Về sau phải làm sao bây giờ? Đây là vấn đề gì? Hoặc là nói, đây là một câu hỏi tự hỏi bản thân sao? Động tác cô hơi có chút chần chờ.
Hắn trở lại ngồi xuống cạnh cô, chờ cô kẻ lông mày cho hắn, nhưng cô không đủ dũng khí để đối mặt với hắn.
Thực ra, cô cũng rất giống một số cô gái khác, bình thường lời nói và hành động đều rất thoải mái, hòa đồng với mọi người, nhưng khi gặp vấn đề về tình cảm lại luôn muốn trốn tránh, qua loa lấy lệ.
Trốn tránh tuy rằng rất xấu hổ nhưng cũng hữu dụng, cô vẫn luôn cho là vậy.
Ngụy Hoán…Anh ấy có phải là kiểu người thích trốn tránh không? Cô đặt hy vọng vào anh ấy, cũng muốn khoảnh khắc ngượng ngùng này nhanh chóng qua đi.
“ Không cần khẩn trương, cũng không cần lo lắng, em có thể suy nghĩ một chút, cũng không có vấn đề gì.” Ngụy Hoán cũng có vẻ đủ bình tĩnh và lý trí, “Buổi biểu diễn ngày mai của anh vào : tối, nếu em có hứng thú có thể lật tấm thảm ở trước cửa nhà em lên, anh đặt một tấm vé dưới đó.
Lật tấm thảm trước cửa nhà??? Một giây trước còn cảm thấy anh ấy là người lớn, giây tiếp theo thân phận gà trống tiểu học của anh ta liền bị lộ? Cô tức khắc nghẹn lời, sau đó lại giơ tay lên, bắt đầu cẩn thận vẽ lông mày cho hắn, “Anh chỉ cần tô một chút vào phần cuối lông mày, cũng như một số chỗ trống ở giữa, và làm lông mày nhẹ hơn một chút. Như vậy sẽ tự nhiên hơn… “Cô nhỏ giọng nói với anh.
Cố Điềm Điềm không biết hắn có đang lắng nghe hay không, vì cô cảm thấy ánh mắt hắn luôn dừng lại trên mặt cô, ánh mắt máy móc ngẩn ngơ, không có vẻ gì là đang lắng nghe cả.
“ Anh có đang nghe không vậy?” Cô bị hắn nhìn chằm chằm, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, nên dùng tay phải ngừng vẽ lông mày, tay trái buông lỏng cằm hắn, cẩn thận chọc vào vai hắn.
“A”, anh chợt tỉnh cầm chiếc gương trên bàn cà phê lên, nhíu mày liếc nhìn.
“ Hmm.. trông tốt hơn rất nhiều ….” Ngụy Hoán thoạt nhìn rất vừa lòng, vì thế cô lại thuận tay làm cho hắn chút bóng mũi và sửa lại sườn mặt, đến khi hoàn thành toàn bộ thì cũng đã gần mười giờ rồi.
Cô đứng dậy và di chuyển đôi chân tê cóng do ngồi quá lâu, sau đó liền ngáp một cái.
Mặc dù lúc này thường lấy ra một chai bia lạnh trong tủ lạnh, rồi thức khuya đến hai giờ, nhưng hiện giờ đang ở nhà người khác, cô không thể không giữ ý như vậy, cho nên suy nghĩ một chút, cô quyết định lên giường đi ngủ.
Thật ra là còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó là thời tiết không tốt lắm. Cô nhìn dự báo thời tiết trên iPad, từ đêm nay đến sáng ngày mai sẽ có mưa giông cùng sấm sét, đã ở nơi xa lạ bên ngoài còn có tiếng sấm, đối với người nhát gan như cô thật sự quá đáng sợ rồi.
“ Em chuẩn bị đi ngủ, anh cũng ngủ sớm đi!” Cô lịch sự nói lời chúc ngủ ngon với Ngụy Hoán, rồi chỉ vào phòng cho khách bên cạnh, “ Phòng này cho em có phải không? “
Anh gật đầu, đi thẳng tới và bật đèn trong phòng, ” Tối nay sẽ lạnh, để anh lấy cho em chiếc chăn dày hơn”.
Vừa nói hắn vừa mở tủ quần áo ôm một chiếc chăn dày ra, “ Chăn đã được giặt mấy ngày hôm trước rồi, phòng cũng được dọn dẹp hàng tuần và thay khăn trải giường mới. Nếu em cảm thấy lạnh, hãy đóng cửa sổ lại … “
“Được rồi, em biết rồi, cũng không phải đứa trẻ mười mấy tuổi nữa”, cô đi đến bên cửa sổ đóng cửa sổ, cùng Ngụy Hoán sửa soạn lại chăn gối, chui vào ổ chăn chờ anh rời đi.
“Có việc thì gõ cửa phòng anh ”, anh làm động tác gõ cửa “Nếu anh không tỉnh, em lớn tiếng gọi anh là được”, sau đó không chút do dự đưa cho cô hai chiếc chìa khóa:
“Đây là chìa khóa phòng cho khách, một cái anh thường để ở trong phòng, một cái là dự phòng, anh đều cho em. Phòng cho khách có hai ổ khoá, lát em nhớ khoá lại. Anh đi đây, ngủ ngon.” Anh nói xong liền đi, không nhìn tư thế ngủ của cô, trực tiếp đóng cửa lại.
Nếu là người đàn ông khác, anh ta sẽ cẩn thận như vậy, hai chiếc chìa khóa đều đưa cho cô sao?
Trong hơn năm cuộc đời, chưa bao giờ bên cạnh cô có một người đàn ông kỷ luật, thân thiện và tôn trọng lẫn nhau đến thế.
Cô tìm một chiếc đệm ngồi bên cạnh cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy cơn mưa giông sắp tới cùng sấm chớp không còn đáng sợ nữa.