Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Yêu Đương Ngọt Ngào

chương 13: 13: ăn cẩu lương hằng ngày

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Dạ Nguyệt

----------------------------

----------

Thời gian trôi càng lúc càng nhanh, rất nhanh lại tới kỳ thi tháng lần thứ ba

Tuy rằng Lâm Lạc Lạc vẫn thường xuyên trốn học, nhưng lần thi này cô lại là người đứng nhất của /.

Thành tích của Lâm Kiều cũng có đề cao, nhưng dưới hào quang của Lâm Lạc Lạc, cô ta giống như một viên sao trời ảm đạm, hoàn toàn bị che giấu.

"Sao cô ta lại có thể tiến bộ nhanh như vậy được? Đến cuối cùng là làm như thế nào?" Vương Tĩnh Nhu khó có thể tin nói.

"Cô ta khẳng định là gian lận!"

Vương Tĩnh Nhu ngó trái ngó phải, thật cẩn thận nói: "Cậu nhỏ giọng một chút, bị tiểu đệ của cô ta cùng người của Cố Thần Hi nghe được là không xong đâu."

"Đây vốn dĩ chính là sự thật." Lâm Kiều vẻ mặt quật cường, lại không dám thật sự nói lớn tiếng.

"Chửi bới sau lưng người khác, nhân phẩm đáng lo." Chu Mặc Thần từ bên cạnh hai người đi qua.

Cả người Lâm Kiều run lên, che ở trước mặt Chu Mặc Thần: "Tớ không có chửi bới cậu ấy, lời tớ nói chính là sự thật."

"Cô có chứng cứ?"

"Tớ là em gái của cậu ấy, hiểu biết rất rõ, nếu không phải gian lận, chị ấy tuyệt đối không thể thi được điểm cao như vậy." Lâm Kiều biện giải.

"Đó chính là không có chứng cứ, chính là bôi nhọ." Chu Mặc Thần lạnh lùng nói, ấn tượng với cô ta đã giảm đến mức thấp nhất, lúc trước cậu ta còn tưởng rằng cô ta khá tốt, nhưng hiện tại xem ra là sai lầm.

Lâm Lạc Lạc đứng ở nơi xa, nhìn hào quang ngụy nữ chủ của Lâm Kiều lại giảm, mi mắt cô cong cong, chỉ còn lại %.

Cố Thần Hi theo tầm mắt của cô nhìn qua, nhìn thấy mặt Chu Mặc Thần liền tối sầm lại.

Anh trầm giọng hỏi: "Em đang nhìn cái gì? Chu Mặc Thần?"

Lâm Lạc Lạc: "......"

"Em đang nhìn Lâm Kiều."

Trong lòng anh có chút thoải mái, tiếp theo lại hỏi: "Anh và Chu Mặc Thần, em cảm thấy ai đẹp trai hơn?"

Ngày hôm qua do nhất thời hứng thú, anh đọc toàn bộ bài đăng trên tài khoản mạng xã hội của cô.

Sau đó anh phát hiện, Lâm Lạc Lạc không ngừng một lần công khai tỏ vẻ cô thưởng thức Chu Mặc Thần, cô còn like mấy cái bài đăng khen giá trị nhan sắc của Chu Mặc Thần trên Weibo.

Tuy rằng đã là chuyện của năm trước, nhưng lúc anh nhìn đến, trong lòng vẫn là thật lạnh.

"Anh đẹp trai, anh đẹp trai nhất trên đời." Lâm Lạc Lạc nghiêm túc nói.

Tối hôm qua đột nhiên thấy anh phát một cái thương xuân thu buồn quanh vòng bạn bè, suýt chút nữa cô hoài nghi anh bị trộm tài khoản.

Sau lại dò hỏi những người khác, mới biết được vòng bạn bè kia của anh chỉ có mỗi cô mới thấy được, mục đích thực rõ ràng.

Vì thế cô xem thử tung tích của anh, lúc này mới hiểu rõ là anh ghen tị.

"Không phải trước kia em cảm thấy Chu Mặc Thần đẹp trai hơn sao?" Cố Thần Hi giống như không thèm để ý hỏi.

