Lộ Chỉ có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, cậu nắm lấy cổ tay của hắn, nhìn mặt đồng hồ, rất nhanh đến : giờ, Lộ Chỉ thúc giục hắn: “Còn phải đợi cái gì nha, chú, em muốn trở về ngủ. Em rất mệt, hơn nữa ngày mai buổi sáng còn có cảnh quay.”
Cậu quay phim thật sự có chút mệt, ban ngày ở đoàn phim có rất nhiều thứ để học, cả buổi sáng cũng chưa có thời gian nghĩ ngơi. Buổi chiều lại cùng Trương Cập ở khách sạn nói chuyện rất lâu, thật sư có chút mệt.
“Trước : giờ đưa em về có được không, chờ một lát nữa thôi?” Tần Tư Hoán nhìn điện thoại xem dự báo thời tiết với thời gian, vừa lúc là từ : giờ đến : giờ tuyết sẽ rơi, hắn hỏi ý kiến của Lộ Chỉ, bộ dáng có chút cầu xin.
Lộ Chỉ quơ quơ cánh tay người đàn ông, giọng mềm mại: “Được.”
Tần Tư Hoán vươn tay ôm lấy vai cậu, đem người ôm vào trong ngực, tay vỗ về cái ót cậu, trong lòng ngực một mảnh mềm mại: “Bảo bảo chờ một chút, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Tuy rằng nghe Tần Tư Hoán gọi bảo bảo rất nhiều lần, nhưng Lộ Chỉ ngay bây giờ nghe hắn gọi, vẫn không nhịn được thẹn thùng.
Đối với cậu cách gọi bảo bảo là cách gọi rất ấu trĩ, nhưng khi người đàn ông gọi lại tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch.
Bọn họ lại đi thêm một vòng quanh biệt thự, đã : giờ đúng, tuyết còn chưa rơi, bầu trời cũng đen thui.
Lộ Chỉ buồn ngủ giơ tay xoa xoa đôi mắt, biểu tình có chút ngốc manh nhìn người đàn ông, nhỏ giọng hỏi hắn: “Chú, vẫn chưa đi được sao?”
Tần Tư Hoán lại ngước mắt nhìn trời, hắn lại nhìn về phía Lộ Chỉ, bả vai tựa giống như là sup xuống, đôi mắt cũng mất mát, cả người liền không có tinh thần.
Hắn có chút thất bại nói: “Đi.”
Lộ Chỉ nhịn không được giơ tay, vuốt thẳng nếp nhăn giữa mày hăn, hỏi: “Chu anh làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tần Tư Hoán thở dài, cuối cùng từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, hắn bật mở, xem ra tối nay thật sự không có tuyết rơi, cười nói: “Đi, chú bắn pháo hoa cho em xem.”
“Thì ra là bắn pháo hoa cho em nha?” Lộ Chỉ trong mắt tan đi mấy phần buồn ngủ, “Được nha, hơn nữa năm nay em chưa được đi xem pháo hoa.” Ngừng một chút, Lộ Chỉ nghĩ đến cái gì, hỏi: “Chính là, chú, trong thành phố không cho bắn pháo hoa.”
Phía trước bọn họ không xa có một cái quảng trường, chính giữa quảng trường có một pho tượng, xung quanh là đèn huỳnh quang.
“Ngoan như vậy?” Tần Tư Hoán búng búng trán Lộ Chỉ, thấy nhóc con còn ngốc, không khỏi có vài phần buồn cười, giải thích nói: "Xung quanh đây cũng chưa có người nào, sẽ không xảy ra sự cố, yên tâm.”
Lộ Chỉ gật gật đầu, nói: “Ừm.”
Tần Tư Hoán kêu cậu đứng yên, hắn chạy chậm chạy đến chính giữa quảng trường, từ phía sau bức tượng lấy ra rất nhiều pháo hoa. Lộ Chỉ tò mò nghiêng đầu nhìn chằm chằm động tác của hắn.
Người đà ông cầm pháo hoa chạy tới chạy lui trên quảng trường, đem pháo hoa bỏ vào mỗi góc bất kì. Hắn giống như một con kiến chăm chỉ khiêng đồ ăn, nhưng mà lại không khỏi có chút vụn về, buồn cười.
Lộ Chỉ đứng yên trong chốc lát, do do dự dự muốn đi lên giúp hắn.
Có thể tưởng tượng đến Tần Tư Hoán kêu cậu đứng yên, Lộ Chỉ cũng không biết có nên đi lên hay không.
Ước chừng bảy tám phút sau, Tần Tư Hoán rốt cuộc đem pháo hoa đặt vào đúng vị trí.
Hắn từ túi quần hộp quẹt diêm, lấy ra một que rồi đóng lại, mở bật lửa, châm lửa, hắn chạy đến trước hộp pháo hoa, chăm ngòi nổ.
Mỗi hộp pháo hoa đều có ngòi nổ bất đồng, cái hộp dài nhất, ước chừng mất khoảng ba phút mới cháy hết ngòi nổ, mà hộp cuối cùng chỉ cần vài giây.
Mùi tàn thuốc tanh nồng bốc lên, rất nhanh đã cháy hết ngòi nổ.
Châm lửa xong hộp thứ nhất, hắn nhanh chóng chạy đến hộp thứ hai, nửa ngồi xổm xuống châm ngòi nổ. Thẳng đến châm lửa hộp cuối cùng, hắn mới lau lau mồ hôi trên trán không biết toát ra bao giờ, chạy chậm đến trước người Lộ Chỉ.
Gió đêm hơi lạnh, mùa đông không khí rét lạnh, phía sau hắn là ánh sáng của tượng đài, giày da đạp lên gạch trên quảng trường, ở trong đêm yên tĩnh vang lên.
Ngay sau đó, mấy tiếng “Bùm” đồng loạt vang lên.
Theo bóng dáng hắn đang chạy lại đây, trên quảng trường pháo hoa người đàn ông đặt đồng thời nở rộ.
Trên bầu trời đen, không trăng không sao, đèn đường ven đường cũng rất tĩnh mịt.
Lộ Chỉ nhìn Tần Tư Hoán đứng trước người mình, dưới cằm người đàn ông có một chút mồ hôi, trong đôi mắt lại tràn ngập ôn nhu, bên môi chứa ý cười. Lộ Chỉ ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên có chút dời nổi tầm mắt, chỉ cảm thấy chú cậu như vậy quá đẹp trai, thậm chí còn quên nhìn pháo hoa.
Tần Tư Hoán vòng qua phía sau cậu, vươn tay ôm lấy eo cậu, tay phải nâng lên cằm nhỏ của cậu, hướng lên trên, nói: “Xem kìa.”
Lộ Chỉ ngước mắt nhìn về phía bầu trời.
Trên bầu trời màu đen dày đặc pháo hoa đầy màu sắc, trên quảng trường pháo hoa lại viết ra mấy chữ, đang không ngừng biến hóa màu sắc.
—— Lộ Chỉ tiểu khả ái, Tần Tư yêu em.
Cùng lúc đó, đầu lưỡi ấm áp của hắn liếm lên vành tai cậu, người đàn ông nhỏ giọng đọc theo chữ của pháo hoa trên bầu trời, ở bên tai cậu trầm thấp vang lên: “Lộ Chỉ, anh yêu em.”
Hắn không gọi bảo bảo, cũng không gọi cậu là tiểu Chỉ, mà là chính thức gọi tên cậu.
Lộ Chỉ buồn ngủ trong mắt hoàn toàn tan biến, cậu trợn tròn mắt nhìn lên bầu trời, có chút ngây ngốc gật gật đầu, lời nsoi ra cũng ngốc: “Ừ, em đã biết.”
Pháo hoa nổ vang, tiếng cười của người đàn ông cũng đồng thời vang lên, “Chậc!”
“Ông đây thổ lộ với em, em liền phản ứng? Ừ? Em đã biết? Biết cái gì?” Tần Tư Hoán có chút hung dữ, giáo dục cậu: “Vào lúc này, chẳng lẽ không nên nói là em cũng yêu anh sao?”
Máu trong người đồng loạt chảy nhanh, Lộ Chỉ da đầu tê dại, lỗ tai cũng muốn bốc cháy, rất nóng. Đầu óc cậu luôn luôn rất tốt, lúc ở cao tam cậu nhắm mắt lại cũng có thể trả lời câu hỏi của thầy giáo, giờ phút này tuy rằng choáng váng, nhưng mà vẫn theo bản năng trả lời câu hỏi của Tần Tư Hoán.
Cậu rất có trật tự, từng bước từng bước trả lời câu hỏi của người đàn ông: “Ừ. Đã biết. Biết anh yêu em. Đúng vậy.”
Tần Tư Hoán: “……”
Tần Tư Hoán quả thật bị cậu chọc cười, hắn cúi người, gương mặt dựa sát vào Lộ Chỉ, lấy một loại tư thế chiếm hữu ôm cậu vào trong ngực, nghiêng đầu hôn lên mặt cậu, chóp mũi hắn còn cọ cọ trên má cậu, “Đến, nói với chú, em cũng yêu anh.”
Lộ Chỉ bị hắn hôn đến rụt cổ lại, nghe Tần Tư Hoán nói như vậy, ngực cậu nóng lên, gương mặt càng đỏ hơn, bởi vì ngượng ngùng, đôi mắt cậu đều có một tầng hơi nước, ướt đẫm, giống như bị người ta khi dễ qua.
Cậu rũ mắt, mím môi, nhỏ giọng nói: “Yêu anh.”
“Ai yêu anh?” Tần Tư Hoán không buông tha cậu, cả người đều dựa sát vào người Lộ Chỉ: “Là Lộ Chỉ tiểu khả ái sao?”
Lộ Chỉ khẩn trương đến muốn khóc, cậu gật nhẹ đầu, một mở miệng liền nói lắp: “Là, là…… Đúng vậy.”
Ngưòi đàn ông cười một tiếng, cảm thấy mỹ mãn đem đầu gác ở hõm vai của Lộ Chỉ, lúc này pháo hoa đã bắn xong, xung wuang yên tĩnh trở lại, nhưng mà hắn lại giống như nghe được tiếng tim đập của Lộ Chỉ, rất nhanh mà hữu lực.
Hắn thanh giọng nói, khụ khụ, nói ra suy nghĩ đã lâu của mình: “Lộ Chỉ, anh cũng là lần đầu tiên yêu đương. Cũng là lần đầu tiên thích một người.”
Lộ Chỉ không dám động, tuy rằng đứng, nhưng bị mấy lời nói của hắn, chân như muốn nhũn ra.
Tần Tư Hoán dùng chiêu này quả thật rất cổ hủ, nhưng hắn vụng về, dùng hết sức để tạo lãng mạn cho cậu, Lộ Chỉ lại rất cảm động. Loại lãng mạn này tuy rằng rất cổ hủ, nhưng mà lại rất nhiệt tình.
Lộ Chỉ từ trong cổ họng phát ra một tiếng “Ư”, nhíu hạ mi lại hỏi: “Vậy lúc trước anh chưa từng thích qua người khác sao?” Dừng lại một chút, cậu nghĩ đến Sầm Tề Viễn, có chút thấp thỏm hỏi: “Thì, trước kia đều không có kết giao với bạn gái sao?”
Cậu kỳ thật càng muốn hỏi, có hay không giống như Sầm Tề Viễn, cùng con gái ngủ chung một giường. Nhưng mà cậu lại sợ Tần Tư Hoán có làm giống như vậy.
Người đàn ông tuổi, nếu có bạn gái cũ, hay là có ngủ chung với người con gái khác, cũng không có gì lạ. Chính là, Lộ Chỉ trong lòng vẫn không được thoải mái.
Cậu trước nay chưa từng thích ai, cũng không cùng ai nói chuyện yêu đương, cậu là lần đầu tiên ở bên cạnh Tần Tư Hoán, nhưng nếu Tần Tư Hoán lại không phải, Lộ Chỉ……
Lộ Chỉ tưởng tượng đến cái này, liền giận đến muốn chia tay với hắn!
Nếu hắn thật sự từng ngủ chung với người khác……
Vậy hắn chính là đồ bại hoại! Tra nam! Súc sinh không. Quản. Được. Nữa. Người. Dưới. Của mình!
Rõ ràng ở trước mặt cậu lời nói ra đều là tâm can bảo bối, còn nói về sau muốn ở cùng với cậu, bọn họ còn có một cái nhà. Nhưng mà lại không quản tôt "đũng quần" của chính mình!
Lộ Chỉ giận đến nước mắt muốn rơi!
Cậu rất thích Tần Tư Hoán, chính là người đàn ông này lại rất có khả năng thuộc về người khác.
Cậu hít sâu một hơi, nỗ lực khắc chế suy nghĩ của mình, sợ Tần Tư Hoán lừa cậu, cậy tận lực bình tĩnh nói: “Kỳ thật cũng không có quan hệ gì, em rất hào phóng, em sẽ không để ý, vốn dĩ anh cũng lớn tuổi rồi, từng có bạn gái cũng không phải chuyện lạ gì.”
“Rất hào phóng? Không ngại?” Tần Tư Hoán có chút không vui, hắn ngược lại tình nguyện để bảo bối nhỏ chú ý đến mình, làm như vậy có thể chứng minh Lộ Cjir rất để ý đến hắn: “Vậy nếu chú thật sự từng có bạn gái? Bảo bảo chúng ta cũng không tức giận?”
“Có gì đâu mà phải để ý.” Lộ Chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có mấy người bạn gái, đều là tự do của anh, em lại không quản được anh.”
Tần Tư Hoán giả vờ suy tư, “À…… Anh đây suy nghĩ một chút, có mấy người a…… Tê!”
Lộ Chỉ giơ tay véo mu bàn tay hắn, cậu rốt cuộc nhịn không nổi, trực tiếp mắng hắn: “Anh là tên cặn bã! Đòi chó! Anh là có rất nhiều bạn gái sao?! Tra nam!”
Cậu mắng mắng liền hít hít cái mũi, hốc mắt đều chua xót, nước mắt đảo quanh trong con ngươi, muốn khóc nhưng không khóc được tiếp tục mắng hắn: “Tại sao trước kia anh không nói trước với em? Một hai phải chờ tới bây giờ mới nói?! Anh quả thực chính là……”
Cậu quay đầu lại, trợn mắt giận dữ trừng Tần Tư Hoán, lại bất ngờ bắt gặp ý cười trong mắt hắn.
Bởi vì mu bàn tay bị đâu, ngưòi đàn ông mày nhíu lại, nhưng giọng điệu không mọit chút trách cứ, ngược lại tràn ngập ý cười: “Bảo bảo nổi giận nha?”
“Anh!” Lộ Chỉ chu miệng, hung hăng véo hắn, sắc mặt hung dữ như là muốn bóp chết Tần Tư Hoán.
“Thật đáng yêu.” Người đàn ông hôn một cái lên môi cậu, hắn giọng hơi khàn, giải thích nói: “Không có người khác, không có bạn gái, trước nay đều chỉ có mình em.”
Lộ Chỉ nhẹ buông tay, giống như một con mego được vuốt lông, lập tức lại cúi đầu, vành tai lại đỏ chót.
Tần Tư Hoán cầm lấy bàn tay cậu, dán lên chỗ ngực trái của mình, chỗ có trái tim, nói: “Thích Lộ Chỉ tiểu khả ái.”
Lộ Chỉ: “……” Trái tim người đàn ông đập rất nhanh, cách áo khoác dày, nhanh đến nỗi lòng bàn tay cậu muốn tê dại.
Cậu rụt rụt cánh tay, muốn rút tay về, lại nghe được Tần Tư Hoán nói: “Bởi vì là lần đầu tiên yêu đương, cũng là lần đầu tiên nuôi bảo bảo, cho nên có chỗ làm không tốt, bảo bảo nhất định phải nói cho anh biết, em nói anh liền sửa.”
Lộ Chỉ rụt rè gật gật đầu, “Ừ. Em sẽ.” Ngừng một lát, cậu lại nói thêm: “Chú.”
Tần Tư Hoán cầm chặt bàn tay cậu, bỏ vào túi của mình, sóng vai cùng cậu đi về phía biệt thự, hắn vừa đi vừa nói chuyện: “Anh biết em có đôi khi chê anh lớn tuổi, chê anh ông già cỏi hủ, không hiểu suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi, cho nên không muốn anh xen vào cuộc sống của em.”
Lộ Chỉ: “???”
Lộ Chỉ chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Tần Tư Hoán như biến thành một người khác.
Cậu chân thành nghĩ, Tần Tư Hoán rốt cuộc ý thức được mình cổ hủ sao?
Nhưng mà lời kế tiếp của người đàn ông làm cậu có chút đau lòng.
“Chú có đôi khi cũng sẽ sợ, sợ em gặp được một người con trai hay con gái cùng tuổi khác, bị bọn họ hấp dẫn, sau đó liền không thích lão già là anh nữa.”
Lộ Chỉ nắm chặt tay hắn, như là tiếp thêm dũng khí của hắn, phản bác nói: “Sẽ không, Tần Tư Hoán.”
Cậu sẽ không dễ dàng thích một người, nhưng nếu đã thích ai, cũng sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ.
Tần Tư Hoán nói: “Anh tính tình không tốt lắm, tính cách khả năng cao cũng có chút vấn đề, nhưng là anh thật sự rất thích em. Em thích lãng mạn anh có thể tạo lãng mạn cho em, em thích đóng phim anh cũng sẽ cho em đi đóng phim, em thích cái gì anh đều có thể tặng cho em, nhưng là Lộ Chỉ, anh muốn tham gia vào cuộc sống của em, không muốn bị em bỏ rơi bên ngoài.”
Đã gần đến trước của biệt thự, bọn họ ra cửa lúc trời vẫn còn sớm, giờ phút này ánh đèn trước cửa biệt thự đã sáng lên, chiếu sáng con đường trở về nhà.
Lộ Chỉ đem tay mình từ trong túi Tần Tư Hoán lấy ra, cậu hơi hơi điểm nhón chân, thò lại gần hôn lên môi người đàn ông một cái, sau đó liếm môi nói, “Chú mới tuổi, tuổi không lớn, chú cũng rất lãng mạn, một chút cũng không cổ hủ.”
Lộ Chỉ nói: “Tần Tư Hoán, em yêu anh.”
Khi cậu nói chuyện, nững bông tuyết thật nhỏ từ trên trời rơi xuống, dưói ánh đèn nờ nhạt, bông tuyết màu trắng bị biến thành màu vàng, giống như pháo nhỏ bay lên không trung, vừa tự do lại đẹp động lòng người.
Tần Tư Hoán lẩm bẩm nói: “Bảo bảo, tuyết rơi.”
Hắn cuối cùng cũng chờ được trận tuyết đầu tiên.
Lộ Chỉ cũng nhìn về phía mấy bông tuyết đang rơi.
Tần Tư Hoán nói: “Dự báo thời tiết nói hôm nay buổi tối sẽ có tuyết rơi.” Hắn cười một chút, sờ sờ mấy bông tuyết rơi trên tóc Lộ Chỉ lập tức liền biến thành bọt nước, thấp giọng nói: “Anh vốn muốn đợi tuyết rơi mới bắn pháo hoa, chỉ là pháo hoa bắn sớm rồi..”
Lộ Chỉ nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt từng chút từng chút ươn ướt. Nhớ đến Tần Tư Hoán vừa rồi vụn về đi đặt pháo hoa, cậu có chút cảm động, yết hầu cũng có chút nghẹn ngào.
“Còn may em còn ở đây, tuyết rơi cũng không tính muộn, có phải hay không?” Người đàn ông nhướng mày, ngón trỏ cùng ngón cái xoa xoa bọt nước dính trên tóc cậu, “Thích bất ngờ hôm nay không?”
Lộ Chỉ liều mạng gật đầu, giọng lại có chút nghẹn ngào: “Rất thích. Rất rất rất thích.”
Tần Tư Hoán hôn lên trán cậu, “Anh cũng rất thích bất ngờ ngày hôm nay.” Hắn tạm dừng trong chốc lát, cũng giống như Lộ Chỉ, bổ sung một câu: “Rất rất rất thích.”
Lộ Chỉ khóe môi vong lên, chớp đôi mắt, bỗng nhiên có chút không muốn rời đi.
Tần Tư Hoán rũ mắt hỏi: “Về sau còn giống như ở CLB bơi lội, làm bộ nhìn không thấy chú sao?”
“Sẽ không.” Lộ Chỉ lắc đầu, lập tức đam vào lòng hắn, dùng sức ôm eo hắn, cúi đầu hôn một cái vào sườn cổ người đàn ông, giọng rất ngọt ngào nói: “Chú, mời anh ăn Lộ lộ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Viết cái tiểu kịch trường đi:
Lộ lộ: Chú từng có bạn gái sao? Nhất định phải nói thật nha, không cần gạt em nha, em không ngại, một chút đều không ngại.
Chó Tần ( quỳ xuống trước mặt bảo bối nhỏ): QAQ
Lộ lộ ( mỉm cười): Mời anh ăn lộ lộ nha.
Chó Tần: Cảm…… cảm ơn bảo bảo?