Chiếc xe thương vụ màu trắng chạy trên quốc lộ của thị trấn nhỏ, hai bên là kiến trúc xây dựng bất hợp pháp và nhà lầu có chiều cao không đồng đều, bởi vì thời gian lâu đời, nhìn qua có vẻ ảm đạm và cũ kỹ.
Đủ các tiểu thương chiếm cứ hai bên đường, tiếng gào to cùng âm nhạc quảng trường vang lên liên tiếp, cách cửa sổ xe được đóng kín cũng có thể nghe thấy năm sáu phần.
Người đi đường, xe điện, xe máy, xe con, chen chúc lách vào, không hề có trật tự mà chạy trên quốc lộ, luật lệ giao thông không hề có đất dụng võ ở nơi này chút nào.
Nơi này giống như một thế giới khác bị trào lưu quên lãng.
Tề Nhiễm Nhiễm dựa vào cửa sổ xe, mí mắt nửa mở, lông mi dày cong lên.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong mắt cô, khiến cô càng cảm thấy không còn muốn sống.
Đây cũng không phải là thế giới Tề Nhiễm Nhiễm đã sống năm, đây chỉ là một thế giới tồn tại trong tiểu thuyết, có điều so với lời văn miêu tả rỗng tuếch hư vô, cảnh tượng hiện ra trước mắt cô lại là một thế giới vô cùng tràn đầy sức sống, thế giới thật sự có máu có thịt, điều này khiến cho Tề Nhiễm Nhiễm trong khi khó có thể tiếp nhận lại không thể không đối mặt với hiện thực.
Tề Nhiễm Nhiễm bị một vụ tai nạn giao thông đưa tới đây, vụ tai nạn xảy ra ở một giao lộ có đèn tín hiệu giao thông nào đó, cách hội trường lễ trao giải phim điện ảnh chỉ mấy trăm mét, lúc ấy Tề Nhiễm Nhiễm ngồi xe bảo mẫu, dừng ở giao lộ chờ đèn xanh, bị một chiếc container mất lái đâm vào trong nháy mắt, Tề Nhiễm Nhiễm còn đang cúi đầu đọc tiểu thuyết “Nhân quả”, sẽ là bộ phim tiếp theo cô sắp nhận quay.
Vừa mở mắt ra lần nữa, Tề Nhiễm Nhiễm đã trở thành một nhân vật trong “Nhân quả”, tên là Thẩm Vũ, một người phụ nữ tuổi đã kết hôn có chồng và một đứa con trai! Càng kinh khủng hơn chính là, đứa con trai hiện tại của cô, sau khi lớn lên sẽ trở thành một nhân vật phản diện hắc hóa mạnh nhất toàn truyện, không đến nỗi giết bố giết mẹ nhưng tuyệt đối sẽ hành hạ người làm bố mẹ như bọn họ đến chết.
Nhớ lại những tình tiết cuốn tiểu thuyết vừa xem qua, nhớ đến nửa đời sau thê lương của Thẩm Vũ, Tề Nhiễm Nhiễm không tự chủ được rùng mình một cái.
Xe thương vụ dừng ở gần nhánh giao lộ nào đó, tài xế quay đầu hỏi Tề Nhiễm Nhiễm, “Chị Thẩm, có phải đỗ ở chỗ này không?”
Tề Nhiễm Nhiễm mở mắt nhìn giao lộ một cái, thật ra cô cũng không biết, “Chắc là vậy đấy.
” Cô không quá chắc chắn mà nói, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt vờ ngủ ngồi ở bên trên phía tay phải, đối phương chẳng thèm nâng mí mắt lên một chút nào.
Tề Nhiễm Nhiễm bĩu môi, có phần cảm khái nói: “Có người, còn sống hay đã chết cũng chẳng khác biệt là mấy, dọc đường xóc nảy thế nào cũng không khiến anh ta tỉnh được.
”
Vừa nói ra lời này, bầu không khí trong xe rõ ràng ngưng trệ, người đàn ông còn “còn sống hay đã chết cũng chẳng khác biệt là mấy” kia, cuối cùng cũng duỗi người một cái, mở mắt, vẻ mặt lười biếng nhìn cô, trầm giọng nói: “Đúng vậy, biến thành chồng của người nào đó, thật đúng là chẳng thà chết đi cho xong.
”
Người đàn ông đang nói chuyện này, là ông chồng đương nhiệm của cô Hạ Mộc Phong, cũng là kẻ thù không đội trời chung đối thủ một mất một còn của cô, Hạ Chiêu!!!
Mà sở dĩ anh có hai thân phận, tình huống cũng không khác cô là mấy, đều từ vụ tai nạn kia bị đưa tới đây, lúc ấy Rolls-Royce Phantom của Hạ Chiêu dừng ở bên cạnh xe bảo mẫu của cô.
Cùng chờ đèn xanh, cùng bị đâm bay, lại cùng nhau xuyên qua.
Chỉ có thể nói, đây là “Nghiệt duyên”!!!
Ân oán của Tề Nhiễm Nhiễm cùng Hạ Chiêu tồn tại đã lâu, để mà kể tường tận thì kể suốt mấy đêm cũng không hết.
Nhưng xét cho cùng, vẫn là vấn đề thường thấy nhất trong giới giải trí, quy, tắc, ngầm.
Hạ Chiêu là là ông trùm truyền thông giàu nứt đố đổ vách, Tề Nhiễm Nhiễm là đại mỹ nhân được giới giải trí công nhận, tham gia diễn điện ảnh chưa đến hai năm, đã cầm mấy giải thưởng lớn, nhanh chóng bước lên tuyến một.
Một ngày nào đó, Hạ Chiêu sai người chuyển lời cho Tề Nhiễm Nhiễm, đại ý là muốn “quy tắc ngầm” với cô, nhưng lúc đó trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm đã có người khác nên quả quyết từ chối.
Có thể Hạ Chiêu cảm thấy bị xem nhẹ mặt mũi, trong lòng tức giận, cũng chưa nói muốn phóng sát cô, nhưng móc nối khiến cô mất đi mấy bộ chế tác lớn, Tề Nhiễm Nhiễm tức không chịu nổi, bắt đầu ở trong giới bịa chuyện xấu bôi đen Hạ Chiêu, bôi đen anh thành một người có đam mê kỳ quái, một quỷ háo sắc không thể kiểm soát “chân giữa” của bản thân khi nhìn thấy phụ nữ.
Một đến hai đi, thù hận giữa hai người xem như đã được gieo xuống.
Càng về sau, toàn bộ giới giải trí đều biết, hai người này có thù oán.
Chuyện cũ nghĩ lại mà hết hồn, nếu ông trời đã cho cô đại nạn không chết xuyên vào trong sách, vì sao còn muốn đưa một tên đối thủ một mất một còn lúc nào cũng có thể khiến nàng tức chết tới đây, điều này có khác gì trực tiếp cho cô về cõi vĩnh hằng đâu?
Tề Nhiễm Nhiễm trừng mắt phượng, hừ lạnh nói: “Đồ lưu manh, anh muốn chết tôi có thể thành toàn cho anh!”
Hạ Chiêu hoàn toàn không để lời nói tàn nhẫn của cô vào mắt, đổi một tư thế thoải mái, nửa nằm trên ghế, một đôi chân dài chuyển hướng, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nói: “Cô làm thế nào để thành toàn cho tôi, dựa vào cái miệng lắm lời này của cô sao? Miệng cô hay lời của cô có được không thế? Là khiến tôi chết hay là khiến tôi dục, tiên, dục, tử?”
Tề Nhiễm Nhiễm thiếu chút nữa phun ra một búng máu, ngay lúc cô chuẩn bị đứng dậy nhào vào xé nát cái miệng của anh ta, lái xe kịp thời mở miệng ngăn cản thảm kịch xảy ra.
Lái xe chỉ vào bên phải ngã ba nói: “Chị Thẩm, anh Hạ, kia có phải tiểu Luân không?”
Tề Nhiễm Nhiễm vội ngồi thẳng người, rướn cổ nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ thân hình mập mạp tuổi, một tay xách một túi hành lý, một tay nắm tay đứa bé tuổi đi về phía xe.
Người phụ nữ đi rất gấp gáp, bước chân rất rộng, đứa trẻ bị bà ta nắm tay chân ngắn, cho dù chạy chậm cũng không theo kịp tốc độ bà ta, cuối cùng bị người phụ nữ nửa kéo nửa xách đưa tới.
Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, xem ra người phụ nữ này chính là mẹ của Thẩm Vũ, bà ngoại của nhân vật phản diện hắc hóa Hạ Bách Luân, một người đã để lại bóng ma kinh khủng trong trí nhớ thời thơ ấu của nhân vật phản diện.
Bởi vì lý do công việc, Thẩm Vũ và Hạ Mộc Phong cũng không có thời gian chăm trẻ con, bèn thả đứa bé đến nhà bà ngoại, mỗi một tháng gửi cho một khoản chi tiêu, để bà ta giúp đỡ chăm đứa trẻ.
Chỉ là bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, người phụ nữ này sẽ ngược đãi đứa bé.
Sau này Thẩm Vũ và Hạ Mộc Phong không sống nổi cùng nhau nữa nên ly hôn, không ai trong hai người muốn mang theo con người trước, dẫn đến việc Hạ Bách Luân vẫn luôn bị bắt đến ở tại nhà bà ngoại, trong hoàn cảnh khổ cực lầm than hành hạ đến tận cấp hai, tâm lý của cậu nhóc cũng bị méo mó hoàn toàn.
Hiện giờ, Tề Nhiễm Nhiễm thành Thẩm Vũ, Hạ Chiêu trở thành Hạ Mộc Phong, lại biết nội dung tiểu thuyết, hai người cùng thương lượng cho rằng trước mắt chuyện cấp bách nhất chính là trước tiên phải cứu trùm phản diện tương lai này ra khỏi hố lửa, để cậu bé rời xa đau khổ, tận hưởng tuổi thơ vui vẻ chân chính.
Để Hạ Bách Luân có một tuổi thơ mạnh khỏe, nói không chừng về sau cậu nhóc sẽ không hắc hóa, cũng sẽ không quay ngược lại tra tấn bố mẹ.
Có chung nhận thức này, hai người vội vàng đến đón người trước khi quay chương trình.
Thấy người đến, Hạ Chiêu cũng không đấu võ mồm với Tề Nhiễm Nhiễm nữa, duỗi tay mở cửa xe, nhanh nhẹn xuống xe đi đón lấy đứa bé, Tề Nhiễm Nhiễm nhìn anh ân cần như vậy, cũng xoay người đi xuống xe theo.
“Mẹ.
” Vẻ mặt Tề Nhiễm Nhiễm bĩnh tình mà gọi một tiếng.
Hạ Chiêu thì không để ý tới người phụ nữ kia, cánh tay duỗi dài, bế bánh bao nhỏ mũm mĩm lên, sau đó đánh giá trái phải trên dưới, cảm thấy rất hứng thú với đứa con trai mình được hời này.
Người phụ nữ mỉm cười tiến lên, giao túi hành lý cho Tề Nhiễm Nhiễm, nói: “A Vũ hả, đây đều là quần áo của tiểu Luân, sao các con đột nhiên muốn đón thằng bé đi? Ở trong nhà cũng rất tốt, anh và chị dâu còn đều thích thằng bé, cũng không nỡ để nó đi.
”
Tề Nhiễm Nhiễm biết nội dung truyện, tất nhiên sẽ không bị dăm ba câu của mẹ Thẩm lừa gạt, nhưng cũng không muốn hiện tại xé rách mặt, vì thế qua loa nói: “Trẻ con càng lúc càng lớn, vẫn nên dẫn theo bên cạnh mới tương đối yên tâm, cũng sẽ thân thiết với chúng con hơn.
”
“Đạo lý như vậy cũng không sai, nhưng bố mẹ chồng hai đứa bận rộn kiếm tiền, cũng không có thời gian chăm sóc nha, mẹ sẽ giúp con chăm bé mấy năm, đến lúc đó nhà trẻ hay tiểu học đều học ở bên này, cũng thuận tiện.
” Khuôn mặt tròn của mẹ Thẩm khi cười lộ ra mấy nếp nhăn, nhìn rất hòa ái.
Nhưng một người hòa ái như vậy, khi đối diện với một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, chửi rủa đánh mắng không cho ăn no không cho mặc ấm đều không thiếu cái nào, quả thực là táng tận lương tâm.
“Không được, chúng con sẽ dẫn thằng bé đi.
” Tề Nhiễm Nhiễm nói xong, quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Chiêu, Hạ Chiêu không nói gì cả chỉ ôm bánh bao nhỏ xoay người lên xe.
Tề Nhiễm Nhiễm lại quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia, nói: “Chúng con đi đây, còn phải kịp giờ lên máy bay.
”
Thấy cô sắp đi, mẹ Thẩm vội vàng duỗi tay kéo tay áo Tề Nhiễm Nhiễm, “A Vũ, ba con gần đây thân thể không tốt lắm, bệnh cũ tái phát nhiều lần, anh con nói phải đi nằm viện, con xem…” Bà ta nói xong xoa xoa tay, cười nịnh nọt.
Trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm vô cùng chán ghét, nói: “Con biết rồi, con sẽ chuyển tiền đến WeChat của anh cả.
”
Nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng đờ, gượng gạo nói: “Chuyển… chuyển tiền sao, không phải tiền mặt… hả?”
Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu nói: “Đã rất lâu rồi còn không dùng tiền mặt, đều dùng di động chi trả.
”
“Vậy… Vậy được rồi, con nhớ chuyển đấy.
”
“Con biết rồi.
”
Tề Nhiễm Nhiễm vẫy tay với bà ta, xoay người lên xe, thuận tay đóng cửa xe lại.
Mẹ Thẩm cách cửa sổ xe, cười từ ái vẫy tay với bánh bao nhỏ, cười nói: “Tiểu Luân, bai bai bà ngoại nào, phải nhớ bà ngoại đấy nhé.
”
Bánh bao nhỏ lập tức vùi mặt vào trong lồng ngực Hạ Chiêu.
Mẹ Thẩm xấu hổ cười, giận mắng: “Đứa nhóc không có lương tâm này.
”
Tề Nhiễm Nhiễm im lặng nhìn người phụ nữ kia diễn dịch, có hơi buồn nôn, nhưng lại không mở miệng không được, nói: “Mẹ quay về đi, chúng con đi đây.
”
Lái xe khởi động xe rất nhanh, dần dần kéo dài khoảng cách với người phụ nữ với nụ cười giả tạo kia.
Tề Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn về phía bánh bao nhỏ, vừa vặn Hạ Chiêu xắn cao tay áo của đứa bé, trên cánh tay mũm mĩm mơ hồ để lại mấy dấu vết đậm màu.
Tề Nhiễm Nhiễm che miệng, hốc mắt nóng lên, tức giận nói: “Đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng dám ra tay đánh được, còn muốn tôi đưa tiền, mơ đẹp ghê.
”
“Vậy cô muốn làm gì?” Hạ Chiêu giương mắt nhìn cô.
Tề Nhiễm Nhiễm cười lạnh, trong lòng bắt đầu tính kế, khoảng thời gian tiếp theo bọn họ phải đi quay một chương trình giải trí chiếu mạng, không có thời gian trừng trị bọn họ, chỉ có thể tìm người âm thầm thu thập chứng cứ trước, sau này lại tính tiếp, cuối cùng cô chỉ nói: “Tất nhiên là không đưa tiền, chốc nữa còn phải đưa nhóc con đi kiểm tra thân thể.
”
Hạ Chiêu hừ nhẹ, cúi đầu đi đùa banh bao nhỏ, “Nhóc con, gọi một tiếng bố nghe thử nào.
”
Mặc dù bánh bao nhỏ được hắn bế một lúc lâu, nhưng từ đầu đến cuối đều mím môi không hé răng, lúc này Hạ Chiêu bảo nhóc gọi bố, nhóc vẫn mím mặt miệng như cũ, chỉ mở đôi mắt tròn xoe ra nhìn hắn, rồi lại nhìn Tề Nhiễm Nhiễm.
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn bé cười, nhẹ giọng, dịu dàng nói: “Bảo bối đừng sợ, bố mẹ dẫn con đi, về sau cũng không đến nhà bà ngoại nữa.
”
Bánh bao nhỏ mấp máy miệng nhỏ, một lúc lâu sau mới duỗi tay về phía cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, ôm ôm.
”
Trong nháy mắt trái tim của Tề Nhiễm Nhiễm bị làm mềm hóa thành một vũng nước, vội vàng vươn tay tiếp lấy thằng bé, “Được, mẹ ôm nhé.
”
Hạ Chiêu ôm nhóc nửa ngày còn bị ghét bỏ, khó chịu mà trầm mặc xuống, “Hừ! Không biết tốt xấu.
”
Tề Nhiễm Nhiễm lật kèo được một ván cực kỳ đắc ý, không nhịn được hôn liên tiếp mấy cái trên đôi má nhỏ phúng phính thịt của bánh bao nhỏ, “Bảo bối bé nhỏ của mẹ!”
Trùm phản diện tương lai lúc này còn ngây thơ hồn nhiên, vừa được cứu ra khỏi ổ sói, theo bản năng nảy sinh sự tín nhiệm lớn nhất đối với mẹ, được mẹ thơm mấy cái, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu, sau đó bàn tay nhỏ luồn vào trong túi áo tìm kiếm, cuối cùng lấy ra mấy miếng khoai tây chiên mềm nhũn khô khốc, giơ lên trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm, dùng giọng điệu non nớt nói: “Mẹ ơi, cho mẹ ăn nè.
”
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn mấy miếng khoai tây được cất kỹ, tình thương người mẹ lập tức bùng nổ, nước mắt không nhịn được tràn ra khỏi hốc mắt.
Trước khi tới đón bánh bao nhỏ, cô còn tràn đầy lo lắng, cô làm cẩu độc thân từ trong trứng đến năm, xuyên một cái biến thành mẹ của một đứa trẻ, cô thật sự sợ rằng mình không có cách nào gánh vác trách nhiệm của nhân vật này, nhưng bây giờ nhìn cậu nhóc dễ thương trước mặt, trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm thật sự tiếp nhận đứa con trai này vô điều kiện, không cần lý do.
“Mẹ không ăn, tiểu Luân Luân ăn đi nè.
” Tề Nhiễm Nhiễm ôm bé, xoa xoa mái tóc mềm mại, “Sao con để khoai tây trong túi vậy?”
Bánh bao nhỏ nhỏ giọng, có chút đắc ý nói: “Chị gái không cho, con giấu đấy.
”
Cực khổ giấu được mấy miếng khoai tây, lại sẵn lòng đưa cho người mẹ không cách nào gặp mặt được ăn, đứa trẻ này thật sự hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Mũi Tề Nhiễm Nhiễm bắt đầu chua xót, không nhịn được ôm chặt lấy bé.
Hạ Chiêu vốn chuẩn bị ngủ, nghe đến đây không nhịn được ngồi dậy, “Đợi lát nữa đi qua McDonald, chúng ta sẽ vào đó ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn xong còn đóng gói về nữa!”
Xem ra, đồ lưu manh này cũng đã tiếp nhận nhân vật làm bố mới này của mình rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là một sa điêu văn ngọt ngào vui vẻ, không ngược!