Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

chương 11: hẹn hò

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày đó, Đông Phương từ điện Thành Đức trở về, ta liền nhìn ra y không quá vui vẻ.

Vừa vào cửa, y liền đá giầy ném áo khoác, nằm nghiêng trên giường trải da sói ấm áp, tùy tiện lật lật《 lịch 》ở một bên, không kiên nhẫn quá lâu, ném nó xa xa ra bên ngoài, thuận miệng hỏi: “Tháng ba trời sẽ ấm đi?”

Ta ngồi xổm bên giường, đang nắm kìm sắt nhỏ đổi than cho lò đồng ủ ấm tay Đông Phương thường dùng, thấy y hai chân đặt trên bàn nhỏ, vẻ mặt hơi có chút phiền muộn.

Ta đang nghĩ có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì phiền phức hay không, lại nghĩ, cũng có thể là cả ngày ở trên Hắc Mộc Nhai nên phiền, vội vàng dùng một khối da hồ ly bao lò đồng lại rồi đứng lên, cẩn thận đưa tới bên tay Đông Phương Bất Bại: “Giáo chủ đang buồn? tháng ba còn xa. Nhưng mấy ngày nữa liền tới mồng tám tháng chạp, tiểu nhân nghe nói đêm đó không cấm đi lại ban đêm, hội chùa ở phố tây có thể mở đến hừng đông, trên sông dương liễu còn múa diễn kịch. Đến lúc đó ăn cháo mồng tháng chạp, tiểu nhân cùng ngài giải sầu được không?”

Đông Phương suy nghĩ không đáp lời, chân sau từng chút từng chút mà gõ cái bàn. Ta thấy, trong lòng có chút không nắm bắt được, y muốn đi hay không muốn đi đây? Ta trộm liếc nhìn xem xét y một cái, lại cảm thấy sắc mặt của y tái nhợt hơn bình thường, môi có chút mỏng, cũng có chút trắng bệch. Điều này làm cho lòng ta lộp bộp một chút.

Ngày trôi qua thật sự là quá thoải mái, ta lại quên sự kiện kia.

Nhìn bộ dáng của y, sợ không được bao lâu sẽ phát tác.

Từ khi Đông Phương bắt đầu tu luyện《 Quỳ Hoa bảo điển 》, dường như mỗi một đoạn thời gian, y sẽ gặp công lực phản phệ, toàn thân âm lãnh, tim phát đau, có khi lạnh đến môi tím ngắt, chuyện này ai cũng không biết, Đông Phương trời sinh tính quật cường, y làm sao có thể đồng ý bại lộ nhược điểm trước mắt người khác? Mà y tu luyện đến một tầng cuối cùng, phản phệ cũng càng thêm lợi hại, cuối cùng không chỉ tính tình đại biến, phản phệ cũng càng thường xuyên.

Kiếp trước, ta thường xuyên nhìn thấy y cả đêm ngủ không yên, cuộn mình phát run nhưng vẫn cắn chặt răng không rên một tiếng. Thẳng đến khi y mang ta lên giường, mọi chuyện theo ta, rốt cục ta thuyết phục được y triệu Bình Nhất Chỉ đến phối dược cho y, dạy y biện pháp ức chế, nhưng hàng năm tay chân y vẫn lạnh lẽo như cũ, cả người cũng gầy yếu rất nhanh.

Phản phệ một khi phát tác, Đông Phương sẽ tuyên bố bế quan, thật ra là vì y không thể tùy ý động thủ, tuy rằng sống qua một lần phản phệ võ công của y sẽ cao lên một tầng, nhưng đoạn thời gian kia, mỗi lần y vận công đều sẽ thống khổ giống như thiên đao vạn quả.

Khó trách y sẽ hỏi ta tháng ba trời có ấm lên hay không, phản phệ vào mùa đông luôn quá gian nan.

Ta hít một hơi, bí mật này trọng đại gần bằng bí mật của thân thể y, y sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có cơ hội nhìn trộm bí mật của mình, trừ phi y nguyện ý vì người đó trả giá tất cả.

Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước Đông Phương đối xử với ta thật sự quá mức dung túng. Y bày tất cả nhược điểm của mình ra trước mặt ta, dứt khoát kiên quyết, không cho mình bất cứ đường lui nào.

Ta rũ xuống mắt, trong lòng thực nôn nóng, bởi vì ta không biết rốt cuộc Bình Nhất Chỉ bốc thuốc gì cho y, ngày nay ta người nhỏ, lời nhẹ, Đông Phương sẽ không giống kiếp trước nghe lời ta mà triệu Bình Nhất Chỉ đến, nhìn nhiều năm y đều lựa chọn một người gánh tất cả là biết y cố chấp thế nào.

Lúc này, Đông Phương vẫn luôn không mở miệng đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn đi sao?”

Ta mờ mịt ngẩng đầu, trong lòng còn cân nhắc chuyện công lực của Đông Phương phản phệ, nhất thời không nhớ ra y đang hỏi cái gì.

“Nếu ngươi muốn đi, bổn tọa sẽ gắng gượng mà đi dạo với ngươi.” Đông Phương quay đầu đi chỗ khác, cái ót cứng ngắc cùng lỗ tai đột nhiên biến hồng biểu hiện giáo chủ đại nhân đang giấu đầu hở đuôi.

Ta theo dõi cái ót của y hơn nửa ngày, mới giật mình nhớ tới, cô nương nhà dân chúng bình thường sẽ trộm hẹn tình lang đi hội chùa, len lén bỏ xuống một cái khăn gấm viết ngày giờ ước hẹn, rồi hẹn hò cả một đêm. Đông Phương lớn hơn ta gần mười tuổi, vừa tuấn mỹ vừa nhiều tiền, lúc chưa làm giáo chủ chắc cũng có rất nhiều nữ tử mời y đi dạo hội chùa đi?

Vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói, cảm thấy có lẽ thật lâu rồi y không xuống Hắc Mộc Nhai, không ngờ y sẽ liên tưởng đến một tầng này, cũng không ngờ y suy nghĩ nhiều như vậy, còn đồng ý.

Nhìn y không được tự nhiên mà nghiêng cổ như thế, còn dựng thẳng lỗ tai chờ ta trả lời, ta mím miệng, dùng sức mím miệng vẫn không khống chế được mà nhếch khóe môi lên.

“Ta rất muốn đi, ” ánh mắt ta cong cong. “Đa tạ giáo chủ nể mặt.”

Y nghe thấy ý cười trong giọng nói của ta, có chút tức giận mà cắn cắn môi, ngoài miệng càng không buông tha người: “Hừ, chỉ là xuống núi tham gia giúp vui cũng có thể làm ngươi vui vẻ thành như vậy, chưa thấy qua cảnh đời!”

Ta thực chân chó mà vuốt mông ngựa: “Không phải, giáo chủ nguyện ý theo ta đi, ta mới vui vẻ.”

Mới vừa nói xong, ta liền hối hận xanh ruột —— vỗ mông ngựa lại đánh nhầm chân chó, nghe thế nào cũng giống đang đùa giỡn, thảm thảm, ta sắp bị đâm nữa.

Không ngờ, Đông Phương chỉ hồng hồng lỗ tai rồi nhẹ nhàng mà “Hừ” một tiếng.

Ngày lễ mồng tám tháng chạp đó, trời hạ tuyết nhỏ.

Hôm đó, ta canh giữ ở trước bếp cả ngày, dùng năm loại ngũ cốc, tám loại thực vật, cộng thêm nhân hạt đào, hạnh nhân, hạt thông, hạt dưa, đường trắng, đường đỏ, nho khô, hầm tròn một buổi chiều, hầm đến đậu đỏ đều biến thành bột đậu đỏ. Ta múc cho Đông Phương một chén nhiều đường, bưng vào cho y, còn chính mình ngồi xổm dưới mái hiên ôm bát cháo vừa thổi vừa húp.

Ta chỉ cần hai ba ngụm là uống xong, lại lợi dụng thời gian rãnh về phòng, trên người mang theo một cái hầu bao, bọc một ít mật cùng mứt cam thảo, mứt mơ, nho khô, hạnh nhân, đậu phộng, thịt heo khô cùng bánh ngọt ngày thường ta làm cho Đông Phương lại.

Đông Phương kén ăn lại yêu sạch sẽ, khẳng định sẽ không ăn đồ ăn vặt ven đường, chúng ta vẫn tự mang đi thì tốt hơn.

Bình thường muốn xuất nhập Hắc Mộc Nhai phải đi qua ba cánh cổng sắt, kiểm tra người ba lượt, còn phải ngồi giỏ trúc, nhưng Đông Phương là giáo chủ, y hiển nhiên không muốn ngồi ở giỏ trúc để người ta kéo xuống, rất không có uy nghiêm của người đứng đầu một giáo.

Ta và y đứng ở bên cạnh vách đá cao giống như dùng đao chặt thẳng xuống, đang cân nhắc chỗ này có phải có mật đạo xuống núi nào mà ta không biết hay không, nhưng còn chưa cân nhắc ra cái gì thì đã cảm giác thấy một cái tay lạnh lẽo nắm chắc gáy ta. Ta sợ tới mức giật mình một cái, bên tai truyền đến giọng nói của Đông Phương: “Đừng lộn xộn.”

Sau đó y dùng sức, ta tựa như một túi gạo bị y xách lên, tay y chụp lên thắt lưng ta.

Cho dù cách áo bông thật dày, ta vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên tay y.

Mặt ta đỏ lên, trong lòng kinh hoàng.

Đông Đông Đông Phương sờ thắt lưng của ta, y sờ thắt lưng của ta!

Sờ soạng hồi lâu!

Còn sờ!

So với ta kích động mừng như điên, Đông Phương thực bình thản mà nói một câu: “Đợi lát nữa ngươi đừng lộn xộn, ngã xuống chết, bổn tọa không phụ trách.”

Nói xong, ta còn có chút mờ mịt, không đợi ta kịp phản ứng, y càng nhấc ta lên trên.

Nhảy xuống!

Ta: “…”

Ta sợ choáng váng, ta thật không ngờ, y trực tiếp dùng khinh công phi xuống.

Từ độ cao trăm ngàn thước nhảy xuống, cuồng phong tấp vào mặt, bên tai là tiếng vù vù, trái tim vốn rục rịch của ta thiếu chút nữa ngừng đập, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, từ từ nhắm chặt hai mắt, giống một khối thi thể cứng ngắc vẫn không nhúc nhích.

Rơi xuống đất bằng phẳng, hai chân ta mềm như bông, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Đông Phương thản nhiên liếc ta một cái, nói: “Dương đại cô nương.”

Ta: “…”

Đông Phương biến xấu.

Đi đến Tây thị, ta mới hoàn hồn.

Người đi hội làng mua đồ rất nhiều, phố xá toàn đầu người, tuyết mịn như ở trước mắt, khói lửa đèn hoa thấp thoáng lộ ra thanh lãnh mông lung. Ta và Đông Phương sóng vai đi ở trong biển người chật chội, không thể tránh ma xát bả vai cùng cánh tay của nhau.

Ta cúi đầu, làm bộ học hạ nhân gã sai vặt của các quý công tử khác, giang hai tay xuất ra một khoảng cách bảo hộ chủ nhân nhà mình, thật ra là ta cố ý nhân lúc hành tẩu va va chạm chạm, luôn động vào lưng của y.

Có khi lảo đảo, liền giống như dùng sức ôm chầm lấy y từ phía sau một chút.

Từ khi trọng sinh tới nay, ta chưa từng đến gần y như vậy, chóp mũi tràn đầy hương tùng quen thuộc, ta liều mạng nhẫn nại mới không chôn vào hõm vai y, ngửi thật sâu một hơi.

Đông Phương thực không thích người khác động vào y, bởi vậy vẫn luôn cau mày nhẫn nại, nhưng không bảo ta buông tay.

Ta cũng làm bộ như không biết.

Chung quanh huyện Nhạc Bình treo đèn lồng xinh đẹp, trang trí rực rỡ nhiều màu, bất kể là quý phụ tiểu thư che mặt ngồi ở trên kiệu hay là nữ hiệp mang bội kiếm hành tẩu, trên tay đều mang theo một quả cầu nạm châu ngọc lung linh, vừa nói vừa cười, lúc hành tẩu chảy xuôi quang mang ấm áp.

Ta và Đông Phương một trước một sau kẹp trong dòng người trông thấy đèn đường giăng khắp nơi, lại nghe “Phanh” một tiếng, khói lửa đột nhiên nổ tung trên đỉnh đầu, người chung quanh lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài cưỡi ở trên vai phụ thân huynh trưởng hân hoan hoa tay múa chân. Đông Phương cũng ngẩng đầu lên nhìn, pháo hoa tuôn rơi đầy trời, như ánh sao lọt vào đáy mắt y.

Chẳng biết tại sao, một khắc kia bốn phía huyên náo biến mất trong nháy mắt, trong mắt ta chỉ còn lại y mặc hồng y đứng trong tuyết trắng, cùng với pháo hoa đầy trời, đẹp đến khiến người ta hít thở không thông.

Ta lại bắt đầu nhìn mặt của y mà ngẩn người, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Ta đã sớm biết, nhìn mặt của y, ta vĩnh viễn không có cách nào khống chế chính mình, kiếp trước ta cực sợ hãi cảm giác không khống chế được này, sợ hãi từ nay về sau mình không có cách nào tự kềm chế, vì thế ta dỗ y trang điểm đậm, dỗ y bối tóc làm phụ nhân, dỗ y dắt cổ họng nói chuyện, dỗ y biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, nam không ra nam nữ không ra nữ, dỗ y xa lánh chúng bạn, một mình đau khổ chờ, chờ đến lúc chết.

Ta cho rằng như vậy có thể nhẫn tâm, ta đích xác nhẫn tâm thật.

Lưng đột nhiên bị người ta va chạm mạnh, ta kinh hoàng không kịp phục hồi lại tinh thần, nhất thời đứng không vững, liền ngã về phía trước.

Một bàn tay lành lạnh nhanh chóng đỡ ta.

Ta ngẩng đầu, thẳng tắp đối diện con ngươi sâu thẳm của Đông Phương, hai người đều ngưng động tác.

“Cẩn thận.” Im lặng nửa ngày, Đông Phương nói xong liền muốn buông tay.

Nguồn:

Ta vội vàng trở tay nắm lấy y, chỉ nắm chắc ngón út. Ta dùng sức cúi đầu, giọng nói khống chế không được mà khàn khàn run rẩy: “Ta có thể… Nắm tay ngươi được không?”

Không dám nhìn y, thật lâu thật lâu sau, hình như có một tiếng thở dài bất đắc dĩ truyền vào trong tai, chỉ cảm thấy cánh tay ta đang nắm hơi hơi chuyển một cái, ống tay áo mềm mại rộng lớn liền che hai bàn tay đang giao nhau của chúng ta.

Ta nghẹn đỏ ánh mắt, cầm thật chặt ngón út tinh tế hơi lạnh của y, cả đường đi đều không dám ngẩng đầu.

Có thể sống lại thật tốt quá, còn có thể nắm tay ngươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio