Sở Hàng không muốn rời khỏi Ngô Thành, nhưng tôi vẫn thúc giục anh ấy, anh ấy im lặng không nói gì đưa tôi về nhà, tôi cố chấp đứng ở cửa không nhúc nhích, anh ấy thấy tôi như vậy thở dài hỏi:
"Thật sự muốn đuổi anh đi sao? "
Bây giờ bên cạnh tôi cũng chẳng còn bao nhiêu người, Quý Noãn là người duy nhất có thể tâm sự vẫn còn ở trong tù.
Thành thật mà nói, tôi không muốn anh ấy rời đi.
Nhưng gần đây luôn có người gọi cho anh ấy liên tục.
Tôi hiểu rõ rằng anh ấy có rất nhiều mối lo khác, tôi không muốn kéo dài thời gian của anh ấy.
Huống chi tôi không muốn anh ấy phải đối mặt với khoảnh khắc sinh ly tử biệt của mình.
Tôi gật đầu nói:
"Ừm, em muốn ở một mình một lúc.
"
"Chín năm ở một mình còn chưa đủ sao? "
Tôi ngẩn ra, năm nay vừa đúng trùng với kỷ niệm năm ngày mất của bố mẹ tôi.
Chín năm này trôi qua một cách bận rộn, giật mình tôi chưa bao giờ làm gì cho bản thân.
Lần duy nhất mà tôi làm lại là quyết định sai làm nhất trong cuộc đời.
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, tôi sẽ không lựa chọn gả cho Cố Nam Thành.
Tôi nhíu mày, kiên định nói:
"Cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc em.
”
Thấy tôi quả quyết như vậy, Sở Hàng đồng ý đợi lát nữa sẽ rời đi.
Anh ấy đưa tôi vào phòng, tự mình tẩy trang cho tôi, có chút vụng về nhưng cực kỳ kiên nhẫn, khuôn mặt tẩy trang xong để lại vết sẹo mờ, Sở Hàng thấy nó lại càng khó chịu hơn, giọng nói run rẩy hỏi:
"Chuyện gì vậy? "
Tôi vẫn nhớ y nguyên ngày hôm đó, Cố Nam Thành vì bảo vệ Ôn Tuyết Nhi mà đẩy tôi ngã xuống đất, hôm đó tôi từng câu từng chữ rõ ràng nói cho anh ta biết tôi cũng đau, nhưng anh ta lại chẳng thèm để mắt đến tôi.
Ngay cả sau đó, anh ta cũng chưa từng hỏi về vết thương này.
Tôi cười nói:
"Không cẩn thận ngã.
"
"Sao có thể ngã thành như vậy chứ? "
Sở Hàng đoán được sự việc không đơn giản, nhưng thấy tôi không muốn nói anh ấy cũng không truy hỏi, tôi lo lắng hỏi anh ấy:
"Hủy bỏ hợp tác với Cố gia, Sở gia tổn thất có lớn không? “
Tôi lăn lộn trên thương trường bao lâu nay, Sở Hàng biết không thể giấu diếm tôi, cho nên thẳng thắn nói:
"Có, nhưng Cố gia cũng sẽ bị ảnh hưởng, đối với anh mà nói cũng không phải là một chuyện xấu.
"
Tôi rũ mắt xuống, nói:
"Sở Hành, cảm ơn anh.
"
"Thanh Vãn, em là thiên kim duy nhất của Thời gia, sinh ra cao quý, nắm giữ quyền thế lớn nhất Ngô thành, bây giờ em buông bỏ tất cả, đương nhiên anh nên bảo vệ em, em từng được tôn vinh như nào sau này cũng sẽ được tôn vinh như thế, anh muốn cho Ngô Thành, cho Cố Nam Thành biết, người anh ta không thèm để ý, ắt sẽ có người khác trân trọng.
"
Có người trân trọng...!
Sở Hàng nấu bữa tối cho tôi rồi rời đi, lúc trở lại Đồng thành anh ấy gọi điện thoại cho tôi báo bình an, nhỏ giọng nói:
"Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, đi máy bay từ thành phố đến Ngô Thành cũng chỉ mất hai tiếng, bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu, anh nhất định sẽ xuất hiện trước mặt em trong vòng hai tiếng đồng hồ, Thanh Vãn, có chuyện gì nhất định đừng một mình gánh vác.
"
Tôi trả lời:
"Thật cảm ơn mẹ năm đó đã cho em một người anh.
"
"Đồ ngốc, em là tất cả của anh.
"
Tôi cười nói:
"Chị dâu nghe thấy sẽ ghen đấy.
"
"Không đâu, cô ấy cũng yêu em như anh.
"
"Ừm, em cúp máy trước đây.
"
Sau khi cúp điện thoại của Sở Hàng, tôi tắm rửa rồi đi ngủ, sáng sớm hôm sau nhận được điện thoại của cô giáo Úc, cô ấy là giáo viên piano của tôi thời niên thiếu, trước giờ vẫn giữ liên lạc, thời gian rảnh tôi sẽ đi tìm cô ấy luyện đàn, nhiều năm như vậy kỹ năng đàn piano của tôi cao lên rất nhiều, cho nên lúc bận, cô giáo Úc thường xuyên bảo tôi đến trường đại học số Ngô Thành giúp cô ấy giảng một tiết, giống như hôm nay.
Tôi nghĩ mình cũng chẳng có việc gì làm nên đồng ý ngay, đứng dậy thay quần áo rồi trang điểm, không muốn khiến bản thân trông quá lạnh lùng, cho nên tôi mặc một chiếc váy dài mùa đông màu sắc tươi sáng, mang một đôi giày đế bằng, trang điểm nhẹ nhàng, rất nhạt, nhạt đến mức chỉ vừa đủ che đi vết sẹo mờ trên mặt.
Trong trường đều là học sinh, gara xe của tôi lại đều là xe thể thao, không muốn quá phô trương nên tôi bắt taxi đến trường, vừa đến trường liền nhận được một cuộc điện thoại tạm thời không muốn nghe, nhưng bởi vì ông ấy là người lớn, hơn nữa đối xử với tôi cũng không tệ, tôi đứng ở cổng trường nhận điện thoại hỏi:
"Bố tìm con có chuyện gì không? "
Ngô Thành gần đây không có tuyết rơi, ánh mặt trời chiếu rọi, tôi ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm cùng mây trắng trên bầu trời, nghe thấy chủ tịch Cố bất đắc dĩ hỏi:
"Con và Sở Hàng có quan hệ gì? ”
Tôi giả vờ ngớ ngẩn hỏi:
"Có chuyện gì vậy ạ? "
"Tối hôm qua nó đã hủy bỏ tất cả hợp đồng với Cố gia, thậm chí còn bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn, nhưng điều Cố gia cần không phải là số tiền phạt vi phạm hợp đồng này, Thanh Vãn, Cố gia cần những hợp đồng đó.
"
"Bố, có một số việc con không làm chủ được.
Sở Hàng muốn xả giận thay con, ngay cả con cũng không ngăn cản được, sau này bố có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi Cố Nam Thành hoặc là nghĩ cách giải quyết đi, bởi vì chuyện xảy ra đến bước này, tất cả bên ngoài đều không liên quan đến con, con cũng không ngăn được, bố đừng đem những chuyện này ra làm phiền con nữa.
"
Giọng điệu của tôi quá cứng rắn, chủ tịch Cố im lặng..