Ngày hôm sau là thứ bảy, thời tiết rất tốt, hiếm khi được có nắng. Tống Du đã được nghỉ đông, đi cùng Lộ Dao đến đoàn phim để xem Lộ Chỉ đóng phim.
Lộ Dao tung tăng nhảy nhót đi phía trước, trong tay cầm kẹo hồ lô Tống Du mua cho, mặc áo bông màu trắng, giống như một quả cầu nhỏ. Cô đứng từ xa đã nhìn thấy được anh trai mình đang mặc đồng phục đẻ đóbg phim.
Lộ Dao ăn một ngụm kẹo hồ lô, cầm điện thoại ra chụp ảnh.
Cô đến hôm nay cũng không phải chỉ là đơn giản đến xem đóng phim, mà còn có một nhiệm vụ quan trọng đó là —— đem ảnh chụp của anh trai gửi qua cho Sầm Tề Viễn.
Trong khoảng thời gian này Sầm Tề Viễn thường hay đến nhà cô chơi, Lộ Dao rốt cuộc tuổi còn nhỏ, cho dù bản chất có ngạy cảm ra sao, vẫn cứ ngơ ngơ ngơ ngác ngác ở bên Sầm Tề Viễn.
Cậu đứng ở đằng xa trên người mặc đồng phục màu lam, khóa áo đồng phục không kéo, lộ ra áo chữ V màu đen bên trong, xương quai xanh lộ ra trong thời tiết rét lạnh.
Lộ Dao chụp xong, quay đầu lại hỏi Tống Du: “Anh Tống, anh em lần trước nghỉ Quốc Khánh rốt cuộc đi đâu vậy?” Lộ Dao đối với chuyện này tò mò đã lâu, chủ yếu là Sầm Tề Viễn cũng thường xuyên ở bên tai cô nói mấy lời này.
Tống Du nói: “Anh cũng không biết. Anh của em đâu phải cái gì cậu ấy cũng nói cjo anh đâu.”
Lộ Dao gật gật đầu, “A” một tiếng, ở một bên đợi một lát, lại lôi kéo cánh tay Tống Du, kéo cậu ta đến bên cạnh, chỉ vào Đào Thanh Ứng bắt đầu đánh giá: “Anh Tống, anh cảm thấy anh ta đẹp không?”
“Nhìn cũng được.” Tống Du cúi đầu nhìn cô nhóc thấp hơn mình cả một cái đầu nói, “Anh nghe nói đó là diễn viên chính, tên Đào Thanh Ứng, anh trai em hình như đóng vai nam .”
Lộ Dao méo miệng, “Em không phải không biết. Nhưng em cảm thấy, với gương mặt của anh em, không mặc đồ nữ cũng quá đáng tiếc.”
Tống Du: “……?”
“Anh em được mời đi đóng phim, chắc sẽ được rất nhiều tiền. Em nhắm chừng, anh của em từ nhỏ đến lớn chưa tuèng thấy qua nhiều tiền như vậy.” Lộ Dao nói: “Có nhiều tiền như vậy, không đưa ra chút nhan sắc sao có thể được?”
Tống Du: “……”
Hình như, cũng có tí đạo lý? Nhưng mà Tống Du nghĩ lại tưởng tượng, liền muốn hỏi, cô gái à cố đến đây là để đào hố cho anh trai cô nhảy sao?
Một suy nghĩ kỳ quái hiện ra trong đầu Tống Du. Lộ Chỉ mặc đồ con gái........ Hình như cũng rất đáng để nhìn nha?
Lộ Dao ăn xong kẹo hồ lô, lau miệng, chạy chậm chạy đến trước mặt Lộ Chỉ vừa mới quay phim xong.
Lộ Chỉ đang cùng Đào Thanh Ứng học lời thoại, thấy Lộ Dao lập tức cười: “Ồ, tổ tông nhỏ em cuối cùng cũng đến?”
Lộ Dao vươn tay nắm lấy tay cậu bắt đầu làm nũng, cô nhóc mắt đào hoa hơi hơi cong, màu môi hơi nhạt, mặt ửng đỏ, mặc một cái áo lông xù xù, nũng nịu nói: “Anh, buổi tóii anh dẫn em đi chơi nha!”
