《 Những Thời Gian Tốt Đẹp Không Thể Nào Quay Trở Lại 》 đạo diễn đoàn phim họ Vương, nam chính tên Đào Thanh Ứng, nữ chính là Cố Minh Như.
Đào Thanh Ứng cho tới nay đều không nóng không lạnh, nhưng hình tượng anh ta rất tốt, fans hâm mộ cũng đông đảo, trong giới giải trí là một đường thăng tiến. Cố Minh Như lại là một diễn viên theo hướng thật tế.
Trong bộ phim này, Lộ Chỉ đóng vai em họ của nữ chính là Lục Quân Cửu.
Lục Quân Cửu là nam số , không giống như nam , nam , nam , luôn quay xung quanh nữ chính, Lục Quân Cửu đối nữ chính thích nhàn nhạt, tình cảm chôn vùi theo thời gian không ai biết.
Lục Quân Cửu bằng tuổi với nữ chính, chỉ nhỏ hơn nữ chính một tháng. Cha mẹ cậu ta sau này ly hôn, mẹ liền tái hôn dẫn theo con trai là Lục Quân Cửu đến gia đình mới.
Quân Cửu từ nhỏ đã được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, cư xử hành động đều như một đứa vô học, nhưng lại mang theo sự ngây thơ lương thiện của một người không rành sự đời.
Trương Cập lần đầu tiên nhìn thấy kịch bản này, cảm thấy Lộ Chỉ rất phù hợp với khí chất của Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ tính tình lười biến, giống như một ông vua thời cổ đại cả ngày chỉ biết ngắm hoa ngắm chim, đắm chìm trong nhan sắc của mỹ nữ. Trương Cập cảm thấy, Lộ Chỉ diễn nhân vật này phải nói là quá hợp.
Hơn nữa nhân vật này sẽ có một đoạn ngắn quay ở trường trước khi trưởng thành, sẽ vì nữ chính mà từ một “Giáo bá” mà nỗ lực học tập thành học bá, cuối cùng xuất ngoại du học.
Nhân vật này chính diện như là ánh mặt trời, giai đoạn trước cũng rất thiếu hiểu biết, diễn rất tốt, Lộ Chỉ nói không chừng rất có thể dựa vào nhân vật này mà hot.
Vai nam chính nữ chính còn có vai diễn thanh mai trúc mã, trúc mã cao lãnh cùng ngây ngốc tiểu thanh mai. Đoàn phim quay chụp chủ yếu là cảnh thường ngày ở vườn trường, lúc sau mới quay đến cảnh ngoài xã hội.
Đoàn phim lúc đầu quay cảnh chủ yếu ở vườn trường, lấy cảnh ở thành phố L, cũng là trường cao trung mà lúc trước Lộ Chỉ học.
Ngày đầu tiên quay phim là cảnh sáng sớm nữ chính chờ ở dưới nhà nam chính, sau đó tiểu thanh mai đưa bữa sáng cho trúc mã, trúc mã vẻ mặt lạnh lùng đạp xe đạp cùng tiểu thanh mai đến trường, ngoài ra còn có một vài cảnh vườn trường.
Buổi tối quay những cảnh còn lại, Lộ Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Chỉ.
Cố Minh Như gương mặt rất thanh thuần, mắt hạnh linh động, mặt trái xoan nho nhỏ, dáng người lại rất tốt. Đào Thanh Ứng thì có chút giống Sầm Tề Viễn, nhưng mà Đào Thanh Ứng với Sầm Tề Viễn thì Lộ Chỉ cảm thấy Đào Thanh Ứng tốt hơn một chút.
Nam , nam , quả nhiên giống như lời Trương Cập, đều không đẹp bằng Lộ Chỉ.
Nam chính nữ chính đi vào phòng hóa trang, Trương Cập trộm cùng Lộ Chỉ nói: “Tiểu Chỉ, cậu nói thử xem. Có phải không đẹp bằng?”
Hắn nói rất nhỏ, như sợ người khác nghe thấy.
Lộ Chỉ cầm kịch bản học lời thoại, không nghe rõ, gật gật đầu: “Ừ.”
Mùa đông. Quần áo đều mặc rất nhiều, dấu hôn trên cổ cậu cũng được che lại, không bị ai chú ý tới.
Thấy Lộ Chỉ nghiêm túc như vậy, Trương Cập giơ ngón tay cái lên, “Giỏi lắm! Nhóc con cố nỗ lực, chúng ta dựa vào độ hot của phim tranh thủ diễn vai nam !”
Lộ Chỉ mắt điếc tai ngơ, chuyên chú học lời thoại, cảm nhận biến hóa cảm xúc của nhân vật.
Cậu ở trên lớp cũng có rất có năng lực, chính là thiếu va chạm thực tế. Lúc thi cuối kỳ giáo sư cũng có nói, Lộ Chỉ khí chất rất tốt, nhưng kỹ xảo biểu diễn lại không bằng Khương Thời Ngạn.
Đào Thanh Ứng và Cố Minh Như đang đối diễn, Lộ Chỉ liền ở một bên an tĩnh quan sát, chờ đến lúc nghỉ ngơi, Lộ Chỉ chủ động cầm kịch bản đi tìm Cố Minh Như đối diễn.
Cố Minh Như lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Chỉ đã cảm thấy rất thích. Gương mặt của cậu tuy rằng rất đẹp, chủ yếu là đôi mắt rất ngây thơ, giống như ánh mắt của nai con trong rừng sáng sớm, thanh thuần không tạp chất.
Cố Minh Như kiên nhẫn cùng Lộ Chỉ đối diễn, Lộ Chỉ lời thoại không nhiều, ngẫu nhiên sẽ hỏi mấy vấn đề, Cố Minh Nhue trả lời được liền trả lời, trả lời không được liền nói: “Tiểu Lộ, chúng ta đi hỏi đạo diễn một chút.”
Giữa trưa lúc ăn cơm, trợ lý nói với Cố Minh Như: “Chị Minh Như, chị kiên nhẫn với cậu ta làm gì? Cậu ta diễn thế nào đâu có liên hệ gì với chị? Chị có thời gian sao không tranh thủ làm tốt quan hệ với Đào Thanh Ứng?” Cố Minh Như với Đào Thanh Ứng mới là người có cùng đẳng cấp.
Cố Minh Như liếc trợ lý một cái, không tiếng động lắc nhẹ đầu.
Cô trợ lý này quả nhiên ánh mắt quá hạng hẹp, Đào Thanh Ứng ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, mà vẫn đứng yên có một chỗ.
Nhưng Lộ Chỉ……
Không biết vì sao, Cố Minh Như nhìn thấy gương mặt cậu liền nhất định cậu có thể nổi tiếng. Giới giải trí, muốn hot phải dựa vào kỹ thuật biểu diễn cùng gương mặt, ví dụ như Đào Thanh Ứng. Dù có nổi tiếng nhưng sẽ không lâu.
Cố Minh Như cảm thấy Lộ Chỉ là loại thứ hai.
Lộ Chỉ buổi tối mới có cảnh diễn.
Chỗ quay phim là ở một chung cư lâu đời, người mẹ lần đầu tiên dẫn Lục Quân Cửu vào gia đình mới.
Người mẹ đi ở phía trước, cậu con trai đột nhiên mất đi gia đình mặc một thân đồ đen, dáng người mảnh khảnh đi theo phía sau.
Lục Quân Cửu tay để trong túi, bước chân lười nhác, mang theo ba phần bất cần đời.
Một người đàn ông oin hòa đứng dưới lầu chờ bọn họ, đèn đường tối tăm, mẹ Lục dẫn theo Lục Quân Chính đi đến, người đàn ông cười ha hả vươn tay, nói: “Quân Cửu, ba là ba ba mới của con.”
Lục Quân Cửu xuy một tiếng, kiệt ngạo, làm như không nhìn thấy ba Ôn, tự mình đi lên lầu, ở trên cầu thang đi được vài bước, liền quay đầu lại, rũ mắt, liếc nhìn ba Ôn cùng mẹ Lục ở phía dưới, cà lơ phất phơ hỏi: “Nhà ông ở lầu mấy?”
Mẹ Lục nổi giận, nhưng ngại có ba Ôn ở đây, hơn nữa đối Lục Quân Cửu cũng có hổ thẹn, cũng không nói cái gì.
Ba Ôn tính tình rất tốt nói: “Lầu , , con gõ cửa, chị sẽ mở cửa cho con.”
Lục Quân Cửu run run đùi phải, nghiêng con mắt liếc mắt nhìn đũng quần ba Ôn, hừ một tiếng: “Già không đứng đắn.”
Nói xong cậu cũng không thèm quay đầu lại, đi thẳng lên lầu.
Ba Ôn xấu hổ cực kỳ, ngay cả mẹ Lục mặt cũng đỏ bừng.
Kết thúc cảnh quay là cảnh Lục Quân Cửu quăng ly sữa bò mà nữ chính Ôn Trì đưa cho cậu, Lục Quân Cửu cả người đều tỏa ra khí chất bất cần.
Lộ Chỉ diễn xuất tốt khí chất kiệt ngạo và bất cần đời, Vương đạo cả cảnh quay cũng chưa từng hô cắt, quay một lần là qua.
Kết thúc ngày quay phim đầu tiên, Vương đạo vỗ vỗ vai Lộ Chỉ, nói: “Tốt, tốt lắm, hôm nay rất không tồi!”
Lộ Chỉ gật đầu thật mạnh rồi đi theo Trương Cập ngồi lên xe buýt quay về khách sạn, Đào Thanh Ứng tự có xe bảo mẫu của riêng mình, nhưng hắn ta lại cùng Lộ Chỉ ngồi chung một chiếc xe.
Không gian trong xe không rộng lắm, Trương Cập cùng Đào Thanh Ứng mỗi người ngồi một bên, Lộ Chỉ ngồi chính giữa.
Đào Thanh Ứng rất hiền hoà, hỏi: “Tiểu Chỉ, cậu đang học ở đại học Điện Ảnh?”
Lộ Chỉ tuy là người mới, nhưng ở trước mặt Đào Thanh Ứng cũng không thèm câu nệ, trên người khí chất vẫn lười biếng như cũ: “Ừ, anh Đào làm sao mà biết vậy?”
“Đào Đông là là em trai tôi.” Đào Thanh Ứng cười cười, “Nó từng nói về cậu với tôi, nói cậu cùng nó là anh em, quan hệ rất tốt.”
Lộ Chỉ nhớ tới Đào Đông mỗi lần đều ngại cậu quấy rầy thế giới hai người của cậu ta cùng Phạm Thiên Nhụy.
Cậu gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ nói: “Chào anh.”
Cậu nói một tiếng anh này thật sự rất ngoan, Đào Thanh Ứng cũng không tự giác mà cười cong mắt, nói: “Đóng phim cho tốt, chỗ nào không hiểu cũng có thể tới tìm anh.”
“Ừ.”
Sau ba bốn ngày quay phim, đã đến cảnh Lục Quân Cửu diễn chung với nữ chính Ôn Trì.
Hôm nay trời cũng rất đẹp, vừa lúc thứ bảy, học sinh cao tam vẫn còn học bù.
Lý Sương cùng với bạn học đi vào trường, ở tòa nhà dạy học số hai nhìn thấy một bóng người —— đó là người cô thích đã ba năm nay.
Lý Sương liền không thèm trở về lớp nữa, nói với bạn học một tiếng liền chạy về phía khu dạy học số .
Đạo diễn đang giải thích cách diễn cho Lộ Chỉ cùng Cố Minh Như, cảnh này là nối tiếp của cảnh buổi tối ngày đó Lục Quân Cửu ném vỡ ky thủy tinh, lần thứ hai cùng Ôn Trì đối diễn, cũng là cảnh nữ chính Ôn Trì chán ghét người em này.
Lý Sương đứng phía sau của nhân viên công tác, cười tủm tỉm gọi: “Lộ Chỉ học trưởng!”
Vương đạo cùng Lộ Chỉ thời quay đầu qua nhìn.
Cô gái mặc một thân đồng phục màu lam của cao tam, tóc đuôi ngựa, một đôi mắt như nai con, so với nữ chính Cố Minh Như còn muốn ngây thơ xinh đẹp hơn. Chỉ khác là Cố Minh Như có trang điểm qua, mà cô gái trước mặt lại không có trang điểm.
Đạo diễn mắt sáng rực lên, hỏi: “Tiểu Chỉ, cậu quen?”
Lộ Chỉ nhìn chằm chằm Lý Sương suy nghĩ, Lý Sương thấy không ai cản, chạy chậm đến trước mặt Lộ Chỉ: “Học trưởng không nhớ em sao? Em là Lý Sương nha.”
Vương đạo luôn luôn thích mấy người lớn lên có nhan sắc cao, thấy bộ dáng của Lý Sương cũng đoán ra được tâm tư của cô, liền hỏi: “Bạn học nhỏ, có thể làm phiền em một chút không? Chúng tôi đang cần một vai quần chúng, còn chưa tìm đuoejc người thích hợp, em có thể thử?”
“Diễn viên quần chúng?” Lý Sương nhìn về phía đạo diễn, mắt nai con mờ mịt, mang theo vẻ non nớt của học sinh, so với Cố Minh Như cố gắng mà thành, nhìn cô gái này còn thuận mắt hơn.
Vương đạo cười cười, trêu ghẹo nói: “Bên cạnh Lộ Chỉ học trưởng của em còn thiếu môht bạn học nữ, còn chưa tìm được người. Em có muốn thử không?”
Lý Sương đương nhiên là đồng ý.
Cô thích Lộ Chỉ đã lâu, vốn dĩ Lộ Chỉ vào đại học, cô cũng nên từ bỏ, chính là cô không thể quên được. Cô có đôi khi sẽ nghĩ, nếu lúc trước cô nổ lực một chút, dũng cảm một chút theo đuổi Lộ Chỉ, thì bây giờ đâu cần phải tiếc nuối?
Hiện tại cô có thể đứng bên cạnh Lộ Chỉ ròii, tuy rằng chỉ là đóng phim.
Thư ký trường quay gõ bản, cảnh quay liền bắt đầu.
Tần Tư Hoán tuy rằng đồng ý với Lộ Chỉ không cho người trong đoàn phim biết quan hệ của hai người, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ đến đoàn phim thăm Lộ Chỉ.
Hắn chưa từng thấy Lộ Chỉ đóng phim đâu, cũng rất muốn xem thử, nhóc con khi làm việc mà mình thích thì sẽ vui như thế nào.
Vừa lúc là thứ bảy, buổi sáng hắn đến công ty giải quyết hết công việc, liền lái xe đến địa điểm quay.
Địa điểm quay phim không có tìm, quá trời người tụ tập đằng kia kìa.
Hiếm khi trời nắng, hắn xuyên mặc một thân âu phục màu đen, nghĩ đến bộ dáng đóng phim của nhíc con, mắt liền ấm áp.
Hắn nhấc chân đi về phía tòa dạy học số , bởi vì chỉ muốn nhìn từ xa, không muốn quấy rầy đến cậu, cho nên hắn ở dưới cây liễu phía sau khu dạy học, lưng dựa vào cây liễu, không chút để ý ngước mắt nhìn về phía hành lang xa xa.
Khoảng cách có chút xa, nhưng không ảnh hưởng đến tầm mắt của hắn.
Nhóc con một tay chống lên tường, cúi đầu nói chuyện với một cô gái được cậu vây vào trong ngực.
Tư thế thân mật, nước chảy mây trôi.
Tần Tư Hoán nheo mắt lại.
Hắn trong lòng biết này chỉ là đóng phim, nhưng vẫn không kiềm được cơn ghen trong lòng.
Lộ Chỉ lại quay đầu nói chuyện với cô gái kia, Tần Tư Hoán ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái được cậu vây trong ngực. Cô gái đó chớp mắt một cái, hắn nhớ lại nữa năm trước.
Cô gái này không phải đã từng đến gần bảo bối nhỏ sao.
Lúc ấy Tần Tư Hoán rất tức giận, trong tay nắm chặt giấy kết hôn, muốn đem người đánh một trận.
Hôm nay vẫn là cô gái này.
Hắn kiềm nén bực bội trong lòng, hàm răng cắn chặt, tay trái bỏ vào túi, lấy bật lửa ra.
Hắn trốn rất kĩ, người bên khu dạy học chắc chắn nhìn không thấy, mà hắn lại có thể đem chuyện phát sinh bên nhìn rõ ràng.
Khói trắng lượn lờ trước mặt, tạo thành hơi lạnh trong mùa đông, trong ngực hắn lại nóng lên, nóng đến sắp mất cả lý trí, lý trí nguy ngập nguy cơ, cuối cùng hạ xuống, chỉ còn lại cơ đau âm ỉ.
Hắn bỗng nhiên có chút không muốn Lộ Chỉ đóng phim nữa.
Dựa vào cái gì, bảo bối nhỏ của hắn phải đi áp tường người khác?
Hắn rũ mắt, ánh mắt lạnh băng.
Quay phim xong, cảnh quay hôm nay của Lộ Chỉ cũng hết, cậu lúc đầu còn muốn ở lại để quan sát, nhưng điện thoại lại chợt reo.
Cậu đem điện thoại để bên tai, mi mắt cong cong gọi: “Chú!”
Tần Tư Hoán giọng hơi khàn, lãnh đạm nói: “Đi ra.”
“Đi nơi nào?” Lộ Chỉ chớp chớp mắt, có chút mờ mịt.
Người đàn oing ngắn gọn nói: “Cổng trường.”
Lộ Chỉ nhìn mấy người khác còn đang đóng phim, do do dự dự nói: “Chính là……”
“Lộ Chỉ.” Người đàn ông cắt ngang lời cậu, bình tĩnh kiềm nén lửa giận trong lòng: “Kiên nhẫn của anh có giới hạn.”
Lộ Chỉ nói với đạo diễn một tiếng, đeo balo đi ra cổng trường. Lúc đi cậu nghĩ, chú tại sao lại như vậy? Gặp chuyện gì không vui sao?
Xe Bentley dừng trước cổng trường, đậu chung với một đống xe bình thường cực kỳ chói mắt, Lộ Chỉ đi qua, người đàn ông đã từ bên trong mở cửa ra, giọng điệu ra lệnh: “Lên xe.”
“Chú, làm sao vậy?” Lộ Chỉ ôm balo lên xe,cài kĩ đai an toàn hỏi.
Người đàn ông không lên tiếng, mặt đen đến dọa người, khóe môi mím thẳng, ngậm thuốc, khói thuốc tràn ngập trong xe.
Lộ Chỉ đem cửa sổ xe mở ra, giơ tay lấy điếu thuốc xuống, nhíu mày nói: “Anh muốn chết à.”
Tần Tư Hoán liếc nhìn cậu một cái, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh bát ngờ mang theo lửa giận, Lộ Chỉ bỗng nhiên giáo huấn hắn.
Cậu có chút tức giận nghĩ, lão già này hút thuốc là đã không đúng rồi, còn không cho cậu nói. Thật không biết xấu hổ mà!
Xe chạy nữa giờ, dừng lại ở một chung cư quen thuộc.
Bentley chạy vào bãi đổ xe, Tần Tư Hoán tắt máy, động tác liền mạch lưu loát xuống xe, vòng lại đi qua chỗ ghế phụ, mở cửa giúp Lộ Chỉ.
Lại là một câu lãnh đạm: “Xuống xe.”
Lộ Chỉ méo miệng, đi theo phía sau hắn lên lầu, lại gọi hắn: "Chú, anh bị làm sao vậy?”
Người đàn ông đi thẳng vào chung cư, cuối cùng đem cửa chung cư mở ra, Lộ Chỉ vào cửa, hắn liền đem cửa đóng lại.
Hắn duỗi tay bắt lấy tay Lộ Chỉ, Lộ Chỉ ngây thơ nhìn hắn.
Người đàn ông cúi người, con ngươi đen láy, giọng nghẹn ngào lợi hại, hắn nói: “Lộ Chỉ, áp tường anh.”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi tới tôi tới!
Bản chất của chú là rất yêu thương Lộ Chỉ, nhưng từ nhỏ hắn đã trải qua không quá vui vẻ, nên tính chiếm dục hơi cao.