Vào ban đêm, Lầu Sáu Góc giống như bóng của một con sư tử đang nằm, lặng lẽ giữa núi rừng.
Trong phòng họp, lãnh đạo bên trên và thư ký riêng đã rời đi từ sớm, gạt tàn tích góp một đống tàn thuốc lá.
“Vụ án ở biên giới lần này, chúng ta có cân nhắc …… để cho Tiểu Bùi đi? Sự việc Bắc Phi đã kết thúc, hắn vốn sẽ được chuyển trở lại Châu Á Thái Bình Dương!” Đôi mắt của người ở lại đỏ ngầu, Cục phó Trần nói xong sờ hộp thuốc lá, điếu cuối cùng cũng hút xong.
“Không được, hắn không được phép xuất cảnh, đặc biệt là ở Đông Nam Á.” Liên Nam Ngọc trả lời dứt khoát, dời gạt tàn ra, di chuyển ra thật xa, “Đừng hút thuốc nhiều, không tốt cho sức khỏe, tuổi càng lớn càng phải giữ gìn, học cách chăm sóc sức khỏe……”
“Ồ ——” Trần Hoán vẫn còn đầu óc để nghĩ đến việc giữ sức khỏe sao? gần đây thường hoảng loạn và hụt hơi, tay chân tay tê mỏi.
Ông đột nhiên cúi người, mặc dù trong phòng họp lớn chỉ có hai người bọn họ nhưng vẫn cẩn thận tiến lại gần: “Chẳng lẽ ông thật sự nghi ngờ Lệ Hàn Giang? …… Tôi vốn định theo thủ tục vẫn sẽ điều tra ông ta nhưng tôi không tin ông ta sẽ phản bội một cách không chùn bước. Lần này, hành động biên giới gặp phải thất bại, dựa theo lẽ thường, vẫn là do người của của Ngô Đình Mạo ở Bắc Myanmar làm. Hai bên giao hỏa hơn mười năm, con trai duy nhất của Ngô Đình Mạo, đã mất mạng trong hành động tiêu diệt bọn cướp của chúng ta năm đó, lão già này có thể không muốn trả thù sao?…… Lệ Hàn Giang hẳn là không đến mức liên quan đến bọn trùm ma túy.”
“Có phải là của ông ta hay không, hiện tại vẫn phải coi như là ông ta.” Liên Nam Ngọc cũng hạ giọng.
Ánh mắt Trần Hoán hơi ngưng đọng: “Cũng đừng oan uổng người tốt.”
“Tôi cũng biết, Lệ Hàn Giang có điều giấu giếm nhưng không đến nỗi tội ác tày trời,” Liên Nam Ngọc nói chuyện luôn rất chậm, “Cậu vẫn còn muốn người này quay lại sao?”
“……” Trần Hoán dừng lại không lên tiếng.
“Trên bàn làm việc trong phòng họp này, cậu và tôi ngồi một bên, để Lệ Tổng ngồi ở bên kia sao?” Liên Nam Ngọc mặt không chút thay đổi.
“Ồ.” Trần Hoán bóp hộp thuốc lá, “Tệ ở chỗ chuyện này không thể giấu diếm, Tiểu Bùi đã biết, đó dù sao cũng là cha ruột của hắn. Chẳng lẽ chúng ta có thể lừa gạt một đứa trẻ thông minh như vậy?”
Liên Nam Ngọc kiên quyết và lắc đầu: “Nếu ông ta trở về, ai sẽ phụ trách dẫn dắt hệ thống hành động và công tác tình báo trong tương lai, còn có vị trí phó phòng Trần của cậu? Đã rời đi nhiều năm, đừng quay lại nữa.”
Lời này chọc vào tim.
Liên Trưởng Phòng nguyên văn rõ ràng hẳn là “còn có vị trí của hai chúng ta”? Người không vì mình, trời tru đất diệt, ai trong lòng không có tính toán, Trần Hoán do dự không quyết định: “Nhưng Tiểu Bùi hắn……”
Liên Nam Ngọc sắc mặt cũng rất ngưng trọng: “Tiểu Bùi là chúng ta nhất định phải giữ lại. Chúng ta vất vả bồi dưỡng hắn nhiều năm, nuôi lớn như vậy có dễ không? Trần phó phòng, đây cũng là tâm huyết của cậu, cậu muốn lãng phí nó mà đưa người trở về? Lệ Hàn Giang hiện tại dựa vào cái gì tham gia vào chuyện muốn người của chúng ta?”
Đồng nghiệp cũ đã làm việc cùng nhau tám năm, Trần Hoán cho đến hôm nay, mới phát hiện mình đánh giá thấp đối phương. Một pho tượng Phật Di Lặc ngày thường ưỡn bụng cười tủm tỉm, Liên Trưởng Phòng ở trong văn phòng đặc biệt như khối bùn nhão, dăm ba câu đều không thể tách rời khỏi “gia đình” “uống trà dưỡng sinh”, một bộ mặt hiền lành, nhưng đằng sau tách trà tuyệt đối không đơn thuần như vậy. Muốn cho người nhà có cuộc sống bình an hưởng phúc, muốn lương cao, phúc lợi tốt, nhất định phải chiếm giữ vững vàng địa vị, không thể buông tay ……
Trần Hoán: “Lúc trước Lệ Hàn Giang là bị ép bỏ trốn, nhất định hàm chứa bất mãn không phục. Lúc đó tôi cũng cảm thấy, kỳ thật, không cần phải ép buộc ông ấy cút đi.”
“Lão Trần, đầu óc cậu hồ đồ rồi sao?” Liên Nam Ngọc dứt khoát nói hết, “Khi đó cậu cũng đứng ở đây, cố gắng để làm cho Lệ Hàn Giang giao quyền. Lúc trước cậu và Sở Tổng tranh giành tình cảm giương cung bạt kiếm, ông ta là sư phụ của Sở Tuần! Sở Tuần lại kiên trì một tay bồi dưỡng đứa nhỏ này, chỉ sợ còn chưa đợi Sở tổng nghỉ hưu từ chức, Tiểu Bùi sẽ giẫm lên cậu đi lên trước, còn có tôi và cậu nói chuyện vị trí hôm nay sao?”
Liên Nam Ngọc vẻ mặt lời nói vô cùng đương nhiên, làm cho Trần Hoán á khẩu không nói nên lời.
Bè cánh đấu đá, tranh chấp phe phái, đề tài tranh đấu muôn thuở. Nhân vật có năng lực tất bị người khác ghen ghét, đắc tội …… Hoặc là giải quyết tận gốc toàn bộ gia tộc, hoặc là phóng hỏa đốt núi để san bằng khu rừng này.
Cho nên, Bùi Dật hẳn là cảm thấy may mắn ‘cây đằng’ này của hắn lúc trước không bị xúc, sau khi thay đổi triều đại hắn vẫn được cấp trên trọng dụng, được người che chở bảo hộ. Bởi vì hắn là “trẻ mồ côi”, ai sẽ kiêng kỵ một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, không có chỗ dựa?
Nhưng mà nếu có một ngày, Lệ Hàn Giang đột nhiên nói muốn trở về, Sở Tổng lại từ trên giường bệnh của Tiểu Hồng Lâu ” xác chết vùng dậy ” sống lại, thì đó là điều tuyệt đối không thể.
Liên Nam Ngọc hừ một câu: “Lệ Hàn Giang không về, Tiểu Bùi coi hai chúng ta như một người chú đã nuôi dưỡng hắn. Nếu Lệ Hàn Giang trở về, Tiểu Bùi đối với chúng ta chính là kẻ thù.”
Trần Hoán: “……”
“Chuyện đã bị lộ sáu năm trước,” Trần Hoán đột nhiên hỏi với giọng mờ mịt, “Liên trưởng phòng, anh có nói thật với tôi không?”
“Sao?” Liên Nam Ngọc hỏi ngược lại, “Khi đó là cậu phụ trách tình báo, tất cả tài liệu lưu trữ đều được mã hóa bởi tay cậu, chẳng lẽ tôi làm việc thay cậu?”
Sáu năm nay quá khứ tra tấn, ngày đêm quấy nhiễu, không thể yên tâm, Trần Hoán một tay chống bàn nhìn chằm chằm: “Hành Động Đá Nâu bị thiệt hại nghiêm trọng và thất bại, rốt cuộc là làm sao để bị lộ tin tức tình báo?!”
