Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

chương 51: được lắm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiều nay Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm đều không có cảnh diễn, đến giờ nhà trẻ tan học, hai người cùng nhau đi đón bánh bao nhỏ. Ngoại trừ lần đầu tiên đón bánh bao nhỏ, Tề Nhiễm Nhiễm được hiệu trường mời vào, lần sau Tề Nhiễm Nhiễm đến đón người đều từ chối lời mời cô vào trong của hiệu trưởng, ý của Tề Nhiễm Nhiễm chính là không muốn khiến bánh bao nhỏ cảm thấy bố mẹ của mình là trường hợp đặc biệt.

Cho nên khi hai vợ chồng đến đón bánh bao nhỏ bèn đứng chờ ở bên ngoài giống như các ông bà khác, có điều bởi vì vóc dáng và khí chất của hai người vô cùng xuất sắc, cho dù đeo khẩu trang, người khác cũng sẽ không nhịn được nhìn họ nhiều thêm mấy lần, có cảm giác bất ngờ như thấy hạc giữa bầy gà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tề Nhiễm Nhiễm lôi kéo Hạ Chiêu đi đến một bên, chỉ vào một cửa kính sát đất trong đó nói: “Luân Luân học ở căn phòng kia, có điều chúng ta không thể đến quá gần để xem, sẽ ảnh hưởng đến con trai lên lớp.”

Hạ Chiêu gật đầu, từ xa xa nhìn vào bên trong, rất nhanh đã tìm được bóng dáng con trai nhà mình.

Giáo viên còn đang giảng bài ở phía trước, cậu nhóc ngồi trước ghế tựa màu xanh lá, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn giáo viên, biểu cảm rất chuyên chú.

“Nhìn qua cậu nhóc rất chăm chú.” Hạ Chiêu cười nói.

Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu nói: “Sau này chắc chắn là một học bá (1).”

(1) Chăm chỉ học cho nên điểm cao.

Sự thông minh của bánh bao nhỏ đã thể hiện ra ở trong cuộc sống hàng ngày, quả thực là một ông cụ non, cho nên ở phương diện học tập Tề Nhiễm Nhiễm không sốt ruột thay cậu nhóc chút nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đợi khoảng 10 phút, chuông tan học vang lên, cổng nhà trẻ được mở ra, các người lớn lần lượt xếp hàng vào đón tụi nhỏ.

Hạ Chiêu nắm tay Tề Nhiễm NHiễm, chậm rãi theo hàng ngũ đi vào bên trong, bên cạnh có người lớn bế một đứa trẻ, trên tay bé cầm thanh kẹo hồ lô, quơ quắng, thiếu chút nữa đụng phải tóc Tề Nhiễm Nhiễm, Hạ Chiêu duỗi tay cản lại, thuận thế kéo người vào trong ngực.

Tề Nhiễm Nhiễm quay đầu lại nhìn, người lớn bế đứa bé vội vàng nói xin lỗi, cô khoát tay ý bảo không sao.

Sau khi Hạ Chiêu ôm vai, cũng không buông tay, mãi cho đến khi đi tới khu vực lớp chồi, anh mới đổi ôm thành nắm tay.

Tề Nhiễm Nhiễm nghiêng người liếc nhìn anh, “Có thể đừng dính nhau như vậy được không?”

Hạ Chiêu véo tay cô, “Không thể, em là vợ của anh, anh không dính lấy em thì dính lấy ai?”

Tiểu Luân Luân sắp tròn 4 tuổi rồi, đến nhà trẻ được sắp xếp vào lớp chồi, các bạn học đều chạc tuổi này, hoạt bát lại đáng yêu.

Cửa vào lớp số một đã chen chúc mấy phụ huynh đến đón con, hai người bèn đứng ở bên cạnh, chờ những người kia đi ra, bọn họ mới đi qua.

Giáo viên nhìn thấy Tề Nhiễm Nhiễm lập tức mỉm cười vui vẻ, chờ sau khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh, nụ cười lại biến thành ngượng ngùng, ngay sau đó quay đầu nói với bánh bao nhỏ: “Luân Luân, bố mẹ đến đón con này.”

Bánh bao nhỏ đã đeo balo trên lưng, nghe thấy lời này, nháy mắt nhảy lên, sau đó vui vẻ chạy về phía cửa, “Bố, mẹ!”

Hạ Chiêu hơi cúi người, bế cậu nhóc lên, ba người chào tạm biệt giáo viên rồi xoay người rời khỏi phòng học.

Đến sân thể dục nhỏ, Hạ Chiêu mới đặt cậu nhóc xuống, thuận miệng hỏi cậu, “Nhóc con, hôm nay có vui không?”

Bánh bao nhỏ nở nụ cười xán lạn, nói: “Vui ạ, hôm nay bọn con làm thủ công, làm một con ếch xanh, chơi rất vui.”

Tề Nhiễm Nhiễm duỗi tay dắt cậu nhóc, cũng hỏi: “Vậy chơi cùng các bạn nhỏ, có vui không?”

Bánh bao nhỏ nói: “Có ạ, con thích nhất là chơi với Tử Hân (2), cậu ấy đáng yêu, giống như cái bánh bao ấy!”

(2) Ban đầu ở chương này raw là Tử Hưng, nhưng chương kế bé được tác giả ghi là Tử Hân, Hưng (xing) có pinyin gần giống Hân (xin) mình sẽ lấy thống nhất tên Tử Hân cho bé.

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Hạ Chiêu: …

Bản thân con cũng giống cái bánh bao, có quyền gì mà nói người khác như vậy?

Một nhà ba người đang đi ra ngoài, sau lưng truyền đến âm thanh trong trẻo, “Luân Luân! Luân Luân đợi tớ với!”

Bánh bao nhỏ nghe thấy có người gọi mình, lập tức dừng bước chân, xoay người ngoảnh mặt về đằng sau, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu cũng xoay người theo, chỉ nhìn thấy một cô bé trắng trẻo mũm mĩm, mặc váy hoa chạy chậm qua phía bọn họ.

“Tử Hân!” Bánh bao nhỏ thấy đối phương chạy đến, cũng rất vui vẻ giang hai tay vẫy vẫy.

Cô bé tên Tử Hân kia hiển nhiên hiểu sai ý, cho rằng bánh bao nhỏ muốn ôm mình, vì thế chạy càng nhanh, sau đó xông thẳng vào lòng bánh bao nhỏ, căn bản không cân nhắc thể trọng cơ thể mình, Luân Luân có thể tiếp được hay không.

Bánh bao nhỏ hoàn toàn không ngờ đến, lực sát thương của một cái ôm có thể lớn như vậy, trong nháy mắt cậu bé tiếp được Tử Hân, xung lực và trọng lượng quá lớn, khiến cơ thể nhỏ của cậu bé không chống đỡ nổi ngửa về đằng sau, kéo theo cô nhóc cũng ngã, lúc người lớn còn chưa phản ứng kịp, hai bánh bao nhỏ đã ngã nhào.

“Ai da, đau quá!” Luân Luân thành đệm thịt cho cô bé, mông chạm đất, lập tức nhỏ giọng kêu đau.

Một màn này xảy ra quá nhanh, khi mấy người lớn phản ứng lại đến kéo người, bọn nhỏ đã té ngã rồi.

Tề Nhiễm Nhiễm nhịn cười đi đỡ hai bạn nhỏ, người nhà cô nhóc cũng chạy tới, có chút ngượng ngùng mà liên tục nói xin lỗi, “Rất xin lỗi rất xin lỗi, bé nhà tôi nghịch ngợm quá, Luân Luân ngã chỗ nào? Không sao chứ, có đau không?”

Bánh bao nhỏ đứng lên, phủi bụi trên quần, nói: “Cháu không sao, không đau.”

Tề Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi xổm xuống kiểm tra một chút cho cậu nhóc, chắc chắn không sao mới buông tay đứng dậy, nói với phụ huynh đối phương: “Trẻ con nô đùa, rất bình thường.”

Tử Hân cũng ý thức được lỗi sai của bản thân, bĩu môi nhỏ giọng xin lỗi Luân Luân, “Xin lỗi cậu, không phải tớ cố ý đâu.”

Luân Luân xua tay, nói: “Không sao, tớ không sao mà, lần sau cậu đừng chạy nhanh như vậy.”

Cô bé ngoan ngoãn tiếp nhận lời phê bình này, gật đầu, “Ừm.”

Bánh bao nhỏ nhìn cô bé, hỏi: “Cậu gọi tớ lại có chuyện gì không?”

Cô bé được cậu hỏi mới nhớ ra chính sự, nói: “Luân Luân tớ dẫn cậu về nhà tớ nhé, tớ muốn chơi cùng cậu.”

Mọi người: …

Bé gái bây giờ thật sự quá trực tiếp.

Bánh bao nhỏ rất nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Không được đâu, tan học phải về nhà, tớ về nhà của tớ, cậu về nhà của cậu.”

Cô nhóc bĩu môi, “Nhưng nhà tớ chán lắm, không có ai chơi cùng tớ.”

Bánh bao nhỏ nhìn cô bé, nói: “Cũng không thể cứ chơi mãi, phải ăn cơm tắm rửa làm bài tập, sau đó đi ngủ.”

Cô bé tròn mắt, ngàn vạn lần không ngờ tới, thái độ của bạn tốt lại chẳng khác thái độ của bố mẹ là bao, “Nhưng mà…”

Bánh bao nhỏ lại nói: “Tối nay cậu chăm chỉ làm xong những chuyện này, ngày mai tớ chơi với cậu, nếu không thì tớ tìm tiểu Hoan tiểu Nhạc chơi.”

Lại còn có nhiều cô nhóc chờ chơi với cậu ấy như vậy??

Cô nhóc lắc đầu thật mạnh, “Luân Luân, ngày mai cậu phải chơi với tớ nhé, tớ sẽ ngoan ngoãn!” Bánh bao nhỏ rất vui, “Được!”

Sau đó, hai nhóc con lưu luyến không rời nói tạm biệt.

Thân là bố mẹ, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu hoàn toàn bị màn này làm cho chấn động, tuyệt đối không ngờ tới, con trai bảo bối nhà bọn họ ở trước mặt cô bé nhà khác lại… hiểu chuyện như vậy, con rất biết dỗ dành người ta, dăm ba câu cô bé đã được dỗ đến ngoan ngoan trở về.

Trên đường trở về, đôi bố mẹ này còn đang lâm vào trong khiếp sợ không cách nào tự thoát khỏi.

Đừng nói rằng nhóc con này trưởng thành rồi sẽ thành cái máy rắc thính khắp nơi nhé??

Hạ Chiêu tự đáy lòng cảm khái, “Thật đúng là trò giỏi hơn thầy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát…”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Còn chưa đi đến được dưới lầu nhà ở, một nhà ba người bọn họ đã bị người ta chặn lại, nhìn thấy hai người phụ nữ đứng phía trước, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đồng thời nhíu mày, bánh bao nhỏ thì trước tiên trốn phía sau bọn họ.

Một người trong số đó là mẹ Thẩm.

Sự xuất hiện của bà ta khiến Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, ngay sau đó cô lại nhớ đến hai ngày trước ở đoàn làm phim gặp được nhân viên vệ sinh kia, đối phương tự xưng là anh rể họ của cô, nhưng cô căn bản không để ý tới, không ngờ lúc này vừa mới qua hai ngày, mẹ Thẩm đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người đàn ông ở đoàn phim kia là anh rể họ của Thẩm Vũ, người phụ nữ bên cạnh mẹ Thẩm nhỏ tuổi hơn một chút, chắc là chị họ của Thẩm Vũ, lần trước từng gặp là cổng Tây.

Thế giới này thật đúng là nhỏ, đến nơi xa như vậy quay phim, lại còn có thể gặp được người quen.

“Mẹ.” Tề Nhiễm Nhiễm bình tĩnh gọi một tiếng.

Mẹ Thẩm nâng cao giọng, nói: “Hóa ra cô còn nhớ người mẹ này, điện thoại cũng không gọi được, chuyển nhà cũng không nói cho chúng ta, thế nào, cô nổi tiếng rồi, ngay cả người mẹ này cũng không nhận phải không?”

Tề Nhiễm Nhiễm mím môi không lên tiếng, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp ứng phó.

Có điều không chờ cô trả lời, Hạ Chiêu đã đứng ra trước mặt hai mẹ con, che chắn cho bọn họ ở phía sau, lạnh mặt nói: “Mẹ, bây giờ bọn con còn gọi một tiếng mẹ, là kính người là trưởng bối, chừa chút thể diện cho mẹ, về phần vì sao bọn con chuyển nhà, vì sao không nhận điện thoại, trong lòng mọi người không phải đã rõ sao?”

