Lộ Mạnh Thịnh thình lình hỏi như vậy, Lộ Chỉ lúc đầu còn chưa phản ứng kịp, tưởng rằng mình còn đang nằm mơ. Cậu còn buồn ngủ mà trợn tròn mắt, mờ mịt nhìn Lộ Mạnh Thịnh, há miệng thở dốc, ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì?”
Lộ Mạnh Thịnh khoanh tay đứng bên giường, cả người mập mạp đứng dựa vào tủ quần áo.
Trong phòng không kéo rèm, nắng sớm mờ ảo mông lung, nhóc con mới vừa tỉnh ngủ, đầu còn nằm trên gối, một đôi mắt đào hoa nhướng lên, đuôi mắt hơi phiếm hồng, lười biếng ngáp một cái.
Lộ Mạnh Thịnh thở dài. Ông chỉ là uống say, chứ không có ngốc, mọi chuyện xảy ra trong đêm qua ông đều nhớ rõ ràng.
Say rượu làm đầu ông hơi mơ hồ, phản ứng chậm chạp, nhưng buổi sáng hôm nay vừa thức, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu, chính là Tần Tư Hoán ở cửa phòng bếp, đem Lộ Chỉ ấn ở trên tường —— đến, gọi một tiếng chồng.
Đến, gọi một tiếng chồng!
Chồng!
Tần Tư Hoán bắt con của ông gọi hắn là chồng!
Này quá là làm nhục Lộ Chỉ! Tần Tư Hoán cũng không thèm đem ông để vào mắt!
Ông đã nói, Tần Tư Hoán loại người thâm trầm, tâm cơ như hắn sao cứ hay chạy đến nhà của ông, còn đặc biệt ôn hòa ở chung mở miệng một cái đều là gọi ông “Anh Mạnh thịnh anh Mạnh thịnh”. Gọi rất dễ nghe, không phải con chó này coi trọng con của ông rồi chứ?!
Lộ Mạnh Thịnh quả thực muốn mắng một câu “Đm!”
Tần Tư Hoán già như vậy, năm nay hắn cũng rồi? Con của ông vừa mới được tuổi, đang tuổi thanh xuân, hơn nữa con ông vừa mới vào đại học, tốt nghiệp xong đã trở thành người biết chữ, tương lai vô bờ bến!
Tần Tư Hoán mà cũng xứng với con trai bảo bối của ông!?
Hoàn toàn không xứng!!!
Con của ông tuy cũng có thân thể không bình thường giống ông, nhưng Lộ Mạnh Thịnh tin tưởng, trên đời này sẽ có một cô gái đơn thuần chấp nhận con của ông, sẽ không để ý tới thân thể khác thường của họ, càng không giống như Chu Cách cảm thấy bọn họ là quái vật.
Lộ Mạnh Thịnh cười lạnh một tiếng, giọng rất lớn, ngón tay chỉ vào không khí nói: “Còn giả ngu với ông đây? Tối hôm qua Tần Tư Hoán cùng con ở phòng bếp, hắn hôn con, còn bắt con gọi hắn là chồng, ông đây đều thấy!”
Lộ Chỉ bị ông la đến cả người run lên, theo bản năng rụt rụt cổ, chăn đắp trên cằm, chỉ lộ ra một đôi mắt màu cafe nhạt nhìn chằm chằm Lộ Mạnh Thịnh.
Bộ dáng của cậu giống như nai con bị hoảng sợ, rất đáng thương!
Lộ Mạnh Thịnh quả thực bị cậu làm cho tức chết rồi!
Bị người ta bắt gọi chồng, tính cách cũng trở nên như đàn bà luôn?!
Từ đó đến giờ ông chưa bao giờ nói cho Lộ Chỉ biết mấy chuyện này, vì sao Chu Cách lại bỏ nhà đi, tại sao lại cùng ông ly hôn, lại như…… Tại sao từ nhỏ Lộ Chỉ đã được uống sữa bột, không hề được uống sữa mẹ.
Sự thật của mấy chuyện đó quá nghiêm trọng, Lộ Mạnh Thịnh không dám nói cho Lộ Chỉ. Vốn dĩ cũng không sao, chính là… Ông sợ Lộ Chỉ vì vậy mà tự ti.
Mẹ bởi vì hai người bọn họ có thể sinh con, có thể mang thai giống như phụ nữ nên chán ghét, sợ hãi, thậm chí còn không thích Lộ Chỉ do Lộ Mạnh Thịnh sinh, chuyện như vậy, đối với một đứa con trai mà nói rất tổn thương.
Ông biết mình không có khả năng gạt Lộ Chỉ cả đời, cho nên muốn chờ Lộ Chỉ lớn hơn một chút mới nói, chính là Lộ Chỉ lại —— trước tiên còn dẫn theo một người đàn ông về nhà.
Lộ Mạnh Thịnh không biết nên mở miệng như thế nào.
Ông chưa từng muốn làm tổn thương tiểu Lộ bé nhỏ của ông, đứa con này cũng là ông mang thai mười tháng mới sinh ra, cho dù Lộ Chỉ có đâm thủng trời, ông cũng phải giúp nó vá lại.
Lúc ông thức dậy là rạng sáng giờ, bởi vì trong lòng có chuyện, trợn tròn mắt nằm trên giường một lúc lâu, đến khi hơn giờ mới đi tìm Lộ Chỉ.
Tần Tư Hoán là loại người như thế nào, hắn không phải người dễ dàng đối phó, là người rất gian xảo, dối trá, cho dù thích ai cũng chưa chẵ là thật lòng. Nói không chừng Tần Tư Hoán chính là thấy Lộ Chỉ lớn lên đẹp, tính tình ngây thơ, cho nên mới muốn chơi đùa một chút, chờ cho chơi chán, hắn liền bỏ rơi Lộ Chỉ.
Cho dù Tần Tư Hoán là chân thành, nhưng tiểu Lộ của ông thật sự tuổi còn nhỏ, nếu như thật sự lau súng cướp cò, ông sợ Lộ Chỉ không thể nào chấp nhận được, càng sợ Tần Tư Hoán sẽ giống như Chu Cách, theo lợi bỏ hại, lựa chọn đầu tiên chính là rời đi.
“Nói chuyện!” Lộ Mạnh Thịnh lớn giọng la lên: “Cùng hắn ta có quan hệ gì? Hả?”
Lộ Chỉ kép môi hồi lâu, nói không trả lời. Cậu không thể nói quan hệ của bọn họ với Lộ Mạnh Thịnh như vậy được, nhưng cậu cũng không muốn phủ nhận sự tồn tại của Tần Tư Hoán.
Một chút cũng không muốn.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới lời hôm qua bố cậu nói, Tần Tư Hoán không phải là dạng người tốt lành gì, con về sau cách hắn xa một chút. Mà hôm nay Lộ Mạnh Thịnh nhìn rất là tức giận.
Lộ Chỉ cũng không ngốc, Lộ Mạnh Thịnh nếu hỏi, chắc là đã đoán được phần nào quan hệ của cậu với Tần Tư Hoán rồi, hơn nữa ông hình như không có ý muốn cho cậu và Tần Tư Hoán ở bên nhau.wattpad:tien
Cậu cảm thấy rất đau lòng.
Cậu tức giận thay cho Tần Tư Hoán. Dựa vào cái gì mà ai cũng nói hắn như vậy? Hứa Hàn là một, Sầm Tề Viễn là hai, Lộ Dao là ba, Tống Du là bốn, ngay cả bố cậu cũng nói như vậy.
Bọn họ đều nói Tần Tư Hoán không tốt, nhưng bọn họ căn bản là không ai hiểu Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán rõ ràng cũng chỉ là một đứa nhỏ bị thiếu thốn tình cảm thôi.
Lộ Chỉ xốc chăn, có chút quật cường trừng mắt nhìn Lộ Mạnh Thịnh, cậu mở miệng: “Con thích hắn.”
Lộ Mạnh Thịnh: “Ha ——! Con là con cjos hả! Mày biết hắn là loại người gì không mà đi thích hắn?! Mày không sợ hắn chỉ là vui đùa với mày thôi sao?!”
Lộ Chỉ đã sớm quen với cách nói chuyện của Lộ Mạnh Thịnh, nhưng lần đầu tiên cậu cảm thấy không thích mấy lời này.
Cậu không phải là con nít, Tần Tư Hoán đối với cậu thế nào, trong lòng cậu đều biết.
Tần Tư Hoán nếu là thật sự chỉ là chơi đùa với cậu, cũng không đến mức lúc nào cũng xem cậu tân bảo quý giá, chỉ sợ câku có chút không vui.Truyện chỉ được đăng trên wattpad mấy trang khác là ăn cắp.
“Con cũng thích hắn.” Lộ Chỉ từ trên giường ngồi dậy, cậu đi đến tủ quần áo cầm áo khoác mặc vào, quay đầu, đối diện với Lộ Mạnh Thịnh: “Bố, bói đừng có ép con, bố ép con tức giận, con liền bỏ đi với anh ấy!”
Lộ Mạnh Thịnh: “???”
Lộ Mạnh Thịnh lần đầu tiên cảm thấy, con của ông chính xác là ngốc bạch ngọt như trong miệng Lộ Dao.
Ông bỗng nhiên cảm thấy bất lực, “Bỏ đi?”
Lộ Chỉ nâng nâng cằm, “Dù sao con hiện tại cũng đã đi đóng phim, có thù lao đóng phim, con đi chỗ nào cũng được. Bất quá bố yên tâm, nếu bố có nhớ con, con sẽ thường xuyên về thăm nhà.”
Lộ Mạnh Thịnh: “…… Thăm?”
Lộ Mạnh Thịnh có chút bi ai nghĩ, con của ông không phải là…… Một thằng ngốc đi?!
Lộ Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, con sẽ thường xuyên về thăm nhà.”
Lộ Mạnh Thịnh: “……”
Lộ Mạnh Thịnh cân nhắc một lúc, ông không biết nên nói với Lộ Chỉ như thế nào, không phải ông cấm không cho cậu ở bên ai, nhưng là, lỡ đâu đứa nhỏ được sinh ra, nhà người ta có sợ hãi hay không.
Có một câu nói, chủng tộc khác nhau, trái tim cũng khác nhau.
Bọn họ không giống như con trai bình thường, tuy rằng ngày thường cũmg không có gì khác nhau, nhưng mà thật sự bọn họ có thể sinh con.
Mấy người con trai bình thường có cảm thấy đáng sợ hay không, hay là cảm thấy mới mẻ, chỉ muóin chơi đùa.
Lộ Mạnh Thịnh sầu đến tóc muốn bạc rồi.
Ông vì thằng con ngốc của mình mà rầu thúi ruột!
Tới hơn giờ chiều, Lộ Mạnh Thịnh rốt cuộc nhịn không được, gọi điện thoại cho Tần Tư Hoán. Ông với Tần Tư Hoán như thế nào cũng là người bằng tuổi, bảy tám năm trước hai người còn là đối thủ của nhau trên thương trường, Lộ Mạnh Thịnh muốn nói chuyện với Tần Tư Hoán một chút.
Nếu Tần Tư Hoán chịu buông tha cho Lộ Chỉ, vậy không thể tốt hơn; nếu không chịu, Lộ Mạnh Thịnh liền tự mình đi tìm ba của Tần Tư Hoán —— Tần Minh, Tần tổng, cho Tần Minh nhúng tay vào chuyện này.
Lý Chí mớu vừa ngồi trên sofa, lật xem phiếm điểm của Lý Sương.
Chưa đến ngày nữa là thi đại học rồi, Lý Sương mỗi lần thi tgafnh tích đều rất kém, Lý Chí vừa nhìn đã nhăn mi, trực tiếp ném phiếu điểm lên bàn: “Lý Sương, điểm, con giỏi lắm nha!”
Ông nghiến răng nghiến lợi, đem tách trà trong tay ném xuống đất, mảnh sứ vỡ nằm đầy đất: “Con thi sao lại kém như vậy? Điểm như vậy sao có thể vào đại học? Trong đầu con rốt cuộc chứa cái gì vậy hả, óc heo sao!”
Lý Sương vâng vâng dạ dạ không dám nói lời nào.
Cô luôn không quan tâm đến chuyện học tập, có thời gian đều lo trang điểm, hay là cùng mấy bạn học nữ đi dạo phố, ca hát.
Cô ngập ngừng nói: “Ba ba……”
Chu Cách ngồi ở một bên, cũng nhìn phiếm điểm, nói: “Con đang cao tam, nhất định không thể lơ là, mấy ngày hôm trước dì có nghe chủ nhiệm lớp của con nói, trong lớp có một cô gái vì lo chuyện yêu đương, điểm thi liền tuột dốc không phanh.” Chu Cách nói đến đây, dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
—— bà nhớ lúc trước hình như có nghe Lý Hoành nói, thằng con riêng của bà đang câu dẫn Lý Sương.
Không phải là tại Lộ Chỉ với Lý Sương yêu sớm, làm Lý Sương phân tâm, cuối cùng làm giảm thành tích?!
Chu Cách giận đến ngón tay phát run, đem phiếu điểm đặt lên bàn, ngẩng đầu, cười hỏi Lý Sương: “Sương sương, con nói cho dì biết, có phải có người làm phiền con hay không?”
Lý Chí còn đang nghiêm khắc trừng mắt nhìn Lý Sương.
Lý Sương nóng lòng tìm bậc thang, vội vàng gật đầu: “Dạ dạ.”
“Chuyện ra sao?” Chu Cách lại hỏi: “Có phải có đứa con trai nào cói ý quấn lấy con hay không?”
Lý Sương vừa định lắc đầu, giương mắt lại thấy gương mặt âm u của Lý Chí, cô nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy.”
Chu Cách liền hiểu ra.
Đứa con quan của Lộ Mạnh Thịnh đúng là âm hồn không tan, hết làm phiền bà, cố ý tới câu dẫn con gái của bà, làm Lý Sương không thể học tập!
Lý Chí nói: “Mặc kệ là tại sao, cũng không nên ảnh hưởng đến việc học, con sắp thi đại học rồi, chẳng lẽ điểm cũng thi không được?”
Lý Sương nghe xong mà muóin ngất luôn rồi.
điểm, rất cao nha!
Đó là số điểm mà chỉ có học bá mới làm được! Cô thi được điểm là ông trời phù hộ, tổ tiên hiển linh rồi.
Chu Cách nhìn hai người tranh cãi, âm thầm quyết định.
Chờ Lý Sương lên lầu, Lý Chí hẹn bạn ra ngoài đánh gôn, Chu Cách mới cầm điện thoại, ấn một dãy số.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, giọng một người con trai mềm nhẹ lên tiếng: “Ai vậy?”
Chu Cách dừng lại, rũ mắt nói: “Tôi là mẹ của cậu.”
Bên kia không trả lời.
Chu Cách xoay xoay vòng tay phỉ thúy trên cổ tay, lạnh nhạt nói: “Mẹ có thể nói chuyện với con được không.”
“……”
Lộ Chỉ ngồi trong quán cafe, cậu cầm muỗn nhỏ khoáy khoáy ly cafe, ánh mắt tan rã nhìn vào khoảng không.
Đợi mười phút, Lộ Chỉ thấy một người phụ nữ sang trọng.
Người phụ nữ có gương mặt giống như cậu, giống nhau mắt hoa lệ đào hoa, chỉ là người phụ nữ môi mỏng, thoạt nhìn có chút bất cần đời.
Lộ Chỉ vừa liếc mắt liền nhận ra bà, mẹ cậu, Chu Cách.
Cậu siết chặt muỗn nhỏ trong tay, đôi mắt rũ xuống.
Chu Cách cũng nhận ra cậu.
Bọn họ thật sự rất giống nhau, Chu Cách nghĩ, Lộ Chỉ rõ ràng là Lộ Mạnh Thịnh sinh, nhưng cố tình lại giống bà. Từ nhỏ, đôi mắt Lộ Chỉ đã rất trong, con ngươi màu cafe nhạt dưới ánh mặt trời sáng như lưu ly.
Chính là Chu Cách rất sợ cậu.
Chu Cách sợ Lộ Mạnh Thịnh, cũng sợ Lộ Chỉ.
Bà lúc đầu thật sự rất thích Lộ Mạnh Thịnh, cho nên mới đồng ý lấy ông ấy. Chính là bà không nghĩ tới, Lộ Mạnh Thịnh mang thai, trong khi đó hai người bọn họ mới kết hôn không lâu.
Chuyện này quá đáng sợ, cũng quá ghê tởm.
Một người đàn ông tại sao lại mang thai?! Một người đàn ông, tại sao lại to bụng giống như phụ nữ!
Chu Cách tay cầm túi xách, ngồi đối diện Lộ Chỉ, không đợi Lộ Chỉ mở miệng nói, Chu Cách liền nói trước: “Cậu hiện tại biết tôi là Lý phu nhân đi.”
“…… Hả?” Lộ Chỉ cho rằng mình nghe lầm, cậu cũng đâu có biết Chu Cách có phải Lý phu nhân hay không. Nhà bọn họ từ lúc Chu Cách đi, đâu có ai còn chú ý Chu Cách sống như thế nào.
Chu Cách cười nhạt, bà rất đẹp, cho dù đã là tuổi trung niên, gương mặt được bảo dưỡng rất tốt, dáng người cũng rất đẹp, làn da non mịn, ngoại trừ khóe mắt có chút nếp nhăn, nghiễm nhiên là một người phụ nữ sống trong giàu sang.
“Ly hôn với Lộ Mạnh Thịnh xong, tôi gả vào Lý gia. Anh Lý không chê tôi đã từng kết hôn, đối xử với tôi rất tốt.” Chu Cách nâng nâng cằm, trên cổ tay là vòng phỉ thúy đắt tiền, bà nói: “Đây là quà tháng trước anh ấy tặng cho tôi.”
Lộ Chỉ bỗng nhiên có chút hối hận, cậu tại sao lại đồng ý tới đây.
Cậu không có ấn tượng gì với mẹ, chỉ là khi nghe được Chu Cách nói “Tôi là mẹ cậu”, trong lòng có chút lung lay.
Cậu thường xuyên sẽ nghĩ, nếu cậu có mẹ, mẹ cậu có phải sẽ giống như mẹ Tống hay không, cho cậu ăn đồ ngon, mua quần áo cho cậu, chọn quần áo xinh đẹp cho cậu.
Cậu nếu như có mẹ, lúc nhỏ cũng sẽ không bị mấy đứa con nít trong xóm xem thường.
Mà Lộ Dao…… Dao Dao cũng sẽ không thiếu đi tình thương của mẹ.
Chu Cách nhìn mắt Lộ Chỉ, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, ngừng chốc lát, lại nói: “Tôi hiện tại sống rất tốt, Lộ Chỉ, tôi hy vọng cậu cũng có thể sống tốt, mà không phải sống trong thù hận, cả ngày chỉ muốn tìm cách trả thù tôi. Sương Sương cùbg cậu không giống nhau, cô rất ngây thơ lương thiện, rất dễ dàng bị người ta lừa gạt, Lộ Chỉ, tôi biết cậu xấu tính từ trong xương, bị người ba quái vật của mình làm cjo mù quán. Chỉ có buông bỏ thù hận đối với tôi, cuộc đời cậu mới có thể bắt đầu lại một lần nữa.”
Lộ Chỉ: “…… Hả???”
Cậu không có trả lời lại, Chu Cách cũng không có kiên nhẫn. Bà biết, Lộ Chỉ cùng Lộ Mạnh Thịnh giống nhau, rất, rất hận bà.
“Tôi nói với cậu.” Chu Cách đem túi xách để trên đùi, ngồi thẳng: “Cậu chắc cũng biết, hai người bọn cậu chính là quái vật, không phải nam cũng không phải nữ. Loại người giống như các người, cả đời đều không có tư cách được hạnh phúc. Tôi hy vọng cậu có thể chủ động, cách xa Lý Sương một chút, rốt cuộc cậu cũng xem như là…… Có vươn cao như thế nào cũng không với tới con gái của tôi, tôi chỉ hy vọng cậu sao này đừng có tới tìm tôi nữa, cũng đừng làm phiền những người bên cạnh tôi. Tôi không muốn dùng thủ đoạn để đối phó với cậu, cậu hiểu chưa?”
Chu Cách nói xong, nhìn sắc mặt ngơ ngác của Lộ Chỉ, cười một cái: “Cậu ngây ngốc cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không rõ ràng? Ba cậu sinh cậu ra rồi giáo dục như vậy? Lộ Mạnh Thịnh thật là có khả năng, giáo dục đứa con trai thành một thằng ngốc thứ hai.”
“Bố tôi…… Sinh tôi?” Lộ Chỉ giương mắt nhìn chằm chằm bà.
Chu Cách rũ mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện lên rõ ràng: “Ông ấy còn chưa nói cho cậu biết sao? Mấy người đều là đạo đức giả. Cậu chính là do ba cậu sinh ra.”
Hai người ngồi đối diện nhau, hai cặp mắt đào hoa giống y chan nhau.
Một cặp âm u, một cặp trong sáng.
Lộ Chỉ ngây người một lát, buông muỗn trong tay, cậu thấp giọng hỏi: “ Bà Chu, Bà Lý, bà thật sự…… Rất tốt sao?”
“Đương nhiên.” Chu Cách mím đôi môi màu đỏ của mình, cầm túi xách đứng lên: “Tôi chỉ nói đến đây, tự cậu suy nghĩ đi.”
Bà đi rồi, Lộ Chỉ ngồi một mình trong quán suy nghĩ rất lâu, có rất nhiều chuyện trở nên rõ ràng qua lời nói của Chu Cách.
Cậu cùng Lộ Dao…… Đều là do bố sinh.
Bố cậu, có thể mang thai sinh con. Cho nên Chu Cách mới cảm thấy ông ấy là quâi vật, cảm thấy sợ hãi, điên cuồng muốn bỏ nhà đi.
Cho nên, cậu từ nhỏ đã không được uống sữa mẹ, luôn uống sữa bột. Chu Cách cũng chưa bao giờ ôm cậu.
Lộ Chỉ nhắm mắt, nghĩ đến lời Chu Cách nói, mờ mịt chớp mắt.
Nếu ông bố của cậu có thể sinh con, có phải hay không cậu cũng có thể mang thai?
Cậu từ đó đến nay cùng Tần Tư Hoán đều không có biện pháp an toàn, như vậy có khả năng sẽ mang thai hay không?
Nếu Tần Tư Hoán biết cậu thể mang thai, sau này cũng có khả năng mang thai, có thể sẽ giống như Chu Cách hay không, chán ghét, sợ hãi cậu?
Lộ Chỉ bẻ ngón tay, ánh mắt mờ mịt nhìn my cafe trước người.
Cậu từ lúc bắt đầu không nên có ảo tưởng với Chu Cách.
Lộ Chỉ bỗng nhiên cảm thấy hoàn cảnh của mình rất khó khăn, ông bố cậu không đồng ý cho cậu cùng Tần Tư Hoán ở bên nhau, mà Tần Tư Hoán…… Cũng có khả năng ghét bỏ cậu.
Lộ Chỉ về đến nhà đã hơn giờ chiều, Lộ Mạnh Thịnh đang cùng Lộ Dao ăn cơm, Lộ Mạnh Thịnh muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm Lộ Chỉ.
Chờ ăn cơm xong Lộ Dao đi rồi, Lộ Chỉ buông đũa, hỏi: “Bố, con cùng Lộ Dao, thật sự không phải là do mẹ sinh?”
Lộ Mạnh Thịnh sửng sốt, Lộ Chỉ tại sao lại biết?
Đầu óc của Lộ Chỉ luôn rất tốt, cậu chưa nói mình đi gặp qua Chu Cách, chỉ nói: “Con đoán.”
Lộ Mạnh Thịnh bị cậu hù đến sửng sốt: “Con sao lại đoán được?”
Lộ Chỉ nói: “Con từ đó đến giờ không được uống sữa mẹ, mẹ cũng chưa bao giờ ôm con, bố…… Hình như cũng không tức giận khi con cùng Tần Tư Hoán ở bên nhau.”
Lộ Mạnh Thịnh: “?!”
Thằng con ngốc của ông, khi nào thông minh như vậy?
“Đúng…… Đúng không.” Lộ Mạnh Thịnh do dự nói: “Ừ, con cùng Lộ Dao, là bố sinh.”
Lộ Chỉ bình tĩnh gật đầu, “Được, con đã biết.”
Có nhiều chuyện chỉ cần nói một lời là được.
Lộ Chỉ hiện tại hiểu được Lộ Mạnh Thịnh rốt cuộc lo sợ cái gì, tại sao lại cấm cậu không được yêu đương, nguyên nhân là sợ cậu cùng người khác làm bậy, nếu không may gặp người không tốt, chính là đau khổ cả cuộc đời.
Lộ Mạnh Thịnh miệng mở thành hình chữ “O”, nhìn Lộ Chỉ đi lên lầu hai.
Không phải, thằng nhóc này biết cái gì?
Lộ Chỉ vào phòng, khóa cửa, cầm điện thoại, gọi cho Tần Tư Hoán.
Người đàn ông một lúc sau mới bắt máy, Lộ Chỉ liền hỏi: “Chú, anh có muốn có con không?”
Tác giả có lời muốn nói: 【 ngôn tiểu thâm 】: Lộ bảo bảo! Mẹ tôi! Đừng! Cho! Phép!!!! A a a a a!
【 Tần Cẩu 】: Tác giả rác rưởi đi chết đi!
【 Tần Cẩu 】: Bảo bối nhìn anh! Anh muốn anh muốn!
- ----------------------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
raw là 《有句话叫,非我族类,其心必异。》
Người không phải người của ta, hẳn là không cùng ta tâm tư. []
Tên trung quốc
Không phải gia đình tôi, trái tim của nó phải khác
cách phát âm
fēi wǒ zú lèi, qí xīn bì yì
Nguồn gốc
"Zuo Zhuan: Four Years of Cheng Gong"
Diễn giải: Chúng ta không phải là những người cùng chủng tộc, họ phải khác chúng ta. (Baidu)