"Hồi đó là do em trẻ người non dạ, hiện tại trưởng thành rồi mới thấy được là anh đẹp trai hơn."

Cô click mở Weibo, xóa toàn bộ những cái trước kia, sau đó đăng lên một bài mới:【Bỏ phiếu cho bạn trai nhà tôi là người đẹp trai nhất trên đời!】

Cố Thần Hi cảm thấy mỹ mãn, lập tức like cho cô rồi chuyển phát Weibo, bình luận nói:【Bà xã nhà tôi đẹp nhất trên đời!】

Những người khác nhìn thấy hai cái Weibo này: "......"

Thực tốt, cơm trưa cùng cơm chiều đều không cần ăn.

- -

Lâm Kiều bắt đầu báo cáo Lâm Lạc Lạc gian lận, làm cô ta thất vọng chính là, tin cô ta báo cáo giống như đá chìm đáy biển, không gợn nổi một tia sóng.

Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục viết, hai ba ngày lại có một bức, cuối cùng chủ nhiệm lớp phải nói rõ ràng cho cô ta: "Bạn học Lâm Lạc Lạc không có gian lận, em không cần lại viết."

Có thời gian viết thư báo cáo, không bằng đọc nhiều sách một chút, để thành tích thi cuối kỳ cho tốt a!

Đối với lời của chủ nhiệm lớp, Lâm Kiều một chút cũng không tin, cô ta trước sau đều khẳng định rằng Lâm Lạc Lạc là gian lận.

Nhưng mà cô ta xác thật cũng không tiếp tục viết thư báo cáo, cô ta nghẹn một hơi, muốn lấy được thành tích tốt ở kỳ thi cuối kỳ.

Thành tích cuối kỳ của Lâm Kiều xác thật không tồi, rốt cuộc cô ta cũng thi đậu /.

Nhưng cô ta cũng không cao hứng mấy.

Bởi vì thành tích của Lâm Lạc Lạc càng thêm khoa trương, hai người cùng nhau tiến vào /, Lâm Lạc Lạc ước chừng nhiều hơn Lâm Kiều mấy chục điểm.

Không ít người vây quanh ở bảng thông báo thành tích, nhìn chằm chằm thành tích của Lâm Lạc Lạc, vẻ mặt đều là khó có thể tin được.

Lâm Lạc Lạc kia cả ngày trốn học, hai tháng trước vẫn còn ở lớp /, giờ lại thi đậu /? Thành tích lại còn cao như vậy?

Đối mặt với thành tích của Lâm Lạc Lạc, tiến bộ của Lâm Kiều có vẻ bé nhỏ không đáng kể, như thể hung hăng tát một cái lên mặt Lâm Kiều.

Cô ta đứng ở trong một góc, nhìn đến mọi người chúc mừng Lâm Lạc Lạc, nhìn đến cô cùng người lớp /, / nói chuyện phiếm.

Lâm Kiều lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, Lâm Lạc Lạc cùng rất nhiều người ở chung không tồi.

Cho dù có cái danh là nữ lão đại nhưng vẫn có rất nhiều người thích cô.

Chu Mặc Thần cũng khó có khi mỉm cười: "Hoan nghênh cậu trở thành một phần tử của lớp /, hy vọng cậu không cần thường xuyên trốn học."

Cố Thần Hi ngăn cách cậu ta và Lâm Lạc Lạc: "Cái này không cần cậu nhọc lòng lo lắng, cho dù chúng tôi trốn học đánh nhau ẩu đả, thành tích cũng sẽ không kém, cậu là hâm mộ không tới."

Nói vậy thật kiêu ngạo, thậm chí có chút thiếu đòn, đến Lâm Lạc Lạc còn muốn tự mình đánh anh.

Chu Mặc Thần hiển nhiên sớm đã quen việc Cố Thần Hi kiêu ngạo, cậu ta lắc đầu tránh ra, một bộ dáng không cùng anh so đo.

Khi Chu Mặc Thần đi ngang qua, Lâm Kiều đi ra, dịu dàng nhìn cậu ta: "Bạn học Chu Mặc Thần, về sau chúng ta lại là bạn cùng lớp, thỉnh chiếu cố nhiều hơn."

Chu Mặc Thần lãnh đạm gật đầu, hạ giọng nói: "Hy vọng bạn học Lâm Kiều về sau không cần lại gian lận, bằng không tôi cũng sẽ không ngồi yên nhìn đâu."

"Là ai nói với cậu tớ gian lận? Tớ không có, người khác vu hãm tớ!" Lâm Kiều vội vàng biện giải.

"Tôi tự mình điều tra ra." Chu Mặc Thần ném tay cô ta ra, thần sắc càng thêm lạnh nhạt, "Bạn học Lâm Kiều, từng phạm sai lầm không xấu hổ, đáng xấu hổ nhất chính là chết cũng không hối cải, tôi rất chán ghét người như vậy."

Chu Mặc Thần sớm đã rời đi, Lâm Kiều lại còn ngốc lăng tại chỗ.

Cô ta lại bị Chu Mặc Thần chán ghét.

- -

Lâm Kiều vốn chính là người cố chấp, lúc này nảy lên một cổ bạo ngược.

Nếu Chu Mặc Thần sống chết không thích cô ta, vậy cô ta sẽ hủy diệt Mạc Vận cậu ta thích!

Còn có Lâm Lạc Lạc vẫn luôn cản đường, cô ta cũng muốn hủy diệt cô!

Cô ta dữ tợn gọi điện cho anh Long.

Anh Long thích cô ta, chỉ cần cô ta làm nũng, trả giá một chút, chẳng sợ giết người, hắn nhất định cũng sẽ giúp cô ta hoàn thành nguyện vọng.

Nhưng mà điện thoại căn bản không gọi được, trong lòng Lâm Kiều ẩn ẩn bất an, ngày hôm sau đi tới cửa hàng của anh Long.

Làm cô ta khiếp sợ chính là, câu lạc bộ đêm náo nhiệt lúc trước, lúc này đóng chặt cửa, nhìn xuyên qua cửa kính liền thấy được bên trong là một mảnh hỗn độn.

"Nơi này làm sao vậy?" Cô ta hỏi chủ tiệm bên cạnh.

"Ông chủ và rất nhiều nhân viên cửa hàng đều bị bắt, nghe nói trên người ông chủ làm ra vài mạng người, cảm tạ các đồng chí cảnh sát, lại giúp chúng ta tiêu diệt một người xấu." Chủ tiệm vẻ mặt sống sót sau tai nạn cảm kích.

Lâm Kiều thiếu chút nữa té ngã trên đất, anh Long bị bắt?

Đời trước hắn một chút việc cũng không có, sinh ý lại còn càng làm càng lớn, bây giờ vì sao lại bị bắt?

Anh Long bị bắt, chúng ta chủ yếu phải cảm tạ bạn học Lâm Lạc Lạc.

Từ lúc xuyên qua đây cô đã không có ý định buông tha anh Long, mấy ngày nay vẫn luôn sưu tập chứng cứ.

Mấy ngày trước gửi nặc danh toàn bộ chứng cứ cho cảnh sát hói đầu lúc trước.

Các cảnh sát truy xét từng điểm, anh Long và nhóm đồng lõa cũng như những người liên quan, toàn bộ đều bị bắt lấy.

Anh Long bị bắt ngày đó, năng lượng từ vầng hào quang ngụy nữ chủ của Lâm Kiều ước chừng rớt xuống %, Lâm Lạc Lạc quả thực vui mừng nở hoa.

Lâm Kiều đần độn trở lại Lâm gia, lại thấy trong nhà có mấy cảnh sát đang ngồi, vẻ mặt Lâm Phong Dương xanh mét, Trần Nguyệt Nga kinh hoảng đầy mặt.

"Xảy ra chuyện gì?" Có lẽ là có tật giật mình, Lâm Kiều một chút cũng không muốn nhìn đến cảnh sát.

Cảnh sát đi đến trước mặt cô ta: "Có người chỉ ra cháu cùng mấy án khởi kiện có quan hệ, mời cô bé cùng chúng tôi đi đến cục cảnh sát, phối hợp điều tra một chút."

Người chỉ chứng Lâm Kiều là Trương Hoàn và Lý Diệu, bọn hắn bị Lâm Lạc Lạc đưa vào ngục giam.

Anh Long bảo đảm cho bọn hắn chỗ tốt, giúp bọn hắn trước tiên ra tù, còn sẽ cho người ở trong ngục giam chiếu cố bọn hắn, hai người mới đáp ứng không nói ra Lâm Kiều.

Nhưng anh Long rơi đài, hứa hẹn hắn ưng thuận tự nhiên không thể thực hiện, người chiếu cố Trương Hoàn và Lý Diệu cũng không thấy.

Không có người che chở, Trương Hoàn và Lý Diệu yếu ớt ở trong ngục giam có thể nói là sống một ngày bằng một năm.

Bị người khi dễ vô lực phản kháng, bọn họ thống khổ kêu rên còn sẽ trở thành trò cười cho người khác, đưa tới càng nhiều khi dễ, hai người chịu không nổi, đành phải nói muốn chỉ chứng Lâm Kiều, để giảm hình phạt.

Trước mặt Lâm Phong Dương và Trần Nguyệt Nga, Lâm Kiều đi vào cục cảnh sát một chuyến.

Nhưng chứng cứ Trương Hoàn và Lý Diệu giấu đi đều mất tích hoặc là bị hủy, cho nên Lâm Kiều không có việc gì, nhưng sắc mặt Lâm Phong Dương vẫn như cũ rất khó xem, Trần Nguyệt Nga cũng giống vậy.

Tuy rằng Lâm Kiều vẫn luôn khăng khăng rằng bọn họ là hãm hại cô ta, cô ta không quen biết bọn họ.

Nhưng những gì bọn hắn nói là thật hay giả, Lâm Phong Dương cùng Trần Nguyệt Nga đều có thể phân biệt ra.

Càng đừng nói tới bộ dạng hoảng loạn hổ thẹn của Lâm Kiều, bọn họ sao có thể nhìn không ra?

"Nhìn đứa con gái tốt mà bà nuôi đi!" Lâm Phong Dương phát hỏa với Trần Nguyệt Nga, lại chỉ vào Lâm Kiều, "Từ hôm nay trở đi ở trong nhà, ngoại trừ đi học thì chỗ nào cũng đều không được phép đi, bằng không tao đánh gãy chân mày."

"Ba, con là vô tội." Lâm Kiều còn ý đồ giảo biện.

Lâm Phong Dương lại không muốn nghe cô ta nói chuyện, vẫy vẫy tay rồi rời đi.

- ---

Thất vọng tột đỉnh với Lâm Kiều, Lâm Phong Dương lúc này mới nhớ tới một đứa con gái khác là Lâm Lạc Lạc, ông ta gọi điện cho cô, lại phát hiện còn chưa được cô bỏ ra khỏi danh sách đen.

Trong lòng Lâm Phong Dương lại là một trận nén giận, đành phải đi tới chung cư cô ở, gõ cửa nửa ngày, không ai ra mở cửa.

Ông ta đang định rời đi, lại nghe thấy tiếng cười của Lâm Lạc Lạc ở đối diện truyền đến.

Ông ta mang theo nghi hoặc đi qua, nhìn thấy cô và Cố Thần Hi ngồi dưới đất, đang vui sướng chơi trò chơi.

Lâm Phong Dương như bị sét đánh, ngây ngốc nhìn bóng dáng hai người.

Dương Kính Tùng khiêng một đống đồ tiến vào, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng chắn cửa: "Tiên sinh nhường một chút."

Một tiếng này làm hai người bên trong quay đầu lại, Lâm Lạc Lạc nhìn Lâm Phong Dương vài tháng không gặp, biểu tình thập phần lãnh đạm.

"Lạc Lạc, con đã lâu không về nhà, ba đến xem con." Lâm Phong Dương nặn ra một nụ cười cứng đờ.

Lâm Lạc Lạc lãnh đạm gật đầu, ông ta lại chuyển hướng nhìn Cố Thần Hi, thái tử gia của Cố gia, ông ta tự nhiên là nhận thức.

Ông ta không nghĩ tới Cố Thần Hi thế nhưng lại thật sự có quan hệ tốt với con gái mình, vừa mới xem bọn họ ở chung, còn không phải là tốt sao.

"Chú là ba của Lâm Lạc Lạc, Lâm Phong Dương." Ông ta cười tự giới thiệu.

Cố Thần Hi so với Lâm Lạc Lạc còn lãnh đạm hơn, Lâm Phong Dương rất là xấu hổ, đành phải ngượng ngùng rời đi.

Lâm Lạc Lạc lạnh lùng nhìn bóng dáng ông ta, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười tràn ngập trào phúng, cũng không phải người nào cũng có tư cách làm cha.

Cố Thần Hi từ sau lưng ôm lấy cô: "Lạc Lạc, đừng thương tâm, em còn có anh mà."

"Vậy anh vẫn sẽ luôn lưu lại bên người em sao?"

Anh bắt lấy tay cô, hung hăng hôn trên lòng bàn tay cô mấy cái: "Thẳng đến chết, chúng ta đều sẽ không tách ra."

Lâm Lạc Lạc cười: "Chúng ta mới bao lớn, nào biết đến mấy chuyện xa xăm như vậy? Lỡ qua mấy ngày nữa anh liền không thích em thì sao? Nói không chừng ngày mai anh phải cùng em chia tay đấy? Hoặc là em không thích anh nữa?"

Theo lời cô nói, khuôn mặt của Cố Thần Hi càng ngày càng đen, cuối cùng oán hận nói: "Chỉ hận hiện tại không đủ tuổi kết hôn."

"Chẳng lẽ đủ tuổi rồi anh sẽ kết hôn với em sao?" Lâm Lạc Lạc tò mò nhìn anh, anh có cảm tình sâu với cô như vậy sao?

Cố Thần Hi cúi đầu bắt đầu tự hỏi: "Có lẽ chúng ta có thể sửa lại tuổi một chút......"

"Từ từ đã, em mới tuổi, muốn sửa tuổi cũng là sửa lại cho nhỏ hơn, ai lại muốn sửa cho lớn hơn a?" Mặt Lâm Lạc Lạc giăng đầy hắc tuyến.

"Anh chỉ là muốn nói cho em, anh là nghiêm túc cùng em ở bên nhau." Cố Thần Hi cùng cô đan xen mười ngón tay, "Lúc trước, anh chưa bao giờ nghĩ tới cùng em ở bên nhau, về sau cùng em ở bên nhau, anh mới càng ngày càng cảm thấy, có em ở bên mỗi ngày mới là vui vẻ nhất."

Trong mắt Lâm Lạc Lạc lóe lên tia sáng khác thường: "Vậy nếu em muốn anh đi theo em, anh sẽ cùng em đi sao?"

"Em muốn đi nơi nào, anh lập tức đặt vé, hoặc là để cho anh trai anh chuẩn bị máy bay tư nhân cho chúng ta." Cố Thần Hi làm bộ mặt tổng tài bá đạo.

"Nói cho anh là được."

Nhớ tới mấy ngày hôm trước có xem qua một lời thổ lộ âu yếm, Lâm Lạc Lạc chớp chớp mắt nói: "Em muốn đi vào trong lòng anh, anh biết đi như thế nào sao?"

Cố Thần Hi sửng sốt, chợt ngạo kiều hừ một tiếng.

"Chúc mừng em, em đã tới điểm đến."

Dương Kính Tùng trong nhà cùng Tào Hiểu Tĩnh ở bên ngoài liếc nhau, trong mắt hai người đều có bất đắc dĩ, gần đây mỗi ngày đều phải ăn cẩu lương, đủ lắm rồi nha!

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai còn một chương cuối cùng, câu chuyện này liền kết thúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio