Đã một tuần trôi qua kể từ khi Cố Điềm Điềm chuyển đến khu tập thể mới.
Bởi vì cô đang đi theo thầy giáo thực hiện dự án, nên mỗi ngày đều hơn chín giờ tối mới về đến nhà, người như bị rút cạn năng lượng. Khoảng thời gian này do làm việc quá độ khiến cho cổ vai đau nhức, Cố Điềm Điềm cảm thấy cô nên vận động một chút, hôm qua liền đăng ký thẻ hội viên ở phòng tập dưới lầu, quyết tâm rèn luyện thân thể.
Mặc dù nói là tập thể hình, nhưng vì ở gần đây có một cửa hàng -eleven, thế nên mỗi lần đi bộ cô lại mua một lon bia Asahi tươi để uống. Khi cô về đến nhà, lon bia cũng đã uống xong.
Hôm nay cũng như mọi ngày, cô uống bia và đợi thang máy.
Cố Điềm Điềm cả người nâng nâng dựa vào tường, ngón tay lướt điện thoại, nhìn qua mấy hot search trên Weibo, tay kia cầm lon bia đưa lên miệng.
“Cái gì kỳ quái trên hotsearch thế này…” Cô bất mãn than thở, “Tại sao mấy cái nhãn hiệu này lại hiện lên trang chủ của mình cơ chứ…”
Nghe thấy tiếng thang máy nói “Đã đến tầng một”, Cố Điềm Điềm cúi đầu chậm rì rì bước vào, ấn tầng , sau đó lại giống như bột nhão mà dựa vào thành thang máy.
Đi theo sau cô là một người đàn ông.
Người đàn ông cao gần mét , mặc bộ vest đen được là lượt rất kỹ, dáng người như huấn luyện viên tập thể hình, đứng ngay trước mặt cô.
Với một người miễn cưỡng gọi là mét như Cố Điềm Điềm, cô không tự chủ được mà bất giác ngẩng đầu lên, tuy đầu óc lúc này có hơi choáng váng, mắt cũng có chút chói do ánh đèn, nhưng đối với người đàn ông cao lớn trước mặt, cô lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Loại hứng thú này không phải là trầm trồ vì vẻ đẹp của người này, mà là cô cảm thấy đây là lần đầu tiên có một người đàn ông cao đến vậy.
Nói trắng ra, cô đã nhìn thấy động vật quý hiếm rồi.
Lời của editor: Ý nữ chính là cổ chỉ thấy ông này cao quá cao chứ không có trầm trồ vì ổng đẹp trai, vì cổ nhìn thấy nhiều người đẹp trai hơn rồi (động vật quý hiếm á)
Cô len lén nhìn bảng nút thang máy, chỉ thấy nút tầng mười tám sáng lên.
Phải chăng người ta quên bấm nút thang? Hay là cùng một tầng với mình? Nếu là hàng xóm, mình có nên chào hỏi không nhỉ?
Cố Điềm Điềm ngà ngà say, cuối cùng cũng đã đến tầng mười tám.
Người đàn ông trước mặt cô ấn nút giữ cửa thang máy, “Ladyfirst”, anh vừa nói, vừa nghiêng người cho cô đi qua.
Cố Điềm Điềm hơi ngạc nhiên, cô cảm ơn rối rít, chuẩn bị bước ra thì dừng lại, quyết định chào hỏi anh một tiếng.
“Xin chào, tôi chuyển đến phòng từ tuần trước. Anh có thể gọi tôi là Tiểu Cố, rất vui được gặp anh.”
Cô ngước nhìn người đàn ông bước ra khỏi thang máy. Mặc dù hơi say, nhưng cô vẫn cố nở ra một nụ cười thật tươi.
“Thật là đẹp trai nha.”
Cố Điềm Điềm buột miệng nói, nội tâm đen tối không kiềm được mà tuôn hết ra.
Người đàn ông cao lớn có chút xấu hổ.
Bóng đèn màu trắng chăm chỉ chiếu sáng thang máy, rõ ràng chiếu được cảnh hai tai người đàn ông đang dần đỏ bừng.
“Xin chào,” người đàn ông quay về phía cô hắng giọng, “Cứ gọi tôi là Tiểu Nguỵ, ở phòng số , có cái gì cần giúp cô cứ gọi tôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính thật dũng mãnh?!?