Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Yêu Đương Ngọt Ngào

chương 19: 19: tê đau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Dạ Nguyệt

- ---------------------------

- ---------

Lâm Lạc Lạc trốn đi rất thuận lợi, rốt cuộc thì cũng không ai nghĩ tới.

Người vừa mới còn triền triền miên miên cùng Vương gia, lại sắp trở thành Trắc phi của Nhiếp Chính Vương - vị trí mà bao người cầu còn không được, sẽ một lòng muốn chạy rớt.

Cô cho hai nha hoàn lui xuống nghỉ ngơi, rồi đánh ngất hai nữ hộ vệ giám thị đồng thời bảo vệ cô trên nóc nhà.

Thay quần áo của một người trong đó, dịch dung thô ráp một chút, rồi ở trong bóng đêm không ngừng vượt qua, quang minh chính đại rời khỏi phủ Nhiếp Chính Vương.

Thủ vệ phủ Nhiếp Chính Vương nghiêm ngặt, trong quá trình cô đi ra ngoài gặp phải rất nhiều lần ngăn trở.

Cô trấn định lấy ra lệnh bài của Cố Thần Hi, nói phụng mật lệnh đi làm việc, bọn họ liền tránh ra.

Lâm Lạc Lạc không lấy đi đồ vật trong phủ Nhiếp Chính Vương, mà cô cố ý thế chấp lệnh bài của hắn ở một tiệm trang sức cách đó không xa.

Lấy đi một số tiền và vàng bạc châu báu, rồi để cho chủ tiệm tới phủ Nhiếp Chính Vương lấy tiền.

Thời điểm quản gia nhận được lệnh bài, cả người đều ngốc lăng ra.

Đây xác thật là lệnh bài của Vương gia, nhưng không phải nó ở trên người của Vương gia sao? Sao lại lưu lạc ở bên ngoài? Nếu là Vương gia giao cho thủ hạ đi làm việc, lại có ai dám cầm đi đổi tiền?

Lần đầu tiên đi vào bên trong phủ Nhiếp Chính Vương, chủ tiệm vừa hưng phấn vừa khẩn trương, hắn dâng lên một phong thư: "Đây là vị cô nương kia giao cho tiểu nhân, nói là phải đưa cho Vương gia tự mình xem."

Bán lệnh bài của Vương gia, còn dám viết thư cho Vương gia? Ai ăn gan hùm mật gấu thế này?

Trong lòng quản gia tràn đầy hồ nghi nhận lấy, sau khi cho người kiểm tra thấy không có vấn đề, ông ta mới cầm lệnh bài cùng phong thư chủ tiệm đưa cho, cầu kiến Cố Thần Hi.

Bởi vì Lâm Lạc Lạc ở trên bàn đu dây chủ động hiến hôn, Cố Thần Hi có chút tâm hoa nộ phóng, hắn không nghĩ tới cảm giác sẽ tốt như vậy, tốt đến nỗi còn có chút dư vị, thậm chí còn cảm thấy năm ngày có chút quá dài.

Tâm hoa nộ phóng: cực kì vui mừng, sung sướng.

Thời điểm quản gia cầu kiến, tâm tình Cố Thần Hi rất tốt nên để ông ta tiến vào: "Đi tới nhà kho lấy cái rương gỗ đỏ mẫu phi lưu lại ra, đưa đến Kiêm Gia Viện đi."

Kiêm Gia Viện là tân phòng Cố Thần Hi vì Lâm Lạc Lạc chuẩn bị, cũng là nơi về sau Lâm Lạc Lạc sẽ ở, hai chữ Kiêm Gia cũng là hắn tự mình viết.

Quản gia sửng sốt, cái rương gỗ đỏ kia là mẫu phi của Nhiếp Chính Vương sinh thời lưu lại.

Bên trong đều là các loại trang sức trân quý, là muốn để lại cho Vương phi tương lai, nhưng Lâm Lạc Lạc cùng lắm chỉ là một Trắc phi, sao có tư cách nhận được thứ đó?

"Bổn vương không định cưới chính phi, giữ lại cũng chỉ đặt trong kho hàng, không bằng lấy ra cho nàng dùng." Khóe miệng Cố Thần Hi hơi hơi cong lên, nhẹ giọng nói, "Nàng mang những cái đó lên, hẳn là sẽ rất đẹp."

"Tuân mệnh." Quản gia khom lưng trả lời, đánh giá đối với Lâm Lạc Lạc lại thăng lên một tầng.

Cố Thần Hi thu hồi kiều diễm tràn đầy trong lòng, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi cầu kiến bổn vương là có chuyện gì?"

Quản gia đặt đồ vật lên bàn, sắc mặt Cố Thần Hi trong nháy mắt đại biến.

Hắn một tay nắm lấy phong thư và lệnh bài trên bàn, thân hình chợt lóe liền xuất hiện trong viện của Lâm Lạc Lạc, lại thấy trong viện im ắng, cửa phòng ngủ đóng chặt, cứ như bao năm tháng qua nó vẫn tĩnh lặng như vậy.

Cố Thần Hi sắc mặt âm trầm đẩy cửa ra, trên mặt đất là hai nữ hộ vệ đang nằm, nữ hài lúc trước đỏ mặt hôn môi hắn cũng đã không thấy bóng dáng.

Kết hợp tin tức được đưa đến, Cố Thần Hi đã hình thành một tuyến hoàn chỉnh trong đầu, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định mở lá thư kia.

【 Vương gia: Ta nằm mơ thấy nương báo mộng, nói nếu ta dám làm thiếp của người khác, thì bà ấy sẽ phải lại đây bóp chết người cưới ta.

Vương gia tôn quý như thế, sự tồn tại của người đối với vương triều Đại Hưng là vô cùng quan trọng, ta không thể ích kỷ lôi kéo Vương gia mạo hiểm, cho nên ta quyết định rời đi -- Lâm Lạc Lạc.

Nói nhiều như vậy, một câu tổng kết: Bà đây còn lâu mới làm thiếp!

Hắn phảng phất có thể nhìn thấy biểu tình của cô khi viết xuống đoạn văn này, tất nhiên là không chút để ý cười, đuôi lông mày khóe mắt còn có vài phần trào phúng.

"Nói năng bậy bạ, Lâm Lạc Lạc, ha hả......" Cố Thần Hi một chưởng đánh lên trên bàn, cái bàn lặng yên không một tiếng động hóa thành bột phấn, quản gia vừa định vào cửa đã bị dọa lập tức lui ra ngoài.

Vương gia đã nhiều năm không tức giận như vậy, thật đáng sợ a!

Lần cuối cùng Vương gia tức giận như vậy, một quốc gia đã bị tiêu diệt, Lâm Lạc Lạc chết chắc rồi!!!

Nhìn hắn trầm mặc đứng ở trong phòng, trong lòng quản gia có chút oán hận.

Khó có khi Vương gia rốt cuộc cũng muốn thành thân, lại bị Lâm Lạc Lạc không biết tốt xấu huỷ hoại, về sau Vương gia đối với nữ nhân, phỏng chừng càng thêm không thích.

Lúc này một quản sự lại đây, dò hỏi kế hoạch bố trí tân phòng Kiêm Gia Viện: "Hai cái này không khác nhau lắm, tiểu nhân không biết nên lựa chọn như thế nào."

"Bố trí cái gì mà bố trí, không cần bố trí nữa, đều bỏ hết đi." Quản gia nhỏ giọng nói.

Quản sự đang muốn lui xuống, trong phòng lại truyền đến thanh âm của Cố Thần Hi: "Hai thứ này đều không tốt, đều không cần, đi mua thứ tốt hơn đi."

"Vương gia?" Quản gia vẻ mặt mờ mịt, tân nương đã chạy rồi, còn muốn bố trí tân phòng?

"Nhớ kỹ, tất cả đều phải dùng thứ tốt nhất."

"Tuân mệnh."

Tầm mắt Cố Thần Hi quét về phía quản gia, quản gia cũng vội vàng cúi đầu, cung kính trả lời: "Lão nô tuân mệnh."

Tâm tư Vương gia càng ngày càng khó đoán, muốn làm hạ nhân tốt lại càng khó.

Sau khi phân phó người chiếu cố hai nữ hộ vệ hôn mê, quản gia vội vàng đi theo Cố Thần Hi: "Vương gia, nàng dùng lệnh bài của ngài lừa không ít tiền, hiện giờ chủ tiệm kia còn chờ ở bên ngoài, phải trả tiền sao?"

Cố Thần Hi đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy bổn vương nên làm thế nào?"

Trong lòng quản gia lộp bộp một cái, cẩn thận trả lời: "Không cần sao?"

"Hừ, lấy danh sách lại đây." Cố Thần Hi liếc mắt một cái.

Cô cầm một ít ngân phiếu, vàng bạc, cùng với một số trang sức cửa hàng kia bán, tổng cộng còn chưa đến năm ngàn lượng.

Hắn cho cô vài thứ kia, tùy tùy tiện tiện lấy một thứ đi ra ngoài còn nhiều hơn số tiền này, nhưng cô cố tình không lấy, mà lại dùng lệnh bài của hắn đi đổi tiền.

Nói rõ chính là cố ý chọc giận hắn!

Lửa giận trong lòng hắn từng trận một bốc lên, mặt không biểu tình nói: "Đưa cho ông ta sáu ngàn lượng."

Quản gia: "......!Vâng."

"Phái người tìm nàng, lặng lẽ tìm."

"......!Tuân mệnh." Vì sao không phải là trực tiếp truy nã?

Quản gia phát hiện, ông ta thật sự không hiểu Vương gia.

- ---

Nguyên chủ có đặc biệt nghiên cứu qua thuật dịch dung.

Cho nên Lâm Lạc Lạc lợi dụng nguyên tắc thuật dịch dung, hơn nữa lại thêm một ít kỹ xảo hoá trang hiện đại, dịch dung chính mình thành một thư sinh, quang minh chính đại thuê một cái sân cách đó không xa phủ Nhiếp Chính Vương.

Phong lưu phóng khoáng, tư thái ưu nhã, vừa có tiền vừa hào phóng, cô rất nhanh đã tiến đánh vào bên trong nhóm thư sinh gần đó.

Trước khi rời khỏi phủ Nhiếp Chính Vương, cô đã từng đưa cho quản gia một quyển Hồng Lâu Mộng, để ông ta một ngày tuyên bố ra năm chương mới.

Vốn tưởng rằng chuyện này quản gia sẽ không tiếp tục, cô còn định ngầm tự mình tìm người làm, ai biết mấy ngày qua đi, Hồng Lâu Mộng vẫn đổi mới không đứt đoạn như cũ.

Từ lúc chương của Tuyết Ánh Sơn Nhân ra tới, cuộc tranh luận về vấn đề này trên thị trường vẫn chưa đến hồi kết, các loại suy đoán đều có.

Theo thời gian từng ngày qua đi, Hồng Lâu Mộng một ngày năm chương của Tào Tuyết Cần đều đúng giờ xuất hiện vào buổi sáng.

Nhìn cốt truyện cùng cách hành văn tinh diệu tuyệt luân này của hắn, rất mau đã làm người khiếp sợ, thiên vị trong lòng từng chút một nghiêng về hướng Tào Tuyết Cần.

Vào năm ngày sau, khi chương thứ của Tuyết Ánh Sơn Nhân ra mắt, từ sáng sớm trước cửa thư cục đã có người nôn nóng chờ đợi.

Đương nhiên là cùng lúc trước khác nhau, lần trước bọn họ xếp hàng là vì muốn được nhìn thấy nội dung xuất sắc sớm hơn, lần này bọn họ là muốn xác minh: Có phải lại giống nhau hay không?

"Này......" Người cầm vở run nhè nhẹ, "Thật sự giống nhau như đúc."

"Cho nên rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Một chương giống nhau thì bọn họ còn có thể tự lừa dối chính mình, nói có thể là do trùng hợp.

Nhưng liên tục hai chương hoàn toàn giống nhau, thì bọn họ không thể nào trốn tránh hiện thực được nữa: Tuyết Ánh Sơn Nhân và Tào Tuyết Cần, hai người này tất nhiên có một người sao chép!

Tuyết Ánh Sơn Nhân xuất đạo nhiều năm, lúc đầu là viết các thoại bản ngắn như Tây Sương Ký, sau lại chuyển hướng sang viết truyện dài.

Mỗi một tác phẩm đều được khen ngợi, bọn họ đối với nàng ta là thiên vị.

Nhưng mà hiện thực, hiện giờ chương mới nhất của Tuyết Ánh Sơn Nhân chỉ mới đến chương , mà Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần đã ra đến chương .

Hiện trường một mảnh trầm mặc, Lâm Lạc Lạc giả trang thành thư sinh nói: "Chúng ta ở chỗ này suy đoán các loại cũng vô dụng, Tuyết Ánh Sơn Nhân nên đi ra giải thích chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Trong lòng nàng khẳng định rõ ràng, cầu Tuyết Ánh Sơn Nhân đưa ra cho chúng ta một lời giải thích."

Những người khác như ở trong mộng mới tỉnh, sôi nổi giương giọng: "Đúng đúng đúng, Tuyết Ánh Sơn Nhân hẳn là phải đi ra nói cho chúng ta biết nguyên nhân."

Vì thế một đám người vây quanh ở cửa thư cục, yêu cầu người thư cục báo cho Tuyết Ánh Sơn Nhân, đến lão bản thư cục cũng bị làm cho kinh động: "Các ngươi cũng rõ ràng, Tuyết Ánh Sơn Nhân luôn luôn không lộ mặt."

"Sự tình lần này cùng trước kia có thể giống nhau sao? Lại nói chúng ta cũng không nhất định bắt nàng phải ra mặt, chúng ta chính là muốn nàng nói cho chúng ta biết nguyên nhân, chuyện này hết thảy đến cuối cùng là như thế nào?" Lâm Lạc Lạc nói đến tình ý chân thành, cuối cùng còn hồng hốc mắt, năm phần khổ sở, năm phần phẫn nộ, "Chúng ta thích nàng nhiều năm như vậy, nếu đến một lời giải thích cũng không cho, thì chính là trong lòng nàng có quỷ! Ta từ đây sẽ không bao giờ xem thư của nàng nữa."

Những người khác bị làm cho xúc động, một đám cũng đều bi phẫn đầy mặt.

Lão bản thư cục rất là sốt ruột, từ khi hợp tác với Tuyết Ánh Sơn Nhân, mỗi năm ông ta đều có thể kiếm thật nhiều tiền, những người này đều là cơm cha áo mẹ của ông ta.

Nếu chỉ ba năm người nháo, ông ta hoàn toàn có thể không phản ứng, thậm chí tìm người ngầm chỉnh đốn một chút là an phận.

Nhưng hiện tại những người này lại ninh thành một sợi dây thừng, mọi người muốn Tuyết Ánh Sơn Nhân đưa ra lời giải thích, ông ta rất khó làm.

Vì bảo trì thần bí, Liên Ánh Tuyết xác thật không có đưa cho lão bản thư cục phương thức liên hệ.

Nhưng lão bản thư cục là đầu xà của phương này, loại quan hệ nào cũng có, ở thời điểm ba năm trước bắt đầu hợp tác với Liên Ánh Tuyết, ông ta đã ngầm điều tra nàng ta, nàng ta đã sớm bị sờ sạch sẽ, ông ta vẫn luôn làm bộ không biết mà thôi.

Hiện giờ ra việc này, biết tiểu thư khuê phòng tin tức lớn không linh thông, ông ta lại không dám giả câm vờ điếc, cùng ngày đã tìm tới cửa.

Bị lão bản thư cục tìm tới, mặt Liên Ánh Tuyết liền đỏ đỏ trắng trắng, nàng ta vẫn luôn cho rằng chính mình che giấu thực tốt, lại không nghĩ rằng đến một kẻ hèn như lão bản thư cục cũng không giấu giếm được, vậy còn những người mà nàng ta từng đối phó thì sao?

Nàng ta rất nhanh đã không có tâm tư để suy nghĩ về những chuyện đó, một phen lời nói của lão bản thư cục đã làm sắc mặt nàng ta tái nhợt, lung lay sắp đổ: "Ông nói cái gì? Tào Tuyết Cần?"

Lão bản thư cục thành tinh, căn bản không cần nàng ta nói gì nữa, chỉ từ phản ứng kinh hoảng thất thố này, trong lòng ông ta đã có quyết đoán: Mười phần thì có tám chín phần chiếm lý chính là Tào Tuyết Cần.

Nhưng ông ta không thèm để ý sự thật, chỉ cần có tiền kiếm là được.

Ông ta lập tức nheo đôi mắt nhỏ như đậu xanh lại, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Từ lúc xuyên đến thế giới hư cấu này, Liên Ánh Tuyết luôn xuôi gió thuận nước.

Phụ thân nàng ta bởi vì duyên cớ, từ một tiểu quan lục phẩm một đường lên tới tam phẩm.

Địa vị ở trong nhà cũng tăng lên, nàng ta cũng dùng tên giả Tuyết Ánh Sơn Nhân viết truyện, được vạn người truy phủng, còn kết bạn cùng rất nhiều thanh niên tài tuấn......

Lại không nghĩ rằng, thế giới này vậy mà lại có Tào Tuyết Cần? Hơn nữa Tào Tuyết Cần ở thế giới này cũng viết Hồng Lâu Mộng? Hiện tại nàng ta phải làm sao bây giờ?

