Chiều hôm sau….
Thiên Tuyết đang ngồi uống trà phí trước sân ngắm hoàng hôn thì thấy Sở Vân từ xa đi đến.
Thiên Tuyết cười nhẹ: “A Vân, mau đến đây ngồi cùng ta uống trà đi.”
Sở Vân nhẹ nhàng bước đến, từ từ ngồi xuống nhìn Thiên Tuyết và nói: “A Tuyết, sao hôm nay muội có nhã hứng ngắm cảnh vậy?”
Thiên Tuyết vừa nhấp một ngụm trà thơm vừa nói: “Ta vốn rất thích ngắm hoàng hôn nhưng vì dạo này thanh lâu đang trong quá trình mở rộng nên ta bận đến túi bụi chẳng có thời gianC.
Hôm qua công việc ta và A Diệp đã giải quyết xong nên giờ mới có rảnh rỗi để mà ngắm hoàng hôn đó chứ!”
Sở Vân ngước lên nhìn ánh mặt trời đang dần lặn về chân núi khẽ nói: “Ta nghe nói hôm qua cung chủ đến đây còn cùng muội xem sổ sách phải không?”
Thiên Tuyết chán nản nói: “Huynh đừng nhắc nữa.
Không biết tên này bị cái gì mà cứ đến Thanh An viện mãi vậy không biết.
Khiến ta đây thật phiền.”
Sở Vân quay sang nhìn Thiên Tuyết giả vờ hỏi: “Ta không nghĩ muội lại ghét ngài ấy đến như vậy đó.”
Thiên Tuyết lắc đầu: “Ta không phải là ghét hắn.”
Sở Vân khó hiểu hỏi: “Vậy chứ là gì?”
Thiên Tuyết đáp: “Chỉ là lúc trước khi ta theo đuổi thì hắn lại vô tâm mà gạt bỏ đi tình cảm của ta một cách không thương tiếc.
Giờ ta đã thông suốt rồi, có những chuyện không phải cứ cố gắng thì sẽ có kết quả tốt nên ta mới muốn tránh xa hắn một chút.
Hơn nữa hắn cũng đã có Kiều Liên là thê tử nên ta không muốn nàng ta hiểu lầm.”
Sở Vân vội vàng giải thích: “Kiều Liên nào phải thê tử ngài ấy chứ? Chẳng qua ngài ấy vì thú phong tình nhất thời say đắm nhan sắc nàng ta mới như vậy mà thôi.
Cung chủ phu nhân mới là thê tử của ngài ấy, muội đừng nghĩ
như vậy.”
Thiên Tuyết với gương mặt không quan tâm nói: “Ta không quan tâm, dù sao người ấy có là ai cũng chẳng liên quan đến ta cả.”
Sở Vân tò mò hỏi: “Mà sao muội lại muốn vứt bỏ đoạn tình cảm ấy vậy?”
Thiên Tuyết đáp: “Bị hắn phũ đến mức như vậy thì có ngốc đến đâu cũng phải nhìn ra chứ.
Hơn nữa nhìn bộ mặt hắn như kiểu “muốn chết nhào vô” thì ai mà yêu cho nỗi.
Ta lúc trước đúng là mù mới yêu hắn đấy.”
Sở Vân lại nói: “Vậy nếu ngài ấy thay đổi thì muội liệu….”
Thiên Tuyết nhanh chóng khẳng định: “Không bao giờ! Huynh có khi nào biết rõ mối tình cảm ấy không thể có kết cục đẹp mà cứ đâm đầu vào không? Ta là không rồi đó.”
Sở Vân lại nói: “Nếu ngài ấy vì muội mà thay đổi thì sao?”
Thiên Tuyết lắc đầu: “Chuyện đó ta chưa suy nghĩ đến mà cũng sẽ chẳng xảy ra đâu.”
Sở Vân im lặng nhìn nàng: “Nó đã xảy ra rồi đấy muội muội ạ, chỉ là ta không dám nói ra mà thôi a!” Y chỉ dám nhủ thầm trong lòng mà thôi.
Ngồi trò chuyện thêm vài câu thì Sở Vân quay về dược phòng tiếp tục pha chế thuốc.
Ngay lúc ấy Thần Phong lại đi đến.
Thiên Tuyết nhìn thấy thì đã muốn đau đầu, nàng lầm bầm: “Lại đến nữa sao?”
Thần Phong bước đến ngồi xuống cạnh Thiên Tuyết và hỏi: “Nàng đang ngắm hoàng hôn sao?”
Thiên Tuyết nở nụ cười công nghiệp nhìn hắn và nói: “Đúng vậy.
Cung chủ đến đây có chuyện gì sao?”
Thần Phong thản nhiên đáp: “Ta chỉ là muốn đi dạo một chút mà thôi.” Có đánh chết hắn cũng không dám nói vì hắn nhớ nàng nên hắn mới đến Thanh An viện này chỉ để nhìn thấy nàng mà thôi.
Thiên Tuyết nhướng mi: “Hôm nay cung chủ thật có nhã hứng nhỉ? Nhưng dường như ngài đi nhầm rồi thì phải.
Đây là tiểu viện của ta cứ không phải là hoa viên của ngài đâu.”
Thần Phong nhếch môi nói: ‘Nhưng tiểu viện này lại có phong cảnh rất đẹp, ở đây ta thấy rất thích.
Không khí cũng rất trong lành và mát mẻ.”
Thiên Tuyết đứng dậy phủi sơ những cánh hoa rơi trên y phục và nói: “Vậy ngài cứ ở đây mà ngắm cảnh đi nhé.
Ta vào ngủ đây.”
Thiên Tuyết nói xong thì xoay người đi vào trong, Thần Phong đưa mắt nhìn theo bóng dáng ấy mà lắc đầu cười khổ: “Lại bị đuổi nữa sao?” Hắn đã quá quen cách hành xử này nên hắn cũng không lấy gì là buồn nữa, hắn đứng
lên nhìn vào căn phòng còn sáng đèn ấy rồi lẳng lặng ra về..