Sáng sớm Thứ hai, sắc trời vẫn còn nhá nhem tối, trước khi trời hửng sáng, Tần Tư Hoán đã lái xe chở Lộ Chỉ đến Cục Dân Chính.
Hắn thay đổi chiếc Audi màu đen, tự mình ngồi trên ghế lái, nắng sớm đem sườn mặt hắn cắt thành hai phần, nữa khuôn mặt đối diện với Lộ Chỉ bị khuất trong bóng tối.
Một đường trầm mặc.
Lộ Chỉ ngồi ở ghế phụ, trong tay cầm giấy tờ tùy thân, trên mặt không biểu tình gì. Cửa kính xe hơi hạ xuống, gió từ bên ngoài thổi vào, thổi tung tóc mái của cậu.
Thời điểm đến, Cục Dân Chính còn chưa mở cửa, Tần Tư Hoán cởi bỏ đai an toàn, rút chìa khóa xe, hơi cúi người tới gần Lộ Chỉ.
Trên người thoang thoảng mùi nước hoa, mang theo hơi thở đặc trưng nam tính của người đàn ông trưởng thành, Lộ Chỉ trong nháy mắt cứng đờ thân thể, nhìn mặt người đàn ông đang gần trong gang tất, cậu nuốt khan cổ họng: “Chú Tần?”
Tần Tư Hoán có cảm giác trên ngườihawsn rất nam tính, cánh tay dưới lớp áo sơ mi lộ ra cơ bắp, tóc cắt ngắn, ánh mắt rất thẳng, trước đây cho dù Lộ Chỉ suy nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới chú Tần là cong.
Bây giờ ngồi gần như vậy, Lộ Chỉ không khỏi nghĩ nhiều, thậm chí đáy lòng còn có một ít bài xích nói không nên lời.
“Xuống xe đi.”
Tần Tư Hoán chỉ là đem giấy tờ của mình từ trên tay Lộ Chỉ, giọng điệu bình tĩnh đến không dậy nổi một tia gợn sóng, nhưng lại lộ ra một cái lúm đồng tiền ở bên má trái khiến Lộ Chỉ không nhìn thấy.
Hắn tự nhiên mà kéo cửa xe ra, Lộ Chỉ nhìn một lát cũng xuống theo.
Thiếu niên có chút câu nệ, biểu hiện phá lệ dịu ngoan, đang đợi Cục Dân Chính mở cửa, cậu ở bên gọi chú Tần thập phần ngoan ngoãn.
Tần Tư Hoán cao hơn Lộ Chỉ nữa cái đầu, thân hình thiếu niên nhỏ bé so với hắn cậu thật sự rất gầy.
“Còn bao nhiêu lâu thì thi đại học?” Tần Tư Hoán hỏi.
“Nửa tháng.” Lộ Chỉ hơi nhấp môi, cặp mắt đào hoa gục xuống, mí mắt rũ xuống, hàng mi dài lan ra ở mí mắt, ngón trỏ cùng ngón cái tay phải cầm sổ hộ khẩu, thanh âm trả lời rất nhỏ, giống như tiếng mèo kêu.
Tần Tư Hoán trong lòng có chút ngứa, đưa tay vào túi không sờ thấy gói thuốc, liền nhớ hôm nay đi chụp ảnh cưới nên không có mang theo.
Hầu kết hắn lăn lăn, nâng cánh tay lên, đem khủy tay gác ở trên vai Lộ Chỉ, đầu ngón tay lơ đãng cọ qua cần cổ thiếu niên lơ đãng hỏi: “Cháu muốn thi vào trường đại học nào?”
Lộ Chỉ mặc áo sơ mi trăng theo yêu cầu của hắn, cút áo cài đến chiếc cuối cùng, xương quai xanh tinh xảo bị dấu ở dưới lớp áo mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng.
“Đậi học Điện Ảnh.” Lần này Lộ Chỉ ngẩng đầu, trả lời kiên quyết.
“Như thế nào không thi nghành kinh doanh hay xuất ngoại?” Tần Tư Hoán hỏi như mọit người trưởng bối, ánh mắt dừng ở trên môi Lộ Chỉ: “Về sau còn có thể giúp bố cháu quản lí công ty?.”
Đoii môi cậu rất đẹp, không dày cũng không mỏng, đường cong viền môi uốn lượn như những cánh hoa, khi nhấp môi cũng giống như đang cười.
Tần Tư Hoán đáy lòng thầm mắng.
Ánh mắt dời đi.
Vật nhỏ này như thế nào lạo câu dẫn như vậy.
Hỏi vấn đề này, Lộ Chỉ hai mắt sáng ngời, trên mặt khó được vài phần tức giận, mấy ngày nay bởi vì Lộ gia phá sản cậu bận tối tăm mày mặt, khóe môi cong lên, lời nói ra tựa như hồi tưởng lại.
“Chú Tần, cháu trước kia rất ghen tị với những người có thể đứng trên sân khấu, cho nên sau khi học xong trung học cháu liền mơ ước có thể vào trường Điện Ảnh.”
Giọng nói có điểm cười, hiếm thấy thư thái.
“Cũng không phải không nghĩ tới muốn đi hỗ trợ cho bố, nhưng trước kia bố quản cháu rất nghiêm khắc, cháu liền đối đầu với ông ấy, ban đầu chỉ là giận dỗi, sau lại mới bắt đầu thích biểu diễn. Bất quá chú nói đi học ngoại thương hay xuất ngoại, cháu cũng không phải không nghĩ tới, chẳng qua bố cháu cứ khắt khe với cháu miết.”
Cậu uốn cong đầu gối phải, theo thói quen tính đem gót chán phải nhón lên, gót giày chân phải gác lên mũi chân trái.
Ngữ khí đầy khinh bỉ.
Nếu không phải quần áo trên người mặc đến chỉnh chỉnh tề tề, muốn nói cậu hiện tại đi theo người ta đánh nhai, Tần Tư Hoán cũng tin.
Không ngờ Lộ Chỉ còn có một mặt nhu vậy, Tần Tư Hoán cười một cái, ý vị không rõ ràng nói: “Cháu hỗn thành như vậy, còn ai có thể quản nổi cháu.”
Những lời này tựa hồ kéo vào một khoảng cách nào đó.
Lộ Chỉ có chút không sao cả nhún vai, tay trái để ở túi quần, liếc liếc mắt một cái cửa Cục Dân Chính vẫn đóng chặt, từ trong túi lấy ra một viên kẹo que, xé mở, vai trái hếch lên, mặt hơi biến đẩy khủy tay của Tần Tư Hoán xuống.
Tần Tư Hoán thu hồi cánh tay, đang muốn chuyển đề tài, bên môi đã bị Lộ Chỉ đút cho một đồ vật lạnh lẽo.
Hắn hơi mở to mắt, nghe được Lộ Chỉ nói: “Hả miệng.”
Tần Tư Hoán theo bản năng hé miệng.
Một mùi vị dâu tây lan tràn trong cổ họng, từ đầu lưỡi ngọt đến đáy lòng.
Lộ Chỉ mở một đôi mắt đào hoa tràn đầy không đứng đắn, đuôi mắt cong lên, ngữ khí lại rất ngoan: “Mời chú ăn kẹo.”
Cậu đem kẹo tùy ý để vào miệng, tùy ý để đầu que lộ ra.
Cục Dân Chính có người tới đi làm. Mở cửa.
Hôm nay là thời gian làm việc, người tới đăng kí vốn dĩ không nhiều lắm, hơn nữa bọn họ tới hơi sớm, là cặp đôi duy nhất đến đăng kí.
Lộ Chỉ nhìn thoáng qua, bước đi lững thững vào cửa, tóc đen mềm mại bị gió thổi, lọi ra cần cổ duyên dáng cùng đường cong của cằm.
Tần Tư Hoán hít một hơi thật sâu, hai ngón tay cầm lấy đầu que, đem kẹo từ trong miệng lấy ra, bước lên một bước cùng cậu sánh vai: “Thích ăn kẹo?”
Lộ Chỉ không đáp lời, ngón chân trên mặt đất chỉ chỉ, đột nhiên nghiêng đầu, cười: “Đêm qua Lộ Dao cho.”
Tần Tư Hoán cắn kẹo, mơ hồ không rõ đáp.
Lộ Chỉ nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, cười cười: “Tiểu cô nương như Lộ Dao mới thích ăn kẹo.”
Ngụ ý là chính hắn cho rằng cậu thích mùi vị kẹo dâu tây.
Tần Tư Hoán:……
Ý cười bên môi hắn càng sâu, cũng không khó chịu khi bị giễu cợt, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm xương bả vai đươi lớp áo sơ mi của Lộ Chỉ, đầu lưỡi liếm liếm kẹo, thần sắc sâu thẳm.
Đứa trẻ càng lớn càng hỗn, đã không còn ngoan ngoãn nghe lời như hồi còn bé.
——
Đăng ký xong, Tần Tư Hoán đưa Lộ Chỉ đi học.
Một buổi sáng sớm qua, hắn cố tình tìm đề tài, hơn nữa bản thân Lộ Chỉ không phải người hướng nội, hai người cũng khá quen thuộc.
Lộ Chỉ cũng không liếc mắt nhìn xem giâdy hôn thú, sau khi cầm lấy liền trực tiếp đưa cho Tần Tư Hoán.
Cao trung đã vào lớp được một thời gian.
Tần Tư Hoán dừng xe ở cổng trường, Lộ Chỉ trước khi xuống xe bị Ần Tư Hoán nắm lại một bên cổ tay.
Lộ Chỉ quay đầu lại, nhướng lên một bên mi, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, bỡn cợt nhìn tay Tần Tư Hoán, chậm rì rì hỏi: “Chú Tần, chú luôn là như vậy ——”
Cậu làm mặt quỷ, ánh mắt mỉm cười.
“Luôn động tay động chân với tôi, tôi nghi ngờ là chú thích tôi.”
Cậu chỉ là thuận miệng trêu ghẹo vài câu.
Lại không biết một lời trúng tim đen.
Không nghĩ dọa đến cậu, Tần Tư Hoán biết nghe lời phải buông cổ ray cậu ra, “Buổi chiều chú tới đón cháu tan học, buổi tối đi về Tần gia ăn bữa cơm.”
Lộ Chỉ đáp ứng, đóng cửa xe, cũng không quay đầu lại đi vào cổng trường.
Thiếu niên còn chưa thành niên, vô tâm vô phổi đã quen, cũng không chú ý tới nam nhân trong xe nhìn theo cậu đến khi không thấy bóng dáng mới rời đi.
Lộ Chỉ cũng không phải một học sinh giỏi theo nfhixa truyền thống, cậu đầu óc linh hoạt, thành tích cũng rất tốt, luôn đứng trong tóp của trường, nhưng cậu lại không để học tập ở trong lòng, đi học cũng là muốn đi liền đi, không muốn liền nghĩ.
Tần Tư Hoán làm việc hiệu suất rất cao, Lộ Chỉ thứ bảy kết hôn với hắn, chủ nhật tiền liền được chuyển vào tài khoản Lộ gia.
Chỉ là hội đồng quản trị không còn hài lòng với chế độ độc tài của Lộ Mạnh Thịnh nữa. Bói cậu đã trực tiếp từ chức không tham gia vào chuyện công ty nữa.
Thành phố L về hạng mục ngoặt sông tin đồn thất thiệt cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Lộ Chỉ giảm bơdt sự tòin tại từ cửa sau tiến phòng học, nhưng vẫn bị thầy chủ nhiệm phạt đứng.
Toàn lớp đều nhìn về của sau phòng học, muốn nhìn Lộ Chỉ kích động. Trước kia Lộ gia xem như nhà giàu, Lộ Chỉ ở trường học cũng không coi ai ra gì, nhưng hiện tại Lộ gia phá sản, Lộ Chỉ còn dám làmbnhư vậy sao?
Lộ Chỉ làm lơ trước những ánh mắt đó, bình tĩnh đứng ở bên ngoài phòng học, sống lưng hơi cong, lười nhác dựa vào trên vách tường.
Cậu đứng đến sắp ngủ gục, Tống Du nện bóng rỗ ở bên chân cậu, mở miệng mắng: “Thầy làm chuyển khỉ gió gì vậy, không phải chỉ đi trễ thôi sao, vậy mà cũng phạt?”
Lộ Chỉ nhướng nhướng mí mắt, nhìn qua.
Bóng rổ bật vài cái, ngừng ở bên chân cậu.
Cậu dùng mũi chân đạp đạp, tay phải cầm bóng, nghiêng đầu, theo thói quen khóe môi cười cười.
“Ân!.”
Khó được thấy Lộ Chỉ cười, Tống Du lập tức hưng phấn lên, cợt nhả: “Lộ ca, đi chơi bóng không?”
Lộ Chỉ năm ngón tay cầm bóng rổ, xoay tròn, bóng rổ chuyển động lên, cậu dùng một đầu ngón tay xoay tròn bóng rỗ, Tống Du từ bên người cậu đi qua, nhấc chân đá vào cẳng chân Lộ Chỉ.
“Đi a.”
Tác giả có lời muốn nói:
- ----------------------------------