Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

chương 20: [nghỉ dưỡng]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước kỳ thi mấy ngày, Tống Kinh Hi từng gọi điện thoại hỏi Chu Hoài Ngạn có về không, lúc đó anh trả lời là không thể về kịp.

Có thể là vì không kỳ vọng gì nên cô càng ngạc nhiên và vui mừng hơn khi nhìn thấy anh. Tống Kinh Hi lưu luyến không rời buông anh ra, phát hiện trên tay anh đang cầm một ly nước trái cây.

“Cho em à?”

“Nếu không thì cho ai.” Chu Hoài Ngạn cười nói, “Nóng lắm đúng không, uống chút đi.”

Tống Kinh Hi nhận lấy, nhét ống hút vào rồi hút một hơi thật sâu, vị ngọt ngào mát mẻ lan vào vị giác, sự sảng khoái khiến cô không khỏi híp mắt lại. Cô vừa uống vừa nhìn Chu Hoài Ngạn, năm vừa qua anh chỉ về trong dịp nghỉ Tết, ở lại khoảng chừng ba ngày rồi rời đi.

Đã lâu không gặp nhưng thoạt nhìn anh cũng không có gì thay đổi, đường nét khuôn mặt vẫn sắc sảo ôn hòa như trước, con ngươi đen láy điềm tĩnh bởi vì đang nhìn cô mà chứa đựng thêm ý cười.

“Em gái, thi thế nào rồi?” Đúng lúc này, Trần Mục Phi đi tới, trên tay còn cầm ô che nắng.

Tống Kinh Hi khẽ gật đầu: “Cũng tạm được ạ.”

“Ý là rất tốt chứ gì nữa.”

Tống Kinh Hi cong môi, chỉ chỉ ô che nắng của anh ta. Mấy ngày nay Trần Mục Phi đã được ‘huấn luyện’ rất khá, lập tức hiểu ý che ô lên đ ỉnh đầu cô.

“Vậy chúng ta cũng đừng đứng đây nữa, trời nóng quá.” Trần Mục Phi nói, “Đi nào, tối nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon.”

Chu Hoài Ngạn cũng nói: “Em muốn ăn gì?”

Tống Kinh Hi đáp: “Ăn gì cũng được ạ?”

“Ừm.”

“Vậy em phải chọn cẩn thận mới được. Em muốn ăn những thứ bình thường em không nỡ ăn.”

Chu Hoài Ngạn nở nụ cười: “Bình thường em có món gì không nỡ ăn sao?”

Tất nhiên là không.

Nhưng trong khoảng thời gian này cô bận rộn thi cử, đã rất lâu rồi không đi ăn một bữa ngon.

“Có chứ! Em không nỡ ăn món Pháp, đã lâu lắm rồi em không được ăn.” Tống Kinh Hi nói, “Anh, hôm nay chúng ta đi ăn món đó được không?”

Chu Hoài Ngạn: “Tùy em.”

“Vậy để em nói với bạn em một tiếng đã. Em không biết hôm nay anh về, vốn đã hẹn với cô ấy đi ăn cơm.”

Tống Kinh Hi lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hứa Thanh, vừa định gửi đi thì nghe thấy giọng cô ấy gọi mình. Cô quay đầu lại nhìn, thấy Hứa Thanh và Chu Tự Nam đang từ phía cổng trường đi tới đây.

Điểm thi của Hứa Thanh và Chu Tự Nam gần nhau, chắc là hai người họ gặp nhau trên đường. Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Hoài Ngạn, bọn họ cũng rất đỗi ngạc nhiên.

“Anh, anh về rồi ạ?” Chu Tự Nam kinh ngạc hỏi.

Chu Hoài Ngạn gật đầu: “Ừ, em thi thế nào rồi?”

“Em không biết…” Chu Tự Nam luôn lấy Chu Hoài Ngạn làm mục tiêu, lúc ở trước mặt anh cậu ta sẽ trả lời thận trọng hơn, “Chắc là cũng tạm được.”

“Cậu khiêm tốn gì chứ. Điểm kiểm tra tổng hợp lần đầu của cậu cao thế cơ mà. Nếu lần này môn Toán với tiếng Trung không có vấn đề gì thì chắc chắn cậu sẽ vào được đại học Minh Hải.” Tống Kinh Hi ở bên cạnh đầy ghen tị nói, “Đúng là cố ý chọc tức người ta.”

Chu Tự Nam nghẹn ngào nói: “Tôi đâu có cố ý chọc tức ai… Cậu bớt nói nhảm.”

“Cậu thì có.”

Chu Hoài Ngạn liếc nhìn hai người họ, trước đây anh đã biết Tống Kinh Hi thường học chung với các bạn cùng lớp, trong số đó có em trai của anh, nhưng anh không ngờ hai người này đã thân thiết đến vậy.

“Đúng rồi anh, sao anh lại ở đây?” Chu Tự Nam lại nhìn Chu Hoài Ngạn, nghi hoặc hỏi.

Chu Hoài Ngạn: “Đón cô ấy.”

Theo ánh mắt của anh, Chu Tự Nam liếc nhìn Tống Kinh Hi, trong lòng càng thêm nghi hoặc: “Anh tới đón Tống Kinh Hi?”

Chu Hoài Ngạn gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm: “Có người tới đón em chưa?”

“À.. Có ạ, tài xế đang ở bên kia.”

“Được.” Chu Hoài Ngạn vỗ nhẹ vào gáy Tống Kinh Hi, “Không phải em muốn nói chuyện với bạn sao, tranh thủ nói đi.”

“Ồ.” Tống Kinh Hi đã uống hơn nửa ly nước trái cây, tiện tay đưa cho Chu Hoài Ngạn. Anh cũng không cảm thấy có gì bất thường, tự nhiên nhận lấy rồi cầm giúp cô.

“Hứa Thanh, chắc lát nữa tớ không đi ăn với cậu được rồi, ít hôm nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm sau nhé.”

Hứa Thanh ở bên cạnh quan sát hồi lâu đã sớm hiểu ra.

Hơn một năm qua, Tống Kinh Hi nhớ nhung Chu Hoài Ngạn thế nào cô ấy là người rõ nhất, bây giờ người ta đã ở trước mặt, cô làm gì còn tâm tư đi ăn cơm với cô ấy nữa.

Làm chị em là phải có mắt nhìn!

“Được, tất nhiên là không thành vấn đề, lần sau chúng ta lại hẹn nhau.” Hứa Thanh nháy mắt với cô, “Vậy cậu với anh Chu về trước đi, tớ cũng đi tìm bố mẹ tớ.”

Tống Kinh Hi đáp lại cô ấy một ánh mắt mà chỉ có hai người họ mới hiểu được, sau đó háo hức đi theo Chu Hoài Ngạn.

Sau khi mọi người trước mắt đã rời đi, Chu Tự Nam mới nói: “Tống Kinh Hi và anh trai tôi thân đến vậy sao?”

Hứa Thanh: “Không phải vẫn thân như thế à? Sinh nhật cậu lần trước chính anh trai cậu đã đón cậu ấy về mà.”

Chu Tự Nam ngẫm lại thấy cũng đúng: “Vậy hôm nay cũng là người nhà cậu ấy nhờ anh tôi đón giùm đúng không?”

Hứa Thanh chớp mắt: “À… Xem là vậy đi.”

——

Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc và trước khi có kết quả thi, hầu như tất cả học sinh lớp 12 đều phấn khích như ngựa hoang thoát khỏi dây cương.

Tống Kinh Hi cũng vậy, thậm chí cô còn thấy phấn khích hơn, bởi vì không chỉ thi xong mà Chu Hoài Ngạn cũng đã trở về.

Trong lúc hưng phấn, cô lại đang nghĩ xem nên bày tỏ tình cảm của mình với anh như thế nào. Dù sao cũng không thể quá đột ngột, anh vừa mới trở về, cô cũng vừa thoát khỏi thân phận học sinh cấp ba, mọi thứ đều cần một khoảng đệm.

Hôm nay, Tống Kinh Hi lại kéo Chu Hoài Ngạn ra ngoài dạo phố, mua về rất nhiều thứ cô thích. Sau khi về đến nhà, cô nhận được điện thoại của Hứa Thanh, cô ấy nói ở nhà buồn chán quá, muốn đi ra ngoài nghỉ mát nhân dịp vừa tốt nghiệp.

Thực ra Tống Kinh Hi cũng đang tính đi chơi, nhưng Chu Hoài Ngạn vừa trở về, cô không nỡ xa anh. Thế là sau khi cúp điện thoại cô đã suy nghĩ một hồi lâu, sực nhớ tới căn biệt thự ven biển mà Trần Mục Phi nói với cô lúc thi… Nếu đến đó chơi thì quả thật bọn họ có thể đi cùng nhau.

“Anh, anh có bận không?” Tống Kinh Hi chạy đến cửa phòng sách, thò đầu vào bên trong.

Chu Hoài Ngạn ngước mắt lên: “Sao vậy, không thấy hài lòng với mấy thứ hôm nay mua về à?”

“Không phải, anh đừng cho rằng em đến tìm anh là liên quan đến mua đồ nữa được không?”

Chu Hoài Ngạn khẽ nhíu mày, vẻ mặt mấy ngày gần đây đều như vậy.

Tống Kinh Hi cười haha đi tới bên cạnh anh, tay chống về phía sau rồi thẳng thừng ngồi lên bàn làm việc: “Bạn em vừa mới hỏi em là có muốn ra ngoài nghỉ mát không. Em nhớ lần trước anh Mục Phi có nói với em là sau khi thi xong em có thể đến căn biệt thự của gia đình anh ấy ở Hải Thành để nghỉ dưỡng, sát bên bờ biển luôn.”

Hôm nay Tống Kinh Hi mặc một chiếc váy ngắn ra ngoài, sau khi về nhà vẫn chưa kịp thay ra, vốn đã là váy ngắn nên vừa cử động như thế gấu váy lại trượt lên trên một tấc, đùi ép chặt vào mặt bàn. Trên nền bàn màu đen, làn da của cô tựa như đang phát sáng.

“Đứng xuống nói chuyện hẳn hoi.” Chu Hoài Ngạn dời mắt, hờ hững nói.

Tống Kinh Hi cũng không cảm thấy có gì không đúng, cô vừa nói chuyện vừa lắc lắc bắp chân, dép lê móc vào mu bàn chân trắng nõn để tránh rơi ra ngoài, “Em cảm thấy đề nghị của anh ấy cũng không tệ. Em có thể gọi thêm vài người bạn nữa đi cùng, anh cảm thấy thế nào?”

“Bây giờ thi xong rồi, em muốn đi thì đi thôi, cứ nói với Trần Mục Phi một tiếng là được.”

“Nhưng em lại không nỡ xa anh, dù sao anh cũng mới về chưa được mấy ngày.”

Đúng là mấy hôm nay cô gái này cứ bám dính lấy anh, đòi anh cho tiền, đòi anh đi mua sắm cùng cô.

Khóe miệng Chu Hoài Ngạn khẽ nhếch lên, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Anh sẽ hoàn trả toàn bộ chi phí đi đến đó.”

“Đây không phải trọng điểm!” Tống Kinh Hi nói, “Ý em là muốn anh đi với em, chúng ta đi biển chơi.”

“Anh không đi được.” Chu Hoài Ngạn vừa nói vừa vỗ mặt bàn, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô bước xuống.

Tống Kinh Hi bĩu môi, không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống khỏi bàn: “Nhưng đây là chuyến du lịch tốt nghiệp của em, anh đi cùng em thì có làm sao?”

“Bạn bè các em đi chơi với nhau, anh đi theo làm gì?”

“…Nhưng em chỉ muốn anh đi cùng em.”

“Gọi thêm mấy bạn học đi cùng đi, chú ý an toàn.”

Anh tỏ vẻ hoàn toàn thờ ơ.

Tống Kinh Hi nhìn anh hồi lâu, rầu rĩ nói: “Nhưng em cũng muốn đi chơi với người nhà… Thôi vậy, dù sao em cũng không có bố mẹ ở đây, cũng không có ai quan tâm đ ến việc tốt nghiệp của em.”

Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.

Động tác trong tay Chu Hoài Ngạn thoáng dừng lại, anh nhìn theo bóng lưng của cô, chợt cảm thấy dường như cô đang cực kỳ tủi thân, rũ rượi héo úa.

Tống Kinh Hi rất buồn bực, sau khi đi ra ngoài thì nằm rạp trên sô pha gọi điện thoại cho Trần Mục Phi.

Cô nói với Trần Mục Phi chuyện muốn đi biển nghỉ mát, cũng đề nghị anh ta hẹn thêm mấy người bạn đi cùng, thuận tiện rủ thêm Chu Hoài Ngạn. Dù sao Chu Hoài Ngạn cũng bận cả một năm rồi, bây giờ về nước nên nghỉ ngơi vài ngày.

Trần Mục Phi nghe vậy cũng cảm thấy có lý, thật ra anh ta đã muốn gọi tên Chu Hoài Ngạn nổi tiếng cuồng công việc này đi giải sầu từ lâu. Có điều anh ta không có tự tin có thể gọi anh đi được. Dù sao trước đây anh ta cũng hay rủ anh đi du lịch, nhưng anh chưa bao giờ đồng ý.

Tống Kinh Hi bắt anh ta thử một lần xem sao.

Trần Mục Phi đành phải đồng ý, nói hôm sau sẽ gọi cho Chu Hoài Ngạn. Nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới là khi anh ta vừa mở miệng nhắc đến việc đi Hải Thành, Chu Hoài Ngạn đã sảng khoái đồng ý.

Trần Mục Phi sửng sốt, sau khi cúp điện thoại liền gửi tin nhắn cho Tống Kinh Hi, báo chuyện đã thành công.

“Mẹ kiếp! Anh Mục Phi, anh đỉnh thật đấy, vậy mà đã rủ được anh ấy đi cùng!”

Trần Mục Phi cũng cảm thấy không thể tin nổi, đắc ý nói: “Anh cũng không ngờ chỉ mới sau một năm mà sức hấp dẫn của anh với Hoài Ngạn đã tăng lên rất nhiều.”

——

Việc Chu Hoài Ngạn đồng ý đi Hải Thành nghỉ dưỡng đã khiến Tống Kinh Hi kích động không thôi, tối hôm đó cô hăng hái chạy tới phòng thay đồ thu dọn quần áo, còn trò chuyện với Hứa Thanh và những người khác trong nhóm.

Trình Tiếu Khải và Chu Tự Nam biết các cô muốn đi Hải Thành thì cũng tích cực muốn tham gia, sợ ít người chơi không vui, Trình Tiếu Khải còn gọi thêm hai cậu con trai trong lớp.

Hai ngày sau, bọn họ lên máy bay đến Hải Thành, khoảng hai tiếng sau thì mọi người lục tục tới nơi.

Trần Mục Phi đã sắp xếp sẵn mọi thứ, vừa xuống máy bay là có xe riêng tới đón, đưa bọn họ tới biệt thự bên bờ biển.

“Mẹ kiếp, căn biệt thự này xịn xò thế? Trình Tiếu Khải, ở đây không tốn tiền thật chứ?” Chàng trai chơi thân với Trình Tiếu Khải giật mình nói.

Trình Tiếu Khải: “Vốn dĩ tôi cũng muốn chia tiền, nhưng Kinh Hi nói đây là nhà của anh Mục Phi, không cần tốn tiền.”

“Đệt! Vậy lời rồi lời rồi, lần này đi chơi được lời rồi, tôi phải cám ơn Tống Kinh Hi mới được!”

“Chứ sao nữa.”

Biệt thự rất rộng, xếp theo từng dãy.

Trần Mục Phi chia đoàn người ra thành hai nhóm, một bên là đám nhóc vừa mới tốt nghiệp, một bên là mấy người bạn được anh ta mời đến. Anh ta cho rằng như vậy sẽ giảm bớt khoảng cách thế hệ.

Tống Kinh Hi không hài lòng lắm với sự sắp xếp này, cô muốn ở cùng một tòa nhà với Chu Hoài Ngạn, nhưng thấy mọi người đã đi theo sự sắp xếp của Trần Mục Phi, cô cũng chỉ có thể đi theo Hứa Thanh.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng ở ngay sát vách.

Vào biệt thự xong, Tống Kinh Hi chọn một phòng, vừa vào phòng đã nằm rạp xuống giường đánh một giấc. Hôm nay phải dậy quá sớm, còn bôn ba đường dài, cô cần lấy lại năng lượng.

Qua một tiếng sau cô mới rời khỏi giường, mở vali lấy áo dây và quần đùi mang theo ra, chúng đều có màu vàng tơ tươi tắn, thích hợp để đi biển.

Sau khi thay quần áo xong, cô bôi kem chống nắng cho cả người, trang điểm nhẹ rồi mới rời khỏi phòng.

“Tống Kinh Hi, đi đánh bóng chuyền không?” Đúng lúc này Chu Tự Nam cũng vừa ra khỏi phòng, cậu ta đã thay sang quần đi biển và áo phông đơn giản.

Tống Kinh Hi: “Chơi ở đâu?”

“Ngay bãi cát ở cửa ra vào, Tiếu Khải và Hứa Thanh đã ở ngoài đó rồi, vừa nãy tưởng cậu ngủ chưa dậy nên không gọi cậu.”

“Ồ, vậy đi thôi.”

Mùa hè ở Hải Thành ánh nắng chói chang, có điều cảnh biển mênh mông vô tận lại khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Tống Kinh Hi cũng cảm thấy mình không còn sợ nóng quá nữa, nhìn thấy cách đó không có có mấy người đang chơi bóng chuyền, cô lập tức chạy tới.

“Kinh Hi, cậu đến rồi, nào nào nào, vào chơi chung với bọn tớ đi!” Hứa Thanh cũng đã thay sang áo dây và quần đùi, buộc tóc đuôi ngựa cao, đang đánh bóng chuyền hăng say với ba người ở đây.

Tống Kinh Hi: “Đến đây!”

Trình Tiếu Khải nói: “Vậy cậu và Tự Nam vào cùng một đội luôn đi, chúng ta ba đánh ba.”

“Không thành vấn đề.”

Tống Kinh Hi không phải là tay vận động giỏi gì, nhưng bóng chuyền bãi biển cho cả nam lẫn nữ là trò chơi giải trí, không phải để phân thắng thua, bao nhiêu con người chạy quanh cười đùa cũng khá thú vị.

Cùng lúc đó, trên tầng hai của tòa biệt thự đối diện có hai người đang ngồi trên ghế xếp, nhàn nhã tận hưởng ánh nắng.

“Quả nhiên là thanh niên, vừa mới xuống máy bay chưa được bao lâu đã chạy nhảy điên cuồng.” Trần Mục Phi uể oải nói.

Chu Hoài Ngạn đeo kính râm, bưng ly nước đá bên cạnh lên uống một ngụm: “Chạy nhiều một chút cũng tốt, chứ không ngày nào cũng dính trên sô pha.”

“Cũng đúng.” Trần Mục Phi chuyển tầm mắt sang bên đó, vừa hay nhìn thấy Tống Kinh Hi chạy ngã trên bờ cát, Chu Tự Nam đưa tay kéo cô lên, “Này, em trai cậu với Kinh Hi nhìn cũng thân thiết nhỉ, tốt nghiệp xong còn đi chơi chung với nhau.”

“Lúc trước là bạn cùng lớp mà.”

“Ừ, đúng là trai tài gái sắc.”

Chu Hoài Ngạn đặt ly nước đá xuống, liếc nhìn anh ta.

Trần Mục Phi nhướng mày, tiếp tục lẩm bẩm: “Giữa thiếu nam thiếu nữ dễ ‘bén lửa’ lắm đó nha! Ờ ha, đáng ra tôi phải cho hai đứa nó ở riêng biệt thự chứ nhỉ?”

Chu Hoài Ngạn nhíu mày: “Toàn là con nít với nhau, đầu óc cậu sạch sẽ chút đi.”

“Con nít gì chứ? Tốt nghiệp xong là đã thành người lớn rồi.” Trần Mục Phi nói, “Cậu đừng có coi người ta là trẻ con mà lầm.”

Chu Hoài Ngạn nhìn những người bên dưới, không đáp lời.

Trần Mục Phi ngả người ra sau, đưa tay đỡ sau đầu, vui vẻ nói: “Nhưng cậu đừng lo lắng quá, dù sao cũng ở ngay sát vách, tôi nghĩ hai đứa nó không dám làm gì đâu.”

“Cậu bớt nhàm chán lại.”

Trần Mục Phi: “Ơ! Sao cậu biết tôi sợ cậu nhàm chán, tôi còn bảo người ta đưa bàn mạt chược đến đấy, dưới lầu đã bắt đầu chơi rồi.”

Chu Hoài Ngạn: “…”

“Đúng là đã bắt đầu chơi rồi.” Đúng lúc này, ngoài ban công đột nhiên vang lên một giọng nói của phụ nữ.

Chu Hoài Ngạn ngoái đầu nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy Điền Viện xuất hiện ở đây.

Có lẽ đã nhận ra chút nghi hoặc trong mắt anh, Điền Viện nói: “Nghe Mục Phi nói các cậu muốn tới đây nghỉ dưỡng, vừa lúc tôi đang ở thành phố bên cạnh, rảnh rỗi không việc gì làm nên chạy sang đây chơi.”

Trần Mục Phi vội vàng tiếp lời: “Đúng đúng, là tôi gọi cô ấy tới. Điền Viện, ngồi đi.”

“Ừm.”

Trần Mục Phi đứng dậy: “Tôi đi lấy hoa quả và đồ uống cho hai người, chờ một chút.”

Điền Viện nói tiếng cám ơn, sau khi ngồi xuống, cô ta quay sang nhìn Chu Hoài Ngạn: “Tôi tới đây không quấy rầy mọi người chứ?”

Chu Hoài Ngạn lại nhìn về phía bờ cát, thản nhiên nói: “Không đâu.”

Điền Viện nở nụ cười, nhìn xuống dưới: “Này, người dưới kia là Kinh Hi đúng không?”

“Ừm.”

Điền Viện: “Hơn một năm không gặp, cô bé lại xinh hơn rồi. À phải rồi, cô bé thi cử tốt chứ?”

“Chắc là khá tốt.”

“Cũng đúng, trông cô bé thông minh lanh lợi thế kia mà.”

“Chết tiệt! Chu Tự Nam! Coi như cậu giỏi!” Trên bãi biển, Trình Tiếu Khải vừa bắt hụt bóng nằm sấp trên bờ cát, ăn vào một ngụm cát.

Chu Tự Nam vỗ tay với Tống Kinh Hi bên cạnh: “Đổi vị trí đi.”

“OK.” Tống Kinh Hi đi sang bên cạnh, vốn đang cười toe toét vì thắng điểm thì trong lúc vô tình ngước mắt lên lại nhìn thấy trên ban công cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.

Ánh mắt cô sáng lên, vừa định giơ tay chào hỏi anh, bỗng dưng phát hiện bên cạnh anh còn có một cô gái.

Chờ đã…. Đó là Điền Viện?

Sao cô ta lại ở đây?

“Bắt đầu đi! Lần này tôi không nhường các cậu nữa!” Trình Tiếu Khải hô.

Chu Tự Nam vui vẻ đáp: “Chắc cần cậu nhường.”

“Cậu cứ chờ đó!”

Trình Tiếu Khải bắt đầu phát bóng, Chu Tự Nam thực hiện một cú xoạc bóng, đỡ bóng rồi đánh ra ngoài.

Hai người cứ đánh qua đánh lại một lúc như thể đang trong trận chiến cá nhân. Cuối cùng, Chu Tự Nam dùng sức làm quả bóng bay đi rất xa, đồng đội của Trình Tiếu Khải phía đối diện phải bổ nhào về phía trước mới có thể đánh trả bóng về lại.

Quả bóng bay theo hình vòng cung rồi rơi vào khu vực Tống Kinh Hi cần phản kích. Vốn dĩ quả bóng này không quá nặng, cũng rất dễ đoán được hướng đi, nhưng không hiểu sao Tống Kinh Hi lại không có bất kỳ phản ứng gì, đợi đến khi Chu Tự Nam hét lên với cô, cô mới khựng lại, giơ tay lên.

Có điều đã quá muộn, quả bóng lập tức đập vào trán cô làm phát ra một tiếng bụp, sau đó lại bắn bay ra ngoài!

“Kinh Hi?!”

“Kinh Hi!”

Tống Kinh Hi choáng váng, trước khi hình ảnh Chu Hoài Ngạn và Điền Viện ở cùng nhau chưa biến mất khỏi đầu cô, cô đã nằm rạp xuống bãi cát.

Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang……

Chết tiệt.

Ông trời cố ý ngược đãi cô mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio