Những ngày kế tiếp, hắn bỏ điểm tích lũy ra mua thứ được gọi là hướng dẫn tập huấn để rèn luyện cơ thể.
Ban đầu cho việc này là vô dụng nhưng nghĩ lại, có thể luyện ra cơ thể sáu múi kiếp trước mơ ước cũng không tệ.
Ngoài việc ngày đêm luyện tập nâng cao sức khoẻ thì chính là đem lũ xác sống tôm tép quanh nhà quét sạch, không làm vậy thì cũng là đi kiếm vật tư, chẳng ai chê vài món có thể cứu mạng mình cả.
Rất nhanh chóng một tuần liền trôi qua, hắn trải qua một cuộc sống êm đềm với thời gian biểu lập đi lập lại.
Cơ thể hắn cũng tốt hơn nhiều so với lúc mới xuyên qua.
[Hiện tại đã đạt / xác sống, thỉnh ký chủ cố gắng!]
Duẫn Ngôn gật gù lau cái phóng lợn đểu của mình, đem nó mài sắc rồi nâng cấp nó lên để lúc dùng không còn bị rớt ra.
Mấy lần hắn suýt đem mạng dâng cho trời vì thứ vũ khí đểu này.
"Chốt, vậy là ổn!" hắn vui vẻ cầm lấy vũ khí rồi đeo balo lên
Hắn quyết định rời khỏi đây, đến thành phố K để tìm bố mẹ thân chủ.
Tìm thấy thì tốt mà không thấy cũng chả sao, có khi chị gái tốt của hắn được nam chính hộ tống về đó trước đã kêu ba mẹ làm cho hắn một cái tang lễ hoành tráng rồi.
"Chủ nhà này cũng thật chịu chơi, kia là..Ranger Rover! Chà, xe này cũng được nha, gầm cao"
Duẫn Ngôn mắt như đèn pha ô tô mà soi chiếc xe từng tí một.
Thân là một con đỗ nghèo khỉ nhưng hắn lại có một chút hứng thú với các loại ô tô, cũng vì vậy mà dù chẳng có xe nhưng kiếp trước hắn cũng mượn xe của đứa bạn để đi thi lấy bằng.
Hắn đặc biệt có ấn tượng với vài loại xe việt dã, nhưng tiền để có thể mua được một chiếc xe như vậy quả thực không dành cho mấy con đỗ nghèo khỉ như hắn.
[Ký chủ, thỉnh tự trọng, đừng xe.." cho dù cả thế giới còn có mình hắn thì cũng còn có nó ở cạnh chứng kiến.
"Chậc..
có cơ hội vài tỷ thì dù có hơn bẩn một chút ta cũng chịu" hắn tiếc nuối tách bản thân ra khỏi cái xe, đi kiếm chìa khoá để được lái chiếc xe thân yêu của mình
[..........] là xe của chủ nhà mới đúng.
Tìm thấy chìa khoá, hắn nhanh chóng mở cửa rồi ngồi lên xe lái đi.
"Quá êm! Hoá ra đây là cảm giác của người có tiền"
Duẫn Ngôn thoải mái lái xe trên đường, tiện đường đâm mấy em xác sống không biết thân biết phận lao đầu ra giữa xe để hắn cán vào.
Con đường đi tới thành phố K thật lắm chông gai, khi hắn đi đến ngoại ô thì xe đã gần cạn xăng.
"Cmn..sắp hết xăng rồi! Hệ thống!"
[Ký chủ, ta là hệ thống, sinh ra để giao nhiệm vụ chứ không phải là để làm culi!]
"Cũng đúng..nếu mà xe hết xăng mà đến tối sẽ có nhiều xác sống, như vậy hệ thống sẽ giao nhiệm vụ cho một con xác sống không có nhận thức như vậy sẽ không lên cấp được"
[Đi tiếp m sẽ có đổ xăng..] tận thế mà ký chủ như đi chơi phượt thế này nó có chút lo lắng
"Ha, phải vậy chứ"
Hắn nhanh chóng lái xe đi tiếp đến một trạm dừng chân.
Xung quanh cũng không có quá nhiều xác sống, đem bọn chúng gạt qua một lượt rồi mới đổ xăng đầy xe.
Tiện còn thu thập cho bản thân thêm mấy thùng xăng cùng đồ còn dùng được trong trạm rồi tống vào trong kho hàng của hệ thống.
Lúc hắn đi được lên xe trời thì trời đã gần tối.
"Chết thật.."
Mau chóng theo hệ thống tìm một nơi an toàn đỗ xe rồi nằm chợp mặt một chút, dù có hệ thống thông báo nhưng hắn không thể không cảnh giác.
Mất cảnh giác một cái là mất não.
Ban đêm có rất nhiều xác sống đi lại, vậy là tụi xác sống này không ưa ánh nắng, ít nhất là đám xác sống cấp một là như vậy.
Còn về sau, khi bọn nó lên cấp sẽ như thế nào thì hắn tựa hồ chưa mường tượng ra sẽ kinh khủng như thế nào.
Thành phố lúc đầu hắn ở, mới một tháng trôi qua đã hoang tàn đổ nát, nơi nơi đều là xác sống vô tri đi lại, phải biết trong tiểu thuyết đã miêu tả nơi đây rất sầm uất náo nhiệt, giờ thì lại chẳng khác gì địa ngục trần gian.
"Hệ thống, mày nói xem bây giờ số lượng con người trong thế giới này còn bao nhiêu?"
[Khoảng vài trăm triệu gì đấy, ta không rõ lắm, nhưng chắc chắn chưa tới / của xác sống]
"Con người vậy mà cũng có lúc bị đưa tới bờ vực tuyệt chủng sao? Đây là sự trừng phạt à?"
Hắn chống cằm nhìn quanh, đem cửa xe khoá cẩn thận rồi đem cái ghế ngả ra sau.
Nếu có hai người thì tốt quá, có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, chỉ là vào thời điểm này có lẽ chẳng nên tin ai ngoài chính bản thân mình cả.
Vì ai cũng muốn sống, bất chấp tất cả để sống, thậm chí còn nguy hiểm hơn lũ xác sống vô tri, đâm sau lưng thậm chí là giết đồng loại của mình.
Hắn chỉ là một chủ nhà trọ nhỏ, vốn không phải cao siêu nên là nam chính nữ chính hay phản diện gì gì đó cứ đối chất với nhau, hắn chỉ cần bản thân sống là được.
_______________Hết chương _______________.