Liên Ánh Tuyết kinh hoảng hồi lâu, nha hoàn bên người đều thấy được, vội vàng đưa ra chi chiêu cho nàng ta: "Tiểu thư, khoảng thời gian trước trong phủ có kẻ trộm, bản thảo Hồng Lâu Mộng ngài vốn dĩ đã viết tốt không phải đều bị trộm mất sao? Tào Tuyết Cần kia chính là người ăn trộm bản thảo của ngài, hiện tại không biết xấu hổ mà dùng tên của mình đăng thư!"

Liên Ánh Tuyết rộng mở thông suốt, nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận là mình sao chép.

Tiểu Kim nói đúng, bản nháp của nàng là bị mất trộm, Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần viết chính là của nàng ta!

Nàng ta tán thưởng liếc nhìn tiểu Kim một cái, lại ưu sầu nói với lão bản thư cục: "Không sai, khoảng thời gian trước bản nháp bị mất trộm, ta vốn tưởng rằng không có chuyện gì lớn, không nghĩ tới người kia lại dùng tên khác tuyên bố bản nháp của ta ra bên ngoài, đúng là dụng tâm hiểm ác."

"Thì ra là thế, kia xác thật dụng tâm hiểm ác." Lão bản thư cục làm bộ làm tịch cảm thán vài câu, đề tài vừa chuyển lại hỏi, "Xin hỏi bản nháp bị trộm mất có bao nhiêu chương? Từ chương mấy đến chương mấy?"

"Ta, ta cũng không nhớ rõ lúc ấy mình viết tới chương bao nhiêu?" Liên Ánh Tuyết làm bộ hồi tưởng, trên thực tế lại là tính toán, nàng ta nên nói là bao nhiêu?

Lão bản thư cục nhắc nhở nàng ta: "Chuyện này nháo thành như vậy, Liên tiểu thư tốt nhất nên đem tất cả bản nháp trong tay phát ra để tự chứng minh trong sạch."

Liên Ánh Tuyết tàn nhẫn hạ quyết tâm, vỗ cái bàn nói:" Quyển sách này ta đã hoàn thành toàn bộ, lão bản ông giúp ta đưa ra thông cáo, mười ngày sau ta sẽ tuyên bố toàn bộ chương còn dư lại ra ngoài."

Lão bản thư cục vừa mừng vừa sợ: "Thật sao?"

Liên Ánh Tuyết gật đầu thật mạnh, nàng ta vốn đang muốn chậm rãi truyền ra, hiện tại đành phải phát ra toàn bộ, hoàn toàn đóng đinh Tào Tuyết Cần vào tội sao chép.

"Vậy thì chuyện này nên làm cho tốt, nói không chừng có thể làm thanh danh của Liên tiểu thư nâng cao một bước." Lão bản thư cục vô cùng cao hứng rời đi, Liên Ánh Tuyết lại là vừa hưng phấn vừa phiền muộn, trong mười ngày phải chép xong chương, phỏng chừng tay này của nàng ta phải bị phế bỏ rồi.

"Đều đáng giá." Nàng ta nói khẽ với chính bản thân mình.

- ---

Lão bản thư cục làm việc rất nhanh, cùng ngày đã truyền toàn bộ khắp kinh thành.

Lúc trước bản thảo của Tuyết Ánh Sơn Nhân là bị trộm, hiện giờ nàng vì tự chứng minh mình trong sạch, mười ngày sau sẽ công bố nội dung chương còn lại.

Chuyện này nháo oanh oanh liệt liệt, ngày hôm sau Cố Thần Hi đã biết.

"Vương gia." Quản gia bị kêu tiến vào.

"Lúc trước nàng để ngươi tuyên bố Hồng Lâu Mộng, ngươi vẫn còn giúp nàng làm đúng không?" Cố Thần Hi nhàn nhạt hỏi.

Quản gia trong lòng lộp bộp một tiếng, lúc ấy ông ta phân phó người ở phía dưới mỗi ngày tuyên bố ra năm chương.

Sau khi Lâm Lạc Lạc chạy trốn, ông ta vậy mà lại quên kêu người bên dưới dừng lại.

Mấy ngày nay Vương gia âm tình bất định, cái tên Lâm Lạc Lạc ở vương phủ cũng hoàn toàn trở thành cấm ngữ.

Hai ngày trước, hai tỳ nữ trộm nói chuyện của cô, bị Vương gia nghe được, hai người ngay lập tức bị đuổi ra khỏi phủ, hiện tại Vương gia sẽ không muốn vấn tội ông ta đi?

"Lão nô có tội."

Cố Thần Hi xua xua tay: "Đứng lên đi, không vấn tội ngươi."

Quản gia lúc này mới run run rẩy rẩy đứng lên, lại thấy Cố Thần Hi nói: "Ngươi hiện tại cho người đem chương còn lại lập tức công bố ra bên ngoài."

"A?" Quản gia vẻ mặt ngốc, nhịn không được hỏi, "Đây là vì sao?"

"Thú vị." Cố Thần Hi vẫy vẫy tay, "Lập tức đi làm."

"Tuân mệnh." Quản gia tung ta tung tăng đi liền, nhưng mà không đến một canh giờ, ông ta lại nhảy nhảy tới cầu kiến, "Vương gia, đã có người tuyên bố."

Cố Thần Hi lập tức đứng lên, lại chậm rãi ngồi xuống, thanh âm mạnh mẽ có chút quá mức bình tĩnh: "Nói nghe một chút."

Hai người đều rõ ràng, "người tuyên bố" này, mười phần thì có tám chín phần chính là Lâm Lạc Lạc.

"Buổi sáng có người tuyên bố, người nọ bao hạ toàn bộ Chu Tước lâu, có thể đọc miễn phí toàn bộ chương ở Chu Tước lâu, hiện tại trên đường đi đến Chu Tước lâu đều chen đầy người, thật sự là quá đồ sộ."

"Chu Tước lâu?" Cố Thần Hi lạnh lạnh cười, "Chỗ đó cũng không rẻ, nàng thật ra rất hào phóng, cũng không biết tiền hố từ chỗ bổn vương còn dư lại bao nhiêu."

Quản gia không dám nói tiếp, cách một hồi mới tiếp tục nói: "Trước cửa Chu Tước lâu còn dựng thẳng lên một cái thẻ bài lớn, mặt trên viết vài vấn đề."

Cố Thần Hi nhướng mày, rõ ràng là bị khiến cho hứng thú: "A?"

Quản gia lấy ra một trang giấy, nhẹ nhàng đưa cho Cố Thần Hi: "Lão nô cho người chép xuống dưới."

Mấy vấn đề này đều là chất vấn Tuyết Ánh Sơn Nhân.

Một: Tuyết Ánh Sơn Nhân, ngươi nói mấy ngày trước có kẻ lọt vào trộm bản thảo, xin hỏi cụ thể là ngày nào? Có nhân chứng vật chứng không? Có quan phủ lập án công văn không?

Hai: Các hạ trong phỏng vấn năm tháng trước đã từng trả lời, ngươi viết thư đều là viết xong rồi công bố, trước nay không cần sửa chữa, cũng không có lưu lại.

Hiện giờ lại nói Hồng Lâu Mộng là toàn truyện ngươi viết xong mới công bố, cách nói mâu thuẫn như thế, xin hỏi câu nào là thật, câu nào là giả?

Tam: Nếu ngươi nói lúc trước đã hoàn thành toàn văn, chỉ là bản thảo bị mất trộm, dựa theo cách nói thì, việc bản thảo bị mất trộm đã xảy ra nhiều ngày trước.

Đã nhiều ngày trôi qua, trong tay ngươi hẳn đã có bản thảo viết lại một lần nữa, vì sao phải đến mười ngày sau mới công bố? Vì sao không công bố luôn ngay bây giờ?

Bốn: Bản nhân không phải Tào Tuyết Cần, Tào Tuyết Cần nhiều năm trước đã chết, chỉ để lại một quyển chi tác dốc hết tâm huyết này, hiện giờ lại bị người mạo danh thay thế, tại hạ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chỉ cầu người đã khuất trên trời có linh thiêng có thể an giấc ngàn thu.

Năm: Tổng kết lại, tại hạ chỉ có một yêu cầu, Tuyết Ánh Sơn Nhân, thỉnh lập tức công bố Hồng Lâu Mộng trong tay ngươi.

"A......" Cố Thần Hi ý vị không rõ cười, "Chẳng ra cái gì cả."

Quản gia rũ mi mắt, ở trong lòng nói thầm: Có bản lĩnh thì ngài đừng cười!

"Cho người giám thị Liên Ánh Tuyết đi, nữ nhân này có vấn đề."

"Tuân mệnh."

Quản gia đi tới cửa, nghe trong thư phòng truyền đến một câu gần như không thể nghe thấy: "Lâm Lạc Lạc, nàng trốn không thoát."

Quản gia: "......"

Ý của Tuý Ông không phải ở rượu, đã hiểu.

- ---.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio