Cung Loạn Thanh Ti

chương 147: mỹ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoan Nhược Hoa đi tới, giúp nàng vuốt thẳng vạt áo, dù không nói nhưng trong mắt chất chứa nhu tình. Trữ Tử Mộc đảo mắt, đứng dậy đi tới kéo Thanh Sanh sang bên, thay nàng chỉnh lại trâm bạc trên đầu, khiến nàng chỉ có thể cười trừ vỗ vỗ mu bàn tay người kia nhắc nhở, rồi thản nhiên nói với hai người Dụ Nguyệt Tịch cùng Lâm Mi Nhi đang ngồi phía kia,

"Ta đã cho hạ nhân dọn dẹp sửa soạn lại sườn viện rồi, tối nay sẽ sẵn sàng", Dụ Nguyệt Tịch gật đầu, ánh mắt nhìn Thanh Sanh cảm kích không thôi.

"Sau này dù sao cũng sẽ chung đụng, mọi người quan tâm nhau một chút là tốt rồi. Bây giờ ta xuống chuẩn bị chút thức ăn cho tối nay, mấy người cứ tiếp tục từ từ tâm sự đi, a", Thanh Sanh vỗ vỗ lưng Trữ Tử Mộc, đang muốn quay đi Đoan Nhược Hoa đã níu lấy tay nàng, nắm ống áo không buông, "Để hạ nhân làm đi, ngươi ở đây nghỉ ngơi, tội gì phải tự làm khổ bản thân".

Thanh Sanh cười khẽ, nhẹ giọng ôn nhu, "Cũng đều là người nhà cả, vẫn là ta đích thân làm, đồ ăn cũng sẽ hợp khẩu vị mọi người hơn".

Tối đêm, Thanh Sanh cho người mang lên một bàn đồ ăn, mọi người ngồi vây quanh, cảnh tượng này dường như lại quay trở về thời điểm còn ở lãnh cung, nhưng hiện tại không còn những quy củ gò ép kia, hết thảy đều thư thái tự tại. Đoan Nhược Hoa tâm tư tinh tế, nhận thấy Thanh Sanh đột nhiên thẫn thờ suy tư, liền biết nàng đang nghĩ gì, khẽ nhắc, "Mau ăn thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi".

Thanh Sanh lấy lại tinh thần, nhìn vào trong bát thấy miếng cần tây xào hoa bách hợp ngày ấy nàng mời Đoan Nhược Hoa, không khỏi khẽ mỉm cười. Nàng gắp lại cho người kia một miếng đậu hũ hấp, thanh đạm mát lạnh đúng khẩu vị Đoan Nhược Hoa, đây là nàng đặc biệt làm thêm.

"Ai nha, Thanh Sanh, xem ra lâu như vậy rồi, tới nay tay nghề ngươi vẫn chưa lụi bại đâu", Lâm Mi Nhi khen nàng một câu, gắp thức ăn vào bát Dụ Nguyệt Tịch, thấy được bên khóe miệng người kia dính hạt cơm, muốn dùng khăn lụa thay nàng lau đi.

"Kia... để ta tự làm", trước mặt mọi người Dụ Nguyệt Tịch có chút xấu hổ, liền đẩy tay Lâm Mi Nhi ra, giật lấy khăn lụa, cúi đầu lau đi. Lâm Mi Nhi lại nghĩ rằng bởi vì có thanh Sanh ở đây cho nên người kia mới cự tuyệt, sắc mặt cũng trầm xuống, im lặng không nói. Đoan Nhược Hoa quan sát cục diện này, ánh mắt sâu kín vòng qua Thanh Sanh mà liếc về phía Trữ Tử Mộc, Trữ Tử Mộc cũng gật gật đầu, khóe miệng kéo ra một mạt cười phảng phất tia châm chọc, "Xem ra từ này về sau mọi người quả nhiên là cần phải gắn bó thật nhiều rồi...".

Đoan Nhược Hoa cũng khẽ cười, nụ cười đầy ẩn ý, tay nâng chén rượu, mọi người cũng theo đó nâng chén, Trữ Tử Mộc đưa tới trước bát Thanh Sanh một chén trà, nàng cũng nâng chén, không khí lại hòa hoãn đi không ít.

Đêm đã khuya, Trữ Tử Mộc cùng Đoan Nhược Hoa đều uống có chút quá chén. Thanh Sanh kéo Trữ Tử Mộc đứng dậy, đỡ lấy nàng, lại thấy Đoan Nhược Hoa ở bên lảo đảo liền muốn tiến lên đỡ, nhưng Vân Khuynh đã nhanh hơn một bước, "Để ra tới", rồi đỡ Đoan Nhược Hoa vào phòng. Thanh Sanh đương nhiên là có chút không cam, nhưng vẫn là nhanh chóng đỡ Trữ Tử Mộc vào phòng.

Đã nhiều ngày nay, tâm tình Thanh Sanh có chút buồn bực không vui, có hôm cả ngày đều không xuất phủ. Nàng còn đang tính toán làm thế nào để diệt tận gốc cái tâm tư nhớ nhớ thương thương của Vân Khuynh đối với Đoan Nhược Hoa, cổ nhân vẫn luôn nói ngàn vạn loại trộm cướp vẫn không bằng thầm thương trộm nhớ, cho nên, vấn đề này phải nhanh chóng giải quyết.

Ai ngờ, chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới. Một hôm kia ngoài phủ bỗng nhiên nhốn nháo, Thanh Sanh nghe người báo liền đích thân đi ra, vừa ra đã thấy một cỗ kiệu xa hoa sang trọng, rõ ràng là kiệu của Tô phủ. Vốn tưởng rằng Tô Mộ Hàn tới, không ngờ lại có một bàn tay trắng nõn thon gầy đưa ra vén rèm kiệu, rồi theo đó là một đôi giày thêu hồng sắc của nữ tử. Kiệu hạ xuống, một thân ảnh mềm mại tha thướt bước ra, vòng eo thon thả thấp thoáng mềm đến tưởng sắp gãy, sợi tóc đen phảng phất vẻ phong tình, khiến cho dân chúng bốn phía ngó nghiêng tò mò.

"Từ lâu đã nghe trong Cố phủ có không ít mỹ nhân, mỗi người một vẻ, nhưng đều là khuynh thành tuyệt sắc, quả thật đồn đại cũng không ngoa", trong đám người truyền đến tiếng bàn tán xôn xao khiến Thanh Sanh có chút phiền muộn, vẫn là nên cho thi công biệt viện vùng ngoại ô nhanh một chút, sớm ngày chuyển đi.

Nữ tử kia nhẹ giọng nói với mấy người khiêng kiệu, "Được rồi, quay về Tô phủ đi".

Thấy mỹ nhân kia từng bước từng bước uyển chuyển tiến về phía mình, Thanh Sanh hừ lạnh muốn xoay người, trong lòng thầm mắng tên Tô Mộ hàn kia rốt cuộc muốn bày trò gì nữa đây.

"Cố công tử, người đã quên Nhập Họa rồi sao?", tiếng nói dịu dàng dễ chịu vang lên sau lưng, Thanh Sanh quay lại nhìn kỹ người đối diện, quả thật đúng là hoa khôi thanh lâu năm đó mấy người các nàng đã cứu khi còn ở Dương Châu.

"Nhập Họa cô nương...", biểu tình lãnh đạm xa cách của nàng lúc này mới tản bớt, cúi đầu chắp tay làm lễ, mở miệng gọi một tiếng, tỏ ý đã nhớ. Nhập Họa không khỏi kinh ngạc trong lòng, nàng vẫn còn nhớ người này ngày ấy ngây ngốc không khác hài tử là bao, mà hiện tại lại là một bộ dáng tao nhã hữu lễ, phong phạm trầm ổn lãnh tĩnh.

Thanh Sanh mời Nhập Họa vào tiền viện, cho người dâng trà, rồi mở lời hỏi han, "Không biết hôm nay Nhập Họa cô nương cất công tới Cố phủ là vì chuyện gì?".

Nhập Họa dường như có chút tiều tụy, tơ lụa trong tay xoắn lại, nửa ngày mới trả lời, "Tô công tử nói hắn nay đã thành hôn, không tiện giữ Nhập Họa ở lại trong phủ. Còn nói... Trữ công tử ngày đó cứu Nhập Họa hiện đang ở Cố phủ, cho nên...", nhắc đến ý trung nhân trong lòng, Nhập Họa có chút ngập ngừng, ánh mắt đong đưa lưu luyến.

Thanh Sanh thiếu chút nữa bị sặc trà, không kìm được mà đặt chén trà xuống bàn đá một cái thật mạnh, oán thán không ngừng, Tô Mộ Hàn, vẫn là ngươi nhỏ nhen, giỏi lắm, tính kế muốn đổ rắc rối lên đầu ta.

"Nhập Họa không cầu được nương thân tại Cố phủ, nhưng vẫn mong có thể diện kiến ân nhân thêm một lần", nàng cúi đầu, khóe mắt ẩm ướt. Thanh Sanh nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng vẫn là mềm lòng, thở dài, "Cô nương theo ta", rồi dẫn nàng đi về phía hậu viện.