“Cái gì rõ với không rõ, tôi chỉ biết bố anh bị bệnh, anh chị không chỉ không cầm tiền về cho ông ấy chữa bệnh, còn lặng lẽ chuyển nhà trốn tránh trách nhiệm, trên đời này có con cái như anh chị không?”

Hạ Chiêu trầm mặt, nói: “Trên đời này cũng không có trưởng bối nào như mẹ, Bách Luân là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, gửi nuôi bên cạnh mẹ, mẹ thân là bà ngoại, lại muốn chửi thì chửi, muốn đánh thì đánh.”

Mẹ Thẩm ngẩn người, không ngờ đột nhiên anh nói đến điều này, lập tức chao ôi một tiếng, nói: “Cháu trai của tôi, bảo bối tôi thương yêu còn không kịp, sao có thể đánh chửi thằng bé, đây là anh muốn hắt nước bẩn trên người tôi?!”

“Có đánh hay không, trong lòng mẹ tự biết.” Hạ Chiêu tức giận trừng bà ta, nghĩ thầm người nhà này thật sự là âm hồn bất tán, lần này xuất hiện, đoán chừng cũng có phòng bị mà đến.

Mẹ Thẩm không phục mà hét lên: “Nói tôi đánh cháu tôi, anh có bằng chứng gì không, không có chứng cứ anh cũng đừng nói lung tung oan uổng người khác, Thẩm Vũ, cô là người điếc à, người đàn ông của cô có phải nói oan cho tôi không!”

Tề Nhiễm Nhiễm hít thở sâu, không muốn ở nơi đông người ầm ĩ với mẹ Thẩm, hỏi bà ta: “Mẹ có chuyện không? Không có chuyện gì bọn con phải về nhà.”

Mẹ Thẩm tiến lên hai bước, nói: “Tôi đến chính là muốn hỏi xem, chừng nào thì cô gửi tiền sinh hoạt cho chúng tôi, bệnh của bố cô càng ngày càng nghiêm trọng rồi, chỗ nào cũng cần dùng đến tiền, tôi nhìn thấy cô bây giờ cũng nổi tiếng rồi, lấy chút tiền ra cho bố cô chữa bệnh, chắc là không khó chứ?”

Lại là khám bệnh, không thể tìm một cái cớ mới mẻ hơn chút sao?

“Mẹ muốn bao nhiêu tiền?” Giọng điệu Tề Nhiễm Nhiễm bình thản, nghe không giống dáng vẻ tức giận.

Mẹ Thẩm không ngờ đến cô đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, xoa xoa lòng bàn tay, vội vàng nói: “10 vạn, số này đối với cô mà nói, chắc chỉ là con số nhỏ thôi.”

Tề Nhiễm Nhiễm không xù lông, Hạ Chiêu ngược lại nghe không nổi nữa, “10 vạn? Số tiền nhỏ? Bà xem chúng tôi là máy ATM sao?”

“Sao nào, không muốn đưa?” Mẹ Thẩm không kiên nhẫn hỏi ngược lại.

Thái độ của bà ta thế này, còn muốn cầm được tiền? Tề Nhiễm Nhiễm cười khẽ, lắc đầu, nói: “Đừng nói 10 vạn, 1 vạn tôi cũng sẽ không cho bà.”

Mẹ Thẩm ngẩn người, trong nháy mắt trở mặt, cả giận nói: “Thẩm Vũ, cô làm như vậy, không sợ tôi tung tin đồn này ra sao? Bây giờ cô nổi tiếng như vậy, không sợ bị tung tin xấu sao?”

Quả nhiên có chuẩn bị mà đến.

Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Tôi cây ngay không sợ chết đứng, bà muốn tung tin thì tung tin đi, ngược lại tôi muốn xem thử, bà có thể từ trong đó chiếm được chỗ tốt nào?”

Mẹ Thẩm cắn răng, chỉ chỉ vào cô, “Được lắm, Thẩm Vũ, cô được lắm!”

Tề Nhiễm Nhiễm cười lạnh, “Chỉ cần mấy người không xuất hiện, tôi chắc chắn rất tốt.”

Hạ Chiêu mặt lạnh bế bánh bao nhỏ lên, lại ôm vai Tề Nhiễm Nhiễm, “Đừng để ý đến bọn họ.” Nói xong, anh dẫn vợ và con trai đi lên lầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio