Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

chương 41: thăm nhà (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi tấu chương thăm nhà của phủ Vĩnh An hầu được phê chuẩn, mẫu tộc các tần phi từ nhất phẩm trở lên đều dâng tấu chương ào ào. Dường như do tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, tấu chương nào cũng được ân chuẩn, trong hậu cung nhất thời có kẻ nhảy nhót có kẻ hâm mộ, còn có người bị kích thích, dã tâm nổi dậy. Đi đến hàng phi có thể hưởng thụ thù vinh về quê nhà, đây là giấc mộng của mọi phụ nữ bị khóa trong chốn thâm cung.

Thời gian thăm nhà được Khâm thiên giám xác định sau hai ngày kể từ ngày hai mươi bốn tháng mười một. Đám phi tử vừa nghe tin xong chưa kịp vui mừng đã bị thánh chỉ thứ hai tát một phát vào mặt. Hoàng thượng đích thân đi cùng Lương phi về thăm nhà, các phi từ vốn ra cung vào giờ Mẹo, lại nghe thông báo là cần xuất phát trước một canh giờ, cũng chính là giờ Dần. Bây giờ tiết trời rét đậm, giờ Dần trời còn chưa tỏ, là thời điểm rét nhất trong đêm, cho dù là phi tử về thăm hay người nhà chờ đều phải chịu tra tấn. Mà Lương phi lại xuất phát chậm hơn tất cả phi tử hai canh giờ, cũng chính là giờ Thìn, đúng lúc thái dương vừa mọc từ phương Đông, khi đó nhiệt độ không khí cùng tiết trời khá ấm áp. Khâm thiên giám có nói, ngày hai mươi bốn tháng mười một, giờ Thìn canh ba, phượng hoàng vu phi, đại cát đại lợi.

Có được canh giờ may mắn nhất, Hoàng thượng lại đích thân đi cùng, tin tức vừa đưa ra toàn thể dân chúng Đại Chu đều biết đến, nhất định Lương phi sẽ là người được chọn. Nhưng lúc tiếp chỉ, Lương phi ngất xỉu, tin Lương phi mang thai lại nhanh chóng tuồn ra. Hoàng thượng mừng rỡ, không biết bao nhiêu lễ vật ban thưởng cuồn cuộn chảy về Chung túy cung.

Tạm thời chưa tính đến chuyện bao nhiêu đồ sứ bị các cung khác đập vỡ, Mạnh Tang Du chỉ thờ ơ với tin này, chỉ một lòng hy vọng có thể về nhà thăm anh cùng mẹ. Có thể sum vầy cùng người nhà nhanh thêm khắc nào, thì cái gì gọi là ân sủng, cái gì gọi là hư vinh, trong mắt cô đều toàn mây bay.

Hai ngày sau đã đến, sắc trời còn tối, đoàn thăm viếng bắt đầu xuất phát.

Từng luồn gió lạnh như cắt gia cắt thịt bất chợt thổi tung rèm kiệu luồn vào trong hết đợt này đến đợt khác, người người run rẩy, hơi thở biến thành từng cuộn khói trắng ngà lẫn trong không trung. Phùng ma ma đứng dậy kéo kín rèm kiệu, nhìn thoáng qua người thủ lĩnh hộ vệ ngồi trên chú chiến mã cao lớn, trên khuôn mặt lạnh cứng nở nụ cười.

“Nương nương, là Vương giáo úy hộ tống chúng ta quay về.” Bà vừa thì thầm vừa kéo chiếc chăn gấm sưởi ấm chân cho chủ tử lên cao.

Trong tay Mạnh Tang Du ôm một chiếc lò sưởi tinh xảo nho nhỏ, nghe vậy vui vẻ mỉm cười. Thằng bé này đã trưởng thành, tương lai rộng mở, quả nhiên lúc trước cô đã không nhìn lầm.

“Nghe nói anh ấy không chịu góp sức cho Thẩm thái sư, bây giờ chịu lạnh nhạt ở Cấm long vệ. Dù gì anh ấy cũng có tiếng nói riêng, như vậy rất tốt. Đừng thấy họ Thẩm nhất thời nở mày nở mặt, chỉ là hoa trong nước trăng trong gương, sớm muộn gì cũng đến ngày tan biến. Y dám hại cha ta, ta sẽ chọc thủng âm mưu kéo y xuống ngựa. Cứ chờ mà xem.” Mạnh Tang Du dùng bộ móng tay vàng vén tóc mai, lạnh lùng cười.

“Nương nương, người có muốn gặp riêng Vương giáo úy không, để anh ta trợ giúp. Nếu trong kinh loạn lên, đao kiếm không có mắt.” Phùng ma ma lo lắng hỏi.

“Mặc dù ta không nói, chỉ cần trong kinh xảy ra chuyện, việc đầu tiên anh ấy nghĩ đến chắc chắn là bảo vệ ta. Ta tin anh ấy.” Mạnh Tang Du dịu dàng cười, “Trộm long tráo phụng, dâm loạn hậu cung, những gièm pha thấu trời này biết càng ít càng tốt. Thái hậu cũng không phải là người hiền lành như vậy, ổn định thế cục trong cung xong nhất định là thanh tẩy toàn bộ, bảo vệ bí mật Hoàng gia. Ma ma, sau khi mọi người ra cung cũng cần phải quên sạch những chuyện bẩn thỉu đó, biết không?”

Mạnh Tang Du nhìn về phía Phùng ma ma, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.

“Nô tì đã biết, nương nương, nô tì không muốn rời khỏi người.” Phùng ma ma cầu xin, mặt không còn hột máu, “Vậy nương nương, ngài có bị Thái hậu…”

“Tuy Thái hậu lòng dạ cũng không mấy tốt đẹp, nhưng lại khá mềm lòng. Ta đã chủ động trợ giúp, ngàn vạn quân nhà họ Mạnh đứng sau cũng là một phần lợi thế của ta. Ta còn giá trị lợi dụng, hẳn bà sẽ không động đến ta. Vả lại thân thế của ta không khác biệt nhiều lắm với Thái hậu năm đó. Còn nhớ rõ ngày ta được phong Đức phi Thái hậu đã phái người mang tặng bức bình phong thủy mặc từ Thiên Phật Sơn sao? Một ngọn núi cao, một nửa là vách núi đen, bên vách sừng sững một gốc thanh tùng. Thái hậu muốn dùng họa ví người, để ta có thể nhìn rõ bản thân mình đang đứng ở đâu. Sự tồn tại của ta khiến bà ấy nhớ lại năm xưa, cũng không mong ta lại dẫm vào vết xe đổ của mình. Bởi vậy có thể thấy được Thái hậu vẫn còn có gì đó thiện ý với ta. Có được sự thiện chí này ta sẽ nắm chắc cơ hội để bà ấy không thể ra tay xử giết, tệ nhất cũng chỉ làm bạn thanh đăng với Thái hậu mà thôi, đối với người khác là khổ sở không nói nên lời, còn đối với ta thì mong còn không được.” Mạnh Tang Du thở dài, trong ánh mắt không có thảng thốt sợ hãi, chỉ duy lạnh nhạt. Trải qua hai kiếp, đấu tranh hai kiếp, cô đã mệt mỏi từ lâu.

“Nương nương, nô tì cũng muốn cùng người làm bạn thanh đăng, nô tì cũng già rồi, nửa đời sau chỉ thích những ngày thanh tĩnh như thế.” Khóe mắt Phùng ma ma đỏ ửng.

“Không được, sau khi ra cung ma ma phải đến bên cạnh mẹ ta, thay ta chăm sóc cho mẹ ta.” Mạnh Tang Du nhắm mắt dựa vào ghế, hiển nhiên không muốn tiếp tục chuyện này.

Phùng ma ma không có cách nào, im lặng lau nước mắt, nhìn đăm đăm vào chiếc lò đồng mạ vàng trên bàn thẫn thờ.

Bất tri bất giác đã đến phủ Quốc công, bên ngoài rèm có một giọng nam trầm thấp vang lên, “Đã đến phủ Quốc công, mời nương nương hạ kiệu.”

Mạnh Tang Du mở mắt, cẩn thận sửa sang lại áo xống cùng tóc tai, được Phùng ma ma đỡ, chậm rãi ra khỏi kiệu.

Nhìn thoáng qua ánh mắt ẩn chứa kích động của người thanh niên bên cạnh kiệu, cô ngẩn người, khóe môi không kiềm được nhếch lên. Hai người chỉ nhìn nhau như vậy rồi lướt qua, khiến cho người khác không kịp hiểu có chuyện gì.

Anh nhìn thiếu nữ vận hoa phục, khoan thai từng bước trên thảm đỏ trải theo con đường vào phủ Quốc công, nhận lễ tất cả quỳ lạy, tâm trạng phức tạp không hiểu được. Trong buồn bã, anh cảm giác được dường như có kẻ đang quan sát nơi này, vấn đề là những người bảo vệ chung quanh lại không phát hiện ra điều gì bất thường, hàng mày nhíu chặt. Thị vệ được anh phái đến bảo vệ phủ Quốc công ba tầng trong ba lớp ngoài, vây kín không một khe hở, không thể nào có người tới gần. Chỉ cần nghĩ như vậy, anh liền yên tâm giữa nghi ngờ, lẳng lặng nhìn bóng lưng thiếu nữ biến mất sau đại môn màu son.

Vương Hoa Sơn không hề hay biết phủ Quốc công này đâu chỉ có thị vệ mình phái đi, mà còn có vô số ám vệ âm thầm ẩn giấu. Mà Chu Vũ Đế cùng Diêm Tuấn Vĩ đã ‘mai phục’ trên nóc nhà chính sảnh phủ Quốc công, lẫn trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào Mạnh Tang Du vừa bước xuống kiệu.

Bóng đêm đặc quánh, mặc dù không biết bao nhiêu đèn lồng chiếu rọi, khuôn mặt cô gái vẫn mờ ảo khó thấy, nhưng triều phục nhất phẩm sắc đỏ tía cùng tơ vàng viền quanh hoa văn khổng tước càng thêm rõ ràng. Cô gái cẩn thận xuống kiệu, hơi thở Chu Vũ Đế theo bước chân nàng dần dần nặng nề hơn. Hắn dùng lực bóp chặt gạch ngói trong tay, viên ngói phát ra tiếng răng rắc, sắp vỡ đến nơi.

“Hoàng thượng, bình tĩnh, vững vàng lên, qua vài canh giờ nừa ngài có thể quang minh chính đại thấy nương nương.” Diêm Tuấn Vĩ nhỏ giọng an ủi.

Ánh mắt Chu Vũ Đế nặng nề trừng gã một cái, những cảm xúc từ mãnh liệt tới kịch liệt bùng lên vô số, nhưng rốt cuộc vẫn nín nhịn xuống. Diêm Tuấn Vĩ bị ánh mắt như vực sâu của hắn trấn áp, âm thầm nuốt nước miếng. Đợi đến nửa đêm, đón gió lạnh cắt da cắt thịt nửa đêm chỉ vì một cái nhìn như thế này, làm Hoàng thượng cũng không dễ dàng đó mà!

Mạnh Tang Du sải bước tới đại môn, được mọi người vây quanh đi vào chính sảnh, nhận lễ bái người nhà. Chu Vũ Đế áp tai trên đống gạch, cẩn thận nghe động tĩnh bên dưới. Nhìn không thấy người, nghe chút âm thanh cũng tốt.

Trong chính sảnh, từng người trong nhà họ Mạnh đi đến trước mặt Đức phi nương nương bái kiến. Dung nhan phục sức Mạnh Tang Du hết sức xa hoa diễm lệ, bàn tay đeo bộ móng vàng đặt trên bàn, cằm hơi hất lên, hơi thở quý khí kinh sợ như vậy khiến da đầu người khác tê dại.

Văn di nương dẫn hai đứa con khác, nghiêm túc đường hoàng quỳ gối bên chân cô, mặc dù trong lòng ghen ghét đến bao nhiêu cũng không thể che giấu sự e ngại của chúng đối với cô con gái của chính thất nhà họ Mạnh này.

“Mẫu thân, người mau đứng lên.” Mạnh Tang du tự mình nâng Lâm thị – Mạnh phu nhân đứng dậy. Tay nhấc lên miễn anh trai quỳ lạy, cũng ôn hòa nói với ba người Văn di nương, “Các ngươi đứng lên đi.”

Trên nóc nhà, Chu Vũ Đế vừa nghe giọng nói uyển chuyển nhưng lạnh nhạt của nàng, trong nháy mắt biểu cảm thảng thốt, khóe miệng nhếch lên cười khẽ.

“Cảm ơn nương nương.” Mọi người bái tạ xong mới đứng dậy ngồi xuống.

Hàn huyên vài việc vặt trong nhà xong Mạnh Tang Du mới cho tất cả lui xuống, đỡ Mạnh phu nhân đến thiên thính chuẩn bị mật đàm. Chu Vũ Đế cùng Diêm Tuấn Vĩ trên nóc nhà cũng dời trận địa theo.

“Mẹ à, chuyện cha mất tích không hề đơn giản.” Mạnh Tang Du vào thẳng chủ đề, lập tức khiến Mạnh phu nhân chú ý.

“Mẹ nghĩ lại xem Ngọc long thành là ở đâu? Nó nằm trước sông Nhã Lung, dựa mình vào Long Bàn Sơn, địa thế cực kỳ hiểm yếu. Muốn tiến hành tập kích bất ngờ từ phía sau Long Bàn Sơn mà không bị phát giác, trừ khi có bản lĩnh lên trời.” Mạnh Tang Du ngừng một chút, thấy Mạnh phu nhân gật đầu mới tiếp lời.

Trên nóc nhà, Diêm Tuấn Vĩ đang say sưa nghe Mạnh Tang Du nói, gã cũng học theo Chu Vũ Đế, áp tai lên gạch ngói, lẳng lặng nghe cô phân tích tình hình.

“Tộc Man không có bản lĩnh ấy, nhưng chúng có bản lĩnh thông đồng với địch. Không có nội gián tiếp ứng sao chúng có thể bình yên vòng qua nhiều trạm gác tiến thẳng tới đại doanh dự trữ lương thực của ta? Ngọc Long Thành nằm trong phạm vi quản hạt của Cam Túc Đề Đốc, chuyện này không thể không liên quan tới Tạ Chính Hào. Cha vừa mất tích Hoàng thượng đã trao cho hắn chức Đại tướng quân, lĩnh ấn soái tiến công Hoàng đình Man di, trong chuyện này hẳn có một âm mưu khác. Nếu như Tạ Chính Hào thực sự liên kết với quân Man, y hoàn toàn có khả năng giả vờ bại trận, thừa dịp tình thế hỗn loạn trử khừ thế lực của cha trong quân đội, mưu đoạt quân quyền.”

Mạnh Tang Du nhỏ giọng phân tích xong, Mạnh phu nhân chỉ hít vào một luồng khí buốt giá. Trên nóc nhà, Diêm Tuấn Vĩ hoàn toàn sửng sốt. Một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, cho dù bị khóa trong chốn thâm cung nhưng chỉ cần dựa vào vài chi tiết đáng ngờ đã có thể thấu triệt toàn bộ câu chuyện, thảo nào Hoàng thượng si mê như thế.

Chu Vũ Đế híp mắt, chỉ tập trung nghe âm thanh lành lạnh vài ngày nay bỏ lỡ.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Mạnh phu nhân thảng thốt.

“Mẹ đừng nóng vội. Bây giờ mẹ nhanh chóng viết thư cho chú Mạnh Lượng, trước đêm khai chiến phải gởi thư đến tận tay chú ấy, để chú nghĩ cách giết Tạ Chính Hào, cướp lấy ấn soái. Chú Mạnh Lượng chắc hẳn cũng có phần nghi ngờ, nhưng nhất định chú vẫn có điều băn khoăn do dự, thư của mẹ đến đúng lúc sẽ đánh vỡ băn khoăn này của chú. Tuy rằng cha mấy tích, lòng quân dao động là chuyện hiển nhiên, nhưng cuộc chiến này tuyệt đối ta không thua được. Quân Man là nỏ mạnh hết đà, thế suy sức yếu, chỉ còn hơi thở cuối cùng để bảo vệ Hoàng đình. Bây giờ là thời điểm tháng Chạp rét đậm, thiếu quần áo lương thực, tính theo chiều hướng này chúng tất sẽ tự bại trận vì đói khổ rét lạnh. Diệt Hoàng đình Man di, lập được chiến công để đời, ai còn quan tâm Tạ Chính Hào chết như thế nào? Đổ đại lên đầu tộc Man cũng được. Sách sử luôn viết về người thắng, kết cục kẻ thất bại chỉ có thể chìm vào quên lãng.” Mạnh Tang Du khẽ vỗ vỗ mu bàn tay Mạnh phu nhân, giọng nói thong dong lạnh nhạt có sức mạnh trấn an vô bờ, từng lời từng lời nói ra càng khiến người ta vững vàng. Cha đã xảy ra chuyện, thì nhà họ Mạnh này còn có ngàn vạn binh sĩ, còn có các chú các bác, gia tộc họ Mạnh sẽ không đổ!

Trên nóc nhà, Diêm Tuấn Vĩ đã trợn mắt há mồm. Một cô gái tuyệt vời, lòng dạ rộng rãi, nhãn giới bất phàm, làm một phu nhân chốn khuê phòng nhưng ý tưởng ‘không hẹn mà nên, không mưu mà hợp’ với Hoàng thượng, quả nhiên không đơn giản! Mạnh quốc công dạy dỗ hai đứa con mình quá hoàn hảo! Gã vừa than thở vừa nhìn qua Hoàng thượng, giơ ngón tay cái lên.

Chu Vũ Đế cao ngạo liếc gã một cái, trên mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt ẩn chứa ý cười không thể che giấu, trong lòng nhảy ra một câu nói khiến hắn cảm thấy sung sướng ngàn lần —— Thân vô thái phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông. (Thân nào cánh phượng bay muôn sắc, Tâm sẵn sừng tê điểm cảm thông.)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio