Trong năm ngày này, hắn đã cố gắng đem đám xác sống cấp một trở thành tấm bia luyện dị năng thứ hai của mình.
Nghe hệ thống nói rằng, dị năng bóng tối có thể nén thành quả bóng ném đi.
Với giới hạn cơ thể của hắn thì thứ này mặc dù không hủy diệt như bom nguyên tử nhưng cũng đủ để tiễn năm sáu xác sống cấp đi gần nhau về trầu ông bà.
Như vậy nhàn đi không ít!
Tiếc là hệ thống không nói cách làm, hắn chỉ có thể tự túc thực hành...Nhưng trước khi thực hành hắn phải thay bộ đồ nặng mùi trên người ra đã..
Sau khi tìm thấy một nơi trú khá ổn, hắn lấy một ít nước làm ẩm khăn thì hắn nhanh chóng dùng nó để lau người sạch sẽ.
Nước sạch tại thời điểm hiện tại quá hiếm, hắn không thể dùng vô tội vạ cho dù cảm thấy việc lau qua người như này chả sạch đi được tí nào.
Nhưng đói meo đói mốc còn có thể cứu, chứ khát thì cứu không nổi! Hắn không muốn uống máu của bất kì con chuột nào khác đâu!
Chưa kể...hệ thống nói ngày đầu hắn may mắn vớ phải con chuột bình thường chứ dính phải con biến dị thì hắn thành dã quỷ chạy loạn rồi.
Từ trong không gian hệ thống lấy một ổ bánh mì ra gặm cho chắc bụng rồi tìm một chỗ chợp mắt.
Hắn không thể phụ thuộc vào thuốc thể lực của hệ thống mãi được, dù hệ thống nói không có tác dụng phụ nhưng hắn vẫn sợ sử dụng quá liều thì cơ thể mệt mỏi, đang đánh quái thì đột quỵ giữa chừng thì lại hay.
Thế nhưng đời không muốn hắn có thể thoải mái nằm ngủ.
Vừa mới nhắm mắt vào được một lúc, liền có tiền rầm rầm đập cửa.
Lúc này, hắn muốn hoá thành con chuột Jerry nhét cái gối vào tai để thanh tịnh bản thân.
Nhưng tiếc là hắn không phải.
"Mẹ kiếp! Xác sống biết gõ cửa à!!"
Càu nhau đi từ trên tầng xuống, hắn không có nhu cầu làm thánh mẫu cứu vớt nhân loại như nam chính nữ chính.
Thế nhưng do tiếng gõ cửa cứ kéo dài mãi, hắn chỉ đành nhăn nhó cầm đồ cùng vũ khí chạy xuống xem.
Thời buổi này còn biết gõ cửa, bố mẹ người này hẳn đã vô cùng thành công trong việc dạy dỗ con cái.
Hắn là công dân gương mẫu mà cũng trèo cửa sổ để lết vào trong căn nhà ở đậu đây
"Hệ thống, không lẽ xác sống có trí khôn rồi!?"
[Kí chủ, bên ngoài là người, còn là người quen]
Duẫn Ngôn đần độn hết cả người, người quen của hắn ngoài nhà họ Bạch, Vợ chồng Carl và nhà họ Huỳnh ra thì còn ai quái đâu.
Chẳng lẽ hắn đã cố tình không muốn cùng họ đi rồi mà vẫn bị bám theo?
Nghi hoặc một hồi, hắn vẫn quyết định đi ra mở cửa.
Trước mặt hắn thực sự là người quen!
Nữ chính thứ hai, người vợ thứ hai của nam chủ, crush của nam phản diện đây mà! Thế nhưng lại ở trước mặt hắn lúc này.
Ôi cô gái, đáng lẽ cô phải ở cạnh ôm ấp nam chính chứ?
Thực ra, nếu không phải gặp lại cô lúc này thì hắn cũng quên béng là đây là thể loại Ngựa đực văn.
Nam chính một đêm - nàng.
Hắn cũng quên luôn các nữ chính khác ngoài Tuyết Nhi.
Thực sự tắc trách quá...mấu chốt sống còn của bản thân mà hắn lại cho vào hố đen như vậy..
"Cô là? Được rồi vào trong đi đã"
Duẫn Ngôn nhìn nữ chính bết bát thảm hại trước mặt liền nhẹ giọng mời người vào.
Giờ bỏ rơi cô ta là tìm đường chết còn dây dưa cô ta cũng là tìm đường chết.
Thôi thì tâm hắn hướng thiện một lần, kiểu quái gì chả chết nên vẫn là cứu người đi.
Tô An thấy nam nhân kia thì hai mắt lập loè sáng.
Cô ta nhớ người này từng là khách mời đi cùng Huỳnh Giang đến buổi tiệc khi ở thành phố K.
So với một đám đực rựa biến chất ngoài kia thì ở cùng với nam nhân bản thân quen biết thì cũng tốt hơn.
"Sao cô lại ở đây?"
Duẫn Ngôn mở ba lô lấy ra ổ bánh mì cùng nửa chai nước đưa cho cô gái kia.
Dù sao cậu vẫn còn nhiều thức ăn cùng đồ dùng trong không gian hệ thống, chút đồ này cho đi cũng không cảm thấy tiếc nuối gì.
"Tôi cùng tiểu đội đi tìm kiếm lương thực, không ngờ gặp phải quái vật...chỉ có tôi chạy kịp"
Tô An không do dự nhận lấy đồ ăn từ Duẫn Ngôn nghiêm túc gặm cắn.
Thời buổi đói ăn rồi còn khách sáo từ chối? Cho dù là thức ăn có tẩm độc đi nữa thì cô cũng ăn, làm ma no còn hơn ma đói!
"Còn cậu, sao lại ở đây? Cũng đi tìm thực phẩm sao?"
"À..phải.
Mấy ngày trước đoàn của bọn tôi gặp xác sống cấp , mọi người chạy tán loạn còn tôi thì lạc đến chỗ này"
Tô An nhìn nam nhân đưa tay lên sờ đầu cười haha che dấu bản thân nói dối.
Bởi lẽ chẳng có kẻ chạy nạn nào lại thoải mái chia đồ ăn cho người khác hay...có bộ quần áo sạch sẽ như vậy.
Người này nhiều bí mật thật, đến cả thanh mai trúc mã của cô còn bị y làm cho u mê kia mà.
Duẫn Ngôn nói dối ngốc như vậy cơ bản là để đỡ phải giải thích, cô gái kia nhìn là biết không phải người nhiều chuyện.
Hỏi lí do xong liền im lặng ăn bánh uống nước.
"Cô cứ từ từ ăn, trên gác còn một phòng tôi đã đóng kín rồi.
Có gì nghỉ ngơi xong rồi hãng rời đi"
"Được"
Nói rồi hắn liền chạy thẳng lên lầu để ôm đệm ngủ.
Hắn có hệ thống, nếu bị xác sống đột kích hay cô gái kia có âm mưu thì sẽ có người báo cho hắn tránh.
Tô An kia ăn xong liền thành thật đi tới phòng trống gần hắn nghỉ ngơi.
Người thì ngủ say như chết, kẻ thì thấp thỏm lo âu ngủ không xong, cũng may đêm không có sự kiện gì kinh hoàng.
________________Hết chương _________________
Sắp thi nên ra chap sớm:.
Đổi lịch ra truyện qua Chủ Nhật nha các tình iu.