Giọng người đàn ông như bị cái gì đè nén lại, nghe rất trầm, hơi trầm không thể nào diễn tả được, giọng điệu cũng không tốt lắm.
Lộ Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh băng của hắn, nhưng trong đầu cũng có chút không tỉnh táo, sửng sốt một lát: “Hả?”
“Lộ Chỉ.” Tần Tư Hoán nói, giọng điệu gần như bạo phát, guống như giây tiếp theo cậu không trả lời thì sẽ đập chết cậu: “Cho em một phút, ra đây.”
Tính tình thúc thúc cậu càng lúc càng lớn, trước kia nói chuyện với cậu giọng rất ôn nhu nha, giống như sợ dọa đến cậu, hiện tại liền hung dữ, y chan sếp ra lệnh cho nhân viên vậy.
“Không ra đi thì thế nào.” Cậu phồng hai má, chu miệng, kiêu ngạo trả lời: “Anh hiện tại còn dám hung dữ với em.”
Người đàn ông không lên tiếng, xung quanh yên lặng, Lộ Chỉ còn nghe thấy tiếng còi xe hơi ở xa, còn có tiếng vang của mấy khớp xương ma sát với nhau. Giọng nói kia có chút quen thuộc, Tần Tư Hoán mỗi lần giận lên đều bẻ ngón tay giống như vậy.
Lộ Chỉ cổ như bị nghẹn lại, khoảng ba giấy sau, cơn buồn ngủ cũng tan biến, cậu từ trên sofa ngồi dậy, tay cầm điện thoại để bên tai, hỏi: “Chú, sau anh còn chưa về nhà?”
“Ừ.” Tần Tư Hoán đáp ngắn gọn, vẫn là câu nói kia: “Ra đây.”
“A…… Được.” Lộ Chỉ mang dép lê đứng lên, cầm điện thoại nhìn thời gian, : giờ, không lố một giây.
Đã trễ thế này, Tần Tư Hoán tại sao còn chưa về? Hắn có chuyện gì sao?
Lộ Chỉ mở đèn pin trên điện thoại, đi ra cửa, đi xuống bật thang, lại đi thêm mười bước, liền đi ra khỏi sân. Cậu đem cửa lớn mở ra, cửa sắt phát ra âm thanh chói tay, đã hơn nữa đêm, Lộ Chỉ nghe mà nổi da gà.
Đem điện thoại đặt bên tai, cậu hỏi Tần Tư Hoán: “Chú, anh đang ở đâu? Em không có nhìn thấy anh?”
Cậu nói xong câu đó, nghiêng đầu, liền thấy Tần Tư Hoán đang dựa bên tường hút thuốc.
Người đàn ông đang đứng dựa vào tường, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, âu phục trên người hơi nhăn, lông mày rũ xuống, ánh mắt tan rã, một tay khác cầm điện thoại, tay kia đặt trong túi quần, trên cánh tay là khăn quàng cổ, rũ xuống thật dài. Trong miệng còn ngậm điếu thuốc, cũng không biết hắn có hút hay không, nhưng tàn thuốc hơi đỏ, ánh sáng lập lòe.
Hắn cả người rất tiều tụy, giống như yYakuza nguy hiểm trong phim, ngay cả Lộ Chỉ mở cửa đi ra hắn cũng không có chú ý.
Lộ Chỉ cúp điện thoại, cũng tắt đèn, cất điện thoại vào túi, chậm rãi đi về phía hắn.
Cậu tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ gâud trúc nhỏ thật dày, áo ngủ màu trắng đen, màu trắng gần như hòa tan với tuyết ở bên ngoài.
Đi tới, cậu mới thấy bên chân Tần Tư Hoán đầy tàn thuốc.
Nhìn xem nhìn xem, lão già này lại không có ý thức cộng đồng, đem rác vứt tùy tiện, rõ ràng bên cạnh nhà cậu có thùng rác!
Lộ Chỉ đứng trước người hắn, người đàn ông lông mi run rẩy, muốn nâng mắt lên để nhìn cậu, nhưng mà cuối cùng vẫn là rũ mắt.
“Phi phi phi! Lão chó già nhà anh bây giờ còn biết hút thuốc!” Lộ Chỉ duỗi tay, ngón tay cầm lấy điếu thuốc bên môi hắn, hơi dùng lực, đem thuốc trong miệng hắn vứt đi, rất không khách sáo la hắn: “Sớm hay muộn anh cũng bệnh chết!”
Tần Tư Hoán ngẩng đầu, mắt đen ảm đạm không ánh sáng, nhìn Lộ Chỉ nhìn ánh mắt của hắn thế nhưng thấy được vài phần thống khổ.
Lộ Chỉ: “???”
Còn không phải là không cho hút thuốc thôi sao?! Lão già chết tiệt này còn bày ra vẻ mặt này là sao?!
Lộ Chỉ cắn một cái, mắng hắn: “Không tiền đồ!”
Cậu từ trong túi quần lấy ra một tờ khăn giấy, mở ra, có bốn tờ, hắn cầm lấy một tờ, ngồi xổm xuống, đem điếu thuốc mới lấy từ trong miệng Tần Tư Hoán ấn tắt.
Thuốc đã tắt, cậu đem nó bỏ vào khăn giấy, duỗi tay nhặt tàn thuốc ở bên chân Tần Tư Hoán.
Ngón tay cậu thon dài, động tác nhặt tàn thuốc có vài phần đáng yêu.
Tần Tư Hoán trong lòng cọ muốn ra lửa, bảo bối nhỏ ngu ngốc của hắn. Hắn ở chỗ này giận đến muốn đánh nhau, kết quả bảo bối nhỏ còn có tâm trạng đi nhặt tàn thuốc???
Hắn cúi đầu, giầy da gõ gõ trên mặt đất, giọng đèn nén: “Em làm gì?”
Lộ Chỉ nhặt xong ba cái tàn thuốc, nghe vậy ngẩng mặt, mắt đào hoa chiếu ảnh ngựic của ánh trăng, ngạo mạng giáo dục hắn, nói: “Anh vứt rácung tung là không đúng.”
Tần Tư Hoán bị cậu la mặt già có chút không xong.
Hắn bực bội từ trên tường trượt xuống, lấy khăn giấy trong tay Lộ Chỉ, nhặt từng cái từng cái tàn thuốc trong đất, cuối cùng hắn lấy mấy cái tàn thuốc trong tay Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ có chút ngốc ngốc, bị hắn lấy đi tàn thuốc có chút không phản ứng kịp.
Người đàn ông ngồi xổm dưới đất, dùng khăn giấy bao tàn thuốc lại, ngẩng đầu nhìn thùng rác, cánh tay hắn ở trên không khoa tay múa chân một hồi, thủ thế ném đi.
Giói tàn thuốc ở trên không vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ, chính xác bay vào cái thùng rác màu xanh lục.
Lộ Chỉ đôi mắt chớp chớp, ra dấu số bằng tay: “Tần Tư Hoán, trên mặt đất có bảy cái tàn thuốc, cộng thêm cái vừa rồi em lấy trong miệng anh, tổng cộng có tám!”
Tần Tư Hoán trong lòng nén giận, nhưng mà đối mặt Lộ Chỉ liền giận không nổi, giống như ngay bây giờ, hắn rõ ràng muốn đem Lộ Chỉ lăn lộn một hồi, vẫn là nhịn xuống theo cậu nói: “Chín.”
Lộ Chỉ: “Hả?”
“Có một cái tàn thuốc anh không vứt trên đất.” Người đàn nói, còn có vài vì mình mà biện hộ: “Anh ném thùng rác.” Dừng một lát, hắn lại nói: “Lộ Chỉ, anh không vứt trên đất.”
Lộ Chỉ vỗ vỗ tay, từ trên mặt đất đứng lên, Tần Tư Hoán cũng đứng lên theo cậu.
Lộ Chỉ một lời khó nói hết “A” một tiếng, sau đó tay sờ sờ túi quần người đàn ông, lấy ra một hộp thuốc cùng cái bật lửa. Nhìn thuốc cùng bật lửa, Lộ Chỉ có chút giận: “Anh tại sao lại nghiện thuốc lá như vậy? Anh không biết hút thuốc không tốt với cơ thể hả?”
Tần Tư Hoán rũ mắt lẳng lặng nhìn cậu, có chút ý tứ dò xét.
Lộ Chỉ có chút không được tự nhiên.
Ngay sau đó cậu nghe thấy người đàn ông hỏi: “Em quan tâm anh không?”
“Cái gì?” Cậu giương mắt, trong mắt có chút khó hiểu.
Tần Tư Hoán tiến lên hai bước tới gần cậu, đứng ở trước người cậu, hắn vốn dĩ cao hơn Lộ Chỉ một chút, giờ phút này giống như đứng từ trên cao nhìn cậu, “Lộ Chỉ, anh không hút thuốc lá nữa, em quan tâm anh không?”
Lộ Chỉ không rõ trong lời nói của hắn rốt cuộc là muốn cái gì, cậu bị hỏi cũng có chút phát hỏa.
Cậu không quan tâm?! Cậu không quan tâm mà còn hơn nữa đêm chạy ra đây để tìm hắn?! Cậu nếu là không quan tâm còn để ý hắn hút thuốc hay không làm gì?!
Cậu nếu thật sự không quan tâm, Tần Tư Hoán cho dù hút thuốc đến chết cậu cũng không nói một lời! Còn rảnh rỗi đến nỗi nhặt tàn thuốc giúp hắn sao!
Cậu đang suy nghĩ, thì đã bị Tần Tư Hoán ấn lên tường.
Lưng Lộ Chỉ dựa sát vào vách tường, vách tường đã lâu chưa được sửa lại, sơn dêdu bị bong tróc. Cậu giương mắt, nương thep ánh trăng nhìn thấy một sợi dây leo, quật cường cố bò lên tường.
Cậu đang ngây người, thì người đàn ông đã hôn xuống. ngôn tình hài
Hôn không có một chút ôn nhu nào, hoàn toàn gặm cắn, cướp đoạt.
Gần như là tàn nhẫn.
Lộ Chỉ chỉ cảm thấy cánh môi mình bị cắn đến đau, khóe môi hình như tróc da rồi, trong khoang miệng đều là mùi thuốc lá.
Bên tai cậu là hơi thở dồn dập gấp gáp của hắn, bàn tay người đàn ông đã tiến vào vạt áo, ôm eo cậu.
Từ phía sau chuyển qua mông cậu.
Lộ Chỉ trợn to mắt, muốn nói chuyện, nhưng mà ô ô há miệng thở dốc, đổi lấy chính là người đàn ông càng hung dữ hơn.
Không biết hôn bao lâu, đến khi Lộ Chỉ cảm thấy miệng tê dại, khóe mắt cũng chứa nước mắt, khiến cậu rất khó chịu.
Tần Tư Hoán cơ hồ là đem cậu ép sát vào vách tường, ôm sát cậu giữa vách tường và cơ thể hắn.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng mà ôm lấy Tần Tư Hoán, ở trên lưng hắn vỗ nhẹ, nức nở nói: “Hừ…… Hức…… Không, bất quá……”
Nhưng bàn tay cậu đụng đến là một mảng lạnh lẽo, thậm chí còn bị ướt.
Lộ Chỉ đầu óc trống rỗng, đây là vừa rồi ở trên cỏ bị làm ước sao?
Bây giờ là mùa đông, cậu mặc áo ngủ rất dày còn cảm thấy lạnh, Tần Tư Hoán lại mặc quần áo ướt, đứng ở ngoài nhà cậu đến : giờ?!
Trong lòng không biết là cảm giác gì, không biết là cảm giác buồn bực hay lo lắng. Lộ Chỉ cánh tay run rẩy, sau đó dùng sức ôm chặt hắn.
Lộ Chỉ ngẩng cổ, đầu lưỡi phối hợp với người đàn ông.
Cậu mới bắt đầu chủ động, Tần Tư Hoán liền ngừng lại, lúc hắn rời đi, Lộ Chỉ hai mắt đầy nước mắt trên khóe môi còn có tơ máu.
Tần Tư Hoán hỏi: “Em rất xấu hổ khi ở bên anh?” Giọng nói của hắn nghèn nghẹn, nói cũng không rõ ràng, giống như là không muốn hỏi vấn đề này, nhưng lại không thể không cố gắng để hỏi ra.
“Không có mà.” Lộ Chỉ liếm liếm môi, nói.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu, như là muốn phán đoán xem cậu nói thật hay giả.
Trầm mặc một lúc lâu, Tần Tư Hoán cúi đầu, đem đầu để ở bên cổ Lộ Chỉ, hít thật sâu mùi hương trên người cậu, khàn khàn nói: “Vậy em yêu anh không?”
Cổ Lộ Chỉ bị hắn là cho ngứa ngứa, cậu nhăn mi, nhẫn nhịn, nói: “Yêu anh nha.”
Tần Tư Hoán: “Không lừa anh?”
Giọng nói hắn phát ra từ trong cổ Lộ Chỉ, rầu rĩ, làm người nghe thấy cũng xót.
Lộ Chỉ nói: “Không có.”
Nói xong câu đó, cần cổ cậu liền bị đau. Tần Tư Hoán dùng răng cắn da cổ cậu, dùng răng cửa nhẹ nhàng mà cắn, giọng mũi rất nặng mà mắng cậu: “Kẻ lừa đảo.”
Lộ Chỉ: “???”
Cậu lừa hắn khi nào?
Lộ Chỉ để tay lên ngực tự hỏi, mỗi một câu nói đều là lời thật lòng, không có một câu giả dối!
Tần Tư Hoán cả người đều run run, tay siết chặt eo cậu, như muốn đem cậu khảm xâu vào người mình.
Lộ Chỉ đau đến nhíu mày: “A.”
Tần Tư Hoán trong giọng đầy tính chiếm hữu không hề che giấu, giọng cũng trầm thấp, mang theo vài phần cảm xúc, trầm khàn nói: “Lộ Chỉ, em chính là cảm thấy ở bên anh rất mất mặt.”
Lộ Chỉ: “???”
…… Em không có a!
“Anh biết anh không xử lý được, cho nên em cảm thấy mất mặt cũng không sai.” Tần Tư Hoán giọng lạnh lùng, giống như là uy hiếp: “Nhưng em tốt nhất che giấu tâm tư này cho tốt, nếu không anh sẽ đem em nhốt lại, cho em chỉ có thể nhìn thấy một mình anh.”
Lộ Chỉ: “Gì……”
Lộ Chỉ bị lời hắn nói làm cho sợ rồi.
Đây là cái ngôn ngữ gì?! Cậu có nói là ở bên hắn mất mặt khi nào!!!
Hắn còn nói hắn xử lý không tốt! Còn nói muốn đem cậu nhốt lại, để cậu chỉ có thể thấy một mình hắn???
Trong đầu cậu không kiềm nén được hiện ra một cái suy nghĩ.
Chú của cậu không phải bị điên rồi đi? Cái bệnh tâm lý này.
Cậu không hiểu nổi một người bình thường tại sao lại có cái suy nghĩ này, tại sao một người lại có chiếm hữu lớn với một người khác như vậy.
Nhưng mà cậu lại nhớ đến lời nói của Hứa Hàn. Hứa Hàn có nói nếu cậu không thích Tần Tư Hoán, Tần Tư Hoán liền sẽ chỉnh chết cậu.
Lộ Chỉ cũng không cảm thấy Tần Tư Hoán thật sự sẽ đem cậu nhốt lại, ngày thường mặc kệ cậu có yêu cầu như thế nào, cho dù lúc đầu người đàn ông không đồng ý, nhưng chỉ cần cậu làm nũng bán manh, Tần Tư Hoán cuối cùng cũng sẽ chiều theo ý cậu.
Một người đàn ông đau cậu như vậy, Lộ Chỉ chưa bao giờ cảm thấy Tần Tư Hoán sẽ làm hại đến cậu.
Mà thái độ của chú không tốt hình như là lúc ở trước cửa Lộ gia, cậu làm bộ cùng hắn không có bất kì liên hệ gì, thì bắt đầu.
Lộ Chỉ lúc ấy không phát hiện, chỉ cho rằng Tần Tư Hoán tính cách vốn là như vậy, nhưng cậu lại không ngờ rằng, người đàn ông sẽ suy nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn nói ra mấy lời này.
Là bởi vì cậu chưa nói với người trong nhà là hai người bọn họ đã kết hôn rồi sao, Tần Tư Hoán một mình ở đây hút thuốc đến hơn nữa đêm, thậm chí còn mặc bọi âu phục bị ướt.
Lộ Chỉ ngay bây giờ cảm thấy rất đau lòng.
Bọn họ học diễn xuất cũng sẽ học thêm về tâm lý học, tuy rằng khóa học cũng không nhiều, nhưng lúc Lộ Chỉ không đi học cũng rất nghiêng cứu nội tâm của nhân vật.
Cậu nhịn không được nghĩ, chú của cậu rốt cuộc là thiếu nhiều tình thương, mới có thể cẩn thận như vậy, như đi trên băng mỏng? Thậm chí còn không tinh tưởng cậu.
Cuối cùng còn sợ mình lừa hắn, còn muốn giả vờ uy hiếp cậu.
Lộ Chỉ nho nhỏ hít sâu một hơi, cau mày xem nhẹ đau đớn trên eo, cậu nâng tay, bàn tay sờ sờ ót Tần Tư Hoán, giống như dỗ một đứa con nít, gọi hắn: “Tư tư.”
Tóc người đàn ông rất ngắn, cứng cứng có chút đâm tay, Lộ Chỉ rất có kiên nhẫn, sờ soạng một hồi lâu.
Giọng Tần Tư Hoán không có cảm xúc vang lên: “Gọi chồng.”
Lộ Chỉ: “!!!”
Em gọi con mẹ anh! Lão chó già này còn có mặt mũi kêu ông đây gọi hắn là chồng?!
Nếu không phải bây giờ không khí không thích hợp lắm, Lộ Chỉ quả thực muốn mắng Tần Tư Hoán ngay bây giờ.
Mặt cậu đen thui, hít một hơi thật sâu, tận lực ôn nhu: "Lúc trước không phải chúng ta đã nói, chờ em tốt nghiệp xong không phải mới nói với bố sao.”
Tần Tư Hoán cả người cứng đờ, nghe vậy cũng nhớ tới hình như Lộ Chỉ có nói với hắn. Nhưng hắn không hiểu, vì cái gì nhất định phải chờ tốt nghiệp. Nói ngay ây giờ không được sao?
Lộ Chỉ có chút u oán nói: “Mấy ngày truoesc bố mới tìm em nói chuyện, cấm em không được yêu sớm, càng không được lên giường với người khác. Cho nên em vừa rồi mới không dám nói với ông.”
Tần Tư Hoán không lên tiếng, chỉ là nới lỏmg tay đang ôm eo Lộ Chỉ, còn ở đó nhẹ nhàn mà xoa xoa, ý tứ lấy lòng.
Lộ Chỉ cắn môi nói: “Không cảm thấy cùng anh ở bên nhau là mất mặt, em cùng anh ở bên nhau rất vui vẻ.”
“Ừ.” Tần Tư Hoán hôn hôn cổ hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu em.”
Lộ Chỉ: “……”
Lộ Chỉ vừa rồi còn có chút giận, nghe xong, không thể hiểu được liền không còn giận nữa.
“Thật sự rất thích anh.” Cậu rũ mắt, ngón tay ở trên đỉnh đầu Tần Tư Hoán quơ quơ, lại ở trên mặt hắn vẽ vòng tròn, tâm tình tốt một chút, cậu có chút bất mãn lẩm bẩm: “Yêu anh. Không lừa anh.”
Tần Tư Hoán cọ cọ mặt cậu, yêu thích không buông tay đem cậu ôm vào trong ngực: “Anh tin tưởng bảo bảo.”
Lộ Chỉ khóe môi giật giật, cảm thấy Tần Tư Hoán có thể là có học qua diễn kịch đi, kỹ thuật thay đổi sắc mặt rất giỏi nha, rõ ràng mấy phút trước còn là bộ dáng muốn đập chết cậu, hiện tại mở miệng liền gọi bảo bảo.
Người này bị đa nhân cách hả?!
Nhưng mà trong lòng cậu, vẫn là có chút không thoải mái.
Cậu không muốn thấy Tần Tư Hoán như vậy, loại không có cảm giác an toàn, rất làm người ta đau lòng a.
Lộ Chỉ chép miệng, ngón tay câu lấy khăn quàng cổ của người đàn ông, kéo ra, dựa vào cổ Tần Tư Hoán, cậu có chút biệt nữu nói: “Tần Tư Hoán, amh đừng như vậy, em nhìn thấy rất đau lòng, anh vui lên một chút đi, cười một cái.”
Tiếng nói vừa dứt, Tần Tư Hoán ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn cậu, hắn máy móc lặp lại lời Lộ Chỉ nói: “Cười một cái?”
Lộ Chỉ còn chưa kịp lên tiếng, người đần ông cũng đã kéo khóe miệng cười rộ lên.
Tuy rằng hắn lớn lên rất đẹp trai, mặt mày đều rất soái, nhưng ngay bây giờ cười rộ lên làm người khác có chút chua xót.
Tần Tư Hoán cười như thế nào cũng quá xấu.
Giống như một con chó lớn xấu xấu, bởi vì xấu bị chủ nhân vứt bỏ, vì muốn lấy lòmg chủ nhân mà cười rộ lên, nhưng mà cười lên càng xấu hơn.
Lộ Chỉ phụt một tiếng bật cười.
Tần Tư Hoán mặt vô biểu tình trừng cậu, đầy mặt viết rõ là không vui.