“Cướp!! Cướp!!”- Trên con phố sầm uất đông người qua lại tại thành phố A bỗng dưng có tiếng hét thất thanh của một phụ nữ khiến mọi người không khỏi chú ý.
Cùng lúc đó có một bóng dáng của một cô gái nhanh nhẹn bang
qua biển người chạy theo tên cướp ấy, chạy theo sau là một nhóm tầm mười người cũng vội đuổi theo.
Cô ấy đuổi theo tên cướp qua mấy con đường đến đoạn khu vực đang thi công cầu vượt bị bỏ dở thì dừng lại.
Cô ấy với dáng người cao tầm m, mái tóc đen được cột gọn lên cao lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng trơn cùng quần jean đen đơn giản, khoác ngoài thêm chiếc áo jean đen trông rất cool ngầu kết hợp với đôi giày Palladium màu trắng đúng chuẩn soái tỷ.
Cô vừa gập người chống hai tay lên gối thở vừa lên tiếng: “Hộc…hộc…anh hết đường rồi, mau trả lại đồ lại đây!” Vừa nói cô vừa đưa tay ra đòi lại món đồ từ tay tên cướp ấy.
Hắn nhìn lại phía sau mình, vì cầu còn đang thi công dở dang nên chỉ mới hoàn thành được phân nửa nên phía sau hắn là một dòng nước xanh biếc sâu không thấy đáy.
Hắn nắm chặt chiếc túi vừa cướp được lớn giọng nói: “Tốt nhất cô đừng lo chuyện bao đồng kẻo phải mang họa vào người đấy!”
Cô đứng thẳng người nói: “Chỉ e hôm nay người xui xẻo là anh rồi.” Cô thò tay vào túi áo khoác mang ra một tấm thẻ có in hình cô và nói: “Tôi là Thẩm Thiên Tuyết, đội trưởng đội đặc nhiệm phòng chống tội phạm quốc tế.
Hôm nay nếu anh trả lại cái túi đó cho tôi thì tôi sẽ tha cho anh.”
Tên đó siết chặt lấy cái túi hàng hiệu trên tay một hồi lâu, sau khi suy nghĩ xong hắn mới từ từ đưa chiếc túi ấy về cho cô, Thiên Tuyết từ từ bước đến hắn giơ tay cầm lấy chiếc túi thì bỗng nhiên bị hắn đẩy sang một bên vô tình ngã nhào vào một đoạn sắt gần đó.
Lúc cô ngã nhào xuống bị thanh sắt nhọn ấy đâm thẳng vào bụng thì đồng đội của cô chạy đến hô lớn: “Thiên Tuyết!!!!!!” Rồi định chạy đến bên cô xem xét vết thương.
Thiên Tuyết đau đớn đưa tay giữ chặt lấy vết thương ngăn máu chảy ra, trên mặt khẽ nhăn lại vì đau đớn.
Tên cướp thấy có người đến thì đâm ra hoảng sợ, vốn dĩ hắn chỉ muốn xô cô ra xa để chạy thoát nhưng không ngờ lại
khiến cô thành ra như vậy.
Nếu bị bắt được sợ sẽ bị quy vào tội cố ý giết người thì lúc đó coi như chấm hết.
Thiên Tuyết cố gắng nuốt xuống cơn đau giơ tay ngăn đông đội chạy đến, cô gượng người đứng lên nắm lấy tay hắn, tên cướp vì tâm trí đang hoảng loạn lại bị cô nắm tay khiến hắn phát hoảng vội vàng nắm lấy tay cô rồi nhảy ùm luôn xuống dòng sông lạnh lẽo bên dưới nhằm trốn thoát.
“Thiên Tuyết!! Thiên Tuyết!!” Đồng đội của Thiên Tuyết thấy vậy đồng thanh hét lớn gọi tên cô rồi vội vã nhào đến, chỉ thấy dòng nước bên dưới dao động mạnh mẽ rồi lại từ từ im lặng như chưa hề có chuyện xảy ra.
Bọn họ hoảng sợ vội dùng điện thoại gọi đội cứu hộ đến hỗ trợ.
Thiên Tuyết không kịp phản ứng đã bị tên cướp lôi luôn xuống sông, thế nhưng sau khi cô vừa chạm vào dòng nước lạnh thì cô lại cảm thấy thân thể nhẹ bổng tựa như bóng bay vậy, trước mắt bỗng từ từ mờ dần rồi chìm vào
bóng tối cứ như ai đó đã rút lấy tất cả ánh sáng đi mất vậy.
- --------------------------
Thiên Tuyết từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, cô có chút ngạc nhiên vì khung cảnh xung quanh được bao bọc bởi một màu trắng xóa, nhìn quanh một lúc dường như cô thấy một bóng người đang từ từ tiến đến.
Thiên Tuyết nheo mắt lại để nhìn cho rõ hơn thì bóng người ấy cũng đã tiến gần đến cô hơn.
Hóa ra là một cô gái tầm khoảng hai mươi ba nhưng mái tóc lại được búi lên kiểu dáng hơi là lạ, gương mặt lại vô cùng xinh đẹp, làn da trắng hồng mịn màn cùng với mày sắc, làn mi dài cong vút và ánh mắt long lanh biết cười,
chiếc mũi cao với làn môi màu hoa đào ngọt ngào.
Trên người mặc bộ quần áo kì lạ với nhiều lớp khác nhau giống như trong những bộ phim cô thường hay xem vậy.
Người con gái ấy nhìn Thiên Tuyết mỉm cười cất tiếng: “Cô nương chính là Thẩm Thiên Tuyết sao? Quả thật rất xinh đẹp còn chính nghĩa nữa, thật tốt!”
Thiên Tuyết nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng không hề quen biết sao lại biết được tên cô vậy chứ? Thiên Tuyết nghiêng đầu hỏi lại: “Cô là ai? Sao lại biết tên tôi? Còn nữa, đây là đâu?”
Cô gái kia nhẹ nhàng đáp: “Ta tên là là Nguyệt Tử Dao, đây là ranh giới trước khi bước vào điện Âm Ti để trình báo Diêm Vương.
Ta ở đây đợi cô nương lâu rồi đó.”
Thiên Tuyết càng nghe càng khó hiểu: “Đợi tôi? Đợi tôi làm gì chứ?”
Tử Dao cười nhẹ: “Ta vốn là phó cung chủ của Huyết Long cung ở Hoàng Vân quốc.
Khi ta còn sống vì yêu một người mù quáng mà hết hãm hại người này đến hãm hại người kia, không biết đã bao nhiêu người vô tội bị ta hành hạ.
Cuối cùng ta bị người đó nhốt vào biệt viện không được ra ngoài nửa bước và bị người hại chết.
Trước lúc chết ta chỉ có một tâm nguyện muốn được sửa sai mọi lỗi lầm, Diêm Vương thấy ta có lòng thống hối nhưng vì tội nghiệt quá nặng nên chỉ cho người đến thay thế ta sống tiếp để thay đổi và cô nương là người đó.”
Thiên Tuyết vẫn không thông được lắc đầu: “Cái gì mà Huyết Long cung? Cái gì mà Hoàng Vân quốc? Tôi thật sự không hiểu gì cả!”
Tử Dao vẫn kiên nhẫn giải thích: “Cô nương vốn chưa đến số tử nhưng vì sự nhầm lẫn nên cô nương mới ở đây.
Vì vậy cô được đặc cách cho sống lại nhưng ở một thế giới khác và một thân phận khác.
Còn ta vì chết nhưng vẫn còn tâm nguyện vì vậy mà cô sẽ là người sống tiếp thay ta.”
Thiên Tuyết hoang mang tột độ: “Có chuyện như vậy sao? Chuyện này…”
Tử Dao đặt một tay lên vai cô: “Ta biết với một người ở thời đại của cô khó mà chấp nhận được nhưng đây là sự thật.
Đến đó cô sẽ được sống lại và bắt đầu một cuộc đời mới với than phận mới không tốt hơn là bị chết oan sao?”
Thiên Tuyết sau khi nghe đến đây thì thấy có lý, đúng vậy! Sống còn hơn là chết.
Cô gật đầu đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ sống thay cô vậy.
Không ngờ tôi lại có cơ hội trùng sinh và xuyên đến thế giới khác để bắt đầu một cuộc đời mới.
Tôi sẽ cố gắng giúp cô hoàn thanh tâm nguyện.”
Tử Dao nghe thấy thì vui mừng nói: “Tốt quá, nào! Để ta mang ký ức bản than truyền lại cho cô để cô ứng biến được trong mọi chuyện.” Vừa nói vừa đặt tay lên đỉnh đầu cô.
Tử Dao mỉm cười: “Xong rồi đó! Giờ cô hãy về với
thân xác ta đi.
Mong cô hãy giúp ta sửa đổi sai lầm của ta, mong cô sẽ có một mối lương duyện ngọt ngào êm đẹp.”
Dứt lời thì bỗng niên có một làn khói trắng tỏa ra xung quanh bao gọn lấy Thiên Tuyết rồi nâng cô bay lên, Thiên Tuyết nhìn xuống chỉ thấy Tử Dao đang mỉm cười nhìn cô, bàn tay đưa lên vẫy chào tạm biệt rồi xoay người đi và thân ảnh cũng từ từ mờ nhạt mà biến mất cứ như chưa hề tồn tại.
Mấy nay mình bậy nên giờ mình mới up truyện mới, mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ cũng như góp ý cho truyện của mình thêm hoàn chỉnh ạ!!!.