Nam nhân bị nắm cổ áo không ngừng lên tiếng chửi rủa.
Cuộc đời hắn có khi nào lại đen đủi như vậy?
"Anh rể, ta không thân đên mức anh có thể tùy thời bắt nạt tôi.."
"Tôi không bắt nạt cậu, chỉ là cậu thấy tôi liền chạy, bắt lại thật khó, cứ như vậy thì sẽ không chạy được, tốt cho cả hai"
Hắn mới không cần tốt.
Nam chính mau tránh, bổn công tử chính là ghét ngươi nên chạy mắc gì cứ nhất nhất đuổi theo.
"Hệ thống..!!!"
[Kí chủ, ta không cứu được ngài] Nó chắc chắn với tội trạng cả ngày hôm nay cộng lại thì nó sẽ được nghe chửi miến phí đến vài ngày.
Truy Thục nhìn gà con không ngừng giãy dụa mà cảm thấy phiền phức, liền tặng đứa em rể này một chút dạy dỗ.
"Aa..Mẹ kiếp..!"
Tên khốn này chơi bẩn! Lợi dụng bản thân có sẵn dị năng từ kiếp trước hành hung hắn.
Cả cơ thể tê liệt vì dòng điện, hắn không thể giãy dụa được, nói lại càng không thể nói nên quyết định làm bé ngoan một lần.
"Cứ ngoan ngoãn như vậy thì đâu ai làm gì câu?"
"Im đi..anh cần gì ở tôi?"
"Tò mò không biết kẻ vô dụng như cậu làm sao có thể thoát chết để có thể về đến tận đây..."
"Ăn may"
Gã híp mắt nhìn nam nhân ngạo kiều trong tay, nghi ngờ đối phương cũng giống mình nên mới có thể thoát nạn trong gang tấc.
Bởi kiếp trước, gã đã hay tin người này không chịu được tra tấn đến đã chết cuối cùng nơi căn cứ ở thành phố đó sụp đổ, xác cậu ta cũng bị chôn vùi ở đó.
Chính vì vậy nên khi gã sống lại, thấy cậu có thể nhởn nhơ lượn lờ qua lại trước mặt mình liền nghi ngờ, không có khả năng là vì gã sống lại nên hiệu ứng cánh bướm xảy ra đi?
"Có vẻ cậu không ngạc nhiên lắm khi bị điện giật?"
"Ha hả, có sao? Tôi tưởng là bản thân sợ quá nên cơ thể bất động"
"Sợ?"
Hắn né tránh ánh mắt của nam chính, giờ hắn đã hiểu nỗi khổ của các vị quan triều ngày xưa, bị một người đa nghi để ý chính là muốn làm gì cũng không xong.
Chỉ sợ có ngày chưa kịp ngáp thì đã bị xử trảm vì cái lí do thà giết nhầm còn hơn bỏ xót do vô tình thân cận với kẻ thù của gã.
"Anh từng định giết tôi, đương nhiên là sợ"
Gã ta nghĩ một lúc rồi thả Duẫn Ngôn xuống, cứ tưởng là sẽ được buông tha ai ngờ hắn lại bị đối phương lôi đi theo.
"Này, mắc cái giống ôn gì anh cứ dây dưa với tôi?"
"Thích"
Thích con mẹ anh...nam chính đại nhân.
Coi như tôi xin anh đấy, thấy tôi thì anh nhìn tôi như nhìn đống rác cũng được đừng có ám muội như vậy có được hay không..
"Huỳnh Giang đó có quan hệ gì với cậu?"
"Liên quan gì đến anh?"
Quan hệ giữa hắn và họ Huỳnh rõ ràng như vậy mà còn hỏi.
Nam chính không phải suy diễn gì rồi đấy chứ, có phải là ra-đa nhân vật chính đã thấy được họ Huỳnh và anh ta chính là trời sinh là kẻ thù nên mới cảnh giác không? Nếu thì thì ra-đa này hơi đểu, giờ mới nhận ra.
Hắn để mặc nam chính kéo mình đi đâu thì đi, cùng lắm thì số phận cũng đã định sẵn là tạch.
Lần này nếu hắn chết thì mong ông trời hãy cho hệ thống bồi táng cùng hắn, đừng để nó đi hại người nữa.
Mang tiếng là giúp pháo hôi cải mệnh thế mà giờ thì hắn sắp bị hoá kiếp rồi.
Truy Thục thấy người kia im lặng thì quay lại đằng sau nhìn, thấy đối phương còn thản nhiên ngáp dài một cái.
Rõ ràng là không sợ hãi gã nhưng một hai câu lại nói sợ, trường hợp này thật lạ.
"Cậu có thật là sợ tôi không vậy?"
"Anh đưa tôi đi đâu?"
"..."
Hắn thấy gã ta dừng lại thì ngước lên nhìn, cái gì đây? Tự dưng nam chính chưng ra bộ mặt bối rối như vậy là có vấn đề gì?
[Kí chủ, mau ôm đùi nam chính đi! Anh ta đang hứng thú với ngài, cơ hội hiếm có!!]
"Mày cút, từ thời điểm mày lừa tao thế chỗ cho Tô An thì bất cứ phát ngôn nào từ mồm mày thốt ra liên quan đến cốt truyện tao sẽ không tin nữa"
[...Kí chủ, ta là bất đắc dĩ phải làm thôi]
"Hệ thống...trong từ điển của tao không có bất đắc dĩ, mẹ kiếp mày rõ ràng là cố tình! Tô An tiểu thư ôm đùi nam chính sau liền trở thành một trong những nữ nhân của hắn! Tao mà ôm đùi nam chính thì khác éo nào tự bán thân?!"
[............] Tự nhiên kí chủ của ta thông minh quá, cần lắm người bày cách lừa kí chủ vào tròng (Q^Q)
[...]
"Anh có thể thả tôi ra được không?"
Hắn đợi tên này hoàn hồn cũng khá lâu rồi mà đối phương vẫn cứ như người mất hồn cả nửa tiếng.
Dù không muốn nhưng hắn vẫn phải lên tiếng chứ lỡ có ai đi qua thấy thì sao, hắn như con gà con vậy, người đời nhìn vào lại bàn tán hắn hư đốn nên bị anh rể phạt.
Mà hắn có hư đâu!! Lão tử mà hư thì trên đời này không có thằng nào ngoan hết nhá!
Truy Thục thoát ly khỏi đấu tranh tư tưởng, mắt thấy cậu em rể phụng phịu khoanh tay thì cảm thấy có chút nực cười.
Rõ ràng hồi trước gã chỉ coi đối phương là một con kiến bước ngang cuộc đời gã, cơ bản đời này muốn bù đắp cho Tuyết Nhi vì kiếp trước đã khiến cô chịu khổ nhưng từ khi tên nhóc lại có thể sống sót mà lượn qua lượn lại trước mặt hắn.
Khiến hắn không thể không để ý.
Truy Thục hắn đã trọng sinh đến hai kiếp, một kiếp là hắn cô đơn chết trong một trận thi triều lớn sau năm mạt thế.
Kiếp thứ hai, sử dụng kiến thức kiếp trước mà tạo thế lực cho riêng mình, gã tự nhiên được rất nhiều nữ nhân để ý chính vì vậy mà hắn vô cùng khó xử khi họ cứ dính lấy, vì vậy mà bỏ quên mất người đã từng cùng hắn trải qua nhiều khó khăn là Bạch Tuyết Nhi, sau đó hắn bị ghen ghét rồi bị cấp dưới thân cận hại chết vào năm hắn năm mươi.
Cuối cùng, kiếp thứ ba này trở về đây là muốn sửa lại những lỗi lầm kiếp trước.
Nhưng rất nhiều thứ đã thay đổi, từ việc em trai Tuyết Nhi không chết cho đến tên họ Huỳnh kia.
Tất cả đều như lệch khỏi quá khứ? Tính cách cả hai đều không giống, lần đầu gặp họ Huỳnh, gã cư nhiên còn tưởng tên thiểu năng nào tới làm phiền nhị công tử họ Bạch này.
"Mẹ kiếp! Thả ra được chưa!" Nam chính vì cái gì cứ đờ người ra thất thần?! Ít nhất thì cũng thả hắn ra rồi thất gì thì thất, bao lâu cũng chả ai nói gì đằng này cứ nắm khư khư lấy cổ áo người ta.
Lần này thì gã thả tay ra thật, như được ân xá hắn liền đứng dậy lùi ra sau hai mét để đảm bảo nếu nam chính có khùng lên thì cũng sẽ không tóm lấy cái cổ áo của mình nữa, cổ của hắn đã chịu đủ tội rồi!
"Cậu rốt cuộc là ai..?"
_______________Hết chương _______________.