"Chết tiệt!!"
Carl nhanh chóng đạp mạnh phanh, chiếc xe vì dừng đột ngột mà bị mất ma sát trượt dài đến cổng ra rồi đâm sầm vào cánh của vừa đó được phân nửa.
Sau đó là một trận im lìm, người trên hai chiếc xe buýt nhốn nháo nhìn phía sau đầy lo lắng.
Họ không thể thiếu thủ lĩnh vào lúc này.
Không phụ sự thấp thỏm của họ, Carl đã ôm người phụ nữ của mình đạp cửa ra khỏi xe.
Phía sau xe cũng nhanh chóng đẩy cửa đi ra.
Là Tạ Đình và Hoàng Anh đã rất lâu không gặp!
"Thằng nào chơi ngu vậy.."
Hoàng Anh xoa xoa đầu khó chịu nhìn về phía xa, cô nàng cũng đã mở dị năng.
Sức mạnh của cô và Tạ Đình đều liên quan tới cường hoá cơ thể nên vụ va chạm "nhẹ nhàng" khi nãy không chấn động tới hai người họ quá nhiều.
Phía xa xa là đoàn xe đủ vũ trang nườm nượp kéo tới, mọi thứ quá thuận lợi khiến hắn có chút lo lắng nhưng lúc này thì dây thân kinh căng thẳng của hắn như trùng xuống.
Cứ nghĩ đây là "sự tĩnh lặng trước cơn bão" nhưng cơn bão này quẹt qua cũng không gây ra quá nhiều tổn thất.
"Em tụ họp với mọi người đi, ở đây bọn anh cầm chân là được rồi"
Carl cẩn thận đặt cô vợ của mình xuống rồi bảo cô đi tới chỗ hai cái xe buýt lớn.
Hạ Hạ lườm người thương của mình, cô nàng thừa biết anh người yêu là kẻ liều mạng, cô thực sự muốn ở lại giúp đỡ nhưng dị năng của cô không cho phép cô làm điều đó.
"Carl, nếu bị thương nữa thì anh sẽ chết với tôi"
"Anh biết rồi Hạ Hạ!"
Hạ Hạ nắm lấy tay người yêu thật chặt rồi mau chóng chạy lại xe buýt tụ họp cùng những người khác để báo bình an.
Carl đảm bảo cô nàng đã lên xe rồi mới bắt đầu thủ thế để đứng sau tiếp ứng cho Hoàng Anh và Tạ Đình.
Cơ thể của hắn so với trước đây dù có dẻo dai và cứng cáp hơn vì cuộc sông khắc nghiệt thì cũng không thể nào thấm nổi mưa bom bão đạn vào người.
Nhưng hai vị có dị năng cường hoá cơ thể này lại khác.
Nói mĩ miều là những lá chắn phòng thủ vô cùng chắc chắn còn nói thô ra thì họ chính là những bao cát đi đầu để mở giao tranh.
Đoàn xe còn cách ba người vài trăm mét thì đột ngột dừng lại.
Bạch Tuyết Nhi lập tức đi xuống, cô ta không nghĩ lại có nhiều dị năng giả đi theo đứa em trai ngu ngốc kia đến vậy.
Cô ta nghĩ rằng nếu chỉ có vài người thì chẳng vấn đề gì nhưng rồi đến / số người dị năng đều có ý định bỏ đi như vậy thì đế chế trong tương lai của cô ta sẽ hỏng bét!
Lúc này nam chính lẽ ra phải yêu thương cô sâu đậm lại bỏ rơi cô ta một mình gồng gánh một đám phản loạn.
Quá đáng hơn chúng còn cố tình lôi kéo những kẻ từng ủng hộ cô ta đi theo, để cô ta lại với một mớ hỗn độn.
"Ta cho các người hai lựa chọn! Nếu quay lại và ngoan ngoãn phục tùng thì sẽ có những đặc quyền đặc biệt! Còn nếu cố chấp thì ta thề rằng Bạch Tuyết Nhi này sẽ diệt không còn một ai!!"
"Cô quạc quạc cái quái gì vậy?"
Carl ngoáy tai khinh khỉnh nhìn cô ta.
Hắn đến nơi này là để có thể ổn định cuộc sống với Hạ Hạ, không muốn cô phải bôn ba sống trong lo sợ nữa nhưng tới được đây thì họ dính phải đủ thứ chuyện, lượng thức ăn không đủ mà cũng không thể rời khu an toàn nếu không có giấy phép.
Nhìn bạn bè rồi người yêu cứ mỗi ngày phải chịu đói chịu khổ chẳng khác gì khi ở ngoài khu an toàn nên hắn mới tụ họp mọi người phải đối.
Đãi ngộ từ mồm ai nói hắn còn tin tưởng chứ từ cái mồm của ả đàn bà từng nhốt hắn thì có mà mơ.
Hai bên trừng mắt giằng co nhau một hồi thì tiếng xe ô tô lại vang tới.
"Thủ lĩnh! Có một xe bán tải đang lao tới!!"
Một tên lính hét lớn thu hút tầm nhìn của mọi người về phía đó.
Ngay lập tức, những kẻ đứng ở gần nhất trở nên đờ đẫn quay lại phía đồng đội của mình rồi thực hiện hành vi bạo lực của mình
Những kẻ xấu số chưa kịp hiểu ra vẫn đề đã bay thẳng xuống địa ngục bởi chính những viên đạn do đồng đội của mình bắn ra
"Uầy, vậy có hơi tàn nhẫn không?"
"Gì? Người không vì mình, trời tru đất diệt"
Huỳnh Giang hài lòng nhìn màn ra mắt vô cùng hoành tráng của mình.
Phía sau là Duẫn Ngôn đang chống cằm nhìn người người đánh nhau, là một người sống trong thời đại hoà bình, cậu vẫn có chút cấn cấn về hành vi giết người như vậy.
Nhưng thân là một người có tư tưởng tiến bộ, dễ dàng thích nghi với điều kiện sống dễ đi vào lòng đất như hiện tại.
Cậu lựa chọn mạng sống của bản thân và tất cả những người quan tâm đến cậu hơn.
Nói thẳng ra thì so với kiếp trước, cậu cảm thấy lúc này nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không phải lo lắng thái quá về tiền nong rồi học tập.
Rồi cả việc phải nắm đầu từng đứa đòi nợ tiền phòng..
Thế này đã nhàn quá rồi còn gì? Chỉ ngồi nhìn rồi quẩy disco với bọn xác sống.
Con người thì đã có nam nữ chính xử lí, còn nhân vật phụ như cậu thì cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không màng thế sự là ắt sẽ sống để hưởng thọ vài trăm thổi.
______________Hết chương ________________.