Giờ thì cuộc sống có cái miếng ăn ngon là hạnh phúc nhất rồi, còn hơn là khi được crush thích ấy chứ.
Phải ăn thì mới sống được chứ! Hắn chết một lần, mỹ vị nhân gian hưởng chưa đủ, thật sự quá thèm bánh mì chấm sữa.
Truy Thục thấy hắn vừa mở cửa liền cảm thấy có chút thành tựu, chỉ là miệng vừa kịp há ra thì người đã mất tăm không thấy bóng.
"..." Gã sẽ giết thằng em rể này.
Hùng hổ đi xuống nhà, Truy Thục đi thẳng vào bếp, đập vào mắt hắn là hình ảnh cậu em ra quần đùi áo ba lỗ, còn đâu cái dáng vẻ kiêu ngạo ngày trước, giờ càng nhìn càng thấy giống mấy đứa ở quê mới lên tỉnh.
Ngồi ghế mà chân mà chân khoang ngay ngắn, nghiêm túc đổ sữa đặc vào một cái bát nhỏ
"Cậu đang làm trò gì vậy?"
"Đôi mắt nhìn thì rõ tinh anh mà lại hỏi ra câu đần độn, đang ăn chứ còn gì?" Duẫn Ngôn hắn dù là trạch nam nhưng làm một chủ nhà trọ cuối tháng đòi tiền để có miếng ăn vào mồm nên cho dù hắn có lười biếng cả tháng chỉ ra khỏi nhà vài lần thì cả dãy trọ ai cũng từng nghe hắn "hát" bài ca đòi tiền.
Nên là dù ít nói nhưng một khi hắn đã mở mồm thì lời nào lời nấy đều làm người khác tức muốn ói máu.
Mặc kệ Truy Thục đang đơ người đứng kia, hắn xé một miếng bánh mì chấm đẫm sữa rồi thưởng thức.
Mẹ nó, tinh hoa ẩm thực là đây chứ đâu!
"Duẫn Ngôn? Truy Thục? Hai người đang làm gì?"
"À, nói chuyện một chút" Truy Thục đưa tay xoa xoa đầu Tuyết Nhi.
Đến khi hắn ăn đến cái bánh mì thứ ba, quay ra thấy chị gái yêu dấu cùng anh rể đã ngồi ở cạnh mình.
Đơ ra ba phút hắn quyết định coi vạn vật hư vô chỉ có đồ ăn là thật.
Tuyết Nhi thấy em trai không mặn không nhạt nhìn mình rồi trực tiếp bơ thẳng mà cảm thấy có chút áy náy.
"Duẫn Ngôn, lần đó..."
"Lần nào?À, cái lần chị chạy theo tình yêu đích thực rồi ném tôi như một con chó vào ngục để một đám thái tra tấn đó hả? Xời, suýt chết thôi có gì to tát đâu"
Hắn nói xong, tấ cả chìm vào im lặng.
Tuyết Nhi như bị đâm vào tim đen mà cúi gằm mặt, cô ta lúc đó quả thật không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn em mình thông minh ra một chút đừng đắc tội với người không thể đắc tội.
Truy Thục nghe vậy cũng câm như hến, gã không có tư cách đàm phán việc kia với thiếu niên này.
Còn hắn thì sao, mồm như máy nghiền hoạt động hết công suất, cảm thấy no rồi mới đứng lên.
"Ầy, chị đừng có lo lắng quá, thằng em trai này sẽ sớm cút khỏi mắt hai người thôi"
Hắn nhìn Tuyết Nhi, tốt bụng an ủi cô ta một chút rồi mau chóng sủi thẳng, ôm theo mấy hộp sữa đặc cuối cùng lên tầng để cất vào kho hệ thống ăn dần.
Hắn lấy chút đền bù tổn thất tinh thần thay thân chủ thôi, này là còn quá rẻ rồi đấy nhá.
[...]
Cứ như vậy, chuỗi ngày bình yên của hắn cứ vậy trôi qua.
Trước khi đi, có lẽ hắn nên vì thân chủ ăn cùng gia đình này một bữa cơm cuối cùng, hắn muốn tìm một nơi tốt ít xác sống để có thể an nhàn một chút chứ cả ngày tranh giành đấu đá nhau mệt lắm, hắn thì lười.
Bữa tối hôm đó hắn đã ngồi ăn chung một bàn với cả nhà, tất nhiên là với cái gia đình này thì ăn cơm có ngon đến mấy cũng thành sạn.
Ông già nhà thì từ đầu đến cuối cằn nhằn đủ thứ, bà mẹ thì phụ hoạ theo rồi quay qua so sách hắn với tên Truy Thục.
Hắn nhổ vào, tên mặt người thân ngựa kia thì có gì chứ, làm như con gái mình là bảo bối tâm can của người ta.
Dù tương lai thì là chính thất thật nhưng mà là thất sủng.
Mà chị ta thế mà cũng thuận theo đỏ mặt ôm lấy tay Truy Thục, hạnh phúc khẽ mắng yêu bố mẹ.
"Ăn xong rồi, cả nhà ăn với nhau tiếp đi"
Không thể tiếp tục màn kịch con trai ngoan, em trai tốt nữa.
Để không làm mất hoà khí gia đình nhà người ta, hắn đặt bát cơm còn phân nửa xuống rồi đi lên tầng.
Hắn xin lỗi vì đã bỏ mứa cơm nhưng cơm chó thật sự đã thồn hắn muốn rã bản họng.
Bất lực vô cùng.
______________Hết chương _____________.