tiếp tự tay mở ra cửa phòng vệ sinh, đi ra ngoài: “Lục Hàn Đình động tay động chân với điện thoại tôi, tôi không liên lạc với bên ngoài không được, cho nên vừa rồi mượn điện thoại cô dùng một lát.”
Cái gì?
Lệ Yên Nhiên cũng mơ hồ đã nhận ra Hạ Tịch Quán khác thường: “Hạ Tịch Quán, mày tưởng mày có thể lừa anh Hàn Đình sao? Tao sẽ mách anh ấy.”
Hạ Tịch Quán dừng bước, hiện tại cô dừng ở trên cầu thang, nơi đây rất nguy hiểm, trật chân một cái liền lập tức té xuống.
Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán rơi trên mặt Lệ Yên Nhiên: “Tôi đã nói cho cô biết, chẳng lẽ còn sợ cô nói cho Lục Hàn Đình?”
“Mày!