Lộ Chỉ chống khủy tay lên thành ghế sofa, cầm ipad chơi game, nắng sớm bang mai chiếu lên trên người cậu tạo ra một dải sắc vàng nhạt, cả người trông thoải mái vô cùng.
Lộ Dao xách theo túi xách từ cầu thang đi xuống. Đang vào mùa hè, cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, thắt ngay eo, váy cao hơn đầu gối một chút, dưới chân thì mang một đôi giầy cao gót bằng da.
Đi ngang qua sofa, Lộ Chỉ ngẩng đầu: “Đi đâu?”
“Anh——”
Lộ Dao kéo dài giọng gọi anh, chớp chớp đôi mắt, làm nũng.
Lộ Chỉ xoa tóc trên tráng, ánh mặt trời sáng lên bên trong mắt, đặt ipad trên tay xuốbg, nhướng nhướng mày: “Đi gặp bạn trai?”.
Lộ Dao mặt ửng đỏ.
Lộ Chỉ đứng lên, lúc nằm xuống áo phong hơi trượt lên, lộ ra vòng eo, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của cơ bụng. Đi đến bên cạnh Lộ Dao, móc móc cổ áo cô, cười nhẹ nhưng giọng điệu lạnh lùng: ” Hoặc là cùng anh chơi game, không thì về phòng làm bài tập. Em chọn cái nào? Hửm?.”
Bạn trai của Lộ Dao là một người cực kì khốn nạn, suốt ngày không có việc gì làm. Nhưng miệng rất ngọt, rất hay dỗ dành Lộ Dao. Cậu đã cảnh báo về hắn vài lần, nhưng Lộ Dao không yêu hắn ta nên không quan tâm.
Một cô gái mười bốn tuổi, biết cái gì là thích hay không?.
Lộ Chỉ đưa tay lên vỗ vào mặt đứa em gái thấp hơn mình rất nhiều: ”Ngoan, đi lên làm bài tập đi. Hửm!”
“Anh!” Lộ Dao cắn môi, bộ dáng như muốn khóc: “Em rất thích anh ấy, anh đừng có quản em mà.”
Lộ Chỉ không mềm lòng, đang định giáo huấn cô thì ngoài cửa có người bấm chuông.
“Tiểu Chỉ?”
Giọng người đàn ông rất êm tay, thanh âm trầm thấp, có vẻ như là nghiêm túc nhưng thật ra có vài phần vui vẻ.
Nghe được giọng nói này Lộ Chỉ buông Lộ Dao ra, đầu lông mài cau lại, nhưng khi quay người là một bọi dáng ngoan ngoãn, lễ phép: ” Chú Tần, sao chú lại ở đây.?”
Tần Tư Hoán đứng ở trước cửa, đầu ngón tay châm điếu thuốc, một bộ bình tĩnh, trên người mặc một chiếc áo sơ mi cổ dài màu đen, lộ ra hầu kết. Đôi mắt hắn lãnh đạm không gợn sóng, khi đối mắt với Lộ Chỉ.
Gật gật đầu, cười: “Vừa vặn đi ngang qua, có chút việc cần tìm bố của cháu.”
Lộ Dao đứng thẳng, lên tiếng: “Chú Tần.”
Tần Tư Hoán khẽ ừ một tiếng, ngược lại hỏi Lộ Chỉ: “Bố cháu đâu?”
Lộ Chỉ cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho Tần Tư Hoán một tách, ngón tay mảnh khảnh, thon dài đựpc đặt trên ấn trà bằng đất sét, nước róc rách chảy ra, nói: ” Đi ra ngoài.”
Tần Tư Hoán tiếp nhận tách trà trên tay Lộ Chỉ, nhấp một ngụm, con ngưoi đen láyy nhìn cậu: “Đánh nhau với em gái?.”
Lộ Chỉ bị hắn nhìn, có chút không được tự nhiên, qua loa đáp lại vài câu.
Tần Tư Hoán ở Lộ gia ngồi một lát rồi đứng dậy rời đi. Trong lúc đó có hỏi thăm Lộ Dao vài câu liên quan đến vấn đề học tập. Lúc đi đến cửa thì dừng lại, nghiên đầu nói với Lộ Chỉ: ” Ngày mai chú phải đi Anh.”
Nhìn thấy ânh mắt của Lộ Chỉ bình tĩnh, trong lòng sinh ra vài phần lửa nóng.
Lộ Chỉ cúi đầu tránh tầm mắt của hắn, nói: "Chú, trên đường chú ý an toàn.”
Hắn vừa đi, Lộ Dao liền vỗ ngực, vẻ mặt thả lỏng: “Cũng mai chú Tần đi rồi.”
“Em nói gì thế?” Lộ Chỉ liếc nhìn cô một cái, buồn cười hỏi.
“Anh, không thấy chú Tần thật sự rất dọa người sao?” Dù sao Lộ dao rốt cuộc cũng còn nhỏ, thoáng cái đã quên đi giận hờn, lôi kéo ống quần của Lộ Chỉ, nói: “ Lúc chú ấy nhìn em, em cảm thấy thật đáng sợ, so với thời điểm người ta phát giận còn đáng sợ hơn.”
Lộ Chỉ mặc một cái quần cao hơn mắc cá chân, bị Lộ Dao kéo quần như vậy, cậu nhíu mài vẫn là bài ra thái độ của môht người anh trai: ” Nói bậy bạ gì đó.?”
“Em không có nói bậy.” Lộ Dao không phục.
Lộ Chỉ giật giật khóe miệng, ngoài cười như không cười nói: “Còn ở chỗ này làm gì? Lên lầu làm bài tập đi!”
Lộ Dao tức giận bỏ lên lầu: “Sớm hay muộn cũ g bị anh làm tức chết.”
Cô thực sự phục anh trai mình, lần nào đụng mặt cũng y chan một ông bố già lo lắng cho con gái.
——
Trên công trường dự án xây dựng ngoặt sông xảy ra tai nạn,không biết là do nguyên nhân gì hay là do cột sông xảy ra vấn đề mà khách sạn mới xây bị sập hoàn toàn.
Chuyện này lên men cả một đêm, các phương tiện truyền thông của thành phố L liên tục đưa tin vào ngày hôm sau. Vì chuyện này chính phủ đã cấm xây dựng đối với một số nhà đầu tư đang kêu gọi nguồn vốn.
Buổi tối cuối tuần, số điện thoại của Lộ Mạnh Thịnh bị các giám đốc điều hành của Lộ gia thảo luận về việc trả lời phỏng vấn của của phương tiện truyền thông.
Thị trường chứng khoán mở cửa vào thứ hai, cổ phiếu của Lộ Thị bị rớt nhanh chóng, phải mau chóng đóbg cửa phiên giao dịch chứng khoán.
Tài chính của Lộ thị trong một đêm thay đổi nhanh chóng, Lộ Mạnh Thịnh đã mấy đêm không ngủ ngon giấc, vì chuyện đó Lộ Chỉ đến trường cũng xao lãng, Lộ Dao cũng vội vã về nhà để hỏi xem Lộ Mạnh thịnh chuyện như thế nào.
Lộ gia ở thành phố L được xem như nhà giàu mới nổi, ở thành phố L còn chưa đứng vững gót chân, hầu như những người trong thương trường lúc trước có quan hệ tốt với Lộ Mạnh Thịnh không ai muốn đi vào ao nước đục này
Vụ sập công trình khiến nhiều người tử vong, tòa án vẫn chưa truy cứu trách nhiệm xong, để tiến hành bồi thường.
Thẳng đến thứ năm, Lộ Mạnh Thịnh không còn sự lựa chọn nào khác, đanh tuyên bố phá sản.
Bất động sản là môht ngành bị mắc nợ rất cao, một khi nguồn vốn bị phá vỡ thì không có gì xoay chuyển được.
Lộ Mạnh Thịnh đã bán căn biệt thự của Lộ gia, để trả hết các món nợ của công ty, nhưng vẫn còn chưa đủ. Nợ nần như moiht cái hố không đáy, dù lấp đầy bằng câch nào cũng không lấp đầy được.
……
Chiều thứ sáu, trên lớp tự học.
Các bạn cùng lớp quay lại nhìn Lộ Chỉ chỉ chỉ chỏ chỏ, cô gái từng bị Lộ Chỉ từ chối, lên tiếng: “Các cậu xem bộ dáng trước kia cà lơ phất phơ, hiện tại trong nhà phá sản rồi đi? Nghe nói còn thiếu vài trăm triệu, xứng đáng, ai kêu hắn không coi ai ra gì, ỷ vào chính mình trong nhà điều kiện, giờ liền giống như vạn đi.”
Lời này không sai chút nào vào tai Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ bình tĩnh xoay bút tring tay, nhướng nhướng mi, ánh mắt kiên định hướng về phía nữ sinh mới lên tiếng.
Nữ sinh kia cũng không tránh không né, Lộ Chỉ trước kia rất kiêu ngạo, dám ở trước mặt toàn bộ học sinh từ chối cô ta, làm hại cô ta bị mất mặt. Nâng nâng cằm, cô cười: “Nhìn tôi làm gì? Lộ Chỉ dù cậu có thế nào tôi cũng không thích cậu nữa. Nhà tôi càng không trả nợ giùm nhà cậu.!”
Lộ Chỉ còn không biết cô là ai, nói chi tới nhà cô ta.
Bất quá lời cô ta nói cậu không thích nghe.
Nếu là trước kia Lộ Chỉ sẽ trực tiếp động thủ, khôbg quản cô ta có là con gái hay không.
Lộ Chỉ giật giật mắt cá chân, đôi giầy second-hand plastic mới mua này thật không vừa chân, khiến cậu có chút khó chịu.
Tống Du lo lắng: “Tiểu Chỉ, cậu đừng để trong lòng, tôi……”
Hắn nói còn chưa dứt lời, Lộ Chỉ ném bút trong tay, thần sắc đạm mạc ra phòng học.
Chỉ còn lại tiếng bàn tán xì xào trong phòng học.
——
Tần Tư Hoán mới vừa xuống máy bay, trợ lý Kiều Định đã đi lên báo cáo công việc của hắn trong khoản thời gian công tác ở Tuấn Thành này.
Ngồi trong xe, Tần Tư Hoán mệt mỏi xoa mi tâm, chờ Kiều Định nói xong công tác, quay đầu xem ngoài cửa sổ xe, “Lộ Chỉ đâu?”
Xe cộ bên ngoài cửa kính nối đui nhau ngưòi tới người lui, cây ngô đồng ven đường cành lá xum xuê, cửa hàng chật kín.
Kiều Định biến sắc, ấp úng hồi lâu mới nói chuyện xảy ra trong khoản thời gian này.
“Như thế nào không báo cho tôi biết?”
Tần Tư Hoán kéo đôi môi mỏng, nhắm mắt lại, cau mày, trên mặt hiện ra vài phần đau lòng, giọng nói lộ rõ sự không giận mà uy.
Kiều Định há miệng thở dốc: “Tần tổng, ngài…… Ngài chưa nói a.”
Tần Tư Hoán không nói chuyện, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, một lát sau: “Đi trường trung học.”
Có một con hẻm nhỏ ở bên ngoài trường trung học, bị bóng cây che khuất, ngày thường ít có người lui tới.
Chiếc Bentley chạy vụt qua, Tần Tư Hoán thoáng nhìn thấy bóng người quen thuộc, rồi biến mất.
“Dừng xe!”
Ở lối vào con hẻm, có một đám thanh niên mặc áo phông sặc sở có vẻ ngoài lượm thượm.
Người thanh niên đứng trước bọn họ rất gầy, tóc xõa trước tráng, mặt trời lặn lướt qua để lại một bóng người làn gió thổi qua áo phông làm lộ roc vòng eo gầy của cậu.
Mấy người thanh niên đang nói chuyện, thiếu niên ôm ngực cười cười, không thành vấn đề.
Không biết cậu nói gì đó, chọc giận đám người trước mặt. Đám côn đòi trực tiếp xông lên ra tay đánh người.
Tần Tư Hoán chạy nhanh tới, đôi tay nhanh chóng đem gấu áo sơ mi cổ tay kéo lên, bắt lấy nắm đấm sắp rơi vào mặt cậu.
Lộ Chỉ vốn định ra một đấm. Vừa chuẩn bị đánh trả lại nhìn thấy rõ ràng bóng người cao lớn trước mặt khóe miệng giật giật, nói khẽ: “Tần tổng?”
Nhà họ Lộ hiện đang gặp khó khăn, các chú bác đều hận trốn không kịp, trong mắt Lộ Chỉ, Tần Tư Hoán cũng như vậy.
Tuy nói cậu có chút sợ Tần Tư Hoán, nhưng rốt cuộc vẫn kính trọng người chú này.
Chính mình chủ động phân rõ giới hạn, cũng miễn cho đến lúc đó làm người khó xử.
Nghe thế hai chữ này, con ngươi Tần Tư Hoán xẹt qua, mắt hắn lóe ra vài tia ảm đạm, một lát sau, cánh tay đang nắm cổ tay Lý Hoành đột nhiên phát lực, giống như một con báo giận dữ hoàn toàn mặc kẹ thiếu niên trước mặt, dùng cỏi tay nắm áo Lý Hoành quăn xuống đất.
Cơ bắp cánh tay hắn kịch liệt va chạm, đánh thật sự dùng sức, tổng cộng năm người, từng người từng người ngã trên mặt đất.
Lộ Chỉ ở một bên bình tĩnh nhìn, ánh mắt lạnh lùng, giống đang xem một vở kịch.
Lý Hoành với một đám thanh niên xin tha hết lần này tới lần khác.
Lộ Chỉ nhàn nhạt nhìn Tần Tư Hoán, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Cháu về nhà trước.”
Tần Tư Hoán dừng lại, mồ hôi trên trán chảy dọc theo cằm rớt xuống đất: “Tiểu Chỉ.”
Đám người Lý Hoành đợi dụng thời cơ bỏ chạy tán loạn, cũng không dám quay đầu lại xem, Tần Tư Hoán đánh thật sự đáng sợ,còn đáng sợ hơn mười Lộ Chỉ gộp lại. Lộ Chỉ chỉ là tức giận, nhưng Tần Tư Hoán lại là một đấm một đấm đánh thẳng vào người hắn, đáy mắt bình tĩnh, quá mức đáng sợ.
Lộ Chỉ tiến lên vài bước, nhìn Tần Tư Hoán nữa ngồi xổm, nghiêng đầu: “Hả? Tần tổng còn có chuyện gì sao?”
Tần Tư Hoán cong cong khóe miệng, mượn lực của Lộ Chỉ đứng lên, nhìn chăm chú Lộ Chỉ, giọng điệu lười nhát uể oải như đang nói chuyện phiếm bình thường: "Cháu giúp chú việc này, chú giúp Lộ gia trả hết nợ.”
—————–—————