Lộ Chỉ từ tháng rời khỏi thành phố C về nhà liền bắt đầu đan khăn quàng cổ, dì Triệu dạy cậu cách đan trước, sau này Tần Tư Hoán cũng có dạy cậu một ít.
Từ lúc rời khỏi thành phố C, cậu đều giấu kính mít chuyện đan khăn quàng cổ này, chưa cho Tần Tư Hoán biết dù chỉ một chút, chỉ có Trương Cập ngẫu nhiên thấy cậu ngồi đan khăn quàng cổ, nhưng mà Trương Cập mỗi lần nhìn thấy sắc mặt đều rất vi diệu, phảng phất giống như thứ cậu dệt không phải là khăn quàng cổ mà là cái gì kinh khủng lắm.
Lộ Chỉ cũng biết, cái đống đen thùi lùi này mà đan khăn quàng cổ thật sự rất xấu, nhưng cậu có thể đan được như vầy đã là cao lắm rồi.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu tặng quà cho Tần Tư Hoán, cậu hy vọng phần quà này sẽ có tâm ý hơn một chút, đặc biệt hơn một chút.
Phải đan khăn quàng cổ thật đẹp, dì Triệu đã từng nói, đã rất lâu rồi không có ai đan khăn quàng cổ tặng cho Tần Tư Hoán. Khăn quàng cổ mà Lộ Chỉ đan lần này là món quà có một không hai Tần Tư Hoán nhận được trong mấy năm gần đây.
Lộ Chỉ rụt rè nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục thẳng eo tiếp tục đấu tranh với mấy sợi len, trong buổi tối hôm nay cậu phải đan cho xong!
Chờ ngày trừ tịch Tần Tư Hoán trả lời, cậu có thể đem khăn quàng cổ thành quà năm mới để tặng cho hắn.
Đèn trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, trong phòng chỉ có giọng nói trong video dạy đan khăn quàng cổ từ điện thoại của Lộ Chỉ. Lộ Chỉ ngồi quỳ ở trên giường, hai tay cầm lấy cây móc, vừa đan vừa nhìn video.
Cậu đan đan, không nhịn được cười rộ lên.
Lộ Chỉ có thể chắc chắn, người đàn ông nhất định sẽ mang cái khăn quàng cổ này. Nhưng mà khăn quàng cổ hơi xấu, Tần Tư Hoán mang lên nhất định rất mắc cười.
Ngày tết, buổi sáng chưa đến tám giờ, Lộ Chỉ đã bị tiếng pháo dưới lầu làm tỉnh giấc. Pháo bùm bùm nổ, vang vọng cả khu phố.
Cậu trợn tròn mắt ở trên giường trở mình, cầm điện thoại nhìn thời gian, che miệng ngáp một cái.
Không còn sớm, cũng nên rời giường.
Lộ Chỉ rửa mặt xong xuống lầu, một cái thản đỏ được trải trên cầu thang. Cậu một chân đạp lên trên sàn nhà, một cái chân khác còn đang giẫm lên thảm, bị đụng một cái xém chút nữa là té.
"Lộ Dao!" Lộ Chỉ nắm chặt tay vịn cầu thang, cau mày nói: "Em chậm một chút! Làm anh của em té thì làm sao bây giờ?!"
"Anh! Trừ tịch vui sướng!" Lộ Dao ôm lấy cổ cậu, không đứng đắn nhảy nhảy, nghiêng đầu vui vẻ phấn chấn hỏi: "Cho em gái nhỏ một bao lì xì, bao lì xì?"
"Không có tiền." Lộ Chỉ sắc mặt lạnh nhạt đẩy cô ra, hừ một tiếng: "Muốn lấy tiển từ trong tay anh, em đừng có mơ."
Lộ Dao vẻ mặt đau khổ từ áo yếm lấy ra một cái bao lì xì, hút hút cái mũi lại bắt đầu diễn: "Chính là anh Sầm Tề Viễn còn cho em bao lì xì, anh ấy còn không phải là anh trai ruột, còn hào phóng với em như vậy." Cô nâng mắt nhìn phía Lộ Chỉ, lau lau khóe mắt: "Mà anh trai ruột của em lại không cho tiền, lại ghét bỏ em. Em sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa nha!"
Lộ Chỉ rũ mắt nhìn Lộ Dao thấp hơn cậu hai cái đầu, bị Lộ Dao lải nhải muốn đau đầu, cậu trầm ngâm từ trong túi lấy ra hai tờ tiền, một tờ hai tệ, một tờ tệ, đưa cho Lộ Dao: "Đủ rồi nha, đừng phiền ông đây nữa."
Lộ Dao mắt trợn tròn, "Anh, anh tốt xấu gì thù lao đóng phim cũng năm sáu vạn, không thể hào phóng với em một chút sau? Anh...... Anh cho em một tệ, quá làm nhục quan hệ anh em ruột của chúng ta rồi."
"Không cần diễn trò." Lộ Chỉ nhướng mày với cô, động tác tự nhiên đem hai tờ tiền nhét lại túi, tay trái rũ bên cạnh vỗ vỗ, hỏi: "Sầm Tề Viễn cho em bao nhiêu tiền?"
Lộ Dao ngón trỏ cùng ngón cái mở một góc bao lì xì, ở trước mặt Lộ Chỉ như một phú ông đắc ý: "Anh Sầm cho em tệ, anh ấy nói bởi vì em mười bốn tuổi, cho nên liền cho em nhiều như vậy."
Lộ Chỉ: "......"
Sầm Tề Viễn không phải là quỷ keo kiệt sao.
Cậu "A" một tiếng, người có điểm lười, ngồi vào bàn ăn trước bắt đầu ăn bữa sáng.
Bữa sáng là cháo trắng, sữa bò, còn có một cái trứng luộc, Lộ Chỉ bưng sữa bò uống một ngụm, muỗn khuấy khuấy cháo trắng, "Bố đâu?"
"Bố đi chơi mạc chược rồi nha." Lộ Dao lại thò qua, giọng rất ngoan ngoãn lấy lòng: "Anh, tối nay em muốn đi chơi, anh yểm hộ giúp em nha, nha? Anh trai tốt của em?"
Lộ Chỉ ăn miếng cháo cầm điện thoại xem tin nhắn, đa số đều là tin nhắn chúc mừng của mấy bạn học, còn có tin nhắn kết bạn tốt của mấy cô gái.
Lộ Chỉ nhìn lướt qua, nhấn vào ảnh đại diện của "Tần Cẩu", mím môi dưới, bắt đầu gõ chữ.
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: "Tư tư, muốn bao lì xì, bao lì xì!"
Cậu nghĩ nghĩ, lại nhắn thêm một cái icon bán manh [ xin cơm! Không cho liền đi si], icon là một tiểu hành khất bán manh cầm theo cái bát, tiểu khất cả người dơ hề hề, sắc mặt đáng thương cầu cho tiền.
Lập tức Tần Cẩu liền phát cho cậu cái bao lì xì.
Lộ Chỉ nhấn vào, hai trăm tệ chẵn, là số tiền cao nhất có thể phát bao lì xì trên WeChat.
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: "Cảm ơn."
Cậu cầm lấy muỗn gõ gõ vào chén, muỗn va chạm cùng với chén sứ, phát ra âm thanh vang dội.
Lộ Chỉ nghĩ thầm, Tần Tư Hoán chắc sẽ không keo giống như Sầm Tề Viễn đâu. Cậu đã mười tám, Tần Tư Hoán thân là một người chú, chắc sẽ tặng cho cậu tệ đi?
Nhưng mà qua một lát cậu mới cảm thấy hành động của mình quá trẻ con rồi, cũng rất không có ý nghĩa. Nhưng mà cậu vẫn muốn so.
Sầm Tề Viễn trước kia cũng có cho cậu bao lì xì, lúc cậu mười bốn tuổi, Sầm Tề Viễn cho cậu bao lì xì tệ. Sau này Lộ Chỉ không còn nhận được bao lì xì nhiều tiền như vậy nữa.
Hôm nay Sầm Tề Viễn đưa bao lì xì cho Lộ Dao cũng là cho tệ.
Lộ Chỉ cảm xúc trong lòng có chút phức tạp, còn có nổi giận vô cớ nói không nên lời.
Lộ Dao quơ quơ cánh tay cậu, "Anh đẹp trai ~"
"Em muốn đi làm gì?" Lộ Chỉ phùng má, tắt điện thoại.
"Đi hẹn hò nha." Lộ Dao nói: "Hôm nay ăn tết nha, cùng bạn trai ở bên nhau không phải rất bình thường sao?"
Lộ Chỉ nghiến răng: "Em mới mười bốn nha Lộ Dao."
"Tình yêu không phân biệt tuổi, giới tính, thậm chí giống loài." Lộ Dao lại dẩu miệng: "Anh đẹp trai! Người ta xin anh mà! Anh trai tốt! Về sau mõii ngày em bưng trà rót nước làm trâu làm ngựa cho anh được không? Anh đẹp trai?"
Lộ Chỉ bị cô lải nhải cảm thấy rất không xong.
Lộ Dao ở chỗ nào học được mấy lời này vậy......
Anh trai tốt? Anh đẹp trai?
Cậu trong nháy mắt liền nhớ tới Tần Tư Hoán. Người đàn ông có đôi khi cũng sẽ ép Lộ Chỉ gọi hắn như vậy.
Sau một lúc lâu, Lộ Chỉ miễn cưỡng gật đầu: "Được. Bất quá, trước : giờ phải về nhà, bằng không anh sẽ trực tiếp nói với ba."
Lộ Dao không thể tin được lỗ tai mình: ": giờ?"
Lộ Chỉ xụ mặt: "Nếu không thì : giờ."
"Đừng đừng đừng, : giờ." Lộ Dao vội xua tay, giọng nhỏ xuống, nữa ngày mới nói: "Anh là đòi cổ hủ."
Lộ Chỉ: "......"
Anh trai của em mới tuổi, là một người đẹp trai ấm áp như ánh mặt trời nha!
Em lại nói anh là đồ cổ hủ, lương tâm sẽ không đau sao?!
Lộ Chỉ với Tống Du cùng mấy người bạn thời cao tam tập trung với nhau mọit chỗ, điện thoại của cậu vẫn luôn tắt máy, đến lúc chạng vạn ăn cơm tất niên mới mở ra.
Điện thoại tự động kết nối WiFi, chợt ong ong chấn động một hồi lâu, âm báo tin nhắn vang lên không ngừng.
Lộ Chỉ đem điện thoại để ở một bên, chờ điện thoại không reo nữa mới mở ra nhìn.
+ tin nhắn WeChat.
Cậu mở ra nhìn, ngoài mấy tin nhắn của mấy người bạn học ra, còn lại tất cả đều là tin nhắn của Tần Tư Hoán.
???
Hắn đã nhắn cái gì???
Lộ Chỉ mặt đầy dấu chấm hỏi nhắn vào hình đại diện của hắn, mấy tin nhắn cuóii cùng đều được nhắn cùng mọit lúc, nói hắn đã về thành phố L, nói muốn về nhà ăn cơm tất niên trước.
Lộ Chỉ kéo lên trên, thấy rõ là tin nhắn phát bao lì xì, kinh sợ.
Tần Tư Hoán đại khái ngắn cho cậu mười mấy tin nhắn, dư lại tất cả đều là bao lì xì.
Cậu chần chờ, lại rất nhàm chán, từng bước từng bước mở bao lì xì.
Nhấn hồi lâu, ngón tay cậu mỏi nhừ mới nhấn xong.
Mỗi một bao lì xì đều là tệ.
Lộ Chỉ lại mở ra nhìn, tổng cộng có vạn tệ.
Số lẻ là tiền của cậu, số nguyên chính là sói bao lì xì hôm nay Tần Tư Hoán phát cho cậu.
vạn tệ.
cái bao lì xì.
Ồ......
Lộ Chỉ không khỏi nghĩ, lão già này không mệt sao?
Nhưng mà cậu rũ mắt, nhìn đến tổng sói tiền, lại có một niền vui tràn ngập trong lòng, có chút ngọt, lại có chút đắng, hỗn tạp ở bên nhau, cuối cùng cậu cong cong môi, trả lời tin nhắn của Tần Tư Hoán.
- Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ: "Yêu anh moah moah O(∩_∩)O"
Người đàn ông không có trả lời, chắc là đang ăn cơm.
Ăn xong cơm tất niên, Lộ Mạnh Thịnh bị ba của Tống Du kéo đi chơi mạc chược, Lộ Dao thì đi hẹn hò với bạn trai nhỏ.
Lộ Chỉ ba bước thành hai bước, chạy lên cầu thang, đem khăn quàng cổ cất vào balo, do dự một lát, lại tìm thêm cái hộp quà bỏ khăn quàng cổ vào, thắt thêm cái nơ, cuối cùng lại đem hộp quà bỏ vào balo.
Trên người cậu mang theo chút tiền, ra cửa đi tàu điện ngầm đến siêu thị, mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho người già, cuối cùng lại đi tàu điện ngầm đến nhà Tần Tư Hoán.
Tàu điện ngầm đến trạm, mất khoảng mọit phút nữa.
Lộ Chỉ cũng không vội, chậm rì rì đi. Đã hơn : giờ, sắc trời dần tối, con đường hai bên có một lớp dày tuyết động lại, ở chính giữa đường lại rất ngăn nắp.
Lộ Chỉ cố ý giẫm một chân trên tuyết trắng, thẳng đến khi đóng tuyết ấn xuốbg một khối cậu mới thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
Cậu muóin đến để chào ba mẹ Tần Tư Hoán, trong ngày tết này, đưa thực phẩm dinh dưỡng cho bọn họ.
Ba mẹ Tần Tư Hoán không có thích cậu, Lộ Chỉ muốn nỗ lực một chút, làm cho bọn họ thích cậu hơn. Như vậy Tần Tư Hoán cũng sẽ không kẹp ở chính giữa mà khó xử.
Quản gia của Tần gia nhận ra cậu, thấy cậu đến đây, đầu tiên là mở cửa cho cậu, sau đó liếc mắt nhìn đòi trên tay cậu.
Tần Minh không thích Lộ Chỉ, Vinh Tuệ Linh cũng không thích cậu, nhưng mà Tần Tư Hoán lại rất thích cậu nhóc con này.
Quản gia không biết nên đứng về phía bên nào, vì thế mới lạ rồi lại lễ phép hỏi: "Cậu là tới tặng đồ sao? Có cần tôi thông báo giúp cậu không?"
Lộ Chỉ nhìn hoa trên cửa sắt màu đen, cửa sắt sáng bóng, hoa văn tinh xảo, xa hoa, cậu lại nhìn bên trong cửa sắt có một hoa viẻn nhỏ, hoa trong joa viên đang nở rộ, hiển nhiên là được chủ nhân chăm sóc rất tốt, hơn nữa trong biệt thự này còn có chủ nhân tận tình chăm sóc để cho hoa nở trong mùa đoing này, không giống nhà cậu ngoại trừ cỏ ra cái gì cũng không có.
Lộ Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ròii lại lắc lắc đầu: "Không phải, cháu là đến thăm chú."
Quản gia: "???"
Lộ Chỉ có chút khẩn trương, thẹn thùng cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Cháu có thể vào sao?"
Quản gia không dám cản người, sắc mặt cứng đờ dẫn Lộ Chỉ vào.
Vòng qua hoa viên, đến hành lang, dfi tiếp vào trong chính là phòng khách nơi mọi người đang ở.
Lộ Chỉ không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng lúc đến đây thẻm lần nữa, vẫn như cũ cảm thấy hít thở không thông.
Mỗi một chỗ đều rất có trật tự, giống như bị hạng chế tự do vậy.
Trong phòng khách Tần Tư Hoán và Tần Minh đang nói chuyện phiếm, Vinh Tuệ Linh ở bên cạnh tiếp khách.
Lúc Lộ Chỉ đến cửa, mọi người vẫn chưa chú ý.
Quản gia lấy một đôi dép dự phòng dfuwa cho Lộ Chỉ thay, sau đó liền nói với Tần Minh: "Tiên sinh, Lộ Chỉ tới."
Lộ Chỉ đang khom lưng đổi giày, bởi vì hôm bay mang giày có dây, cho nên lưng cũng cong xuống, cậu mang balo màu đen trên lưng, thực phẩm dinh dưỡng được đặt trên mặt đất, Lộ Chỉ tay cởi dây giày, yên tĩnh giống như cái rối gỗ.
Cậu vẫn không thích ở chung cùng bới người chán ghét mình, vì thế cũng không biết nên nói cái gì.
Nhưng mà quản gia vừa mới nói xong, trước mắt cậu liền xuất hiện một đôi dép lê màu xám, quần đen âu phục, người đàn ông không biết từ khi nào đến trước người cạu, nửa cúi người, vươn tay mở dây giày cho cậu.
Lộ Chỉ, khẩn trương trong lòng lập tức biến mất, cậu rũ mắt nhìn đôi tay Tần Tư Hoán đang mở dây giày cho cậu, tay của người đàn oing không tính là đẹp, khớp xương thô to, bàn tay rắn chắc, làn da mu bàn tay có mày lúa mạch, rất thô ráp, không có một chút nào là đẹp.
Nhưng mà cậu ngay báy giờ liền cảm thấy, giống như chỉ cần có người này ở đây, hết thảy mọi chuyện đều không sao.
Tần Tư Hoán đang mở dây giày biên nhỏ giọng nói: "Sao đến đây cũng không nói một tiếng với anh, anh đi đón em."
Lộ Chỉ có thói quen cột dây giày là cột nút chết, thường ngày ở nhà cởi giày đều là tùy tiện giẫm lên, hai ba lần là xong, bởi vì hiện tại đang ở nhà Tần Tư Hoán, cho nên cởi giày cũng phải đàng hoàn hơn.
Tần Tư Hoán mở nữa ngày cũng không mở được, ngược lại đem nút chết siết càng chặt hơn, hắn giơ tay xoa nhẹ đầu Lộ Chỉ, nói: "Thiệt là, em cột dây giày, chú mở không ra."
Lộ Chỉ cúi đầu không lên tiếng, cậu im lặng hai ba cái liền mở xong, sau đó thay dép lê, đứng lên, hô một tiếng: "Chào ông Tần."
Tần Minh nghe xong quản gia nói xong vẫn luôn nhìn ra cửa, còn tận mắt nhìn thấy thằng con trai không có tiền đòi của mình đi đến cởi dây giày cho người ta!
Trong phòng còn có Mạnh Vĩ cùng một cô gái Lộ Chỉ không quen. Mạnh Vĩ thì gặp rồi, cô gái thì thanh xuân dào dạt, mặc trên người một chiếc áo màu lông dê, tóc dài xõa trên vai, tóc uốn xoăn, cười rộ lên rất đẹp.
Tác giả có lời muốn nói:
- ----------------------------------------