Nhìn bóng dáng Thiên Tuyết đi khuất thì Thần Phong xoay người quay về ghế của cung chủ ngồi suy nghĩ về thái độ là lùng của nàng, suy nghĩ một hồi thì môi hắn như có như không mà câu nhẹ lên: “Thiên Tuyết, nàng đây là muốn dùng chiêu với ta sao? Ta cũng muốn xem nàng đang muốn bày trò gì để gây chú ý đến ta đây.” Hắn nhếch
môi tự đắc về mình, nếu Thiên Tuyết mà biết được những gì hắn nghĩ chắc nàng cười đến nội thương mất.
Tại Thanh An viện….
Sau khi trở về thì Thiên Tuyết gọi Lam Diệp ra ngoài chiếc võng được thợ làm xong cách đây nửa tháng, hai đầu võng được mắc vào thân hai cây hoa lê to lớn cùng tàn lá xòe rộng mát mẻ.
Lam Diệp ngồi dưới góc cây nhìn lên Thiên Tuyết hỏi: "Phó cung chủ, người đã nắm được hết việc kinh doanh của địa cung chúng ta hết rồi chứ?" Một hồi lâu mà vẫn không thấy nàng đáp lại Lam Diệp hơi lớn giọng gọi nàng: "Phó cung chủ?! Phó cung chủ?!"
Thiên Tuyết đang mải mê suy nghĩ đến khi Lam Diệp lớn tiếng gọi thì nàng mới giật mình hồi tỉnh: "A Diệp, có chuyện gì sao?"
Lam Diệp đáp: "Phó cung chủ, từ nãy giờ thuộc hạ thấy người suy tư không nói gì có phải người vẫn còn khó chịu ở đâu không?"
Thiên Tuyết lắc nhẹ đầu đáp: "Không, ta không sao.
Chỉ là ta đang thắc mắc một chuyện thôi."
Lam Diệp hiếu kỳ hỏi: "Là chuyện gì vậy ạ?"
Nàng ngồi trên chiếc võng gỗ đung đưa vừa hỏi Lam Diệp: "Lúc nãy trên điện ta có để ý thấy ngươi, Lương Thanh, Sở Vân và tên thần kinh..à không phải...tên Thần Phong kia có gì đó không đúng.
A Diệp, ngươi và Lương Thanh là như thế nào? Và Tên Thần Phong kia với Sở Vân lại là như thế nào?”
Lam Diệp nghe nàng hỏi đến chuyện đó thì giật nảy mình, cô vội vàng phủ nhận: “Thuộc hạ và Lương Thanh không có gì cả, phó cung chủ đừng hiểu lầm.”
Thiên Tuyết dừng võng lại đưa mắt nhìn cô, trên mặt ghi rõ hai chữ “không tin”.
Theo kinh nghiệm tra khảo tội phạm thì Thiên Tuyết có thể không nhìn ra sao? Nàng mỉm cười: “Miệng bảo không nhưng ánh mắt lại nói có.
Bốn chữ “Ta yêu Lương Thanh” được viết rõ trên mặt ngươi mỗi khi ngươi và hắn chạm mặt rồi mà còn muốn chối nữa sao?”
Lam Diệp bị Thiên Tuyết vạch trần liền cúi đầu im lặng, Thiên Tuyết thấy vậy mở miệng nói: “Cả ta mà ngươi cũng muốn giấu luôn sao?”
Lam Diệp ngước mắt lên nhìn bầu trời thăm thẳm xa xăm và bắt đầu kể: “Thật ra lúc trước thuộc hạ có làm việc chung với Lương Thanh một thời gian khi còn giữ chức vụ tả hộ pháp.
Trong thời gian đó thuộc hạ và Lương Thanh thông qua tiếp xúc thì có tình cảm với ngài ấy.
Cách đây ba tháng thuộc hạ đã trực tiếp gặp Lương Thanh để tỏ tình nhưng lại bị huynh ấy thẳng thừng từ chối còn luôn tìm cách tránh né thuộc hạ, sau đó thuộc hạ mới biết huynh ấy đã yêu một người khác.
Vài ngày sau người ra tay đánh A Lạc khiến cung chủ tức giận cấm túc còn tước luôn chức vị tả hộ pháp của thuộc hạ và cùng bị giam vào Thanh An viện với người, từ đó thuộc hạ cũng học cách buông bỏ một người không yêu mình để tránh bị tổn thương nhiều hơn.”
Thiên Tuyết đưa mắt nhìn lên trời thầm nói: “Không ngờ Lam Diệp vì thuộc hạ thân cận của Tử Dao mà lại bị liên lụy như vậy.
Nếu Tử Dao cũng hiểu được điều này thì có lẽ sẽ không phải có một kết cục thê thảm như vậy.” Nàng cúi xuống nhìn Lam Diệp hỏi: “Vậy còn tên Thần Phong và Sở Vân là sao?”
Lam Diệp đáp: “Thuộc hạ yêu Lương Thanh nhưng dường như Lương Thanh lại yêu cung chủ, cung chủ lại yêu Sở dược sư, Sở dược sư lại cùng Quản ám vệ yêu nhau trong khi người lại yêu cung chủ.
Sự việc là như vậy đấy ạ.”
Thiên Tuyết nghe xong thì bị sốc nặng đến đờ người ra, phải mất một lúc lâu nàng mới hồi thần khẽ lẩm bẩm: “Mấy người la đang chơi hệ bùng binh à? Đã vậy còn thể loại đam mỹ luôn chứ!” Rồi nàng nhìn đến Lam Diệp mà buồn
thay cho cô, cứ ngỡ mình sẽ là nữ chính ngôn tình ai ngờ chớp mắt thành nữ phụ đam mỹ.
Cái cảm giác phát hiện người mình yêu đi yêu người khác lại còn là đồng giới thì chẳng khác nào rơi vào vực thẳm.
Thiên Tuyết cúi người xuống nắm lay bàn tay của Lam Diệp và mỉm cười an ủi: “Ngươi đừng buồn nữa, ta
sẽ thay ngươi tìm một mối nhân duyên tốt hơn.”
Lam Diệp ngẩng lên nhìn Thiên Tuyết với ánh mắt ngạc nhiên nhưng còn vương chút ưu buồn sót lại: “Phó cung củ, người nghe thấy cung chủ đã yêu người khác mà không đau lòng sao?”
Thiên Tuyết chau mày hỏi lại: “Tại sao ta phải đau lòng?”
Lam Diệp đáp: “Không phải người yêu cung chủ sao? Hơn nữa thuộc hạ nghe nói là vừa gặp đã bị tiến sét ái tình đánh trúng khiến người từ đó nhật niệm chung tình với cung chủ luôn mà.”
Thiên Tuyết không thể tin: “Tiếng sét ái tình? Nhất niện chung tình?” Nàng đúng là không thể nói thành lời nữa rồi.
Thiên Tuyết hít sâu trấn tĩnh lại bản thân và nói: “Lúc trước là do đầu ta có vấn đề mới yêu hắn thôi.
Giờ ta thông suốt rồi nên không yêu hắn nữa.”
Lam Diệp khó hiểu hỏi lại: “Không…yêu? Sạo lại…”
Thiên Tuyết thản nhiên đáp: “Ngươi thử nhìn mặt hắn đi, suốt ngày bày ra dáng vẻ “muốn chết nhào vô” như thế thì trời đánh cũng không yêu nổi.” Nói xong nàng đi vào trong để lại Lam Diệp vẫn còn ngây ngốc ở đó, đã là tình cảm mà chỉ cần nói không yêu nữa là không yêu sao? Đơn giản vậy à?.