Từ xa, Nhập Họa có thể thấy một thân ảnh giáng hồng đang đứng dưới tán cây lê, khí chất xuất chúng này tương đồng với Trữ công tử, không khỏi mừng rỡ trong lòng. Lại gần hơn chút lại thấy người này mặc một thân váy dài đai lụa, búi tóc phu nhân thế gia, trang sức tôn lên nhan sắc đẹp đẽ bức người, phảng phất khí chất kiêu ngạo tôn quý.

Bước chân Nhập Họa khựng lại, khăn lụa trong tay càng xoắn lại.

"Tử Mộc...", Thanh Sanh gọi tên người kia, nàng xoay người lại, thấy được Thanh Sanh liền rộ lên ý cười, vẫy vẫy tay, "Thanh Sanh, mau tới đây, hôm nay ta vẽ một bức tranh, ngươi mau lại nhìn xem", nhưng rồi ánh mắt nàng bắt tới thân ảnh nữ tử đang đứng bên người kia, nét cười trên dung nhan tuyệt mỹ cũng tắt, cỗ thịnh khí lăng nhân lại tỏa ra, "Người kia là ai?".

Nhập Họa lạnh cả người, nàng đã nhận ra phu nhân trước mặt này chính là hồng y công tử năm đó chuộc thân cho nàng, trong lòng hỗn loạn vừa khiếp sợ vừa tiếc nuối, lại thấy người kia thậm chí còn không nhớ mình là ai lại thì càng đau lòng. Nhập Họa lảo đảo vài bước, muốn xoay người rời khỏi.

"Nhập Họa cô nương?", Thanh Sanh giữ lấy cổ tay nàng, rồi nói với Trữ Tử Mộc, "Ngày đó chúng ta tới Dương Châu, chính nàng chuộc thân cho nàng ấy, không biết vì sao Tô Mộ Hàn thu nhận nàng đưa tới Tô Châu, rồi hôm nay lại đưa tới Cố phủ".

Trữ Tử Mộc cau mày, không hờn không giận nhưng giọng nói đã lạnh đi, "Mộ Hàn ca ca đưa nàng tới làm gì?", rồi ánh mắt nàng liếc tới Nhập Họa, thanh âm nâng cao mà đanh lại, mang theo uy áp, "Cố Thanh Sanh, ngươi dám cho nữ nhân khác nhập phủ?".

Thanh Sanh cười khổ, nhỏ giọng, "Cái gì mà ta cho nữ nhân nhập phủ, Nhập Họa cô nương là có ý với nàng a!", Trữ Tử Mộc nhướn mi, cũng không để ý liếc mắt tới Nhập Họa, chỉ sâu kín nhìn Thanh Sanh một cái.

Nhập Họa không dám tưởng tượng, ngây ngốc đứng một chỗ nhìn một màn này.

"Nhập Họa cô nương? Nhập Họa cô nương?", Thanh Sanh gọi mấy tiếng, thấy nàng giật mình nhưng không phản ứng, cũng không khỏi thở dài, đành phân phó, "Người đâu, đưa Nhập Họa cô nương về phòng khách sườn viện nghỉ tạm". Gia nhân dẫn Nhập Họa rời khỏi, lúc này Thanh Sanh mới tiến tới kéo Trữ Tử Mộc vào phòng, biểu tình cau có trầm mặc không vui.

"Làm sao vậy?", Trữ Tử Mộc cao ngạo kiêu căng trước mặc ngoại nhân, vừa vào phòng đóng cửa đã muốn làm càn, ngồi lên đùi Thanh Sanh, ngón tay vuốt ve chân mày đang cau lại của nàng. Thanh Sanh vẫn chỉ trầm mặc không nói, nhưng cũng tùy nàng làm càn, vòng tay ôm lấy vòng eo mỏng manh, hơi thở ấm nóng phảng phất qua cổ nàng, khiến nàng ngứa ngáy. Trữ Tử Mộc càng muốn trốn tránh, Thanh Sanh càng đuổi theo, thân thể ép sát, một hồi trêu đùa vui vẻ cũng khiến cho tâm tình Thanh Sanh khá hơn không ít.

---Hết chương ---

Editor lảm nhảm:

Tiếp tục s nội tâm:

Hậu liếc xéo Phi: Chế phải giữ hình tượng chính cung, cưng đó giờ sắc sảo xéo xắt thì nói câu châm chọc hai má kia giùm chế cho chế đỡ ngứa mắt

Phi giữ hình tượng ôn nhu trước mặt nữ chủ nên phải hợp tác: Từ nay về sau mọi người chuẩn bị tinh thần đấu đá lâu dài rồi

Nữ chủ: suy nghĩ xem tối nay nên lật thẻ ai mới tốt

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio