Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

chương 38: uy hiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi xuống núi, ta trầm mặc dị thường.

Đông Phương dùng nội lực làm dịu đi cơn đau nhức vì độc phát tác cho ta, sau khi rút tay về, y hỏi ta mấy câu.

Y nói: “Nếu ta không phát hiện, ngươi tính đến chết cũng không nói sao?”

Ta nghe thấy giọng nói càng phát ra lạnh như băng của y.

“Kết tóc cùng quân, tương thủ sống quãng đời còn lại, ngươi đã quyết định chịu chết một mình thì vì sao còn muốn nói cùng ta sống quãng đời còn lại?”

Ta rũ mắt, nói: “Thần đan tam thi não không có thuốc nào cứu được, ngươi rõ ràng hơn ta.”

Nếu không rõ ràng, y sẽ không liếc mắt một cái liền nhìn thấu mới vừa rồi ta là điềm báo trước khi thi độc phát tác.

“Bởi vậy cái gì ngươi cũng không nói cho ta sao!” Đông Phương khó có thể tin mà nhìn ta, trong giọng nói áp lực lửa giận, “Chuyện liên quan đến tính mạng, ngươi thế mà lại giấu diếm ta? Ngươi đang nói bổn tọa sẽ mở mắt trừng trừng nhìn ngươi chịu chết sao? Cho dù không có thuốc nào chữa được thì thế nào! Dương Liên Đình ngươi nhớ cho kĩ, dù ngươi chết, bổn tọa cũng sẽ kéo ngươi từ quỷ môn quan trở về!”

Nói xong, Đông Phương liền nổi giận đùng đùng mà phất tay áo rời đi.

Y đi nhanh đến phát ra gió làm rừng trúc lay động giống như sóng, bóng cây như nước gợn sóng xẹt qua, ta đứng tại chỗ đã lâu, cho đến khi hoàng hôn dần dần mất đi, gió đêm thổi qua, ta mới chậm rãi xuống núi.

Đi thật lâu, trong lòng cũng suy nghĩ thật lâu.

Trước kia trong nội tâm của ta không thiếu ý tưởng ảm đạm, Nhậm Ngã Hành trọng thương, Nhậm Doanh Doanh mất hết võ công, Thượng Quan Vân chết, Lệnh Hồ Xung còn là một thủ đồ Hoa Sơn không có hảo cảm với tà đạo, một mình Hướng Vấn Thiên càng không thể uy hiếp đến Đông Phương mảy may, ta đã sửa lại vận mệnh của Đông Phương, mặc dù là lấy một mạng đổi một mạng, cũng đáng.

Trọng sinh về sau sứ mệnh quan trọng nhất đã hoàn thành, thậm kết cục này, sau khi trọng sinh ta đã từng nghĩ tới. Ta đã từng nghĩ, ta phải diệt trừ toàn bộ những người hại chết Đông Phương, Nhậm Ngã Hành, Nhậm Doanh Doanh, Thượng Quan Vân, Hướng Vấn Thiên, Lệnh Hồ Xung… Cuối cùng một người, là chính bản thân ta.

Mạng này vốn là ta thiếu y, vì y mà chết, cũng là chuyện phải làm.

Nhưng Đông Phương phẫn nộ làm ta nhìn thấy một điều khác, ta đột nhiên nhớ tới kiếp trước, Đông Phương từ sáng đến tối đều chờ ta, ta nghĩ tới thân ảnh đơn bạc của y đứng một mình ở trong màn mưa, y sẽ vẫn luôn chờ đợi, cho dù biết không được đáp lại, cái gì cũng đợi không được.

Ta vẫn luôn đi tới canh hai mới trở về tiểu viện, xuyên qua nửa tòa thành, trời đã tối mù, chỗ ở xa xôi, một đường đi tới mọi nơi đều tối đen, thấy không có người, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng chó sủa.

Dường như là sờ soạng đi một đường, lúc đi đến đầu hẻm, ta bất giác dừng lại.

Trước cửa có một gốc cây lựu, nở mấy đóa hoa bị gió đêm thổi bay, lưu lại động tĩnh rất nhỏ. Đông Phương đứng dưới tàng cây, mang theo một cái đèn lồng, ánh đèn dầu vàng ấm áp chiếu sáng đường về nhà.

Ban đêm an tĩnh có một người, mang theo đèn chờ ngươi trở về nhà.

Cho dù y và ngươi vừa mới cãi nhau một trận, nhưng y vẫn chờ ngươi như cũ, vẫn luôn chờ ngươi.

Đáy mắt chua xót.

Chậm rãi đến gần, ôm thân thể bị gió đêm thổi đến lạnh thấu của y vào trong ngực, cúi đầu dán lên môi y. Môi y có chút mỏng, nghe nói người như vậy tính tình trời sinh lương bạc hơn người khác, nhưng sao y lại khác như vậy?

“Trở về đi, ” Đông Phương tránh ra ta, dừng một chút, thấp giọng nói, “Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.”

Ta ngẩn ra, bên tai có lẽ có một thanh âm khác trọng điệp, người nọ cũng nói như vậy, Liên đệ, ngươi đừng sợ, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi. Ta thấp cúi đầu, có cảm giác hoảng hốt.

Vào sân mới phát hiện nhiều hơn một người, một nữ nhân mặc bố y vẫn xinh đẹp vô cùng.

Tang Tam Nương kính cẩn bái: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”

Đông Phương gật gật đầu, kéo áo choàng ngồi ở trên ghế, ta tự giác đứng ở phía sau y, hơi hơi cúi đầu trầm mặc.

“Giáo chủ mệnh thuộc hạ tra tin tức, thuộc hạ đã tra được.” Tang Tam Nương nói.

“Hướng Vấn Thiên quả thực đến Hành Sơn?”

“Vâng, tất cả như giáo chủ sở liệu.” Tang Tam Nương trả lời, sau đó nàng do dự một chút, lại nói, “Nghe nói Nhậm Ngã Hành cùng Thánh cô cũng đi theo, đồng hành còn có Bình Nhất Chỉ cùng Lam Phượng Hoàng Ngũ Tiên giáo.”

Ta ngẩn ra, quay đầu nhìn Đông Phương, y hơi hơi nhíu nhíu mày: “Nhậm Ngã Hành cũng tới? Kỳ quái, hai châm kia của ta, một châm đâm vào khí hải của gã, một châm đánh vào thiên linh cái, gã có thể kéo dài hơi tàn đến hôm nay đã tính là Bình Nhất Chỉ có bản lĩnh, làm sao có thể còn dư sức lực chịu tàu xe mệt nhọc.”

“Chuyện này thuộc hạ không biết.” Tang Tam Nương cúi đầu, “Nhưng thuộc hạ còn nghe được một loại tin tức khác… Nói là… Nói là Nhậm Ngã Hành đã chết, mấy ngày trước đây Hắc Mộc Nhai lặng lẽ nâng ra một cái quan tài đi đến lăng mộ các đại giáo chủ sau núi, liền có người suy đoán… Nhậm Ngã Hành này là Hướng Vấn Thiên tìm người giả trang để ổn định nhân tâm, nhưng nơi phát ra tin tức này không đáng tin cậy, thuộc hạ không dám xác định là thật hay giả…”

Đông Phương nghe xong trầm tư một hồi lâu, ta lại nhịn không được nhỏ giọng đặt câu hỏi: “Giáo chủ, Hướng Vấn Thiên đến Hành Sơn làm gì?”

Tang Tam Nương nghe thấy thanh âm của ta, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, có lẽ hết sức kinh ngạc vì ta dám can đảm tùy ý xen mồm vào, nhưng càng làm nàng kinh ngạc chính là, giáo chủ không tức giận, còn thấp giọng giải thích cho ta: “Hướng Vấn Thiên làm người khác Nhậm Ngã Hành, Nhậm Ngã Hành một lòng chỉ nghĩ đến nhất thống giang hồ, đương nhiên thủy hỏa bất dung chính đạo, Hướng Vấn Thiên lại lòng dạ sâu đậm, đa mưu túc trí, nếu không thì sao có thể nhẫn nhục dưới trướng ta lâu như vậy, nhưng hắn không có dã tâm cùng ngang ngược như Nhậm Ngã Hành, nếu là hắn, tất nhiên sẽ nghĩ hòa bình ở chung với chính đạo, vì Nhật Nguyệt thần giáo mưu cầu một nơi sống yên ổn trong chốn giang hồ.”

Ta hiểu được: “Bởi vậy hắn nhất định sẽ tới tham gia võ lâm đại hội lần này.”

Đông Phương gật đầu.

Ta chợt nhớ tới chuyện trong thâm cốc, không khỏi hỏi: “Ngươi đã sớm dự đoán được chuyện đó? Như vậy, mặc dù khi đó ta không đề cập muốn tới Hành Sơn, ngươi cũng đi, phải không?”

“Ừ.”

Ta nhịn không được cười, Đông Phương Bất Bại, đây thật sự là Đông Phương Bất Bại —— đi một nước cờ, cả bàn cờ đều nằm trong lòng bàn tay y. Thật ra kiếp trước ta sở tác sở vi sao có thể dấu diếm được y, y so ai khác đều thanh tỉnh, nhìn thấu, nhưng chỉ không muốn chọc thủng, biết rất rõ ràng là giả, vẫn nguyện ý. Hiểu được điểm này, ta mới càng cảm thấy có lỗi với y.

Tang Tam Nương nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn Đông Phương, sau đó nàng vẫn quyết định tạm thời áp chế nghi hoặc trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Không biết kế tiếp giáo chủ có tính toán gì không, một canh giờ trước thám tử hồi báo, Hướng Vấn Thiên đã tìm nơi ngủ trọ tại khách điếm trước phái Tung Sơn, sau nửa đêm còn lên Hành Sơn mật đàm cùng Tả Lãnh Thiện, sau đó một đêm cũng chưa về, sáng sớm còn cho người đi đón Nhậm Doanh Doanh cùng Bình Nhất Chỉ. Thuộc hạ suy đoán, sợ là hai người đã đạt thành giao dịch, Hướng Vấn Thiên chỉ sợ quyết định trợ giúp Tả Lãnh Thiện cướp lấy vị trí minh chủ võ lâm.”

“Theo bọn họ đi thôi, cuối cùng cũng là giỏ trúc múc nước công dã tràng, ” Đông Phương không để ý lắm gật đầu, lại hỏi, “Trước đó cho ngươi tra chuyện phái Tung Sơn, Lỗ trưởng lão cùng Mạt trưởng lão đến tột cùng là chết như thế nào, ngươi tra sao rồi?”

Tang Tam Nương báo cáo: “Hồi bẩm giáo chủ, Mạt trưởng lão cùng Lỗ trưởng lão có lẽ không phải do người phái Tung Sơn hạ thủ, nghe nói lúc ấy có một người trẻ tuổi cùng một lão nhân tóc đen đi trên đường tới Tung Sơn, có lẽ bắt gặp hai vị trưởng lão, hai người này võ công cao, trăm tên giáo chúng phái đi toàn bộ chết ở trong tay bọn họ, thuộc hạ hỏi thăm dân chúng dưới chân núi, phần nhiều là nói lão nhân ra tay, người trẻ tuổi chỉ quan vọng. Thuộc hạ không hỏi ra tên hai người kia, chỉ nghe nói lão nhân gọi người trẻ tuổi là ‘Diệp công tử’.”

Đó là Diệp Khai!

Ta kinh hãi, liếc nhau với Đông Phương một cái.

Ánh mắt Đông Phương biến đến sâu thẳm. Thật không ngờ Nhậm Ngã Hành đã phá lao từ khi đó, khó trách ông ta có thể bắt được thời cơ Đông Phương rời đi Hắc Mộc Nhai để khống chế thần giáo, cũng khó trách Mạt trưởng lão cùng Lỗ trưởng lão sẽ chết dễ dàng như vậy. Hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành đủ làm cho người ta kinh hãi, mà ông ta xuất hiện càng làm cho người ta bất ngờ. Điều này cũng giải thích vì sao một người cũng không thể sống sót, Nhậm Ngã Hành sẽ không để cho người gặp qua ông ta có cơ hội sống sót mật báo cho Đông Phương.

Như vậy lần này, Diệp Khai có thể cũng đến Hành Sơn hay không? Hướng Vấn Thiên càng hiểu được bài bố nhân tâm hơn Nhậm Ngã Hành, kiếp trước Lệnh Hồ Xung cực kỳ trung thành quyến luyến với sư môn cũng xưng huynh gọi đệ với hắn, như vậy, Diệp Khai có thể cũng bị hắn mê hoặc, trở thành trợ lực của hắn hay không? Nếu như vậy thì không tốt. Diệp Khai không biết sư thừa ở nơi nào, công phu môn phái nào, nhưng chưa từng gặp qua, ở trong võ lâm càng chưa từng nghe danh.

Nhưng tính tình Diệp Khai bất định, khi đó tại Hắc Mộc Nhai, hắn còn xuất thủ cứu Đông Phương trước mặt Nhậm Ngã Hành, bây giờ ta vẫn nghĩ không ra tại sao hắn lại cứu Đông Phương. Người này thật sự khó có thể làm người ta nhìn thấu, giống như võ công của hắn vậy, mơ hồ bất định, có lẽ hắn cứu Đông Phương chỉ là nhất thời hứng khởi, như vậy hắn có thể cũng nhất thời hứng khởi trợ giúp Hướng Vấn Thiên hay không? Trong lòng ta không nắm bắt được, người này đột nhiên xuất hiện trong chốn giang hồ, tựa như một chuyện xấu cực lớn, không có cách nào dự đoán được hắn sẽ làm gì, đến tột cùng sẽ đứng ở phái nào.

Đông Phương cũng hơi hơi nhíu mày, chuyện ta có thể nhìn thấu đương nhiên y cũng nghĩ được.

Tang Tam Nương nhìn sắc mặt Đông Phương, do dự trong chốc lát, lại nói tiếp: “Giáo chủ còn mệnh thủ hạ đi điều tra hành tung trước đây của Hướng Vấn Thiên, thuộc hạ tra qua. Trước đây hắn luôn luôn tìm kiếm tung tích của Nhậm Ngã Hành, còn kết giao với anh hào thiên hạ, có lẽ chuẩn bị cho Nhậm Ngã Hành trở lại vị trí cũ, có một hồi thậm chí hắn còn ra quan ngoại, bởi vậy được đến tin tức của Nhậm Ngã Hành chậm.” Tang Tam Nương dừng một chút, lại nói, “Mặt khác, thuộc hạ không phát hiện trước kia Hướng Vấn Thiên có gì lui tới với phái Tung Sơn, còn có Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung, người này trước đây có lẽ phạm sai lầm, vẫn luôn bị sư phụ của hắn là Nhạc Bất Quần phạt ở trên nhai suy ngẫm, chưa từng xuống núi, thuộc hạ dám cam đoan, hắn tuyệt đối không thể có cơ hội gặp Hướng Vấn Thiên…”

Ta nghe xong trong lòng lộp bộp một chút, quả nhiên Đông Phương lập tức liền quay đầu xem ta, ta bị y nhìn chăm chú đến mồ hôi lạnh toát ra. May mà chỉ chốc lát sau, y liền ném cho ta một cái ánh mắt “Ngày sau tìm ngươi tính sổ”, nghiêng đầu.

Đông Phương lại trầm ngâm trong chốc lát, phân phó Tang Tam Nương: “Ngươi đi chuẩn bị một ít đồ dịch dung đồ vật, ba ngày sau Ngũ nhạc chưởng môn muốn mời quần hùng dự họp đại hội võ lâm ở Chúc Dung Hành Sơn, ta có chuyện rất trọng yếu phải làm, ngươi phải chuẩn bị thỏa đáng, không thể xảy ra bất luận đường rẽ gì.”

“Vâng, cẩn tuân lệnh giáo chủ.” Tang Tam Nương hành lễ lui xuống.

Ba ngày sau, ta, Đông Phương, Tang Tam Nương, Mộc Thống lĩnh từng người ăn diện một phen, nhất tề hiện thân tại Hành Sơn. Tang Tam Nương không biết từ nơi này tìm tới một ít không biết quần áo của tiểu môn tiểu phái, lại tìm mấy tấm mặt nạ da người dán lên, ta còn dán râu quai nón, soi gương rất giống bộ dáng kiếp trước, không khỏi có chút ngốc ra.

Ta ghét bỏ mà nhìn gương, không ngờ kiếp trước ta xấu như vậy, thật sự là khổ Đông Phương…

Đông Phương giả trang thành một gia đình giàu có, tuy rằng ta sớm đã liệu định y khẳng định không nguyện ý mặc quần áo thối hoắc nghèo kiết hủ lậu nhiều nếp nhăn, nhưng nhìn y ăn mặc hoa lệ như thế cũng hoảng sợ. Chúng ta dịch dung không phải vì che dấu tai mắt sao, Đông Phương lại như sợ người khác không theo dõi y vậy —— vải vân cẩm Kim Lăng, đai lưng dệt lụa hoa Tô Châu, bên hông dắt một cái ngọc phiến, từ mặt quạt đến phiến đều là phỉ thúy tỉ lệ vô cùng tốt khắc thành, mặt quạt còn phù dung văn sức tinh tế, mỏng đến giống như hơi dùng sức sẽ vỡ rụng. Trên giầy chợt lóe ra ánh vàng thản nhiên, giống một trì liễm diễm thu thủy, ta dùng sức nháy mắt mấy cái, lúc này mới phát hiện, trên mặt giầy cẩm hoa dùng sợi tơ kim sắc thêu thành hoa văn phiền phức, còn dùng hạt trân châu lớn như hạt gạo thêu, dưới ánh mặt trời hoa quang lưu chuyển, rạng rỡ sinh huy, thật sự là cực kỳ xa hoa.

Tang Tam Nương giả trang thành thị nữ của y, ta ăn mặc như người hầu, Mộc Thống lĩnh giả thành xa phu, tiểu hài tử để ở nhà nhìn gia môn, Mộc Thống lĩnh ra bài tập cho nó, ngồi tấn một canh giờ, đứng cọc hoa mai một canh giờ, đánh quyền một canh giờ, đọc tám mươi trang nội công tâm pháp… Ta nhìn thấy Mộc Thống lĩnh từng cái từng cái nói ra, mặt tiểu hài tử tái rồi, hài tử này đáng thương…

Lúc lên núi chúng ta đi theo sau phái Hoa Sơn cùng phái Hằng Sơn, đằng trước vài vị đệ tử phái Hành Sơn dẫn đường, mặt sau là chưởng môn hai phái, tận lực bồi tiếp một đám ni cô thanh y còn có một đám đệ tử áo xám Hoa Sơn. Ta nhịn không được nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy phía sau chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần còn đi theo một tiểu cô nương mặc phấn y sôi nổi, bị một trung niên phụ nhân dắt, chắc là thê nữ của ông ta, phía sau là một thanh niên cao lớn, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, ta lại nghĩ, kia có lẽ chính là Lệnh Hồ Xung, trong lòng nháy mắt tràn ra hận ý, Đông Phương liếc ta một cái, ánh mắt thâm trầm.

Trong lòng ta hơi kinh hãi, vội vàng thu lại ánh mắt.

Nếu trong lòng Đông Phương nổi lên nghi ngờ, ta không biết nên giải thích với y như thế nào, bởi vì ta vốn không thể giải thích.

Đệ tử phái Hành Sơn vào sơn môn, chúng ta không nói một lời đi vào, người tiếp khách cho chúng ta cũng là khách nhân, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, nhìn thấy Đông Phương ăn diện có chút giật mình, nhưng thực nhanh nói: “Mời vào, mời vào, dâng trà!”

Chúng ta theo người bước vào đại sảnh, bên trong ồn ào, vài trăm người ngồi các nơi, đệ tử phái Hành Sơn lần lượt mang trà nóng, điểm tâm cùng các loại trái cây lên. Các môn phái tương giao thâm hậu liền ngồi gần nhau, ta đưa ánh mắt từ phái Hoa Sơn chuyển nhìn khắp nơi một chút, lại thấy được người phái Thái sơn, Tung Sơn, Tả Lãnh Thiện không hổ là một trong các cao thủ của tam đại chính phái, ngồi ở chỗ kia liền có cảm giác không thể nhìn gần, ánh mắt của ta hơi hơi chuyển, không khỏi chấn động, bởi vì ta thấy Nhậm Ngã Hành!

Phía sau ông ta còn có Hướng Vấn Thiên mặc bạch y cùng Diệp Khai đang cười hì hì!

Nhậm Ngã Hành thật không chết? Không, không đúng, Nhậm Ngã Hành nếu không chết, Hướng Vấn Thiên hà tất còn để ý bảo vệ vị trí giáo chủ? Nhậm Ngã Hành càng sẽ không cho phép Hướng Vấn Thiên cùng Tả Lãnh Thiện kết minh! Ta cẩn thận quan sát “Nhậm Ngã Hành” thật lâu, cảm thấy thần thái Nhậm Ngã Hành này có chút nhát gan, mỗi tiếng nói cử động đều nhìn ánh mắt của Hướng Vấn Thiên, trong lòng không khỏi cười lạnh, chiêu thế thân này Dương đại gia ta sớm chơi chán tám trăm năm!

Nhưng mà, vẫn không thể sơ suất. Nhìn trận thế này, Hướng Vấn Thiên quả nhiên cấu kết với Tả Lãnh Thiện, này thật sự không ổn, bên cạnh hắn có Diệp Khai, nếu thêm phái Tung Sơn trợ lực, Đông Phương muốn đoạt vị trí giáo chủ, trọng chưởng Nhật Nguyệt thần giáo chỉ sợ là không dễ dàng. Trong lòng ta có chút bất an, quay đầu tìm kiếm Đông Phương, chỗ ngồi bên người dĩ nhiên trống không!

Lại nhìn, ngay cả Tang Tam Nương cũng không thấy bóng dáng, chỉ còn lại Mộc Thống lĩnh gắt gao ở bên thủ hộ ta. Ta dịch đến bên người Mộc Thống lĩnh, hạ giọng vội hỏi: “Giáo chủ đâu?”

Mộc Thống lĩnh liếc ta liếc một cái, đang muốn nói thì cửa truyền đến một trận xôn xao, một bóng người giống như bóng cao su bị người đá tiến vào, ngã trên mặt đất phun ra một búng máu, khoảng nửa khắc liền khí tuyệt mà chết.

Mọi người trong đại sảnh thấy, vội vàng tiến đến nhìn, có một người kinh ngạc hỏi: “Đây không phải là đệ tử phái Tung Sơn sao?” Có một người bi thống chen lên: “Sư đệ! Sư đệ của ta ở phía sau an ổn nghỉ tạm, sao lại chết đến thê thảm như thế!”

Thì ra vài ngày này võ lâm đại hội muốn ở, phái Hành Sơn liền thu dọn một ngọn núi cho mọi người ở tạm, có chút môn phái mới đến đã ở vài ngày trên phái Hành Sơn, ví dụ như phái Tung Sơn…

“Ai lớn mật như vậy, dám sát hại đệ tử thân truyền của phái Tung Sơn?” nhất thời trong phòng đều nghị luận sôi nổi, đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến một tiếng nữ nhân la lên thê lương vô cùng: “Hướng bá bá! Cứu ta! Cứu ta!”

Hướng Vấn Thiên nghe liền biến sắc, mãnh liệt đứng lên: “Doanh Doanh!”

Đông Phương đã giải trừ dịch dung cưỡng ép một người chậm rãi đi vào bên trong đại sảnh, y nhìn quanh bốn phía một vòng, ánh mắt lạnh như băng kiêu căng chậm rãi dừng ở trên người Hướng Vấn Thiên sắc mặt trắng bệch, y lạnh lùng mở miệng.

“Hướng Vấn Thiên, nói Nhậm Ngã Hành giao ra giải dược thần đan tam thi não, không thì ta giết nàng!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio