Umeshu: Vì nam nữ chính là trên danh nghĩa là vợ chồng thật, nên khi quay chương trình những màn có nói chuyện trước ống kính máy quay mình sẽ để xưng hô “anh-em” tình cảm, còn khi nói nhỏ né ống kính hay chỉ có hai người họ và lúc bình thường sẽ là “tôi-anh, tôi-cô”.
Bánh bao nhỏ đột nhiên khóc nháo, những người khác trong phòng hóa trang đều bị dọa cho giật mình, Lê Hà ngồi bên cạnh nhóc sững sờ mấy giây, ngay sau đó luống cuống tay chân mà dỗ dành, nói: “Không sao không sao, Luân Luân không khóc nha, chị kia không phải đang dọa em đâu.
”
Tiểu Bách Luân còn đang há miệng khóc, nước mắt cỡ hạt đậu đọng trên lông mi, muốn rơi và chưa rơi được, dáng vẻ nhìn qua rất giống thật sự bị hù dọa.
Hạ Chiêu phát hiện không cần anh ra tay, cũng chỉ cười lạnh một tiếng, xoay người để chuyên viên trang điểm tiếp tục xử lý mặt anh.
Tề Nhiễm Nhiễm thì từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cạnh ghế sofa, nửa ngồi trước mặt bánh bao nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối nhỏ đừng khóc, chị Minh Nhất không phải đang nói con, nói khóc lớn tiếng quá sẽ ảnh hưởng đến người khác.
”
Được cô vỗ về một lát, cậu nhóc mới dần dần thu hồi tiếng khóc.
Trương Minh Nhất đứng ở giữa phòng, bị ép trở thành tiêu điểm, mặt đỏ bừng, cực kỳ xấu hổ, trong chốc lát này, cô ta từ thần tượng nhân khí biến thành bà dì quái đản dọa anh bạn nhỏ khóc lóc, ai không biết còn tưởng rằng cô ta là yêu quái mặt mũi hung dữ kìa.
Mặc dù trong lòng cực kỳ tức giận nhưng cũng không tiện bộc phát, nếu không sẽ thành bắt nạt một đứa nhóc, “Trẻ con đúng là phiền phức.
” Cô ta khinh thường bĩu môi, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng hóa trang.
Cô ta vừa đi, bánh bao nhỏ đã hoàn toàn yên tĩnh, còn toét miệng cười với Tề Nhiễm Nhiễm, Tề Nhiễm Nhiễm ngẩn người, trong lòng hiện lên một ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ nhóc con này ban nãy là cố ý khóc?
Tề Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn Hạ Bách Luân, nụ cười của cậu nhóc sạch sẽ đến mức giống như thiên sứ, sao có thể đùa giỡn tâm cơ được? Nhất định là cô suy nghĩ nhiều!
Trang điểm xong, đoàn người đi ra khỏi khách sạn lên chiếc xe nhiều chỗ tổ chương trình đã chuẩn bị, tiểu Bách Luân được Lê Hà dẫn đi, trực tiếp bắt xe đến phim trường quay chương trình.
Trước khi xuyên qua Tề Nhiễm Nhiễm có thói quen đối mặt với máy quay, cảm nhận với ống kính cực kỳ tốt, bằng không cũng sẽ không cầm nhiều giải thưởng như vậy, chương trình truyền hình thực tế cũng quay hai ba cái, rất có kinh nghiệm, biết nên biểu hiện như thế nào, người xem mới thích.
Tình hình hiện tại của nàng, có thể nói là từ cao thủ max cấp trở về thôn tân thủ đánh quái, hoàn toàn không có áp lực.
Tình hình của Hạ Chiêu cũng sẽ không kém cô là bao, tuy anh là một tổng tài, chưa từng đóng phim, nhưng bản thân lăn lộn trong giới giải trí, khí thế vốn không kém, lại cộng thêm da mặt dày không ai có thể địch nổi, cho dù biến thành tuyến mười tám, cũng có thể lăn lộn thuận buồm xuôi gió.
Không phải sao, mới vừa đi ra đại sảnh khách sạn, đối diện với ống kính, tên lưu manh này đã bắt đầu diễn.
Chỉ thấy anh thoải mái, bình thản nắm lấy tay cô, nắm xong còn cúi đầu, dùng đôi mắt chất chứa tình yêu nhìn cô, cái nhìn kia, giống như gió mát mùa xuân, nắng ấm mùa đông, cực kỳ dịu dàng mà cưng chiều.
Ngoài mặt Tề Nhiễm Nhiễm vân đạm phong khinh () cười nhạt, trong lòng dung nham đã bắn tứ phía, núi lửa phun trào, hận không thể cầm cây rìu chém móng chó của anh thịt nát xương tan.
() Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác
Cô duy trì nụ cười, cắn răng nói nhỏ: “Anh muốn chết sao?”
Hạ Chiêu cười đến đẹp trai, giống như thân mật nói bên tai cô: “Ống kính quay kìa, ân ái chút đi, bảo bối.
”
Hắn dùng giọng nói từ tính trầm thấp đọc hai chữ bảo bối, giống như mang theo móc câu trêu chọc người, cực kỳ cợt nhả.
Tề Nhiễm Nhiễm nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng tại chỗ, sởn da gà mà kính nể hắn, nghĩ thầm bản thân là ảnh hậu phái thực lực, chẳng lẽ còn bị một tên lưu manh hạ thấp trình độ, không phải là diễn sao? Ai mà không biết?!
Vừa nghĩ vậy, cô đã cong mắt quyến rũ, dạt dào ý cười, bàn tay trong lòng bàn tay anh chuyển hướng, ngón tay mở ra, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, vô cùng tự nhiên mà mười ngón tay đan vào nhau, một tay khác cũng phủ lên mu bàn tay hắn, ngón cái và ngón trỏ mở một biên độ nhỏ cầm một ít da nhỏ trên mu bàn tay anh, sau đó véo mạnh, ngoài miệng dịu dàng nói: “Chồng ơi, em yêu anh “chết” mất!”
Hạ Chiêu bị cô véo đến nhíu mày, nhưng ống kính vẫn quay bọn họ, anh ta cũng không thể đột nhiên đẩy người ra, chỉ có thể cắn răng mặc cô véo, cười nhẹ nói: “Cô véo nữa, tôi sẽ hôn cô trước ống kính đấy.
”
Tề Nhiễm Nhiễm cười tươi thu lại mấy phần sức, “Anh dám.
”
Hạ Chiêu hừ nhẹ, “Cô có thể thử xem tôi có dám hay không.
”
Tề Nhiễm Nhiễm không muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của tên lưu manh này chút nào, ngay cả loại chuyện như quy tắc ngầm anh còn làm được, còn có ranh giới cuối cùng nào đáng nói? Đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là cô.
Vì thế, cô thu lại đôi tay đang véo mu bàn tay anh, nhưng vẫn đan tay với anh, vẫn tiếp tục nắm lấy, giống như đang đánh cược vậy, lúc này ai buông tay trước, chứng tỏ năng lực chịu đựng của người đó không được, thua trận trong cuộc đọ sức không tiếng động này.
Hai người anh đến tôi đi ngầm đấu mấy hiệp, nhưng ở trước ống kính, ở trong mắt người khác, lại là cảnh tượng bất đồng, một đôi vợ chồng Viên Nghị Hà Điềm làm sáng tác nhạc đi phía sau hai người họ, tiến lên mấy bước, cười nói với bọn họ: “Tình cảm hai người tốt thật, dọc đường đều kề tai nhau thì thầm, quả nhiên không khác trên Weibo nói là bao.
”
Tề Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn bọn họ, nghi hoặc nói: “Trên Weibo?”
Hạ Điềm cười nói: “Đúng vậy, hai người thường xuyên đăng sinh hoạt hàng ngày ngọt ngào trên Weibo, tôi nhìn đến hâm mộ cực kỳ đây, bây giờ nhìn người thật, tôi thật sự sắp ghen tị thành trái chanh luôn rồi, bạn trai tôi tuy rằng viết tình ca, nhưng trên thực tế không có tế bào lãng mạn gì hết!”
Tề Nhiễm Nhiễm nghĩ thầm trở về phải lên Weibo, nhìn xem Thẩm Vũ và Hạ Mộc Phong show ân ái như thế nào, lại có thể đến Hạ Điềm cũng biết.
Hạ Chiêu nắm tay Tề Nhiễm Nhiễm, nghiêng mặt nhìn vợ chồng bọn họ, nói: “Thế nhưng tôi lại nghe nói rất nhiều bài hát thầy Viên viết đều là viết về cô Hạ, theo tôi thấy, đây chính là chuyện lãng mạn nhất.
”
Nghe anh ta nói như vậy, vẻ mặt Hạ Điềm thẹn thùng mỉm cười.
Sau đó Tề Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng hỏi Hạ Chiêu: “Sao anh biết Viên Nghị viết bài hát cho Hạ Điềm? Đoán?”
Hạ Chiêu nói: “Điều này còn cần đoán sao? Nếu tôi có sở trường viết nhạc, lúc theo đuổi con gái, còn không phải lao vào chỗ chết cũng muốn khoe sao!”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Lên xe khách, mấy vị khách quay chương trình lúc này mới tính là tề tựu đông đủ.
Tổng cộng có bốn đôi, hai đôi vợ chồng, hai đôi tình nhân.
Theo thứ tự là: Tề Nhiễm Nhiễm Hạ Chiêu, Viên Nghị Hạ Điềm, Trương Minh Nhất Quách Tuấn, còn có một đôi tuổi hơn là Hồ Khải và Lưu Vi Vi.
Ngoại trừ Trương Minh Nhất, những người khác đều khá dễ ở chung, sau khi xe bắt đầu chạy, dọc đường nói chuyện phiếm, bầu không khí rất sôi nổi.
Tề Nhiễm Nhiễm bí mật quan sát Trương Minh Nhất, cảm thấy Trương Minh Nhất mặt lạnh hình như chỉ nhằm vào cô, còn không phải có hai con mắt một cái mũi như nhau sao, cũng không biết có phải trước đây Thẩm Vũ từng đắc tội cô ta không.
Xe đến trường quay, đó là một thị trấn nhỏ mang phong cách cổ kính, dựa vào núi ở cạnh sông, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Lúc Tề Nhiễm Nhiễm xuống xe, liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng tiểu Bách Luân trong đám người, cậu bé được Lê Hà dắt tay, đôi tay nhỏ còn lại cầm một lọ Yakult, miệng nhỏ ngậm ống hút, khuôn mặt núng nính trề môi, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, ngay cả chị gái nhỏ lạ mặt bên cạnh cũng bị cậu nhóc hấp dẫn, dò hỏi Lê Hà có thể chụp ảnh chung với bánh bao nhỏ không, bị Lê Hà từ chối.
Hiện trường ồn ào, nhóm đạo diễn còn đang chuẩn bị trước khi ghi hình, Tề Nhiễm Nhiễm đi đến chỗ bánh bao nhỏ, cậu nhóc nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, rất vui vẻ gọi: “Mẹ ơi!!”
Tề Nhiễm Nhiễm đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống nhìn cậu rồi hỏi: “Tiểu Luân Luân phải nghe lời dì Hà, không được chạy lung tung, biết không?” Nói xong lại ngẩng đầu nói với Lê Hà: “Chờ lát nữa tụi chị bắt đầu ghi hình, em dẫn thằng bé tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
”
Lê Hà gật đầu nói được.
Bánh bao nhỏ cũng gật đầu, đưa sữa chua trong tay đến trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm, nói: “Mẹ ơi, mẹ uống đi.
”
Điều này có lẽ là một phương thức biểu đạt sự yêu thích của thằng bé, hôm qua vừa gặp nhau đã tặng cô khoai tây chiên, bây giờ lại muốn chia sẻ sữa chua với cô, hiểu chuyện đến mức khiến cô đau lòng.
Cô vuốt tóc cậu nhóc, nói: “Mẹ không uống, tiểu Luân Luân tự uống đi nhé.
”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Hạ Chiêu cũng đã đi tới, từ xa anh nhìn thấy một màn mẹ hiền con hiếu này, trong lòng có chút ghen ghét, đều là người xuyên đến đây, dựa vào cái gì mà nhóc con thân thiết với cô hơn? Kỳ thị giới tính đấy à?
Hạ Chiêu không phục, đi theo ngồi xổm xuống trước mặt bánh bao nhỏ, nói: “Bố muốn uống, có thể cho bố uống một ngụm được không?”
Lúc đưa sữa chua cho mẹ, bánh bao nhỏ không chút do dự, nhưng bố bảo muốn, cậu nhóc lại có chút do dự, nắm sữa chua không đưa ra.
Hạ Chiêu dựng một ngón trỏ lên, nói: “Chỉ một ngụm, chỉ một ngụm thôi.
”
Lúc này bánh bao nhỏ mới đưa sữa chua cắm ống hút đến trước mặt Hạ Chiêu, anh nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó cúi người ngậm lấy ống hút, trước tiên thở ra một hơi sau đó dùng sức hút.
Lần hút này, sữa chua trong lọ nho nhỏ, mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng giảm bớt, thậm chí là hết sạch.
“Ahh.
” Hạ Chiêu một ngụm hết lọ sữa chua, cảm thấy thỏa mãn mà chép miệng.
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Bánh bao nhỏ: …
Chỉ thấy bánh bao nhỏ mở to mắt, không thể tin nổi mà quơ quơ lọ sữa chua trong tay, sau khi phát hiện bị bố một ngụm uống sạch, cả người đều không ổn, cũng không dám khóc lớn, chỉ biết mếu, nước mắt nhanh chóng tích tụ trong đôi mắt to tròn.
Tề Nhiễm Nhiễm giận sôi máu, tức giận trừng Hạ Chiêu: “Anh là ma quỷ hả? Ngay cả trẻ con cũng bắt nạt!!”
Hạ Chiêu phát hiện nhóc con này bị anh chọc khóc, có chút hoảng hốt lại có chút buồn cười, nói: “Tôi chỉ đùa với nhóc ấy một chút thôi, hơn nữa lọ sữa chua này nhỏ quá, cũng chẳng đủ tôi uống một ngụm.
”
Tề Nhiễm Nhiễm mặc kệ anh ta, quay đầu ôm tiểu Bách Luân, nói: “Bảo bối không khóc nha, bố uống hết một lọ của con, bắt bố mua một thùng đền cho con, có được không.
”
Bánh bao nhỏ cũng không phải không muốn cho bố uống, vừa rồi bé nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, cũng không nỡ uống hết, kết quả bố một ngụm uống hết sạch, bé cảm thấy mình còn chưa uống được bao nhiêu, có chút khó chịu.
Lê Hà bên cạnh vội vàng lấy một lọ mới từ trong túi xách nhỏ, cắm ống hút đưa cho cậu nhóc, “Chỗ chúng ta vẫn còn mà, không buồn nha.
”
Cầm lấy lọ sữa chua mới, bánh bao nhỏ lập tức nín khóc mỉm cười, thật sự rất dễ thỏa mãn.
Bắt đầu ghi hình kỳ thứ nhất chương trình giải trí chiếu mạng, đạo diễn ở trước màn hình giải thích quy tắc trò chơi của buổi ghi hình hôm nay cho bốn đội.
“Hôm nay là chế độ thi đấu cá nhân, trên người mỗi người có một bông hoa hồng, người thu thập được nhiều hoa hồng nhất sẽ giành được chiến thắng cuối cùng, ở thị trấn nhỏ này, rất nhiều nơi hẻo lánh có giấu hoa hồng và thẻ bài phòng ngự, mọi người có thể chia ra đi tìm, tìm được càng nhiều, tỷ lệ thắng cuộc càng lớn, đương nhiên, cũng cho phép cướp đoạt hoa hồng trên tay những người khác, tóm lại, kết quả cuối cùng, chỉ nhìn số lượng hoa hồng trong tay bạn…”
Tuy rằng nói là thi đấu cá nhân, nhưng ngay khi bắt đầu, bốn đội tình nhân cũng không chia ra hoạt động, bởi vì mọi người phân tích một chút, phát hiện chỉ có tạm thời kết đồng minh hợp tác, mới có cơ hội giành được thắng lợi.
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn bốn người đàn ông ở đây một chút, phát hiện cũng chỉ có Hạ Chiêu tình trạng sức khỏe tốt nhất, nếu như giáp lá cà gần người, anh hẳn có thể thắng được.
“Chúng ta hợp tác, cuối cùng để anh hạng nhất, em hạng hai, được không?” Tề Nhiễm Nhiễm thương lượng với Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu đắc ý nhướng mày, “Được thôi, em cầu xin anh đi.
”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Trong lòng đã mắng anh đến máu chó đầy đầu, trên mặt cô vẫn treo nụ cười lấy lòng, giọng điệu ỏn ẻn làm nũng nói: “Xin anh đó ~”
Hạ Chiêu xoa xoa cánh tay nổi hết cả da gà, gắng gượng nói: “Được thôi, chúng ta đi tìm hoa hồng đang được giấu trước.
”
Bởi vì sợ bị những người khác tập kích, Tề Nhiễm Nhiễm quyết tâm đi theo bên cạnh Hạ Chiêu, ngộ nhỡ gặp đối thủ, Hạ Chiêu còn có thể bảo vệ cô, cô nhẫn nhục chịu khổ đến cuối cùng, tìm cơ hội phản bội Hạ Chiêu, vậy sẽ rất hoàn mỹ!
Trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm tính toán đâu ra đấy, vô cùng đắc ý cười trộm.
Hai người đi vào trong cửa hàng nào đó, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, thợ quay phim vác máy quay đi theo sau ghi hình.
Không tìm được hoa hồng nhưng Hạ Chiêu lại tìm được một sợi dây thừng khá dài, cầm trên tay đo đạc, kích thước vừa phải.
Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, “Anh lấy dây thừng làm gì?”
Hạ Chiêu ngoắc tay với cô, ý bảo cô lại đây, sau đó nói nhỏ bên tai cô: “Anh có ý này, đảm bảo chúng ta có thể thắng, chỉ là cần em phối hợp một chút.
”
Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, “Cái gì?”
“Em ngồi trên ghế đi rồi anh nói với em.
”
Tề Nhiễm Nhiễm tràn ngập đề phòng, nhưng vẫn đi qua ngồi xuống.
Sau đó, cô đã bị Hạ Chiêu lấy dây thường bó thành cái bánh cái bánh ú.
“Em ngồi ở chỗ này, chúng ta ôm cây đợi thỏ, bắt ba ba trong rọ!” Hạ Chiêu vô cùng đắc ý nói ra kế hoạch hoàn mỹ của mình.
Tề Nhiễm Nhiễm: !