Xem ra Ôn Dĩ Huyễn này sau lưng quả thực có một chỗ dựa không tồi, tuy không thể tranh được nhân vật nữ hai, nhưng vẫn được sắp xếp suất diễn nữ ba không tồi.
Có điều lấy tính cách ngang ngược kia của Ôn Dĩ Huyễn, có thể thỏa hiệp vào đoàn đã không tệ rồi, muốn khiến cô ta trưng vẻ mặt ôn hòa trước Tề Nhiễm Nhiễm, tất nhiên là không thể nào.
Tề Nhiễm Nhiễm không muốn xây dựng tình bạn với Ôn Dĩ Huyễn, bèn xem đối phương như người vô hình mà đối xử, chỉ là cùng một đoàn phim, về sau khó tránh khỏi có cảnh đối diễn, ít nhiều sẽ có ảnh hưởng.
Mặc dù Ôn Dĩ Huyễn chỉ là nữ ba, nhưng sau lưng là đoàn người hùng hậu, dàn hàng cực kỳ đồ sộ, thậm chí cũng vượt qua hai diễn viên chính tuyến một.
Lê Hà bên cạnh cũng âm thầm tặc lưỡi, nói: “Dàn hàng thế này chẳng ai bằng thế này, người không biết còn tưởng cô ta mới là nữ chính.”
Trong ánh mắt Hạ Chiêu nhìn về phía Ôn Dĩ Huyễn mang theo một tia châm chọc, quay đầu nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Loại người này, không nên đến gần cô ta.”
Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Em biết.”
Tạ Thanh vừa mới quay xong cảnh diễn thứ hai, đang nghỉ ngơi, thấy bọn họ đến, bèn dẫn bọn họ đi chào hỏi với mấy nhân vật giữ vai trò quan trọng trong đoàn, còn nhỏ giọng giải thích với hai người: “Anh cũng mới biết nữ ba đổi thành Ôn Dĩ Huyễn vào hôm qua, vẫn chưa kịp nói cho hai người biết.”
Hạ Chiêu không để ý nói: “Không sao, chúng tôi với cô ta cũng không tính là thâm cừu đại hận.”
Tạ Thanh thấy bọn họ thật sự không để tâm, lúc này mới yên tâm gật đầu, “Trước tiên dẫn hai người gặp mặt phía đạo diễn Kha, chuyện khác để sau hãy nói.”
Bởi vì là ngày đầu tiên vào đoàn phim, bánh bao nhỏ rất tò mò với công việc mới của bố mẹ, vì thế cũng đi theo qua đây, ôm đồ chơi siêu nhân điện quang mới mua, thấy ai cũng mỉm cười, giống như mặt trời nhỏ vậy, ngay cả đạo diễn Kha bình thường ăn nói nghiêm túc, cũng bị cậu nhóc cảm hóa, hiếm khi híp mắt cười, nói rằng cũng lớn tầm con gái nhỏ nhà anh, cũng vô cùng đáng yêu.
Bánh bao nhỏ rất thân thiện với đạo diễn Kha, cũng không cần người lớn dạy, chủ động chào một tiếng, “Cháu chào chú.”
Một tiếng chú này, khiến trong lòng đạo diễn Kha nóng rực, có thể cũng là nhớ đến con gái, cho nên nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu thì cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Hai tay đạo diễn Kha chống đầu gối nửa cúi xuống, hỏi tiểu Luân Luân một câu hỏi, “Anh bạn nhỏ, năm nay cháu mấy tuổi rồi, đã đi nhà trẻ chưa?”
“Dạ chú, cháu sắp tuổi rồi, thứ hai sẽ đi nhà trẻ!” Tốc độ nói chuyện của bánh bao nhỏ không nhanh không chậm, mạch suy nghĩ cũng rất rõ ràng, trả lời câu hỏi đâu ra đấy, vừa nhìn là biết là một cậu nhóc rất thông minh.
Đạo diễn Kha gật đầu, lại hỏi: “Đi nhà trẻ có khóc nhè không?”
Bánh bao nhỏ cong môi, nói: “Cháu là nam tử hán, không khóc nhè!”
Ý cười trong mắt đạo diễn Kha lại không kiềm chế được, cười sảng khoái nói: “Giỏi.”
Bánh bao nhỏ không chút luống cuống, sau đó từ trong túi quần nhỏ lấy ra kẹo mút, duỗi tay đưa cho đạo diễn Kha, nói: “Chú ơi, cái này tặng chú ăn!”
Sự lấy lòng đến từ bạn nhỏ ngây thơ, bất kể là ai cũng không có cách nào từ chối, đạo diễn Kha ngẩn ra hai giây, cũng không từ chối, ngược lại vui vẻ nhận lấy kẹo mút, “Cảm ơn kẹo của cháu, bạn nhỏ.”
Bánh bao nhỏ chớp đôi mắt to, rất hào phóng nói: “Không cần cảm ơn, trong nhà cháu còn rất nhiều, chú thích ta sẽ bảo mẹ mang nhiều chút đến tặng chú!”
Đạo diễn Kha liên tục khoát tay nói: “Không cần không cần, những cái kẹo đó cháu giữ lấy tự mình ăn là được!”
Quay đầu lại, đạo diễn Kha cầm kẹo mút cười nói với nhân viên công tác bên cạnh: “Tôi thế này có tình là trước mặt mọi người nhận hối lộ không nhỉ?”
Mọi người lập tức cười phá lên.
Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu liếc nhìn nhau, ở trong mắt đối phương nhìn thấy sự kinh ngạc.
Tối hôm qua khi cả nhà vừa xem TV vừa nói chuyện, bánh bao nhỏ tò mò hỏi bọn họ, trong đoàn phim ai là người lợi hại nhất, có phải là chú Tạ Thanh không?
Bởi vì Tạ Thanh ra ngoài đều sẽ bị một đám người vây quanh, bánh bao nhỏ hiển nhiên cho rằng Tạ Thanh là người lợi hại nhất trong đoàn phim.
Hạ Chiêu bế cậu nhóc lên, để cậu nhóc ngồi trên đùi mình, dạy dỗ nói: “Không phải, ở trong đoàn phim, đạo diễn là người lớn nhất, chú Tạ lợi hại hơn nữa cũng phải nghe theo sự chỉ đạo của đạo diễn.”
Bánh bao nhỏ nghe xong, cái hiểu cái không gật đầu, cũng không nói gì, kết quả hôm nay đã mang kẹo mút tới, không cho ai cả, chỉ cho đạo diễn, nhân cơ hội thêm điểm ấn tượng cho bố mẹ, tâm tư nhỏ này không ai bằng được.
Cũng không biết những chuyện đối nhân xử thế này của thằng nhóc học được từ đâu, nếu như là tự thằng bé lĩnh ngộ, vậy cũng quá lợi hại rồi, đều sắp thành tinh luôn.
Mọi người náo nhiệt một hồi, đạo diễn Kha bèn phất tay ý bảo mọi người tiếp tục công việc, vì bạn tốt vào đoàn, tâm tình Tạ Thanh rất tốt, lúc sửa lại lớp trang điểm, còn nói với mọi người tối nay anh làm chủ mời cả đoàn phim ăn cơm.
Trong lòng mọi người hiểu rõ, đây là Tạ ảnh đế đang giúp Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm ra mặt làm chỗ dựa, để cho tất cả mọi người biết, quan hệ của anh và hai vợ chồng này là bạn bè rất tốt, cũng đề phòng có người âm thầm làm khó bọn họ.
Mời mọi người, tất nhiên mọi người rất vui vẻ tham gia ủng hộ.
Ôn Dĩ Huyễn phách lối ra sân, cuối cùng lại rơi vào kết cục không có người hỏi thăm, trong lòng tức giận sắp thổ huyết, sắc mặc cực kỳ khó coi nói với trợ lý của mình: “Ai thích đi thì đi, còn lâu tôi mới đi.”
Trợ lý nghe xong lời cô ta nói, lập tức bị dọa nhảy dựng, người đại diện có chuyện không theo tới, trợ lý biết bản thân không quản nổi cô ta, bèn cuống cuồng khuyên nhủ nói: “Chị Huyễn, hay là vẫn đi thôi, là Tạ ảnh để làm chủ, tất cả mọi người đều đi, chỉ có mình chị không đi, đắc tội người ta quá.”
Ôn Dĩ Huyễn bĩu môi, khinh thường nói: “Đắc tội thì sao, tôi cũng không dựa vào anh ta ăn cơm.”
Trong lòng trợ lý mắng một câu ngu xuẩn, ngoài miệng vẫn nói chuyện tử tế: “Nếu như là Tề Nhiễm Nhiễm làm chủ, chúng ta không đi thì không đi, nhưng Tạ ảnh đế không giống vậy, ông chủ chúng ta cũng phải nể mặt anh ấy, chị Huyễn, chị vẫn nên đi đi.”
Ôn Dĩ Huyễn cắn răng, hung dữ trừng mắt nhìn trợ lý của mình, “Rốt cuộc là tôi trả lương cho cô hay là Tạ Thanh trả lương cho cô? Tôi nói không đi là không đi.”
Trợ lý: …
Trợ lý cảm thấy mình đi theo Ôn Dĩ Huyễn, sớm muộn gì cũng toang, cũng không biết minh tinh nào đang tuyển trợ lý, cô vẫn nên nhanh chóng chạy đi ăn mắng khác cho xong.
Cuối cùng trợ lý vẫn gọi điện thoại cho người đại diện, nói chuyện này cho đối phương.
Chỉ lát sau, người đại diện đã gọi điện thoại tới cho Ôn Dĩ Huyễn, cũng không biết nói gì với cô ta, dù sao nói một hồi, cả quá trình sắc mặt Ôn Dĩ Huyễn tái xanh, dáng vẻ kia giống như muốn đập điện thoại bất cứ lúc nào.
Cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nghiến răng nghiến lợi nói với điện thoại: “Đừng lải nhải nữa, em đi là được chứ gì!”
Cúp điện thoại xong, Ôn Dĩ Huyễn vẫn không nhịn được cơn tức, dùng sức đẩy trợ lý một cái, “Cho cô mật báo này!”
Trợ lý: …
Ngày đầu tiên Tề Nhiễm Nhiễm vào đoàn, không có sắp xếp cảnh diễn, chỉ là đi trang điểm thử tạo hình chụp ảnh.
Trước khi xuyên qua, Tề Nhiễm Nhiễm từng diễn đủ kiểu nhân vật tính cách đa dạng, chỉ là chưa từng diễn chính mình, trải nghiệm thế này, cũng khá thần kỳ.
Ngồi trước bàn trang điểm, cô nghe chuyên viên trang điểm miêu tả về bề ngoài của nhân vật, có một cảm giác hoang đường.
Cô vẫn luôn rất có tự tin với vẻ ngoài của mình, đối với gu thẩm mĩ của mình của rất có lòng tin, chỉ là tuyệt đối không ngờ đến, chút tự tin này của cô, đều là tác giả ban cho, cũng là từ lời văn tích tụ tạo nên, bởi vì tác giả muốn viết cô thành dáng vẻ gì, cô chính là dáng vẻ đó.
“Tóc dài đến eo, đen nhánh như than, đuôi tóc hơi xoăn.” Stylist đánh giá Tề Nhiễm Nhiễm từ trên xuống dưới, chậc chậc hai tiếng, nói: “Cô Thẩm, nhân vật này chính là sáng tạo riêng cho cô sao? Kiểu tóc, tướng mạo, chiều cao, thân hình, đều miêu tả giống cô như đúc.”
Cuối cùng stylist chỉ hơi hóa trang thêm cho cô một chút, ban đầu vốn định là trang điểm đậm, nhưng bị Tề Nhiễm Nhiễm từ chối, cô lấy lý do là, “Trong kịch bản Tề Nhiễm Nhiễm cực kỳ có tự tin với dung mạo của mình, ngoại trừ quay phim, xưa nay không thích trang điểm đậm, điểm ấy bên trong kịch bản có nhắc đến.”
“Nhưng cứ như vậy, có thể hiện được sự khác biệt giữa cô và nữ chính không?”
Nữ chính bình thường, nữ phụ diễm lệ, đây là yêu cầu của đạo diễn với stylist.
Đương nhiên, có thể xuất hiện trước ống kính làm nữ chính, bình thường nữa cũng là kiểu xinh đẹp, cho nên phải dựa vào trang điểm nữ phụ tinh xảo để tạo sự khác biệt.
Tề Nhiễm Nhiễm cũng không khăng khăng giữ ý kiến của mình, nói chuyện công việc cũng nên để lại chút đường sống, mới không khiến lòng người sinh ác cảm, ngẫm nghĩ, cô lại nói: “Nếu không thì thế này nhé, trước tiên trang điểm dựa theo ý kiến của tôi, rồi lại trang điểm theo ý kiến của đoàn làm phim, đến lúc đó để đạo diễn quyết định dùng cái nào? Có được không?”
Stylist mỉm cười, hỏi cô: “Như thế có phải quá giày vò cô không.”
Tề Nhiễm Nhiễm vừa vặn lấy lòng nói: “Tôi biết cô Từ là người đã tốt càng muốn tốt hơn, chỉ cần làm được hiệu quả tốt, giày vò thêm mấy lần, tôi cũng phối hợp.”
Ngoài mặt stylist nhận lời khen, bên trong thì lại bị Tề Nhiễm Nhiễm thuyết phục, quả nhiên dựa theo ý của cô, trước tiên không trang điểm quá đậm, kiểu tương đối tự nhiên.
Sau đó Tề Nhiễm Nhiễm đi thử trang phục, bởi vì yêu cầu nhân vật, trang phục của nữ hai của Tề Nhiễm Nhiễm cao cấp hơn nữ chính rất nhiều, cơ bản đều là thương hiệu lớn.
Có điều sự am hiểu của chuyên viên phục trang với nhân vật Tề Nhiễm Nhiễm này có hơi quá, kiểu dáng quần áo có chút xốc nổi, trang phục như thế, trước khi xuyên qua Tề Nhiễm Nhiễm căn bản sẽ không mặc.
Tề Nhiễm Nhiễm vừa nãy đã đề xuất ý kiến về vấn đề trang điểm, lúc này lại chỉ chỉ trỏ trỏ về trang phục, đoán chừng nhân viên công tác sẽ có ý kiến với cô, cho nên cô không hề nói gì, nhận lấy quần áo chuyên viên phục trang đưa tới, quay người tiến vào phòng thay đồ.
Chờ khi cô thay quần áo xong đi ra khỏi phòng thay đồ, vừa vặn lúc Ôn Dĩ Huyễn từ bên ngoài đi vào, ngước mắt nhìn thấy Tề Nhiễm Nhiễm thay xong trang phục, Ôn Dĩ Huyễn hơi ngẩn người, lập tức âm dương quái khí cười khẽ một tiếng, nói: “Cô Thẩm, bộ quần áo này thật sự hợp với cô đấy.”
Lúc này Tề Nhiễm Nhiễm mặc một thân váy liền màu trắng, làn váy đến đầu gối, phía trên là cổ chữ V, phần cổ áo xẻ có hơi thấp, dáng người cô cực kỳ sexy, ngày thường mặc quần áo bình thường, không lộ ra trước mặt người khác, một khi ăn mặc gợi cảm một chút, đường cong chữ S lập tức nhìn thấy rõ ràng.
Có điều trước khi xuyên qua, ngoại trừ tham gia hoạt động, ngày thường Tề Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không mặc như vậy.
Trang phục bình thường của cô phần nhiều nghiêng về kiểu trung tính, nhưng lúc này Tề Nhiễm Nhiễm không nói gì, chuyên viên phục trang đưa cho cô mặc gì cô mặc cái đó.
Ý trong lời nói của Ôn Dĩ Huyễn rõ ràng không phải đang khen cô, mà là ngầm mỉa mai cô lẳng lơ yêu khí, Tề Nhiễm Nhiễm tất nhiên nghe ra, cô cười như không cười nhìn Ôn Dĩ Huyễn, nói đùa: “Thế sao? Không còn cách nào khác, vóc người của tôi tuyệt như thế đấy, mặc gì cũng đẹp.”
Mọi người: …