Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

chương 29: 29: trên đầu có hơi xanh lè…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước kia hai người cũng từng hôn, chính là trên chương trình giải trí chiếu mạng kia.

Lúc đó mọi người ồn ào, bảo hai người show ân ái, Hạ Chiêu ôm tâm tình xem trò vui, chuyển quyền chủ động đến trên người Tề Nhiễm Nhiễm, không ngờ người phụ nữ này lại ăn tỏi rồi đi hôn anh, hun đến suýt chút nữa anh ngất xỉu, cũng gần thành bóng ma tâm lý.

Lần này lại là cô chủ động lại gần hôn anh, tâm lý Hạ Chiêu ngoại trừ đắc ý, vẫn không nhịn được ngửi ngửi mặt cô, rất tốt, mùi hương phụ nữ nhàn nhạt xong vào mũi, Hạ Chiêu nhất thời tâm viên ý mã (), suy nghĩ vẩn vơ.

() Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong.

Tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát.

Một tia lý trí may mắn còn sót lại khiến anh nhớ tới bên cạnh còn có trẻ con, mới không đến nỗi có phản ứng quá mức mất mặt.

Đôi môi mềm mại mang theo hương thơm nhẹ nhàng chạm lên môi anh, sau đó dừng lại bất động, xúc cảm kia tựa như lông vũ, giống như gãi ngứa, ở trên đầu quả tim của anh gãi nhẹ, ngược lại khiến lòng anh càng ngứa ngáy khó nhịn.

Cơ hội khó có được, Hạ Chiêu tất nhiên không thành thật, ôm lấy cô, để Tề Nhiễm Nhiễm xoay lưng về phía bánh bao nhỏ, lập tức hé miệng, đầu lưỡi nặng nề liếm trên môi cô, lại nhanh chóng trêu chọc đến khóe miệng cô, lập tức trêu chọc đến cả người cô mềm nhũn.

Ngay tại lúc Hạ Chiêu khó nhịn, lực nắm trên tay thật chặt, Tề Nhiễm Nhiễm chợt dừng sức đẩy anh ra, giương mắt hung ác trừng anh, cắn răng nói: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Lời nói tuy tàn nhẫn, nhưng gương mặt đỏ ửng vẫn bán đứng cô.

Cô cũng không thờ ơ giống như biểu hiện của cô vậy.

Hạ Chiêu chiếm được hời, nín cười, có chút tiếc nuối “A” một tiếng.

Bánh bao nhỏ ở sau lưng Tề Nhiễm Nhiễm che miệng cười trộm, mặt mày cong cong.

Tề Nhiễm Nhiễm xoay người nhìn cậu bé, cũng bị cười theo, sau đó duỗi tay bế cậu bé lên, thơm mạnh lên khuôn mặt nhỏ của cậu, thơm một hồi lâu, còn chưa thỏa mãn cọ xát gương mặt phúng phính của cậu nhóc, “Nhóc con, dám cười trộm!”

Bánh bao nhỏ sợ nhột, bị Tề Nhiễm Nhiễm cọ như vậy, lại cười ha ha ha không ngừng: “Ha ha ha ha ha, mẹ ơi, ha ha ha đừng cọ nữa…”

“Đừng cọ cũng được, thơm mẹ một cái nào, mẹ sẽ tha cho con.” Tề Nhiễm Nhiễm cười đưa má đến gần trước mặt bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ vẫn đang cười, có thể là có chút ngượng ngùng, đôi mắt chớp chớp, nhưng vẫn chu môi thơm một cái trên mặt mẹ, thơm xong lại vội vàng vùi mặt nhỏ vào trong vai Tề Nhiễm Nhiễm, giống như nũng nịu cọ cọ trên vai cô.

Tề Nhiễm Nhiễm bị hành động đáng yêu giống như mèo con của cậu quật trúng, duỗi tay ôm cậu bé chặt thêm một chút, đứa trẻ đáng yêu như vậy, vì sao có thể có người không thích cậu nhóc được, còn hành hạ cậu thành nhân vật phản diện, quả thực là không có chút đạo lý nào.

Hạ Chiêu ở bên cạnh nhìn đến ngứa ngáy con tim, lại tiến lên trêu chọc bánh bao, “Luân Luân con không công bằng, thơm mẹ còn không thơm bố, bố cũng muốn thơm một cái.”

Khóe miệng Tề Nhiễm Nhiễm giật giật, nói: “Lớn như vậy rồi còn làm nũng, anh có buồn nôn không thế?”

Hạ Chiêu không biết xấu hổ liếc mắt đưa tình với cô, nói: “Tôi cũng không phải làm nũng với em, em buồn nôn cái gì, chẳng lẽ ban nãy mới hôn một cái đã có thai rồi?”

Tề Nhiễm Nhiễm hung dữ trừng anh: “Xí!”

Hạ Chiêu bị ghét bỏ cũng không thèm để ý, tiến lên ồn ào với bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ trốn trên vai mẹ, cái đầu nhỏ chôn chặt trong cổ mẹ, tiếng cười trong trẻo vang lên không ngừng, xem ra cũng rất thích vui đùa ầm ĩ cùng bố.

Một nhà ba người náo loạn ầm ĩ trên ghế sofa, sau đó cậu nhóc vùi ở trong lòng mẹ ngủ thiếp đi, sau khi ngủ khuôn mặt an tĩnh giống như thiên sứ nhỏ vậy.

Vào hơn giờ sáng ngày hôm sau, Tạ ảnh dế dẫn theo Tạ Du Du xuất hiện ở ngoài cửa nhà bọn họ, bánh bao nhỏ bước chân ngắn, chạy về phía trước ra mở cửa, chờ cửa vừa mở ra, Tạ Du Du ở bên ngoài đã hô to một tiếng, “Luân Luân!!”

“Chị Du Du!”

Hai bạn nhỏ có một thời gian rồi chưa gặp mặt ở hiện thực, vừa chạm mặt đã cực kỳ vui vẻ, Tạ Du Du càng nhiệt tình duỗi tay qua ôm bánh bao, trong miệng hét lên: “Tiểu Luân Luân, chị nhớ em quá đi thôi.”

Vẻ mặt tiểu Luân Luân cười hì hì, lôi kéo tay Tạ Du Du, “Chị Du Du, đi xem đồ chơi của em nè.”

Tạ Du Du gật đầu thật mạnh, “Được nha!”

Mắt thấy cô nhóc đổi giày xong đã muốn chạy đi, Tạ Thanh vội vàng gọi cô bé lại, nói: “Du Du, còn chưa chào hỏi cô chú đấy, tới làm khách không thể không lễ phép được.”

Tạ Du Du rất muốn đi vào cùng bánh bao nhỏ, nhưng nghe thấy bố nói như vậy, do dự một chút, vẫn quay đầu lại nói với Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu: “Cháu chào cô, cháu chào chú.”

Hạ Chiêu duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô bé, nói: “Đi chơi đi, đợi lát nữa chú cắt trái cây cho mấy đứa ăn.”

Hai đứa nhóc hoan hô một tiếng, cùng nhau đi vào phòng của bánh bao nhỏ.

Tạ Thanh đưa hai chai rượu vang quý báu cho Tề Nhiễm Nhiễm, cười nói: “Làm phiền rồi.”

Tề Nhiễm Nhiễm nhận lấy rượu, cười đáp: “Tới thì tới thôi, còn mang quà làm gì chứ.” Nói xong cô cầm rượu vang xoay người đi vào, để lại hai người đàn ông ở huyền quan đối diện nhau cười.

Hạ Chiêu chào hỏi: “Sáng sớm tôi đi đến chợ một chuyến, mua được không ít hải sản, chờ lát nữa phải cùng anh uống vài ly mới được.”

Tạ Thanh nhướng mày, “Vậy thì anh đây cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đi vào trong nhà ngồi chưa được bao lâu, thấy Hạ Chiếu muốn vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Tạ Thanh cũng đứng dậy đi vào theo, dọa hai vợ chồng giật mình, nói chứ sao có thể để khách xuống bếp được.

Tạ Thanh cười, “Đừng coi anh là khách là được rồi, kỹ thuật cầm dao của anh không tệ, xào rau không biết lắm nhưng làm trợ thủ thì vẫn có thể.” Nói xong cũng không để ý đến sự phản đối của chủ nhà, đeo tạp dề xong bèn bắt đầu hỗ trợ.

Tề Nhiễm Nhiễm đứng ở cửa phòng bếp, bất đắc dĩ nghĩ, nếu như fans của Tạ ảnh đế biết, Tạ ảnh đế đến làm khách còn muốn vào phòng bếp hỗ trợ, cô hẳn sẽ bị nước bọt của các fans nhấn chìm.

Có điều nhìn người đàn ông trích tiên () đeo tạp dề, Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy vẫn kiếm được kha khá, Tạ ảnh đế dính khói bếp, nhìn qua cũng rất bổ mắt.

() Tiên giáng trần.

Tề Nhiễm Nhiễm vừa suy nghĩ miên man, vừa chuyển tầm mắt đến trên người Hạ Chiêu đang xử lý con cua bên cạnh.

Hạ Chiêu có thể đã sớm biết cô đang nhìn lén Tạ Thanh, vẻ mặt khó chịu hung dữ hướng về phía cô.

Tề Nhiễm Nhiễm nhướng mày, trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người đi mất, nếu phòng bếp không có chuyện của cô, vậy thì cô đến tìm tụi nhỏ chơi.

Trong phòng bánh bao nhỏ, hai đứa trẻ đang nằm sấp trên thảm cạnh giường, hai cái đầu nhỏ xúm lại nhìn tấm thẻ siêu nhân điện quang.

Tuy Tạ Du Du chỉ có tuổi, nhưng đã nhận biết được không ít chữ, lúc này đang dạy bánh bao nhỏ tên của quái thú trên mỗi tấm thẻ, tên quái thú nào quá dài, cô bé đọc một lần bánh bao nhỏ cũng không thể lập tức nhớ ngay, vì thế bèn đọc nhiều thêm mấy lần.

Tề Nhiễm Nhiễm dựa vào khung cửa nhìn hai đứa nhóc chơi cùng nhau, lại có một cảm giác năm tháng bình yên.

Bữa trưa, trên bàn cơm cơ bản đều là hải sản, nhưng hai đứa nhỏ đều có món ăn dinh dưỡng khác, bát cơm giống nhau, đũa giống nhau, hai đứa trẻ cười hì hì nói thi đấu xem ai ăn nhanh hơn, nhưng bị Tề Nhiễm Nhiễm ngăn lại, nói ăn từ từ là được rồi.

Hai ông bố uống rượu, tụi nhỏ ăn thịt, Tạ Thanh uống không bao lâu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, anh nói anh cảm thấy vẫn ổn, chỉ là dễ hiện lên trên mặt, chỉ có điều nói chuyện nhiều hơn bình thường, vừa cụng ly với Hạ Chiêu, vừa nói đừng nhìn anh được cả danh cả lợi, thật ra sống không có một chút vui vẻ nào, người khác hâm mộ sự nghiệp anh thành công, anh lại hâm mộ người khác sống đến tiêu sái.

“Anh thật sự rất hâm mộ hai cô cậu, một nhà cười cười nói nói, hòa thuận vui vẻ, tiền ít một chút cũng không sao, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Anh dừng một chút, có chút xúc động nói: “Hôn nhân của anh, không phải là anh muốn, nhưng có Du Du rồi, anh cảm thấy cứ mặc vậy đi, sống cùng ai mà chẳng được, nhưng thật ra không phải như vậy…”

Anh nói xong, thở dài, không nói gì nữa.

Hạ Chiêu rót đầy rượu cho anh, nói: “Mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, uống rượu.”

Tạ Thanh cụng ly với anh, lại ý bảo Tề Nhiễm Nhiễm cũng chạm một chút, Tề Nhiễm Nhiễm uống là nước cam, nhưng vẫn cụng ly với hai người.

Tạ ảnh đế nhìn hai người bọn họ, trong mắt có sự hâm mộ, nói: “Hai đứa có chỗ nào khó? Vợ chồng ân ái, đứa nhỏ hiểu chuyện, không có gì hoàn mỹ hơn chuyện này, như thế này rất tốt, mỗi lần ở chung với hai người, trong lòng anh cũng cảm thấy rất thoải mái, cũng sẵn lòng ở chung với hai người nhiều hơn.”

Vị trí của anh đứng cao, đã có rất ít người bạn chân chính thổ lộ tâm tình, khi ở cùng một chỗ với cả nhà bọn họ, anh cũng có thể cảm nhận được một phần ấm áp đáng quý.

Có điều lời này anh nói mấy người Tề Nhiễm Nhiễm nghe vào có chút chột dạ, trẻ con hiểu chuyện không sai, nhưng hai người lớn chắc chắn không có ân ái gì, có thể không cãi nhau đã rất không tồi rồi.

Tề Nhiễm Nhiễm quay đầu lại nhìn Hạ Chiêu, Hạ Chiêu cũng vừa vặn nhìn qua, ánh mắt cực kỳ thâm trầm, Tề Nhiễm Nhiễm bị nhìn đến tim đập rộn lên, chợt quay đầu, mang tai lại nhanh chóng đỏ ửng.

Ăn cơm trưa xong, Tạ Thanh cũng không nói đến chuyện trở về, Tạ Du Du cùng bánh bao nhỏ chơi đến vui vẻ, “Bố ơi, con có thể chơi thêm lát nữa không?”

Thấy Tạ Thanh không nói gì, Tề Nhiễm Nhiễm đề nghị, “Du Du và bố chờ buổi tối ăn cơm xong rồi hãy trở về.”

Mắt Tạ Du Du sáng lên, “Được ạ!” Có điều đồng ý xong, cô bé lại quay đầu nhìn Tạ Thanh, “Có thể không ạ, bố.”

Tạ Thanh cười gật đầu, “Chỉ cần cô chú không chê chúng ta, chúng ta ở đây quấy rầy thêm một lát đi.”

Cô chú tất nhiên sẽ không ghét bỏ.

Vì thế hai đứa nhỏ lại vui vẻ chạy đến phòng chơi.

Tề Nhiễm Nhiễm cắt hai đĩa hoa quả, một đĩa đưa đến phòng tụi nhỏ, còn lại đặt ở trên bàn trà phòng khách, nghe thấy hai người đàn ông đang nói chuyện hợp tác làm ăn.

Chuyện này Hạ Chiêu vốn không phải nói đùa, lần trò chuyện này đã có kế hoạch tỉ mỉ hơn, Tạ Thanh nghiêm túc nghe một hồi, lại lắc đầu nói, “Anh chỉ biết đóng phim, chuyện kinh doanh, thật sự là ù ù cạc cạc, nhưng nghe cậu nói, cảm thấy rất lợi hại, anh tin tưởng cậu, giai đoạn trước muốn đầu tư bao nhiêu tiền, cậu nói với anh, anh chuẩn bị trước một chút.”

Nhưng Hạ Chiêu lại nói: “Chuyện này ngược lại không vội, trước tiên tôi làm xong hợp đồng, lúc đó anh nhìn lại, nếu như được, chúng ta dựa theo điều lệ của hợp đồng.”

Tạ Thanh gật đầu, nói được, quay đầu lại hỏi Tề Nhiễm Nhiễm xem kịch bản thế nào rồi, tâm lý nhân vật đã nghiền ngẫm thấu đáo chưa.

Sao có thể không thấu đáo được, đó là cuộc sống cô đã trải qua năm trước, không có ai có thể hiểu rõ hơn cô, vì thế tự nhiên gật đầu nói gần xong.

Tạ Thanh là thật lòng thật dạ muốn giúp cô, nói: “Đóng phim anh là người trong nghề, nếu như cô không chê, bây giờ anh diễn đôi với với cô, thế nào?”

Trong mắt Tề Nhiễm Nhiễm lộ ra một tia kinh ngạc, tuy cô đã hiểu rõ nhân vật đến cặn kẽ, nhưng có thể đối diễn cùng nam chính, ngược lại lúc casting có thêm mấy phần nắm chắc.

Mặc kệ suy xét từ phương diện nào, nhân vật này cô cũng nhất định phải có được.

Tề Nhiễm Nhiễm đã in kịch bản ra rồi, Tạ Thanh cầm qua lật lật, cười chỉ vào một đoạn trong đó nói: “Vậy diễn đoạn này đi.”

Tề Nhiễm Nhiễm ngó lại gần nhìn, không nhịn được nhướng mày, nhưng cũng không có nhiều do dự, nói: “Được thôi.”

Thấy vẻ mặt cô có điểm khác thường, Hạ Chiêu cũng đến gần nhìn xem, vừa nhìn thiếu chút nữa xù lông, Tạ ảnh đế lại chọn đoạn Tề Nhiễm Nhiễm tỏ tình với Cố Văn Sâm.

Hạ Chiêu nhìn biểu cảm thản nhiên của Tạ Thanh, lại nhìn đế vẻ mặt vô tội của Tề Nhiễm Nhiễm, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu mình có chút xanh lè!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio