Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Cẩn Dư và Triệu Lỵ Lỵ trở về phòng ngủ.

Triệu Lỵ Lỵ tìm áo ngủ cho cô, cười tít mắt hỏi: “Hai người các cậu bỗng tách ra, có phải không quen hay không?”

Trịnh Cẩn Dư bị hỏi mặt đỏ bừng lên: “Có gì mà không quen, giữa bọn mình chẳng có gì cả.”

Triệu Lỵ Lỵ không tin: “Cùng giường chung gối lâu như vậy mà cậu nói không có gì?”

Trịnh Cẩn Dư nóng nảy nói: “Vốn chẳng có gì, bọn mình đều mạnh ai người nấy ngủ.”

Thấy cô nổi nóng, Triệu Lỵ Lỵ nở nụ cười: “Không có thì không có, cậu gấp gì chứ.”

Trịnh Cẩn Dư cũng biết phản ứng của mình hơi quá khích, nhưng quả trứng thối Lục Tư Sâm kia, ngày nào cũng muốn đùa giỡn cô, cô sẽ không làm theo anh cái gì hết.

Mà không biết bây giờ anh đang ở đâu nhỉ?

Mỗi tối đều ngủ cùng nhau, bỗng nhiên lại tách ra, thật sự có chút không quen.

“Uống chút gì không?” Triệu Lỵ Lỵ lấy trong tủ lạnh ra hai lon bia, đưa cho Trịnh Cẩn Dư một lon.

Trịnh Cẩn Dư chưa từng uống thứ này, từ khi xuyên vào trong sách, ngoại trừ ngày đi xem mắt cô uống vào một ly rượu thì sau đó vẫn chưa có cơ hội uống lần nữa.

Lúc này cô không chút do dự cầm lon bia, trực tiếp bật nắp.

Triệu Lỵ Lỵ thấy cô không từ chối, trong lòng rất vui, cầm lon bia cụng với cô một cái: “Cụng ly – – ”

Sau đó sảng khoái uống hết hơn nửa lon.

“Cụng ly!” Trịnh Cẩn Dư cầm lon bia đưa đến bên môi, vừa định uống hết, bỗng nghe có tiếng người gõ cửa: “Có người.”

Trịnh Cẩn Dư dừng động tác uống bia lại, định đi ra mở cửa nhưng Triệu Lỵ Lỵ ngăn cô lại: “Để mình.”

Trịnh Cẩn Dư suýt nữa thì quên mất chuyện mắt mình “nhìn không thấy”.

Triệu Lỵ Lỵ nhanh chóng đi ra mở cửa, người đến là Lê Mặc Dương cùng Lục Tư Sâm.

Một người cà lơ phất phơ đứng ở cửa, một người ngồi trên xe lăn với sắc mặt lạnh lùng.

“Có việc gì sao?” Cô ấy tỏ vẻ không vui hỏi.

Lê Mặc Dương khẽ vươn tay kéo cô ấy ra ngoài, tuy bình thường cô ấy đã quen giương nanh múa vuốt nhưng dù gì cũng chỉ là một cô gái, lại không phòng bị gì nên rất dễ bị người ta kéo ra ngoài.

“Đi ra.” Lê Mặc Dương kéo người ra ngoài, một cánh tay kia gọn gàng linh hoạt đẩy xe lăn vào trong phòng, nói: “Không phải anh nói rất nhớ vợ mình sao, đi đi.”

Triệu Lỵ Lỵ trơ mắt nhìn Lê Mặc Dương đóng cửa lại, rất không vui hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Sắc mặt Lê Mặc Dương không tốt lắm nhưng sau đó lại nhanh chóng treo lên một nụ cười: “Vợ chồng son người ta vừa cưới, chẳng lẽ em muốn chia cách người ta à?”

Triệu Lỵ Lỵ bực mình nói: “Nếu không muốn tách ra thì có thể về nhà ở.”

“Vậy bây giờ tôi ở đâu đây?”

Lê Mặc Dương chỉ về phía phòng ngủ của anh ta rồi nói: “Tất nhiên là về phòng anh rồi.”

Triệu Lỵ Lỵ hừ lạnh: “Bớt nằm mơ đi.”

Nói xong cô bỏ đi ra ngoài.

Lê Mặc Dương vừa đuổi theo, vừa không phục nói: “Sao anh lại nằm mơ chứ hả?”

“Chúng ta đã đính hôn bao lâu?”

“Dù gì cuối năm nay cũng cưới, không phải sao?”

“Em xem có vợ chồng nhà nào mà còn chia phòng ngủ hay không?”

Đối với việc Lê Mặc Dương liên tục chất vấn, Triệu Lỵ Lỵ dừng bước lại, mắt sắc bén, nâng cằm, kiêu ngạo như phượng hoàng, hỏi ngược lại: “Kết hôn với tôi, vậy ngôi sao nhỏ tháng trước anh bao dưỡng thì làm sao?”

Cô ấy nâng tay phải lên hất tóc một cái đầy khí chất: “Anh không sợ người đẹp nhỏ bé của anh đau lòng sao?”

“Anh…” Lê Mặc Dương liếm môi khô cằn, phản bác: “Chỉ cần em đồng ý kết hôn với anh thì anh không cần bất cứ cô gái nào khác nữa.”

Triệu Lỵ Lỵ lạnh lùng xì một tiếng, không nói chuyện, tiếp tục đi ra ngoài.

Lê Mặc Dương đứng tại chỗ vài giây, trên mặt bỗng hiện lên chút hung ác nham hiểm, anh ta bước dài vài bước, ra sức ngăn Triệu Lỵ Lỵ lại, chất vấn: “Vậy còn em thì sao?”

“Năm ngoái em bao dưỡng một người mẫu nam, năm nay nâng đỡ một ‘tiểu thịt tươi’, thời gian trước lôi kéo một đứa bé còn chưa tốt nghiệp đại học từ quán bar, em có tư cách gì nói anh?”

Triệu Lỵ Lỵ liếm môi đỏ mọng, cười lạnh nói: “Cho nên tôi đâu có thèm nói anh, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân nên tốt nhất đừng ai đụng đến ai, không tốt hơn sao?”

“Em có ý gì?” Lê Mặc Dương nở nụ cười, dáng vẻ hung dữ như một gã thợ săn bị cướp mất con mồi.

“Ý em là không muốn kết hôn với anh sao?”

Triệu Lỵ Lỵ buồn cười nhìn anh ta: “Anh cảm thấy tôi muốn kết hôn với anh sao?”

Cô ấy nói xong câu đó liền cất bước ra khỏi nhà họ Lê không chút do dự.

Lê Mặc Dương đứng im tại chỗ vài giây, cuối cùng đuổi theo.

Trong phòng ngủ, Trịnh Cẩn Dư cầm lon bia trong tay, ngơ ngẩn nhìn Lục Tư Sâm: “Sao anh lại đến đây?”

Lục Tư Sâm trượt xe lăn đi đến bên cạnh cô, cũng hỏi lại: “Vậy tôi cũng muốn hỏi em, sao em lại đến đây?”

Trịnh Cẩn Dư: “Tất nhiên là theo Lỵ Lỵ đến.”

Lục Tư Sâm: “Tất nhiên là theo Lê Mặc Dương đến.”

Hai người thật sự là duyên phận thần kỳ, vậy mà cũng có thể gặp được.

“Thất lễ, thất lễ rồi!” Trịnh Cẩn Dư giơ bia ra trước mặt anh, hỏi: “Uống chút không?”

Lục Tư Sâm lắc đầu, đáp: “Thôi đi, lỡ như uống vào tối làm chuyện gì đó thì em cũng đừng trách tôi.”

Lục Tư Sâm vừa nói xong, Trịnh Cẩn Dư bỗng nghĩ đến gì đó, vội vàng đặt bia ra sau lưng, xấu hổ nói: “Đúng đúng, đừng ai uống cả. Đây không phải thứ tốt.”

Trong ban công có một cái sập, Trịnh Cẩn Dư cầm một lon bia ngồi trên đó, ngửa đầu nhìn sao trên trời.

Gió đêm nhè nhẹ thoảng, thổi qua mặt cô, nhẹ nhàng rung rinh sợi tóc cô, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Lục Tư Sâm trượt xe lăn đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống cùng cô nhìn bầu trời phía xa.

Trong màn đêm yên tĩnh, hai người ngồi bên nhau dưới bầu trời xanh, không khí có chút mập mờ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Cẩn Dư từ từ đỏ ửng, cô vô tình đưa tay vuốt tóc, nhẹ giọng hỏi: “Anh nói xem bây giờ người nhà họ Tôn đang làm gì?”

Lục Tư Sâm nhếch môi mỏng lắc đầu, nói: “Không biết.”

Không phải Lục Tư Sâm không biết, mà người nhà họ Tôn không đáng để anh phí công phí sức đoán.

Tính toán thời gian Lục Tư Sâm đứng lên đi được cũng không còn mấy ngày nữa, Trịnh Cẩn Dư nhìn hai chân anh, hỏi: “Gần đây anh có đi khám bác sĩ không?”

Lục Tư Sâm trả lời một cách tự nhiên: “Tôi có bác sĩ riêng mà, em không biết sao?”

Trịnh Cẩn Dư lại quên mất chuyện này, có lẽ ngày nào anh cũng kiểm tra.

“Vậy…” Cô thăm dò hỏi: “Bác sĩ có nói lúc nào anh có thể đứng dậy được không?”

Lục Tư Sâm dựa lưng vào xe lăn, hai tay đặt trên tay vịn, thong dong nhìn cô: “Em rất mong tôi đứng dậy được sao?”

Từ đầu đến cuối, Trịnh Cẩn Dư đều biết anh có thể đứng dậy được, nên cảm thấy không có gì: “Cứ thuận theo tự nhiên, không có ý kiến.”

Lục Tư Sâm sờ môi nhìn cô, hỏi: “Vậy em có nghĩ tôi đứng lên trông thế nào không?”

Có đêm cô đã từng thấy Lục Tư Sâm đứng lên rồi nên không cần nghĩ cô cũng đã biết rồi.

“Không có.”

Hai người im lặng một lát, Trịnh Cẩn Dư nghĩ đến việc sau khi anh cướp lại nhà họ Lục, chắc chắn sẽ về lại nhà họ Lục, đến lúc đó sẽ phải rời khỏi nhà họ Trịnh rồi.

Lúc đó hai người sẽ thế nào?

Trịnh Cẩn Dư nhấp một ngụm trà, đăm chiêu hỏi: “Sau này anh sẽ ly hôn với tôi sao?”

Ly hôn?

Lục Tư Sâm nhíu mày: “Sao lại hỏi vậy?”

Trịnh Cẩn Dư cắn môi dưới: “Anh là con trai cả nhà họ Lục, sau này cũng phải quản lý nhà họ Lục, lúc đó, anh còn chấp nhận mối hôn sự này sao?”

Xì – –

Lục Tư Sâm phát ra một tiếng cười nhẹ: “Em tưởng giấy đăng ký kết hôn do Cục dân chính phát có thể tùy tiện nhận hoặc là không nhận được sao?”

Đôi mắt Trịnh Cẩn Dư xoay xoay, không hiểu ý anh nói: “Nhưng chỉ cần anh không muốn nhận thì chắc chắn sẽ có cách ly hôn, không phải sao?”

Lục Tư Sâm đến gần cô, bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa đầu cô: “Đời này Lục Tư Sâm tôi, chỉ có góa vợ, chứ không có ly hôn.”

Trịnh Cẩn Dư ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, cảnh giác lùi ra sau: “Cho nên, nếu ngày nào đó anh ghét tôi thì sẽ trực tiếp giết tôi sao?”

Lục Tư Sâm: “…”

Dưới màn đêm đẹp như vậy bỗng bị mấy câu nói của cô nhóc này phá hỏng hết.

Đúng là anh không nên mơ mộng gì về cô.

Tất nhiên, Trịnh Cẩn Dư không tin anh giết người, vừa rồi chỉ đùa một chút thôi.

Lúc này cô cầm điện thoại quơ quơ, nói: “Tôi đã ghi âm lại lời anh vừa nói rồi đấy! Sau này đừng có không nhận tôi đấy nhé.”

Hai người lại ngắm trăng một lúc, ánh mắt Lục Tư Sâm như có như không nhìn Trịnh Cẩn Dư.

Một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ trên người cô, mơ hồ có cảm giác như tiên nữ hạ phàm.

Lục Tư Sâm nghĩ đi nghĩ lại liền không nhịn được cười.

Tiên nữ hạ phàm ở đâu ra, chẳng qua cô nhóc thú vị hơn người bình thường một chút thôi, làm gì mà tiên nữ chứ.

Xem ra thật sự là bộ lọc của anh quá dày rồi.

“Cẩn Dư.” Lục Tư Sâm bỗng mở miệng, giọng nói nhàn nhạt như đang nói chuyện phiếm bình thường.

Trịnh Cẩn Dư hửm một tiếng: “Làm sao vậy?”

Lục Tư Sâm: “Vậy sau này mắt em có thể thấy được, em có muốn ly hôn không?”

Trịnh Cẩn Dư chớp mắt, chuyện ly hôn thực sự cô chưa từng suy xét.

Cô không biết sau này mình và Lục Tư Sâm sẽ đi đến mức nào, cô không khí phách có thể nói ra câu “Đời này Trịnh Cẩn Dư tôi, chỉ có góa chồng, chứ không có chuyện ly hôn’ như Lục Tư Sâm.

Cho nên, cô suy nghĩ rồi nói: “Chỉ cần anh không làm chuyện gì thật sự có lỗi với tôi thì không thể nào.”

Đối với câu nói lập lờ nước đôi của Trịnh Cẩn Dư, Lục Tư Sâm rất không hài lòng nhưng anh không nói thêm gì nữa.

Chỉ lấy di động ra, bắt chước cô quơ quơ rồi nói: “Hôm nay tôi đã ghi âm lại lời em vừa nói, ý của em tôi cũng hiểu rõ rồi.”

Trịnh Cẩn Dư không ngờ anh cũng sẽ ghi âm, theo bản năng hỏi: “Tôi có ý gì?”

Lục Tư Sâm giải thích lời cô vừa nói một cách sâu sắc: “Chính là chỉ cần tôi không mắc sai lầm không đáng nào thì em sẽ không rời khỏi tôi.”

Trịnh Cẩn Dư: “…”

Cô có biểu đạt ý này sao?

Lục Tư Sâm im lặng vài giây, rồi nói thêm: “Yên tâm, cả đời này tôi cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với người phụ nữ của mình đâu.”

Trịnh Cẩn Dư cẩn thận nghĩ này một lát, lại nghĩ kia một lát.

Bỗng nhiên bật cười.

Tên Lục Tư Sâm này nói lời yêu thương cũng rất êm tai đấy.

“Anh lừa tôi à?”

Giọng cô gái không vui vang lên bên tai, Lục Tư Sâm đưa mặt mình gần về phía trước, nói: “Hôn tôi cái đi, tôi nói cho em biết.”

Lại lừa để hôn, ngón tay nhỏ mảnh khảnh của Trịnh Cẩn Dư đụng vào mặt anh, dùng lực đẩy ra: “Làm trò.”

Dù gì cũng đang ở nhờ phòng nhà người ta, hai người không thể làm gì, chỉ có thể ngồi trên ban công nói chuyện phiếm.

Sáng hôm sau, Trịnh Cẩn Dư mở nguồn điện thoại di động lên.

Di động vừa mở, đã có một cuộc điện thoại gọi vào.

Người đầu tiên là Tôn Đại Sơn: “Cẩn Dư, cháu đang ở đâu vậy?”

“Sao không nghe điện thoại?”

“Cháu có biết cả nhà tìm cháu suốt đêm hay không?”

“Cháu có biết bà nội lo lắng cho cháu lắm không?”

“Cả nhà suốt đêm không ngủ, cháu thì ngược lại, không về nhà cũng không biết đường nói lấy một tiếng.”

Cô không tin nhà họ Tôn thật sự quan tâm cô, nghe giọng điệu của Tôn Đại Sơn, có vẻ như cả đêm qua nhà họ Tôn cũng không được dễ chịu, đây chính là điều cô muốn.

Trong lòng vui vẻ gần chết nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ vô tội: “Cháu và Tư Sâm ra ngoài, điện thoại hết pin mà cháu không biết, lúc này mới sạc pin.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio