Cái hòm chỉ bị che kín tầm nhìn của các bố, phần còn lại phía trước trong suốt, để ống kính và mọi người vây xem có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vật bên trong, đồ vật kỳ quái khiến mọi người lại cười vang một trận, trong tiếng cười ấy có phần nhiều là cười trên nỗi đau của người khác.
Cười đến mức mấy ông bố sợ hãi trong lòng.
Hạ Chiêu nhìn qua rất tín nhiệm bánh bao, đứa nhỏ chưa đến tuổi, thông minh lại hiểu chuyện, còn rất là đáng tin cậy, cho nên đối với đồ ở trong hòm anh cũng không lo lắng lắm, chỉ cần không phải vật sống là được rồi.
Khi duỗi tay vào, mặt anh cũng không thận trọng cẩn thận giống các ông bố khác, mà trực tiếp cho tay vào tìm tòi đáy hòm.
Nhưng mà, mềm mềm, nhăn nhăn, còn động đậy được, trong nháy mắt kích thích toàn thân Hạ Chiêu nổi hết da gà, chỉ trong một nháy mắt như vậy, thâm chí anh cảm thấy linh hồn mình cũng sắp bay ra rồi.
Con người đối với sự vật không biết, bản năng tồn tại một tâm lý sợ hãi, đặc biệt là vào thời điểm bản thân không có cách nào trông thấy nó, cái cảm giác không an toàn kia quả thực tăng cao lên đỉnh điểm, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Vào giây phút Hạ Chiêu chạm vào vật kia, mặt cũng tái xanh rồi, bản năng nhanh chóng rụt tay lại, trừng lớn mắt hỏi con trai ở phía trước cách đó không xa, “Con trai, con chọn cho bố cái gì vậy?!”
Bánh bao nhỏ được mẹ ôm, bởi vì đạo diễn dặn dò cậu bé không thể nói chuyện, không thể gợi ý, cho nên cậu bé dùng tay nhỏ che miệng lại, sau đó cong mắt cười ngây ngô.
Mọi người bị hai bố con nhà này chọc cười, đạo diễn còn đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Ban nãy lúc chọn đồ vật, Luân Luân chạy nhanh nhất, cũng chọn xong sớm nhất, sau đó chọn đồ sống duy nhất bên trong chạy đi trước tiên, các bố khác nên cảm ơn Luân Luân.
”
Mọi người: “Ha ha ha ha…”
Luân Luân: Hì hì, hì hì.
Hạ Chiêu: …
Đã chuẩn bị tâm lý, Hạ Chiêu hít thở sâu, đưa tay vào trong hòm lần nữa, lần này anh khẽ cắn môi, ngón tay vừa sờ lại nắn phần trên của đồ sống, thiếu chút nữa vò chết vật kia.
Sau đó anh nói ra đáp án: “Ếch xanh.
”
Bánh bao nhỏ và mọi người cùng hoan hô: “A!!”
Khí lực trên người Hạ Chiêu dường như bị rút sạch trong nháy mắt, thu tay lại, lui về sau hai bước thuận thế ngồi xổm xuống.
Cuộc sống không dễ dàng, lão Hạ thở dài, “Haizzz ~~”
Các ông bố khác cũng lần lượt trả lời sau khi sờ được đồ vật, bánh bao nhỏ cuối cùng được mẹ thả xuống, cậu nhóc cười hì hì chạy về phía bố: “Bố lợi hại quá!”
Bố được khen vẻ mặt cũng không vui vẻ lắm, bây giờ anh chỉ muốn cởi quần thằng nhóc này xuống đánh cho một trận.
Đương nhiên, loại suy nghĩ nguy hiểm này chỉ nghĩ thầm trong lòng mà thôi, tất nhiên sẽ không thật sự ra tay, nhưng lúc bế lên xoa bóp một chút vẫn phải làm, nếu không thì uy nghiêm của người bố sắp chẳng còn sót lại chút gì!
Bánh bao toàn thân thịt mềm rất sợ ngứa, sợ nhất chính là người khác gãi chỗ cổ và ngực cậu nhóc, bình thường bố mẹ chơi cùng cậu, còn chưa với tay qua, cậu nhóc đã cười ha ha trước, nếu thật sự cù thật, cậu nhóc có thể trực tiếp cười đến co quắp người.
Cho nên mỗi lần Hạ Chiêu muốn chỉnh cậu, đều sẽ cù ngực cậu, cù đến mức cậu nhóc nghiêng ngả trái phải.
“Ha ha ha, ha ha ha, bố đừng cù nữa, ha ha ha ha …”
Cơ thể nhỏ bé mềm mại giống như sâu lông, không ngừng giãy giụa trong lòng Hạ Chiêu, cười đến mức chảy nước mắt.
Đáy mắt Hạ Chiêu toàn ý cười, ngoài miệng lại muốn hù dọa cậu nhóc nói: “Nhóc con, dám hố bố mình, nhìn cửu âm bạch cốt trảo của bố đây, cù này cù này…”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Chơi trò chơi xong, mọi người đều được đồ ăn thêm nên có, nhân viên công tác vội vàng chuẩn bị thu dọn máy ghi hình ở sân chơi, các khách mời có chút thời gian nghỉ ngơi.
Trên khu đất trống còn có một thảm cỏ xanh rộng rãi, nơi này rất khô ráo, Hạ Chiêu cũng không chê, ôm bánh bao nhỏ đặt mông ngồi xuống, những người khác thấy thế, cũng đều lại gần chơi, muốn uống nước thì uống nước, muốn ăn gì ăn cái đó, trong nháy mắt biến hiện trường ghi hình thành địa điểm dã ngoại.
Tề Nhiễm Nhiễm cầm bình nước qua, ngăn cản Hạ Chiêu tiếp tục giày vò con trai, bảo bánh bao cầm bình nước uống nước, từ trong ba lô mang theo bên mình lấy ra khăn ướt và khăn tay, trước tiên dùng khăn ướt lau mồ hôi mỏng trên cổ và trên mặt cho bánh bao nhỏ, rồi lại cùng khăn tay lót trên lưng cậu nhóc.
Bánh bao nhỏ ở trước mặt mẹ luôn rất ngoan ngoãn, an tĩnh uống nước, mặc cho Tề Nhiễm Nhiễm lau người giúp cậu.
Hạ Chiêu cũng lại gần, nhìn thấy balo của cô mở ra, cầm lấy một một chai nước trước đó từng mở nhưng chưa uống hết, ừng ực mấy ngụm đã uống xong.
Lý Hân bên cạnh lại gần, đưa cho bánh bao một túi bánh ngọt được phong kín, cười hỏi: “Vừa rồi sao Luân Luân lại chọn ếch xanh thế, chị nghe bố bé dặn dò phải chọn thứ bé thường thấy, và quen biết nha.
”
Nói đến đây, Hạ Chiêu cùng bày vẻ mặt ảo não, hôm nay nói lời này với bánh bao nhỏ, tuyệt đối là thất sách lớn nhất.
Tề Nhiễm Nhiễm lại cười đến rất vui vẻ, cô nói với Lý Hân: “Trước khi đến, nhà em có mua sách tranh động vật và côn trùng cho con trai, bên trong có ếch xanh, mỗi tối trước khi đi ngủ Luân Luân đều sẽ lật xem tranh, cho nên nhận biết được, ban nãy em mới nhìn một chút, ngoại trừ ếch xanh còn có nhánh cây, lúa nước, ốc đồng, củ sen gì đó, so sánh với những thứ đó thì hiển nhiên thằng bé quen thuộc với ếch xanh hơn.
”
Lý Hân: …
Cho nên lần này xem như Hạ Chiêu đã vác đá đập chân mình rồi.
Bọn trẻ không khắc nào yên tĩnh, sau khi nghỉ ngơi một lát, mấy đứa bèn tiến đến cùng nhau chơi đùa, Tề Nhiễm Nhiễm và các mẹ khác vừa trông chừng bọn trẻ, vừa nghe Hạ Chiêu cũng Tạ Thanh đang nói chuyện, Tề Nhiễm Nhiễm cẩn thận nghe một lát, phát hiện người họ lại đang nói chuyện làm ăn, hai con người lăn lộn trong giới giải trí, chẳng lẽ không nên tâm sự chuyện kỹ thuật diễn xuất, tài nguyên linh tinh gì đó sao? Nói về làm ăn? Chẳng lẽ muốn đổi nghề?
Có điều trước khi Hạ Chiêu xuyên qua, thật sự làm dân kinh doanh, bảo anh tham gia chương trình giải trí còn được, bảo anh đi đóng phim, có lẽ có chút miễn cưỡng.
Nghe anh cùng Tạ Thanh chậm rãi trò chuyện, đếm kỹ cơ hội làm ăn trong giới giải trí, Tề Nhiễm Nhiễm bèn cảm thấy người này trời sinh chính là để làm dân kinh doanh, hiển nhiên Tạ Thanh cũng có suy nghĩ không khác Tề Nhiễm Nhiễm là bao, nghe đến cuối cùng, cũng có chút động tâm, thậm chí còn đề nghị: “Hạ tiên sinh, anh nghe cậu nói những lời này, quả thật cực kỳ có thể có lợi, nếu không thì chúng ta hợp tác? Anh chi tiền cậu kiến kế, tiền kiếm được chúng ta chia đôi?”
Tề Nhiễm Nhiễm nghe Tạ ảnh đế nói, đột nhiên có cảm giác ảo ảnh tan vỡ, trong mắt cô, Tạ ảnh đế nên là người trời thanh tâm quả dục, rời xa thế tục, không dính khói lửa dân gian, không ngờ anh lại có thể chủ động đề nghị muốn hợp tác với tục nhân như Hạ Chiêu để kiếm tiền, lời này lộ ra chút hơi tiền, sao có thể nói ra từ trong miệng anh? Quả thực khó có thể tin nổi.
Hạ Chiêu nghe Tạ Thanh nói có thể hợp tác, cũng rất hăng hái, nghề cũ của anh chính là làm cái này, cho dù xuyên qua rồi, anh cũng không muốn bỏ đi, huống chi so với ở trước ống kính khoa khoang kỹ thuật diễn xuất, anh càng thích ngồi ghế ông chủ đếm tiền hơn.
Sau khi xuyên qua đây, Hạ Chiêu vẫn luôn có dự định lui về phía sau màn ảnh, so với việc hai người đều dốc sức trước màn ảnh, chi bằng để một người ở phía trước một người ở phía sau, nội ứng ngoại hợp tăng hiệu suất.
Tề Nhiễm Nhiễm là diễn viên chuyên nghiệp, cô thích hợp ở lại trước màn ảnh, mà anh là người kinh doanh, phòng làm việc trong nhà anh muốn chậm rãi phát triển, có điều giai đoạn hiện tại bọn họ không đủ tài chính, cho nên chuyện kinh doanh phòng làm việc chỉ có thể đi từng bước một.
Có điều nếu có thể hợp tác cùng Tạ ảnh đế, vậy rất nhiều kế hoạch của anh có thể thực thi trước, bắt tay vào làm cũng là làm ít công to.
Hạ Chiêu lấy lại bình tĩnh, rất là thản nhiên nói: “Chuyện hợp tác, để tôi trở về cân nhắc kỹ càng đã, nếu như thích hợp, đến lúc đó tôi sẽ viết kế hoạch dự tính cho anh xem, cũng có thể tìm người chuyên nghiệp giúp anh nhìn xem.
”
Tạ Thanh nhàn nhạt cười một tiếng, gật đầu một cái nói được.
Tề Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh nghe lén hồi lâu, sửng sốt không nghe được bọn họ nhắc đến chuyện đóng phim, tối hôm qua Tạ Thanh nói dự định giúp cô tranh thủ một nhân vật, nói để cô suy xét, hôm nay cho anh một câu trả lời, nhưng hôm nay nhìn qua Tạ ảnh đế, giống như hoàn toàn quên mất chuyện này, Tề Nhiễm Nhiễm có hơi nóng vội.
Mỗi ngày trong nhà trong phòng làm việc đều cần dùng đến tiền, nuôi con trai càng đốt tiền hơn, nghe Lê Hà nói, trước mắt ngoại trừ chương trình giải trí át chủ bài đã thông cáo ra, kế tiếp cô cũng không có thông cáo nào ra trò, cho nên hiện tại thứ bọn họ cần nhất, chính là tài nguyên.
Tề Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn Hạ Chiêu mấy lần, Hạ Chiêu lại giống như tảng đá, hoàn toàn không lĩnh ngộ được ý cô muốn truyền đạt, cuối cùng còn dứt khoát dựa qua, lại gần nói nhỏ bên tai cô: “Ban ngày ban mặt, cô trêu chọc tôi mạnh mẽ vậy làm gì? Trêu chọc nữa tôi sẽ đùa giỡn lưu manh đấy!”
Hơi thở ấm áp thổi đến bên tai Tề Nhiễm Nhiễm, khiến da đầu cô tê dại, vô số da gà thi nhau nổi lên, cô có chút phô trương, hung tợn nói: “Có quỷ mới trêu chọc anh!”
Hạ Chiêu cười hừ, nói: “Đúng vậy, ai dùng ánh mắt trêu chọc tôi người đó là quỷ!”
Tề Nhiễm Nhiễm sắp tức đến bật cười, người đàn ông này trong đầu ngoại trừ việc chứa đầy tài liệu + cũng không có thứ gì bình thường khác, ngẫm lại trong lòng oán niệm vô cùng, không nhịn được duỗi tay véo mạnh bên eo anh, cười lạnh nói: “Đây mới là trêu chọc anh, sướng không hả?” Cô vừa hỏi vừa tăng thêm lực véo ở tay, véo rồi còn xoay mạnh, “Hửm?”
Hạ Chiêu nhíu mày, vội vàng vỗ tay cô, “Đậu xanh, mau buông tay, một miếng thịt sắp bị cô véo rớt rồi!”
Hai vợ chồng không ngừng lén lút, trong mắt người ngoài, rõ ràng chính là một đôi hoan hỉ oan gia, rõ ràng đấu đến túi bụi, nhưng có thể khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sự ấm áp cùng ân ái trong đó.
Tạ ảnh đế bên cạnh rất hâm mộ, rất cảm khái hâm mộ nói một câu: “Tình cảm hai người thật tốt!”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hạ Chiêu: …
Hiểu lầm này cũng quá lớn rồi đấy! Rõ ràng là cũng véo đến tím thịt rồi, tình cảm tốt ở chỗ nào?
Chờ đạo diễn ở bên kia gọi tập hợp, mọi người lười biếng đứng dậy, đi về hướng sân ghi hình.
Ba người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đi ở sau cùng đội ngũ, để trống một khoảng cách, nghe Tạ ảnh đế nhẹ giọng nói với bọn họ: “Anh đã dặn dò trợ lý tối nay gửi kịch bản qua, hai người nhìn một chút, nếu như cảm thấy phù hợp, anh sẽ liên hệ đạo diễn, lần này quay xong chương trình, trở về tìm thời gian gặp mặt đạo diễn.
”
Hạ Chiêu gật đầu với anh ta, tự đáy lòng nói: “Làm phiền anh rồi.
”
Trước đây, Hạ Chiêu có thành kiến rất lớn đối với Tạ Thanh, ai bảo anh ấy trông giống y hệt Cố Văn Sâm trước khi xuyên, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến Hạ Chiêu chán ghét, có điều trải qua hai ngày ở chung, ngoài ý muốn phát hiện, Tạ ảnh đế lại là người rất dễ gần, hình như anh ấy hoàn toàn không biết tức giận, còn rất có kiên nhẫn, khó trách nhiều con gái si mê điên cuồng như vậy.
Tề Nhiễm Nhiễm cũng vội vàng nói một câu, “Cảm ơn.
”
Tạ Thanh xua tay, ý bảo bọn họ đừng quá khách khí.
Chương trình không có Hà Mộng, còn cực kỳ hài hòa.
Nhiệm vụ ghi hình buổi chiều hoàn thành rất nhanh, chỉ có một ít phân cảnh bổ sung cần hai đội khách mời phối hợp, gia đình Tề Nhiễm Nhiễm không nằm trong danh sách cần quay thêm, cho nên nhận đồ ăn thêm tổ chương trình phân phát, về nhà sớm.
Nhà bọn họ nhận được một chậu chân vịt ngâm tương, tương rất thơm, dọc đường bưng về, Tề Nhiễm Nhiễm cũng không nhịn nổi ứa nước miếng.
Vừa về đến nhà, Hạ Chiêu thay quần áo vào phòng bếp nấu cơm, còn lại Tề Nhiễm Nhiễm lau nước miếng, chuyển băng ghế dài ra sân, cùng ngồi với bánh bao nhỏ ở trên ghế, vừa ngắm phong cảnh vừa gặm chân vịt.
Thợ quay phim còn vác máy quay đứng bên cạnh ghi hình, nhưng hai mẹ con cũng không rảnh để ý hình tượng, sốt chân vịt thật sự quá thơm, không bao lâu sau, hai người đều gặm đến miệng bóng nhẫy.
Bởi vì có người ở nhà, cho nên cổng ở sân cũng không đóng, mấy con gà nhà hàng xóm thả rông bên ngoài đi tới đi lui tuần tra, rất nhanh đã bị hấp dẫn tiến vào, Tề Nhiễm Nhiễm nhìn đống xương trong tay, nghĩ rằng chắc hẳn bọn chúng có thể ăn, vì thế vừa gặm, vừa ném xương xuống dưới đất.
Bánh bao nhỏ bên cạnh cũng gặm rất nghiêm túc, không chỉ khóe miệng bị dính tương, ngay cả hai bên má phúng phính cũng bị dây đầy nước tương, nhìn qua giống như con mèo hoa lớn.
Bánh bao nhỏ thấy mẹ lấy xương cho gà ăn, cậu bé cũng học theo, vừa gặm vừa ném xương nhỏ xuống.
Mỗi một lần ném, mấy con gà lại tranh cướp một lần, bên trong đàn gà chỉ có một con gà trống, còn lại đều là gà mái, già trống giành ăn rất lợi hại, mỗi lần bọn họ ném xương qua, nó đều có thể cướp được trước tiên.
Bánh bao xem gà đến mê mẩn, không cẩn thận lại ném đi cái chân vịt chỉ mới gặm hai miếng, cái tay nhỏ còn lại nắm chặt xương gà trong tay.
Bánh bao nhỏ gấp đến mức đứng thẳng lên, “A, chân vịt của con!”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
“Bỏ đi…” Tề Nhiễm Nhiễm còn chưa nói xong, bánh bao nhỏ đã đứng lên, chạy đến muốn nhặt cái chân vịt bị vứt nhầm kia, nào ngờ gà trống lớn đã coi chân vịt thành đồ của mình, thấy bánh bao nhỏ đến cướp, nó lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Tề Nhiễm Nhiễm bị dọa nhảy dựng, vội vàng bỏ chậu sắt qua một bên, chạy đến cản bánh bao nhỏ, “Đừng nhặt đừng nhặt, gà trống sẽ mổ con đấy, chạy mau thôi!” Nói xong động tác của cô nhanh nhẹn bế bánh bao nhỏ lên, thế nhưng con gà trống kia giống như nổi điên vậy, giống như công kích chạy đuổi theo hai người.
Tề Nhiễm Nhiễm vừa cuống cuồng lại buồn cười, bế bánh bao nhỏ chạy đến hàng rào vòng trong sân, bánh bao ôm cổ cô chỉ huy: “Mẹ ơi chạy mau, nó đuổi theo kìa!”
Tề Nhiễm Nhiễm bị mổ trúng cẳng chân, đau đến trực tiếp hét lên, hô to gọi: “Bố nó ơi, mau đến cứu mạng!!!!”
Mấy giây sau, Hạ Chiêu xách theo cái chảo, khí thế mạnh mẽ lao ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, anh không nói lời nào, giơ chảo lên, đuổi theo con gà trống kia đánh một trận mãnh liệt, hai ba cái đã đuổi con gà chạy mất.
Trong lúc nhất thời, Tề Nhiễm Nhiễm và bánh bao đều cảm thấy hình tượng bố tràn ngập hào quang chói lóa.
Hạ Chiêu hưởng thụ ánh mắt sùng bái của hai người một hồi, mới ghét bỏ nói: “Một con gà cũng đánh không lại, hai mẹ con cũng có tiền đồ thật.
” Sai khi dạy dỗ xong vợ và con trai, anh lại xoay người đi dạy dỗ tiếp thợ quay phim, “Nhìn thấy hai người bọn họ bị ức hiếp, anh không thể ra tay cứu giúp một chút sao??”
Thợ quay phim cười hì hì vò đầu, nói: “Cảnh vừa rối đặc sắc kích thích lại thú vị, tôi quay hình đến mê mẩn, quên phải cứu người.
”
Hạ Chiêu: …
Luân Luân được mẹ buông xuống, vội vàng nói với bố: “Bố ơi, mẹ bị gà trống cắn.
”
Ban nãy cậu nhóc nhìn thấy gà trống mổ mẹ một cái.
Hạ Chiêu nhíu mày, đi đến bên trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm, hỏi cô: “Bị thương?”
Tề Nhiễm Nhiễm ngồi trên ghế dài, xắn quần lên, nhìn qua một chút bắp chân bị mổ, bụng bắp chân đã bị xanh một mảng, nhưng không đau lắm, bèn nói: “Không có gì đáng ngại.
”
Quả thực là tai bay vạ gió.
Buổi tối ăn cơm tắm rửa xong, lúc cả nhà nằm ổ trên sofa xem siêu nhân điện quang, Tạ Thanh bên kia vừa vặn gửi kịch bản đến cho Hạ Chiêu, buổi chiều bọn họ đã thêm bạn WeChat.
Sau khi Hạ Chiêu nhận được kịch bản, chưa kịp xem nội dung, đã chuyển qua cho Tề Nhiễm Nhiễm.
Tề Nhiễm Nhiễm thuận tay click mowr ra xem, mà khi cô nhìn thấy cột giới thiệu tên nhân vật, không nhịn được kêu lên: “Ôi trời!”
Hạ Chiêu cảm thấy phản ứng của cô có chút kỳ lạ, bèn hỏi, “Sao thế?”
Sắc mặt Tề Nhiễm Nhiễm trắng xanh, chỉ vào kích bản, giọng có chút run rẩy mà nói: “Tự anh xem đi.
”
Hạ Chiêu tuy không hiểu ra sao nhưng vẫn cầm di động của mình lên, nhanh chóng ấn mở tài liệu, sau đó, anh cũng ngây người!