Ga tàu lửa thành phố T.
Một quý ông trung niên rất phong độ đi bộ giữa đám đông, áo sơ mi sạch sẽ và quần tây, đội mũ dạ ngăn kín mặt, trong tay xách chiếc cặp, thoạt nhìn không hợp với những người ngồi trên túi dệt màu sắc khác nhau chờ đợi tàu.
Đã mua vé chuyến gần nhất nhưng không vội tìm cổng soát vé, cũng không chiếm chỗ ngồi, chỉ đứng yên, cẩn thận quan sát.
Đây là Lão Bùi tiên sinh.
Đến điểm hẹn để gặp bạn cũ một lần, Bùi Chi Tấn lặng lẽ tìm được chiếc điện thoại công cộng, trốn ở phía sau tấm kính mờ của buồng điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên, ông vội vàng bắt máy.
Giọng nói quen thuộc và trầm ổn: “Đại ca, mấy năm không gặp, anh ổn chứ?”
“Rất tốt! Cậu, lúc trước nghe nói …… Cậu không sao chứ?” Bùi Chi Tấn cầm ống nghe trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thành thật không dám nhìn xung quanh, sợ tùy ý nhìn loạn sẽ bại lộ, làm cho đối phương thêm phiền toái.
“Tất cả đều ổn, chỉ là ra ngoài hít thở không khí vài ngày, anh yên tâm đi.”
“Ừm, chúng ta đều quan tâm đến cậu…… Cả nhà chúng ta,”cả nhà” đều rất tốt.”
Bùi Chi Tấn cố ý nhấn mạnh hai chữ “cả nhà”, đương nhiên bao gồm cả hai đứa con trai bảo bối của ông.
Âm thanh trong ống nghe rất uyển chuyển nhắc nhở ông ngẩng đầu: “Anh nhìn giúp tôi một cái xem mấy giờ rồi?”
Bùi Chi Tấn ngẩng đầu tìm kiếm, ở phía đông sảnh chờ xe, phía trên những cây cột trang trí của tòa nhà là chiếc đồng hồ lớn.
Ông cũng ngây ngẩn cả người khi tầm mắt lướt qua chiếc đồng hồ treo tường, hô hấp đột nhiên ngưng đọng. Trong bóng tối bên cạnh cột có một người đàn ông trong đồng phục làm việc của nhà ga đang đứng.
Một thân quần áo lao động màu vàng không sạch sẽ, nửa cũ nửa mới nhưng không che giấu được khí thế. Vóc người cân xứng dưới đồng phục, dùng mũ bảo hộ và khẩu trang che mặt, Bùi Chi Tấn liếc mắt một cái đã nhận ra cố nhân, lập tức nghẹn ngào……
Hai người cha đứng cách xa, không đến gần đối phương, im lặng nhìn nhau.
Bùi Chi Tấn nói: “Cậu yên tâm đi, đứa nhỏ rất tốt.”
Lệ Hàn Giang thanh âm mang theo ý cười: “Nhờ đại ca, tôi rất yên tâm.”
Bùi Chi Tấn vội vàng nói: “Ngày mai sinh nhật nó, đứa nhỏ nói muốn về ăn cơm, chúng ta đã sắp xếp tổ chức sinh nhật cho nó. Cậu……”
Lệ Hàn Giang gật đầu: “Anh thay tôi, chúc nó sinh nhật vui vẻ.”
Bùi Chi Tấn: “Nó muốn dẫn đối tượng về cùng nhau ăn cơm, chính là Nhị Cữu Cữu của nó, ai da, người mà cậu biết đó, Chương tổng!”
Lệ Hàn Giang: “Ừm, biết.”
Lúc này nơi này có vẻ như không thích hợp để cho hai người cha nói chuyện về đối tượng của cậu con trai của họ, xách ra tán gẫu linh tinh—— không được quang minh chính đại mà còn lặng lẽ tán gẫu.
Bùi Chi Tấn rất đàng hoàng, rất cố chấp cho rằng, chuyện chung thân đại sự này phải nghe theo ý kiến của Lệ tổng, ông và Từ phu nhân, hai vợ chồng tuyệt đối không nên đi quá giới hạn mà tự chủ trương…… Chương Thiệu Trì thật sự muốn đại giá quang lâm hàn xá, nếu như không an phận lại đưa ra một ít yêu cầu không có ý tốt ……
Họ Chương suy nghĩ không ít cũng đã suy nghĩ hơn mười năm, chính là tấm lòng của Tư Mã Chiêu người qua đường ai cũng biết! Chúng ta tiếp nhận hay không tiếp nhận, đồng ý hay không đồng ý?
Lệ Hàn Giang hào phóng: “Chuyện riêng của tiểu bối, tôi không quản được, cả nhà các người định đoạt đi. Lão Bùi, nó là con trai anh, không cần hỏi tôi.”
Một “chuyện nhỏ” lớn bằng hạt vừng, Lệ tổng giả như kiên quyết không đồng ý, ở sa mạc Bắc Phi đã bất thình lình bắn Chương Thiệu Trì một phát. Ở nước ngoài xử phạt tư hình, không lưu lại người sống, sẽ không chờ đến lão Bùi có cơ hội mở miệng thương lượng dò hỏi.
Bùi Chi Tấn không biết nói cái gì cho phải: “Cậu yên tâm. Chúng ta nhất định tận tâm tận lực, chăm sóc nó.”
Lệ Hàn Giang lại dặn dò: “Gần đây biên giới không yên, kẻ thù gây sóng gió, đứa nhỏ lại nóng nảy dễ xúc động …… Cố gắng giữ chân nó, mọi thứ bình tĩnh, cho dù biết chuyện gì, chớ đi ra ngoài mạo hiểm.”
Bùi Chi Tấn: “Hiểu rồi, đều hiểu! ”
Lệ Hàn Giang: “Đại ân đại đức, không có gì báo đáp.”
Đại sảnh chờ xe người đến người đi, không ai để ý đến một đôi nam tử trung niên ở trong góc đang nhìn nhau từ xa. Để lại cho nhau lời dặn dò và trân trọng lẫn nhau.
Đám người chen chúc, quá khứ trải ra như làn khói, tầm nhìn trước mắt cao xa, Lệ Hàn Giang không có quay mặt về hướng Bùi Chi Tấn, mà đứng quay mặt vào tường, cúi đầu thật sâu, cúi đầu ba lần.
Bùi Chi Tấn lau một chút phía sau tròng kính ướt át, vẫy vẫy tay: “Đi thôi, đi nhanh đi.”
……
Lão Bùi đi dạo một chuyến ở ga tàu lửa, Từ phu nhân luôn luôn thông minh tháo vát đều bị che dấu, hoàn toàn không biết loại bí mật lén lút gặp mặt này.
Từ Khởi Thường chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc sinh nhật gia đình cho cậu con trai lớn, mà bà coi như viên ngọc quý trong lòng bàn tay. Những người có mặt tham dự đều là người thân trong nhà, nhưng khung cảnh và thủ tục một chút cũng không được sơ sài, tuyệt không tiết kiệm, sợ đối với con trai không đủ chu đáo.
Nghe nói là phân phó con khỉ nhỏ đi tìm Nghiêm tổng, thuê một chiếc du thuyền hai tầng xa hoa của vị lão tổng kia, ra biển bày tiệc.
Du thuyền dừng lại ở bến cảng nước sâu, đèn đuốc sáng trưng, như một đầu cầu rực sáng, nổi trên mặt nước xanh thẫm……
Từ Khởi Thường ba ngày đầu liền ăn không nổi cơm, trằn trọc ngủ không yên.
Mất ngủ, nửa đêm thức dậy đắp mặt nạ, dọa cha Bùi nhảy dựng khi xoay người đi tiểu đêm, “không ngủ hơn nửa đêm còn giở trò gì vậy?”
Từ Khởi Thường nói chuyện với lão Bùi: “Ông nói Chương Thiệu Trì có dám đến hay không? Tôi đã từng đến công ty và cãi nhau với anh ta.”
Lão Bùi: “Anh ta, có chuyện gì không dám? Bà còn có thể đánh sao?”
Từ Khởi Thường: “Lần đầu tiên Diễm Diễm giới thiệu Trang tiên sinh cho chúng ta, Trang Khiếu đã lỡ hẹn vào bữa tiệc, cho hai ta leo cây, ông quên rồi sao?”
Bùi Chi Tấn cũng xì xào: “Trang tiên sinh lúc ấy là bị chuyện gia đình quấy rầy, da mặt lại mỏng, ngại gặp chúng ta! Về phần Chương tổng, làm ông chủ ra làm ăn anh ta chưa từng thấy qua chuyện gì sao? Người đó, là đầu trâu mặt ngựa quấn thân mọi việc không thuận đều không ngăn được vẻ mặt sát khí, khi nào sẽ da mặt mỏng không dám ra ngoài gặp người?”
Đêm đó, khách quý vẻ mặt sát khí trong truyền thuyết giá lâm.
Chương Thiệu Trì tới, không hề có sợ hãi cùng luống cuống.
Không mang theo thư ký tài xế, không dám tiền hô hậu ủng mà khoe khoang, anh tự mình lái xe, mang theo lễ vật ra mắt cha mẹ Bùi gia.
Con rể luôn kiên trì có một ngày gặp mẹ vợ, tuy nói hai bên đều là người quen hai mươi năm, ai lại không biết mặt của ai? Nhưng mà lấy thân phận như vậy, ngồi cùng bàn ăn một bữa “cơm gia đình”, đem khuôn mặt già nua này của mình đưa tới cửa, ý vị không cần nói cũng hiểu.
Chương Thiệu Trì mặc một bộ trang phục màu đen, áo sơ mi đều được lựa chọn kỹ lưỡng từ tủ quần áo. Từ một hàng áo sơ mi trắng lớn cũng không sai biệt lắm, chuyên môn chọn ra một chiếc được thiết kế riêng, thủ công tinh xảo, chỉnh chu nhất, mà không mang theo thương hiệu. Không thể lôi thôi cũng không dám khoe khoang, đây là sợ bị Từ nương nương nhìn không vừa mắt tìm ra tật xấu của mình.
Trên cầu tàu, sóng nước phản chiếu bóng đèn. Bùi nhị thiếu gia mặc quần hoa to đội mũ bóng chày, nghênh đón bọn họ: “Ôi, ca, hôm nay đẹp trai nha?”
Đội trưởng Bùi để kiểu tóc thanh tú, cười một tiếng, thời thượng lại có kiểu dáng: “Đẹp trai hơn em sao?”
“Ôi.……” Bùi Diễm đi dép lê lảo đảo ở trên bến tàu, liếc mắt nhìn vị đi phía sau “Ca, anh mang Kim Cô Bổng yêu thích đến đây sao? Thật sự là Định Hải Thần Châm không?, đêm nay rốt cục không cần lo lắng anh nửa đêm bò lên giường em, tự mình động nha.”
Bùi Diễm lập tức bị ăn một gối, che mông lại thiếu chút nữa rơi xuống nước.
Người đàn ông cách đó không xa khịt mũi: “Đá tàn nhẫn thêm chút nữa.”
Bùi Diễm vẻ mặt ngây ngô: “Nhị Cữu Cữu, sau này anh có thể khách sáo với tôi một chút, bớt mắng tôi đi.”
Ánh mắt ông chủ Chương vô cùng khinh miệt, cười mà không nói, rất có phong độ ôm eo Đội trưởng Bùi, kề mặt hôn một cái trước mặt Bùi Diễm.
Nhà sư khổ hạnh chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có cơ hội ngàn năm có một như vậy, không cần liêm sỉ mà thể hiện ân ái, làm cho Bùi Diễm giương mắt nhìn mà không nói nên lời, ca ca bảo bối của hắn ôn nhu thuận theo dựa vào người của ‘đại điểu’, chỉ có thể than khóc cho sự bất hạnh mà không tức giận dữ hay tranh dành!
Chương tổng cắt kiểu tóc giống một thanh niên hai mươi tám tuổi, cằm cạo sạch sẽ, trang trọng chỉnh chu.
Bùi Dật không ngừng nhìn trộm, trong lòng yêu đến chết đi sống lại.
Hắn giới thiệu với ba mẹ một lần nữa, chính thức giới thiệu người bạn đời của mình, kéo cổ tay Chương Thiệu Trì ra phía sau mình: “Đây là vị hôn phu của con.”
Một câu này, thay cho Chương tự mình nói một ngàn câu.
Anh vốn đã nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị ở trên bàn cơm rót rượu chuốt say nhạc phụ đại nhân, sau khi uống ba vòng rượu, mắt đỏ tai nóng, dùng tình cảm cảm động, cuối cùng mở miệng cầu hôn, kết quả tất cả lời thoại đều không dùng được.
“Ôi, con trai lớn rồi, cũng đã ba mươi rồi…… Tùy ý con thích đi.” Lão Bùi ở dưới gầm bàn dùng đầu giày đá Từ phu nhân —— không muốn từ chối, nghênh đón thì thuận tay đẩy thuyền đi.
“Ai là ba mươi tuổi?” Bùi Dật vừa nghe đã ủy khuất, “Ba hồ đồ, con hai mươi chín.”
“Tuổi mụ là ba mươi, nếu không chúng ta còn lo liệu cho con sao?” Lão Bùi khoát tay, “Ba mươi tuổi rồi, lập gia đình phải hiểu chuyện, chăm sóc lẫn nhau, đối xử chân thành, thật lòng tương trợ, không nên tính tình trẻ con, đùa giỡn.”
Chương Thiệu Trì gật đầu kính trà, một mực đồng ý, nhạc phụ anh minh.
Bùi Dật đờ đẫn quay mặt lại: Anh……
Chương Thiệu Trì âm thầm trừng mắt: Đừng nhìn anh, thanh xuân của anh luôn là hai mươi tám tuổi, nhưng đứa nhỏ của anh nên trưởng thành.
Từ Khởi Thường phu nhân vẻ mặt trông bất lực và cam chịu, rót đầy chén rượu cho mình và con trai, cả bữa tiệc luôn ôm bả vai Tiểu Bùi, không ngừng lải nhải nói chuyện riêng: Tình hình hiện tại là nước đổ khó hốt, cũng không thể để bảo bối nhà mình chịu thiệt. Tên Chương Thiệu Trì này đứng tên bao nhiêu công ty, đầu tư, đồ cổ hàng xa xỉ, còn có nhà cửa, vận dụng nghề nghiệp thuận tiện điều tra rõ ràng chưa? Bảo anh ta chuyển nhượng cổ phần và thêm tên của con vào tất cả tài sản.
Bùi Dật quả thực dở khóc dở cười, che nửa mặt: “Mẹ…… Con không có hứng thú với cổ phần và nhà của anh ấy, con chỉ đặc biệt có hứng thú đối với con người này.”
“Con xem Đại Cữu Cữu con là người thế nào?” Từ phu nhân xoa xoa tóc con trai, “Đàn ông chỉ sợ không thành thật, không đáng tin cậy, nhất là người đàn ông có vốn liếng và khả năng đi ra ngoài lăn lộn…… Mẹ chăm sóc con nhiều năm như vậy, sợ nó tiếp nhận sẽ không đủ thật lòng chăm sóc.”
Bùi Dật nói: “Anh ấy dám.”
“Còn có đám yêu tinh anh ta nuôi trong công ty.” Từ Khởi Thường nửa cười nửa nghiêm túc chỉ thị, “Trẻ tuổi, đẹp trai, ta nhìn đều muốn động lòng, kỳ cục! Bảo anh ta hủy hợp đồng tất cả yêu tinh kia.”
“Toàn bộ, cực kỳ không biết xấu hổ.” Bùi Diễm đang ăn lẩm bẩm xen vào, “Em biết có bao nhiêu tiểu yêu tinh quấn lấy Nhị Cữu Cữu, trở về em cho anh một danh sách đen.”
Bùi Dật nghiêm túc gật đầu: “Toàn bộ hủy hợp đồng, nếu không tôi sẽ cào vào mặt họ.”
……
Vợ chồng Bùi thị buồn bã. Nhiều năm qua, cả nhà hiếm hoi gặp nhau hàn huyên tâm sự vui vẻ, quan hệ rốt cục cũng tan băng, dịu bớt, vui vẻ hòa thuận, cảnh tượng cùng tư vị này lại giống như bị “gả đi”.
Cả nhà trở về nhà họ Bùi qua đêm.
Nghe nói nửa đêm, phòng Bùi đại thiếu gia có tiếng kêu cót két, rung chuyển kèm theo chấn động nhẹ như trận động đất cấp độ hai, còn cho rằng cách vách là dư chấn còn lại của Đường Sơn.
Ngày hôm sau, dưới tác động của đồng hồ sinh học, anh vẫn dậy từ rất sớm, nhưng Chương tổng tính toán ngủ nướng không ngồi dậy.
Lần đầu tiên trong đời ngủ ở “khuê phòng” của người yêu, một đêm ấm áp kiều diễm, lỏa thân ôm nhau, tư vị tuyệt vời khó có thể miêu tả.
Tưởng tượng Tiểu Bùi thời niên thiếu, ngủ trên cái giường này, vẻ mặt tràn ngập hấp dẫn hồn nhiên …… Sau khi trải qua những suy nghĩ miên man rồi bước về thực tại, người tuyệt vời trong vòng tay chính là người mình yêu suốt đời, dung mạo tuấn mỹ, ông chủ Chương người đã hưởng thụ được thiên đường ở nhân gian, miễn cưỡng đứng dậy.
Từ phu nhân dường như thật sự gọi Chương Thiệu Trì, tiến hành “nói chuyện với phụ huynh” đi. Hai vị ngồi ở bàn trà sân sau nói chuyện thật lâu, đón gió sương mai buổi sáng, không biết đã thỏa thuận được thêm tên vào nhà và xe chưa, bàn bạc chia được bao nhiêu cổ phần?
Ánh nắng ban mai chiếu lên cành cây, trên bàn viết trong thư phòng phủ một lớp ánh vàng.
Bùi Dật lặng lẽ bước vào thư phòng của lão Bùi, tiện tay khóa cửa, là có chuẩn bị mà đến. Ánh mắt hai người chạm nhau như cái gì cũng hiểu được: Không có gì lạ khi Đội trưởng Bùi đặc biệt về nhà ăn bữa cơm sinh nhật này, và mọi thứ đã đến.
Bùi Dật khẩn cầu: “Ba, ba hãy nói cho con biết đi.”
Bùi Chi Tấn tháo kính ra lau chùi, cúi đầu lau thật lâu: “Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình. Chúng ta chăm sóc con mấy năm nay, nhìn con thành tài còn ưu tú xuất sắc như vậy, không phụ sự giao phó của của cha con.”
“Ba, con tin tưởng ba, ba là người tốt cả đời trong sạch, ngày xưa làm quan cũng chưa từng tham lam, còn cho không của cải ra bên ngoài ……” Bùi Dật nói, “Người đem con giao phó cho ba, cũng là người tốt trong sạch phải không?”
Đương nhiên, Bùi Chi Tấn thẳng lưng, chắc chắn: “Cha con là người tốt.”
Bùi Dật: “Vậy, mẹ con thì sao?
Bùi Chi Tấn nghẹn lời: “Chuyện này ba cũng không biết rõ, cũng chưa từng nhìn thấy …… Ba chỉ biết cha con, mẹ con có lẽ đã sớm không còn trên đời.”
Bùi Dật truy vấn: “Bà ấy tên gì, làm cái gì? Cùng một bộ phận?”
Lão Bùi quay mặt lật sách lên bàn: “Ba thật sự không rõ lắm …… con nên hỏi cha mình về chuyện này.”
Đáy mắt Bùi Dật hiện lên thất vọng, “thất vọng” thậm chí còn lớn hơn cảm xúc “nỗi buồn” có thể xảy ra. Dù sao vốn không quen biết, không có ân tình dưỡng dục, “sớm không còn trên đời” không làm hắn có cảm giác đau đớn, trong lòng buồn bực lãnh đạm đơn giản là hắn đang mong chờ sự thật.
Tóm lại hắn không phải huyết mạch của Lão Thuyền Vương Sicily, không có quan hệ huyết thống với những người giàu có và quyền lực. Mà hồ sơ hắn có thể xác minh, Lệ Lệ Hàn Giang chỉ có một lần hôn ước kia, không còn hôn nhân hay con nối dõi nữa. Hắn giống như là trên một biểu đồ phân tích dữ liệu lớn, xuất hiện một yếu tố quấy nhiễu rất không hợp thời cũng không hợp lý ……
Bùi Dật tự giễu: “Con là con ngoài giá thú ”
Bùi Chi Tấn muốn nói lại thôi: “Cha con vô cùng, vô cùng yêu thương con”
Bùi Dật ngẩng đầu, hốc mắt thâm thúy như hồ nước, đột nhiên hơi nước tràn ngập: “Yêu thương con cho nên đưa con đi? Nhà ba cũng không thiếu con trai.”
Bùi Chi Tấn gật đầu: “Đúng vậy, yêu thương con nên mới giao phó cho chúng ta. ”
“Lúc ấy tôi nhìn ảnh trên hồ sơ cũng không nhìn ra.” Vết sẹo hằn sâu thời niên thiếu, Bùi Dật vẻ mặt hờ hững, “Con lớn lên không giống Lệ Hàn Giang, con cũng không giống người trong nhà của ba, ai cũng không giống, không thuộc về bất kỳ một gia đình nào.”
“Không! Tướng mạo của con rất giống mẹ con ……” Bùi Chi Tấn kích động, vô tình đã nói lỡ miệng, chỉ có thể tiếp tục lau kính, sắp lau lọt tròng kính.
Lão Bùi tiên sinh đứng dậy đi vòng quanh thư phòng, chỉ là một căn phòng nhỏ hơn chục mét vuông, đi tương đối lâu, sàn gỗ đã mài nhẵn nhụi. Cuối cùng mang ghế, đứng lên lấy trên tầng trên cùng của giá sách ……
Đoán chừng đã cất giấu quá nghiêm ngặt trong nhiều năm, giấu đến mức mình cũng không tìm ra.
Bùi Dật khoát đến đứng lên, cấp bách cùng mờ mịt đều viết trên mặt: “Ba tìm cái gì, để con, con lây giúp ba?”
Túi giấy kraft “ba” rơi xuống đất, đập vào ngực hai cha con. Bùi Dật vội vàng cúi xuống nhặt lên, mấy tấm ảnh đen trắng rơi xuống tay, là ảnh cũ của hắn sao?
Sau khi nhìn kỹ hơn, Bùi Dật một bước không đứng vững, bả vai đụng phải giá sách. Tủ sách phía sau rung chuyển dữ dội, ánh mắt lóa vàng đầy mặt đất, gáy sách và gỗ va chạm phát ra tiếng vang như đã trải qua nhiều năm.
Ảnh ID đen trắng nhỏ, cùng với hai bức ảnh chụp các bạn học cũ trong khuôn viên trường Đại học Yến Thành.
Một trong những người trong bức ảnh chụp hiển nhiên là Bùi Chi Tấn khi còn trẻ, mang cận thị kính, đeo kính cận, nụ cười nhút nhát ngây ngô, vẻ mặt thư sinh khí chất. Mà một người khác, anh tuấn tiêu sái thanh xuân bừng bừng, mắt cười đào hoa, khí chất phong lưu, còn không phải là Đội trưởng Bùi hắn sao.
Không, không.
Ảnh đen trắng, dung nhan ngây ngô, xưa cũ. Đây không có khả năng là hắn, người này không phải hắn.
Giống như duỗi tay xuyên qua một đoạn thời gian hoàng kim, tình cảm kích động, hắn rốt cục dùng đầu ngón tay chạm tới gương mặt ấm áp này, khuôn mặt xa lạ mà lại quen thuộc. Quá giống, như thể hắn đang bối rối nhìn vào gương. Bỗng nhiên phát hiện một gương mặt cực kỳ cực kỳ rất giống gương mặt mình mà người này lại không phải mình, khó có thể miêu tả cảm giác quỷ dị và tim đập nhanh.
Bùi Dật: “Làm sao có thể?”
Bùi Chi Tấn chỉ vào anh chàng đẹp trai trong ảnh: “Đây là lúc cha con lúc tốt nghiệp đại học. Lúc con còn trẻ còn chưa giống như vậy, về sau càng lớn thì càng giống nhau, con và ông ấy khi còn trẻ quả thực là một khuôn điêu khắc ra.”
Bùi Dật hiểu.
Hắn toàn hiểu.
Hắn giống như một đứa trẻ ngu xuẩn lại ngoan cố tự phụ, một mực đi dạo quanh một mảnh đất chật hẹp khép kín trên thế gian này, tự oán hận cố ảnh tự thương hại mình. Vô số lần trong bóng tối hắn oán giận người thân chưa từng gặp mặt, căm ghét cha mẹ ruột đã bỏ rơi hắn.
Toàn bộ thời niên thiếu của hắn, sống trên một hòn đảo cô đơn, hận đời rồi lại làm chính mình rất cộc cằn mà phóng đãng, từ đầu đến cuối không cách nào thoát khỏi đau khổ về tinh thần, mà những cảm xúc tiêu cực này, ảnh hưởng nhiều đến lựa chọn cuộc sống sau này. Ví dụ như lâm trận hối hận hốt hoảng chạy trốn hôn nhân, loại lịch sử xấu này ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín làm người của hắn.
Có thể bắt nguồn từ cảm giác tự ti mãnh liệt và tự đày đọa bản thân của hắn.
Cho rằng những người yêu nhau không thể tìm được tình yêu đích thực.
Cho rằng cha mẹ bỏ rơi hắn mà không có bất kỳ thương tiếc nào.
Đầu óc của hắn bị động qua tay chân. Hắn nhét rất nhiều linh kiện vào trong thân thể. Hắn đã quên quá nhiều niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, hắn sống như một con lừa ngu xuẩn lên được dây cót vây quanh một khối đá, không ngừng quay vòng tại chỗ.
Mà cha của hắn là Lệ Hàn Giang, động tay động chân chính là mặt.
“Cha của con có thể đã làm mật vụ quá lâu, thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, đối với ai cũng không tín nhiệm, không thấy được con ông ấy cũng có chút khó chịu. Luôn lo lắng thân phận của ông ấy sẽ ảnh hưởng đến con, nhưng chung quy vẫn là sợ ảnh hưởng làm phiền con ……” Bùi Chi Tấn giải thích.
Bùi Dật không ngừng lắc đầu, bả vai run rẩy. Không, không phải.
Hắn vùi mặt vào hai bàn tay, nước mắt rơi dính đầy tay.
Hắn kỳ thật chưa bao giờ đau khổ, bất lực hoặc cô đơn, cha hắn yêu hắn sâu sắc. Mà hắn là một đứa ngốc nghếch lại một lòng oán giận, cho đến hôm nay mới biết được chân tướng “được yêu”.
Lệ Hàn Giang từ hơn mười năm trước bắt đầu quá trình phẫu thuật thẩm mỹ từ từ, phát hiện con trai bước vào tuổi thanh xuân và mình bắt đầu giống nhau, lập tức bắt đầu, quyết tâm.
“Cũng không thể để cho đứa nhỏ động dao chịu tội ở trên mặt, nó nên trông như thế này, nhưng mình có thể sửa, tôi có thể không dùng khuôn mặt này nữa.”
Phòng bệnh tư nhân của một bệnh viện ở bờ biển Phía Đông nước Mỹ, những bệnh nhân vô danh cởi bỏ âu phục và quần dài, thay đổi thành quần áo bệnh nhân rộng rãi, ngồi trên bàn phẫu thuật, muốn hủy hoại khuôn mặt đẹp trai của mình.
Mỗi năm động một chút, người ngoài không dễ phát hiện, thời gian dài đủ để cho một người thay hình đổi dạng. Đương nhiên, chuyện lặng lẽ phẫu thuật thẩm mỹ này, mấy vị cấp trên Sở Hoắc Trần Liên của MCIA, nhất định đều biết đến, duy chỉ có giấu Tiểu Bùi.
Các bác sĩ đã cố gắng hết sức để đáp ứng mong muốn của khách hàng: Ông muốn chỉnh thành như thế nào? Tiên sinh, khuôn mặt này đủ để đến bất kỳ trường quay nào ở Hollywood phỏng vấn, có thể làm một ngôi sao lớn, ông không nên sử dụng dao kéo nữa.
Lệ Hàn Giang suy tư một lát, ném ảnh Chương Thiệu Trì tuổi xuất ngũ trở về, ném cho bác sĩ.
“Cứ chiếu theo mặt tiểu tử thúi này, chỉnh đi.”
Trong ảnh Chương Thiệu Trì, cưỡi trên một chiếc xe máy màu đen bạc, tháo kính râm xuống, bên môi có ý cười, khi còn trẻ phóng đãng không kiềm chế được, không sợ thế tục.
Khi đó cũng thường xuyên đi xe máy đi đón cháu trai tan học, bị theo dõi chụp lén.
Một số y tá cầm ảnh chụp lại bình phẩm từ đầu đến chân: “Người đàn ông này có hương vị, rắn rỏi đó, là diễn viên phải không?”
“Không, là người bảo bối tôi thích.” Lệ Hàn Giang nói, “Nó hết lần này tới lần khác lại thích loại đàn ông này, đồ ngốc, điên cuồng thích như vậy …… Tôi sẽ chỉnh thành như vậy, chờ tương lai có một ngày nó nhận ra tôi, ít nhất sẽ không ghét bỏ.”
……