Chương : Cọng Rơm Cuối Cùng Cái gì?
Cô mang song thai?
Hạ Tịch Quán lập tức ngồi phắt dậy: “Thật không? Tôi xem một chút.”
Cô vẫn thường bắt mạch cho chính mình, hỉ mạch này từ lúc mới bắt đầu cũng rất mạnh mẽ, nhưng cô cũng chẳng ngờ đến mình mang thai đôi.
“Hạ tiểu thư, cô nhìn đi, đây là hai cuống rốn, dị trứng song sinh, cô nghe thai tâm của các bé này, đều rất tốt, các bé rất khỏe mạnh.”
Hạ Tịch Quán thấy được hai cuống rốn, hai cuống rốn nhỏ xíu, đây là sự thật, cô vậy mà thực sự mang song thai.
Trong bụng không phải một cục cưng, mà là đến tận hai cục cưng.
Hạ Tịch Quán cảm thấy quá vui mừng, cô cho tới bây giờ không dám mong, hơn nữa hai bé còn phát triển rất tốt, hết sức khỏe mạnh.
Hạ Tịch Quán nằm trở về, đôi mắt sáng long lánh, lóe ra tia vui mừng: “Tô Hi, anh nghe được không? Em mang song thai!”
Hạ Tịch Quán không kịp chờ đợi chia sẻ tin tức tốt này cho Tô Hi, giây phút này hạnh phúc từ đáy lòng sắp tràn ra, phải chia sẻ cùng người khác.
Đây chắc chắn là khoảnh khắc hạnh phúc hiếm có của Hạ Tịch Quán trong quãng thời gian này, Tô Hi nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt thiêu đốt cả người, trở nên tiên hoạt dị thường: “Quán Quán, chúc mừng em.”
Lúc này bác sĩ cười nói: “Hạ tiểu thư, mang song thai rất cực khổ, với thân thể trước mắt của cô dựng dục một đứa bé cũng đã rất mệt mỏi rồi, hiện tại hai đứa bé đoạt dinh dưỡng với cô, cô nhất định phải ăn nhiều cơm vào nhé. Niềm tin là động lực kiên trì lớn nhất của chúng ta, cố gắng lên.”
Hạ Tịch Quán dùng sức gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô nhất định sẽ cố gắng.
Kỳ thực phản ứng nôn nghén của Hạ Tịch Quán gần đây rất nghiêm trọng, không thấy ngon miệng, ăn cái gì cũng không vài, nên bây giờ cô hơi gây.
Nhưng từ giờ trở đi cô quyết định, cho dù ăn không vào cô cũng phải buộc chính mình ăn, cô nhất định phải đưa hai cục cưng bình an tới thế giới này.
Kiểm tra siêu âm kết thúc mỹ mãn, Hạ Tịch Quán từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị đi một chút.
Lúc này màn hình siêu âm tắt đi, biến thành màn hình đen, Hạ Tịch Quán ngắng đầu một cái, tình cờ thấy được chính mình.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này cô thấy được bản thân.
Con ngươi trong suốt của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rút lại, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Cô đã từng là thiếu nữ tuổi trẻ trung, ngũ quan tinh xảo tuyệt sắc, nhưng bây giờ cô già rồi, trên mặt chỉ chít nếp nhăn, thoáng nhìn giống như một bà lão tui.
Mấu chốt là, cô thấy được trên đầu mình một mảng… trắng xóa.
Cô rốt cuộc cũng biết được lúc sáng sớm tại sao người làm nữ kia phải kinh hoàng nhìn cô như vậy, cô rốt cuộc cũng biết được vì sao Tô Hi cầm dây buộc tóc cột cho cô, đó là bởi vì…
tóc cô trắng phaul Suối tóc đen nhánh đã từng như tơ lụa bung xõa nơi đầu vai, nay đã hóa thành một mảng trắng xóa.
Hạ Tịch Quán biết mình đã già, nhưng cô cố chấp không cắt tóc, mái tóc đen dài này là thứ cuối cùng của cô, là cố chấp sau cùng của cô.
Mái tóc này Lục Hàn Đình rất thích, cô vẫn vì anh mà giữ lại.
Nhưng bây giờ thứ cô còn sót lại kia cũng không có.
“Cạch” một tiếng, Hạ Tịch Quán nghe được âm thanh cõi lòng mình tan nát, cọng rơm cuối cùng của cô cuối cùng cũng bị mái tóc trắng xóa kia hoàn toàn ép vỡ.
Tô Hi cầm giầy tới liền thấy Hạ Tịch Quán nhìn chằm chằm vào màn hình đờ ra, anh nhanh chóng đi tới, dùng thân thể cao to chặn màn hình: “Quán Quán, mang giày, chúng ta phải đi về nghỉ ngơi, bây giờ trong bụng em còn có hai đứa bé, nhất định phải vì con mà cố gắng.”
Nhắc tới con, Hạ Tịch Quán rũ mi xuống, che giấu tất cả tâm tình nơi đáy mắt, cô nhẹ nhàng nhéch khóe môi: “Em biết rồi.”