“Tôi không biết.” Liên Nam Ngọc phẫn uất, “Tôi cũng sẽ không làm loại chuyện này.”
“Anh hãy nói thật, không cần có giở trò với tôi, cho dù anh có bắn chết tôi diệt khẩu khi ra khỏi gian phòng này, nhưng trước khi chết tôi cũng phải được nghe một câu nói thật.” Hốc mắt Trần Hoán đỏ lên, “Năm đó chúng ta hy sinh sáu người!”
“Tôi mẹ nó nói với cậu chính là lời thật!” Liên Nam Ngọc sắc mặt đỏ lên, nói năng có khí phách, “Tôi đích xác muốn cho Lệ Hàn Giang rời khỏi vị trí, nhưng tôi sẽ không bán đứng người của mình, tuyệt đối không có, tôi không có muốn hại mạng của ai.”
“……”
Trần Hoán xoay người sải bước rời đi, ngón tay cũng đang phát run, trong lòng đầy nghi hoặc. Hạt giống được gọi là “không tin tưởng” này một khi bén rễ và nảy mầm, trong trái tim của mọi người sẽ không thể kiểm soát và tràn ra.
Ông mở cánh cửa nặng nề của phòng họp và suýt đụng phải thư ký của ông đang gõ cửa từ bên ngoài muốn vào.
Thư ký thấy hai vị cấp trên đều có những vẻ mặt đen như mực này, đưa lên túi tài liệu vội vàng chạy mất.
……
Đêm nay được định sẵn không phải là đêm Bình An.
Bên cửa sổ xe, một dòng sông đèn nhìn không thấy điểm cuối, ánh sáng phản chiếu vào mắt Bùi Dật, im lặng không nói, suy nghĩ miên man suốt một đoạn đường.
Đi về phía ngoại ô Yến Thành, Chương tổng lái xe từ đường phụ xuống, rẽ vào một con đường nhỏ dẫn lên núi. Lái xe đến một nơi hẻo lánh, Bùi Dật nói: “Dừng ở đây đi, em gọi xe tự mình đi qua.”
Chương tổng chậm rãi cho xe vào lề: “Còn đề phòng anh?”
“Cái ‘xi măng cốt thép’ hình lục giác kia của chúng tôi, vốn là không phận sự không thể vào! Trong phạm vi năm km, anh cũng đừng nghĩ vượt qua.” Bùi Dật đè lại tay phải Chương tổng, nhéo nhéo có lệ.
Chương tổng thuận thế trở bàn tay nắm lấy tay hắn, nắm chặt đến năm khớp xương ngón tay căng ra thành màu trắng.
Vốn dĩ đêm nay ánh trăng đẹp, sau khi cùng chung sống dịu dàng tình cảm, rất nhiều lời nói vẫn luôn giấu ở trong lòng muốn trút ra hết, nhưng luôn là thời cơ không đúng.
“Được rồi, em đi đây.” Bùi Dật rút tay ra, rồi nắm lại chắc nịch mà cười.
Phải, đó là “chắc nịch”. Chương Thiệu Trì cảm thấy, người yêu của anh thường xuyên đạm mạc bộc lộ ra một loại thành thạo, bách độc bất xâm. Có lẽ chính là năm năm qua phong sương đao kiếm mài mòn, cô đơn lưu lạc chân trời, làm cho một người theo thói quen che dấu nhiệt tình chân chính cùng mong manh yếu ớt
“Còn có mấy ngày nữa là sinh nhật em.” Chương Thiệu Trì hỏi, “Về nhà chưa? Ba mẹ, còn có em trai em, định tổ chức tiệc chúc mừng cho em đúng không?”
“Ừm, rảnh rỗi rồi nói sau.” Bùi Dật nói, “Cũng không phải là sinh nhật chẳn.”
Chương tổng: “Tính luôn tuổi mụ, chính là chẳn !”
Con số này quá đáng sợ, Bùi Dật lập tức kháng nghị: “Còn không già như vậy chứ?”
“Anh cùng em trở về Lâm Loan một chuyến, gặp Từ phu nhân nhà em?” Chương tổng nhìn thẳng về phía trước, đèn xe qua lại phản chiếu gương mặt bình tĩnh nhưng rõ ràng có chút chờ mong của anh, từ gương chiếu hậu nhìn trộm biểu cảm của đối phương.
Bùi Dật rũ xuống mắt, moi móng tay: “Làm gì vậy ……”
“Em nói làm gì?” Chương Thiệu Trì nghiêm trang, rất nghiêm túc, “Cưới em, kết hôn.”
Bùi Dật cười không được tự nhiên, giọng nói khàn khàn: “Ca, anh nói giỡn sao?”
Chương tổng quay mặt nhìn người: “Anh đã từng đùa giỡn như vậy chưa?”
Vĩnh viễn chính là như vậy, tính tình khó lường lại hỉ nộ vô thường, phàm là nhắc tới sự tình đứng đắn liền cả người không được tự nhiên, lui về sau, thậm chí nói không giữ lời, qua loa lấy lệ chạy trốn. Là đứa trẻ không có gia đình đột nhiên phải đối mặt với khái niệm “gia đình” và “hôn nhân”, tất cả đều không tự tin, không bình tĩnh như vậy?
Bùi Dật cười hì hì nắm lấy tay người đàn ông và hôn một chút: “Khi nào thì anh nghĩ tới muốn cưới loại người như em?”
“Em là loại người gì vậy?” Chương Thiệu Trì kiềm chế lửa giận khó hiểu, “Anh chưa từng nói muốn cưới và có trách nhiệm với em cả đời sao? Anh trước kia vô trách nhiệm như vậy sao?”
Hai chữ “trách nhiệm” này, lại nặng nề làm cho người ta muốn chạy. Bùi Dật giật mình, thân thế và trạng thái sinh hoạt của hắn, tình cảnh lúng túng tiến thoái lưỡng nan như thế, hắn lại có thể chịu trách nhiệm với hạnh phúc nửa đời sau của ai?
Khi đó hắn cũng không hiểu, trong giọng nói của Chương tổng ẩn chứa rất rõ bất mãn và dò xét. Hai người ở dưới làn đạn, thời điểm vào sinh ra tử, luôn có thể yêu đến chết đi sống lại; thật vất vả mới có được bình yên, lại muốn châm lửa cãi nhau? Là ai hù dọa ai?
Hắn vội vàng nhéo mặt dỗ dành hai câu: “Ca, anh đừng tức giận …… Chờ em quay lại rồi nói sau. Đây là lần cuối cùng, nhiệm vụ biên giới trở về, em dẫn anh đi gặp Từ phu nhân mà anh thương nhớ ngày đêm, được không?”
Chương Thiệu Trì muốn nói lại thôi, anh mới không muốn phải gặp mẹ vợ tương lai của mình.
Áp lực tra tấn anh suốt năm, lại một lần nữa khiến trái tim anh thắt lại, giống như cục bông mắc vào cổ họng, khiến anh vô cùng thống khổ, lại không muốn như đàn bà nhắc chuyện cũ, thực sự không thể hiểu đến tột cùng Tiểu Bùi đang nghĩ gì? Chỉ có thể hối tiếc cho mặt trăng, trống rỗng thở dài.
Bùi Dật cười, an ủi: “Lần này xong việc trở về, nhất định. ”
……
Đội trưởng Bùi suốt đêm sốt ruột chạy về Lầu Sáu Góc, là muốn kiên quyết kêu gọi cấp trên đồng ý cho hắn tham gia thực hiện “Hành Động Voi Trắng” tiêu diệt bọn cướp ở biên giới.
Đại đội phòng chống ma túy của chúng ta đã rất vất vả để đẩy lùi những tên cướp, dưới nền nhà bỏ hoang trong làng, phát hiện hàng tấn ma túy đá mới cùng với nguyên liệu tổng hợp hóa học, đều được đóng gói trong bao tải và túi nilon. Khi cảnh sát mở nắp để kiểm tra, một thứ bột trắng bốc lên từ dưới nắp, giống như bóng ma khủng bố khuếch tán, lan tỏa trong không khí núi rừng ……
“Có độc, thứ bên dưới này có độc …… Đừng chạm vào những thứ đó và lùi lại! Nhanh lùi lại!” Vài bóng người lảo đảo ra khỏi nhà, ngã nhào xuống đất.
Bọn buôn bán ma túy hung ác chính là thiết lập một cái bẫy trả thù, một cái bẫy ác độc. Bột bào tử sặc vào phổi giống như một sinh vật sống lan tràn, rất nhanh xâm nhập vào cơ quan, cơ bắp, huyết mạch tứ chi, đánh gục thân thể cường tráng từng người một. Những người bị thương sẽ chết dần trong đau đớn của vì lở loét ngoài da, sốt cao, nội tạng xơ cứng…… Quá tàn nhẫn, quá kiêu ngạo, không thể chịu đựng.
Hơn nữa, Bùi Dật đi gặp lãnh đạo, cũng không mang theo cái túi giấy kraft kia. Hắn không có ý định tiết lộ hay giao nộp thông tin dữ liệu xét nghiệm của bộ phận La Mã,
Hắn thực sự cố tình che giấu liên lạc. Trong lòng vô cùng lo lắng, không biết cuối cùng còn có thể tin tưởng ai.
Bùi Dật ội vàng hôn qua loa lên mặt Chương tổng một cái, đang muốn xuống xe.
Trên làn đường đối diện có mấy chiếc xe màu đen vụt qua, ánh sáng lướt qua khóe mắt anh.
Hai bên xen vào nhau, đèn xe sáng ngời nhoáng lên một cái, àm cho bóng dáng người trong xe mơ hồ lộ diện. Mặc dù thoáng cái mà qua, Bùi Dật vẫn là tỉnh táo lại tinh mắt, hình như là cấp trên của hắn? Rời khỏi văn phòng trở lại thành phố?
Hắn lập tức gọi điện thoại: “Lão Trần, tôi đang định đi đến đó, vừa rồi là xe của ông đi ngang qua sao?”
“Tiểu Bùi? Cậu đang ở đâu?” Giọng nói của Trần Hoán cùng với tiếng xe cộ ầm ầm, “Cậu không cần đến văn phòng, chúng ta vừa ……”
Bùi Dật nửa người thò ra cửa sổ xe, trong đêm tối, tiếng hú chói tai của viên đạn xé toạc không khí kèm theo tiếng nổ “bùm”.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, bả vai hắn chấn một chút, cùng Chương Thiệu Trì đồng thời kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Bùi Dật đưa tay về phía Chương tổng. Chương Thiệu Trì theo bản năng từ vị trí lái xe nhào tới, bàn tay dùng sức ấn đầu hắn xuống, ngã xuống, em mau nằm xuống!……
Tiếng súng.
“Chuyện gì xảy ra?!” Chương Thiệu Trì khẽ hô.
Bùi Dật lảo đảo bò ra khỏi xe, thuận thế kéo Chương tổng từ cửa xe ghế phụ ra, song song nằm sấp trên mặt đất.
Quay đầu lại nhìn lại, xe của bọn họ kỳ thật vẫn chưa trúng đạn, những tấm kính cửa sổ đều còn, mục tiêu tập kích không phải là hai người bọn họ? Trong tầm mắt lại hiện lên một ánh sáng kinh hoàng, tiếng nổ lốp và phanh gấp ở đằng xa vô cùng chói tai.
“Không ổn!” Bùi Dật hô.
Đầu kia đường quốc lộ, làn đường đối diện, hai chiếc xe màu đen vừa mới lướt qua vai, tầm nhìn của bọn họ bị đạn buộc phải đột nhiên thắng lại ngay tại chỗ, ngay sau đó lao về phía sườn dốc, cơ hồ mất khống chế lật nghiêng.
Bùi Dật ngồi xổm phía sau ‘chỗ che chắn’ xe, kích hoạt thiết bị báo động trên đồng hồ: “Cách bộ tư lệnh khoảng km, có người tập kích xe Trần Phó Phòng. Có vẻ như như Liên trưởng phòng cũng ở đây, là xe của hai người bọn họ …… thân phận vị trí của tay súng không rõ, tôi không biết, quá tối tôi thấy không rõ ràng! Yêu cầu hỗ trợ! ……”
Lốp xe nổ tung và mảnh kim loại của xe nằm rải rác trên đường.
Kính chống đạn dưới sự oanh kích của đạn bắn tỉa cỡ lớn, rốt cục chống đỡ không nổi, cũng vỡ vụn.
Tay súng mặc áo đen dưới màn đêm, thân hình cường tráng bước nhanh như bay, leo xuống từ phần cây cối rậm rạp của sườn núi, vài bước đã trượt xuống.
Người tới tựa như một cỗ máy chiến đấu được huấn luyện bài bản, khi tiếp đất, hắn nâng nòng súng lên ở tư thế ngồi xổm rồi lại khai hỏa, bắn trúng vị trí chí mạng của thùng nhiên liệu.
Chiếc xe màu đen nổ tung ầm ầm, rơi vào một quả cầu lửa kinh diễm. Ngọn lửa xông thẳng lên bầu trời đêm màu xanh đậm, tia lửa đang cháy cùng ánh sao đầy trời hòa làm một mảnh hoa văn……
Cảnh tượng đó thật điên cuồng, làm cho Bùi Dật xa xa phải sững sờ.
Hắn rút súng từ thắt lưng ra, bị người đàn ông đè lại không đứng dậy được.
Chương Thiệu Trì đè đầu của hắn ở mặt sau công sự che chắn, mắng hắn: “Em điên à? Mẹ nó em cầm một khẩu súng lục to bằng bàn tay xông ra ngoài liều mạng?!”
“Người nọ là hung thủ.” Hốc mắt Bùi Dật khảm một vòng màu đỏ tươi. Mục tiêu của tay súng rất rõ ràng.
“Em bắn súng còn không bằng anh đâu!” Chương Thiệu Trì rống hắn.
“A Trạch? Bây giờ anh đang ở đâu?……” Bùi Dật ấn xuống micro tai nghe, “Anh tới ngay, bây giờ, ngay bây giờ! Tôi sẽ gửi vị trí cho anh, có ít nhất một tay bắn tỉa ở đây.”
Trần Hoán thoát khỏi thùng xe vài giây trước khi bình xăng xe công vụ bị trúng đạn, cùng tài xế và vệ sĩ lăn xuống đường.
Trần Hoán quay đầu lại liền kinh hãi mà thấy chiếc xe nổ mạnh, nổi lửa.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!……” Ngón tay bám lấy bùn đất dưới rễ cây bụi, Trần Hoán khi đó đột nhiên run rẩy như sụp đổ.
Ai hạ độc thủ? lời nói bất hòa trong phòng họp nửa tiếng trước còn văng vẳng bên tai, chính là bạn nối khố Liên Nam Ngọc sao?
Nhưng mà, ngay phía sau bọn họ, chiếc xe của Liên Nam Ngọc kia cũng bị hỏa đạn tập kích, cũng đâm vào lan can đường quốc lộ, bị ép xuống sườn núi, mọi người đều không biết thế nào. “Liên trưởng phòng?!”
Những bóng đen trong ký ức tràn ngập, đè lên dây thần kinh vốn đã quá tải, làm cho Trần Hoán cũng lâm vào hoảng hốt, cảm thấy sợ hãi. Năm đó mình thật sự phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ không thể vãn hồi sao? Là Lệ Hàn Giang hay là ai khác? Người cũ trả thù đang đến.
Trên bầu trời đêm sao băng xẹt qua, hai bên đường quốc lộ giao hỏa bắn nhau, tiếng súng không dứt bên tai.
Bóng đêm dày đặc cùng với bụi cây lùn dày đặc giữa khe núi, làm cho việc tấn công và đối phó gặp phải những khó khăn đáng kể, trong lúc nhất thời không thể biết được kẻ thù đang ở đâu. Tuy nhiên, tai nạn bất ngờ là đủ để làm cho tất cả mọi người ở đây đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi thấm đẫm trái tim.
Tên cướp không rõ danh tính lại ở ngoại ô không xa, đi qua con đường giao thông của Lầu Sáu Góc, ngang nhiên tấn công xe cấp cao của MCIA. Bùi Dật đã nắm bắt được mấu chốt khó hiểu ngay lúc đó: Ai biết chúng ta ra vào con đường này thường xuyên? Ai có thể định vị chính xác hai chiếc xe công vụ của Trần Hoán, Liên trưởng phòng?
Trên đường đi, đối thủ đã biết quá nhiều.