Tống Du thấy nhiều rồi, che mắt lại coi như không thấy. Lộ Dao từ nhỏ đã thích làm nũng, đối với người khác còn được, nhưng ở trước mặt Lộ Chỉ liền biến thành một người không thể làm được chuỵen gì, ngoài làm nũng ra cũng không biết làm gì khác.
Đào Thanh Ứng cảm thấy Lộ Dao như vậy quá đáng yêu, ngay cả Cố Minh Như nghỉ ngơi ở bên kia cũng phải ngước nhìn.
Cô gái nhỏ mới tuổi, lớn lên rất đáng yêu, làn da trắng nõn, gương mặt cũng có bảy phần giống Lộ Chỉ, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, trên má còn có chút thịt phúng phính đáng yêu.
Đào Thanh Ứng giống Lộ Chỉ lấy kẹo que từ trong túi ra, bắt đầu chơi với cô nhóc: "Em gái nhỏ, em là em gái của Lộ Chỉ sao?”
“Em gái nhỏ, em tên gì nha?” Cố Minh Như tình mẹ dâng trào, cười tủm tỉm nói.
Lộ Dao phát huy diễn xuất nhiều năm đọc tiểu thuyết ngôn tình bắt đầu diễn, chớp đôi mắt ngọt ngào nói: “Chào anh, chào chị, em tên Lộ Dao. Anh em ở đoàn phim có gây phiền phức cho mọi người không?”
Thấy chỗ này náo nhiệt, ngay cả Vương đạo cũng đi qua góp vui, vừa nghe lời này, Vương đạo lập tức nói: “Không có không có, anh của cháu biểu diễn rất tốt, chưa có gây phiền toái cho đoàn phim!”
Lộ Chỉ ôm cánh tay, bình tĩnh chờ Lộ Dao nói tiếp. Lộ Dao là người bên ngoài nhìn ngoan ngoãn, thực tế là một đứa tinh ranh. Cậu mới không thèm tin Lộ Dao quan tâm cậu như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó Lộ Dao liền nói: “Đạo diễn, anh của cháu có thể mặc đòi nữ không?”.
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Vương đạo & Đào Thanh Ứng & Cố Minh Như: “???”
Lộ Chỉ hít sâu một hơi, khống chế không được cảm xúc muốn bóp chết Lộ Dao, đánh lên lưng cô một cái: “Nói chuyện đàn hoàn!”
“Anh ——” Lộ Dao hít hít mũi, hốc mắt một cái chớp mắt liền đỏ, cô dụi dụi mắt, ủy khuất mà nhìn Lộ Chỉ, nói: “Ngày hôm qua không phải anh nói anh muốn mặc đồ con gái đóng phim sao? Là anh nhờ em nói với đạo diễn mà, tại sao anh lại trở mặt nhanh như vậy?”
“Lộ Dao.” Lộ Chỉ cười dữ tợn, uy hiếp nói: “Em đủ rồi nha.”
Người sáng suốt đều đã nhìn ra, chuyện này đơn giản là hai anh em nhà người ta nói giỡn.
“Dao Dao muốn nhìn tiểu Chỉ mặc đòi nữ?” Đào Thanh Ứng đem kẹo que đưa cho Lộ Dao, cười nói: “Này không thể được nha, anh của em nói không muốn, chúng tôi cũng không thể miễn cưỡng cậu ấy.”
Lộ Dao lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh, đưa cho mọi người xem: “Em muốn nhìn anh em mặc bộ này.” Cô chớp đôi mắt, nhu nhu hỏi: “Có thể không?”
Đó là một bộ quần áo màu đen kiểu dáng là "thỏ nữ lang", cực kỳ gợi cảm.
Đào Thanh Ứng: “Này……”
Lộ Chỉ: “Em cút về nhà ngay cho anh! Đi nhanh!”
Mọi người vốn dĩ đang nghĩ ngơi bị Lộ Dao náo loạn một hồi cười không đỡ nổi, không khí mọi người khi quay phim cũng nhẹ nhàn hơn nhiều.
Đạo diễn đang dạy diễn xuất, nhue là được Lộ Dao tiếp nguồn cảm hứng: “Tiểu Lộ a, nếu không…… Mặc đồ nữ thử xem?”
Gương mặt của Lộ Chỉ vốn dĩ mang theo vài phần nữ tính, nếu mà mặc thêm đồ nữ không chừng rất kinh ngạc nha! Nhưng đạo diễn cũng không thể cưỡng ép Lộ Chỉ, loại chuyện này rốt cuộc là vẫn hỏi ý kiến của cậu.
Lộ Chỉ cười gượng hai tiếng, âm trắc trắc nhìn Lộ Dao chơi điện thoại, chém đinh chặt sắt cự tuyệt: “Không được.” Cậu không cần mặt mũi sao?! Lộ Chỉ chắc chắn, cậu mà mặc đòi nữ, Lộ Dao sẽ lấy chuyện này cười nhạo cậu cả đời!
Thời tiết hiếm khi rất tốt, Lộ Chỉ diễn xong cùng Lộ Dao với Tống Du ra ngoài.
Ngoài cổng trường có vài chỗ bán đồ ăn vặt, Lộ Dao thấy chỗ nào ngon liền kêu Lộ Chỉ mua cho cô, đến cuối cùng trên tay cô xách hai túi đầy đồ ăn vặt.
Thẳng đến Lộ Chỉ tính ngồi xe buýt đi về khách sạn, Lộ Dao mới chậm rì rì nói ra ý đồ của mình: “Anh, bố nói anh ngày mai về nhà một chuyến, bố cod chuyện muốn nói với anh.”
Xe buýt nửa giờ một chuyến, Lộ Chỉ nghe xong, ngây người liền bỏ lỡ chuyến xe. Chuyến tiếp theo còn phải đợi nữa giờ nữa.
Cậu đơn giản cũng không vội, xoay người hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trạm chờ xe buýt có dán ảnh một nữ diễn viên mới nổi, còn có rất nhiều tờ rơi về bất động sản của thành phố L, tìm việc làm, khai trương cửa hàng mới.
Làm trò trước mặt Tống Du, Lộ Dao cũng không dám nói cái gì. Nhóc con trên mặt lần đầu tiên nghiêm tíc như vậy, cô đem túi đồ ăn vặt đưa cho Tống Du, tiến lên hai bước vươn tay, ôm lấy anh trai mình.
Cô nhẹ giọng nói: “Anh, ừm…… Anh đừng quá khổ sở, có những chuyện không phải chúng ta có thể quyết định.”
Tay nhỏ vỗ vỗ trên lưng Lộ Chỉ, Lộ Dao đồng tình nói: “Ba ba không đồng ý cho anh ở bên cô gái kia.”
Lộ Chỉ: “…… Cô gái nào? Cô gái nào vậy?”
Tống Du: “…… Con gái?!” Lộ Chỉ không phải quen một người con trai sao?
Lộ Dao lắc đầu, không chịu nói nữa. Cô cũng có lòng tự trọng, chuyện liên quan đến “Mẹ” cô theo bản năng không mở miệng nói chuyện.
Bọn họ ở trạm xe buýt đợi mữa giờ, trong lúc này Lộ Dao cũng ăn xong đồ ăn vặt mà Lộ Chỉ mua.
Đem cây xiêng cuối cùng ném vào trong thùng rác, Lộ Dao lấy khăn giấy lau miệng, nâng mắt nhìn về phía Lộ Chỉ, hỏi: “Anh, bà ấy thật sự chê nhà chúng ta nghèo nên mới đi sao?”
Đề tài này cũng quá khó rồi.
Lộ Chỉ rũ mắt, vô ý thức nắm lấy quần tây đen của mình, cậu tự nhiên biết người Lộ Dao hỏi là ai.
“Cứ xem là vậy đi.” Lộ Chỉ bình đạm nói: “Lão bố nói bà ấy ham giàu sang, không chịu được cảnh nghèo khó.”
Gió lạnh từ cổ áo thổi vào, xe buýt dừbg trước mặt Lộ Chỉ, Lộ Chỉ đứng lên tạm biệt Lộ Dao Tống Du, nói: “Tống Du, đưa em gái tôi về nhà an toàn nha!”
Cậu bước lên xe buýt.
Lộ Dao nghiêng nghiêng đầu, nhớ lại rất nhiều chuyện lúc nhỏ. Lúc cô còn nhỏ có rất nhiều chuyện, chỉ là Lộ Chỉ cùng Lộ Mạnh Thịnh cũng không bước.
Khi cô còn nhỏ mẹ cũng sẽ ôm cô, nhưng lại chưa bao giờ ôm anh, mỗi lần mẹ nhìn thấy anh, đều giống như là gặp được quái vật vậy.
Lần này Chu Cách nói anh cô dây dưa với con gái bà ta, Lộ Dao không biết thật giả, chỉ cảm thấy rất thương anh trai mình.
Anh trai cô rõ ràng ưu tú như vậy, nhưng cũng quá cô đơn.
Có bao nhiêu tuổi đâu, vừa muốn nói chuyệ yêu đương đã bị lão bố đánh gãy.
Haizzz...
Lộ Dao nghĩ, quá đáng thương. Anh trai cô cũng là người đàn ông tuổi rồi, muốn quen bạn gái cũng không được.
Cô cũng đã quen mấy người bạn trai rồi.
Đây là cái thế giới bi thảm gì đây!
Trong khách sạn, ánh đèn màu vàng đuoejc mở lên, sắc màu ấm áp chiếu sáng cả căn phòng.
Trương Cập hung dữ dứng ở một bên, lỗ tai dán lại gần nghe Lộ Chỉ gọi điện thoại.
Gọi điện thoại đến là Khương thời Ngạn.
Khương Thời Ngạn hỏi: “Tiểu Chỉ, cậu về nhà rồi?”
“Tôi về rồi.”
“Cậu gần đây đang làm gì?” Khương Thời Ngạn lại nói: “Tôi mới vừa giúp mẹ làm xong một con gà, nhà cậu ăn cơm chưa?”
Lộ Chỉ vừa định lên tiếng, ánh mắt hung ác của Trương Cập liền liếc qua, hung dữ lắc lắc đầu, dùng khẩu hình nói: “Khen anh! Mau khen anh!”
Lộ Chỉ: “……”
Lộ Chỉ thong cổ họng, suy nghĩ nói: “Anh Cập người đại diện kim bài vừa giới thiệu cho tôi một bộ phim rất hay, tôi diễn nam , anh Cập nói tôi diễn xong bộ này có thể hot.”
Trương Cập vừa lòng gật gật đầu, khích lệ sờ sờ đầu Lộ Chỉ.
Khương Thời Ngạn ngẩn ngơ, “Nam ? Cậu sao được đi thử vai?” Rõ ràng Lộ Chỉ thi cuối kỳ chỉ được hạng hai, giáo sư còn nói kỹ thuật diễn của mình tốt hơn Lộ Chỉ, cậu ta lần trước mới được diễn vai nam , tại sao Lộ Chỉ được vai nam ? Trương Cập còn nói đóng xong bộ phim này Lộ Chỉ có thể hot?
Khương Thời Ngạn không tin.
Trương Cập không có năng lực, trong Tinh Vũ còn có rất nhiều người đại diện vứt cành ôliu cho mình. Hiện tại Lộ Chỉ khẳng định là đang lừa cậu ta. Trương Cập chỉ có cái trình độ đó, Lộ Chỉ kỹ thuật biểu diễn nát bét, còn có thể diễn nam ? Muốn hot, coi chừng mình hot trước cậu ta?
Bộ phim Khương Thời Ngạn diễn đã phát sóng, hắn không tin Lộ Chỉ đi theo Trương Cập còn có thể hót.
Cậu ta cười cười: “Tiểu Chỉ, cậu không phải là đang chơi tôi đi?”
Trương Cập nói bên tai Lộ Cir: “Nói cjo cậu ta sợ chết luôn! Sợ chết cậu ta!”
“Không lừa cậu nha.” Lộ Chỉ nhắm mắt, có chút buồn cười, cảm thấy người đại diện của mình như con nít: “Tôi đang ở đoàn phim, lừa cậu làm gì?”
Khương Thời Ngạn cũng không nói gì, nói thêm vài câu liền cúp điện thoại.
Trương Cập giơ ngón tay cái cjo Lộ Chỉ: “Nhóc con giỏi lắm!” Hắn thích Lộ Chỉ khen hắn như vậy!
Đang nói chuyên, điện thoại của Lộ Chỉ liền vang.
Tên hiển thị “Chó Tần.”
Cậu bắt máy, giọng nói người đàn ông có chút lãnh đạm: “Kiều Định bị bệnh, chú đến đón em.”
Tác giả có lời muốn nói: Kiều · bị bệnh · Định: Boss?
Chó Tần: Khụ khụ.