Cả người Thanh Sanh chấn động, mặt hiện vẻ tức giận, hai tay dùng sức tránh đi, quay lưng lại muốn thoát đi. Trữ Tử Mộc gắt gao khoá lấy hông nàng, đè cả người lên, không cho nàng giãy dụa. Chẳng qua mấy hồi, thân thể suy nhược của Thanh Sanh đã yếu thế, vì dùng sức mà một mạt đỏ hồng nổi lên trên khuôn mặt, tràn ra đến hai tai. Có mấy phần bối rối cùng lo sợ, không dám lớn tiếng, chỉ hạ giọng gằn tiếng,
"Vô sỉ, đừng làm loạn, ngươi là quý phi",
"Giờ thì nhớ được thân phận bổn cung, không phải là khi nãy trong mắt ngươi một chút cũng không có bổn cung sao?", thấy thần sắc Thanh Sanh bối rối, Trữ Tử Mộc lại cười nhạt, tay phải khoá lấy cổ tay Thanh Sanh, tay trái hất trung y của nàng lên. Da thịt có chút yếu ớt mà vẫn đầy sức sống, còn phảng phất hương cỏ xanh mát lạnh.
"Nha, không trách được đêm đó ngay cả Hoàng thượng cũng khó kìm nén, cảm giác không tồi".
Tay trái Trữ Tử Mộc không ngừng di chuyển trên da thịt nàng, gió lạnh thổi qua, cộng hưởng, làm cho nàng rùng mình, ngay cả lông măng cũng dựng đứng.
Tay hạ xuống, lướt qua khoả mềm mại trước ngực, làm cho Thanh Sanh kinh hoảng, mà bàn tay kia vẫn từ từ lướt xuống, đau đớn hôm đó lại quay trở về trong trí óc Thanh Sanh, nàng giãy dụa kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi,
"Đừng, đừng, ngươi... vô liêm sỉ". Trữ Tử Mộc nở nụ cười âm tàn, trên mặt lộ vẻ trêu tức, thổi nhẹ bên tai nàng, chậm rãi nói,
"Đừng sợ... Lần này sẽ không đau", tay trái dời xuống bụng dưới, dừng lại ở nơi tư mật.
"Xin ngươi... không nên...", cảm nhận được dị vật trong đùi non, Thanh Sanh thất kinh, mất đi điềm tĩnh.
Đau đớn hôm đó lại tràn về trong đầu Thanh Sanh, nàng liều mạng kẹp chặt hai chân mà chống đỡ. Trữ Tử Mộc vẫn một mạt cười tà, mạnh mẽ tách đầu gối nàng ra, cúi đầu, hơi thở quét trên mặt Thanh Sanh,
"Giãy dụa làm gì, không bằng ngươi làm người của bổn cung, hoả lân a". Thanh Sanh có lẽ cũng không biết Trữ Tử Mộc lại coi nàng như ngựa mà thuần phục. Ngón tay Trữ Tử Mộc chậm rãi đi vào, bao quanh là bức tường mềm mại nóng rực, đối với nàng mà nói, rất mới lạ.
"Trữ Tử Mộc, ta hận ngươi!"
Một câu tràn ra từ kẽ răng đang cắn chặt, tròng mắt loé lên hận ý cùng nhục nhã. Trữ Tử Mộc, ngươi sao có thể như vậy, coi người khác như đồ chơi mà tiêu khiển, tuỳ ý bắt nạt giày xéo. Bởi vì ngươi cao cao tại thượng, mà tất cả những người khác đều là ti tiện nhỏ mọn sao?
Trữ Tử Mộc kéo kéo khoé miệng, vẻ mặt xem thường. Ngón tay chậm rãi di chuyển ra vào, như là làm cho tình dược còn sót lại trong người Thanh Sanh lại bắt đầu có tác dụng, một cỗ cảm giác tê dại không hiểu sao kéo tới, khuếch tán khắp thân thể, làm cho tay chân vô lực. Không thoát khỏi được, cũng chỉ đành bặm môi, đầu chôn bên gối.
Trên mặt Trữ Tử Mộc là một bộ dáng hứng thú, nàng rút tay, đưa ra trước mắt Thanh Sanh, nụ cười bên khoé miệng càng đậm,
"Hận ta? Rồi đây là cái gì?"
Thanh Sanh á khẩu, đầu chôn trong gối. Trữ Tử Mộc túm lấy tóc nàng, làm cho nàng ngẩng đầu, đưa ngón tay sát môi nàng, mà nàng vẫn cắn chặt hàm răng, tròng mắt đan xen lửa tình cùng lửa giận.
Ngón tay Trữ Tử Mộc mơn trớn môi nàng, mùi vị trong veo trên môi truyền đến, Thanh Sanh giận đến cực điểm, há răng định cắn, mà Trữ Tử Mộc vẫn nhanh hơn một bước, nắm được cằm nàng, ngón tay trượt vào trong khoang miệng, tuỳ ý làm loạn. Hương vị từ đầu ngón tay truyền đến đại não, làm cho nàng thẹn đến phát hoả, lửa giận nổi khắp mặt.
"Bộ dáng kia, không trách được Hoàng thượng đã có hậu cung ba ngàn giai lệ vẫn không kìm được mà động tình", ngón tay Trữ Tử Mộc quấn lấy đầu lưỡi Thanh Sanh, hài hước trên chọc.
"Vô. Liêm. Sỉ!"
Thanh Sanh thẳng toẹt mắng chửi, Trữ Tử Mộc cũng không phản ứng gì, rút tay ra khỏi miệng nàng, lập tức đi xuống phía dưới mà xông vào, nhịp độ tăng lên.
Như là có một làn sóng thuỷ triều tạt ngang, Thanh Sanh như bị nuốt chửng, trong đại não có một tia chớp chém ngang. Thở ra một tiếng, Thanh Sanh như rơi xuống vực sâu, cảm giác có chút chếnh choáng. Trữ Tử Mộc thấy thế, khoé miệng mỉm cười, lau tay, rồi cũng như chưa có chuyện gì xảy ra ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh, tay còn túm lấy góc áo Thanh Sanh.
"Đêm khuya rồi, nghỉ ngơi thôi",
What?! Thanh Sanh không tin nổi mình nghe thấy cái gì, đơ ra. Một lúc sau nhìn sang, người bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ, trong tay vẫn còn túm góc áo nàng, một bộ dáng vô tội lanh lợi. Nhíu mày nhìn chằm chằm Trữ Tử Mộc, trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen, cuối cùng cũng thở dài mà nằm xuống. Lăn lộn khó ngủ, đến khi trời sáng mới dần dần thiếp đi.
Sáng sớm, Trữ Tử Mộc thức dậy, đêm qua ngủ an ổn yên tâm, sáng nay có chút cao hứng. Quay sang nhìn Thanh Sanh đang ngủ say, đánh giá một chút, đuôi mắt dài nhỏ thâm thuý, chân mày sắc lẹm kéo ngang như lưỡi kiếm đang nhíu chặt, hàng lông mi dài thẳng khẽ run rẩy, hiển nhiên chẳng phải là đang trong mộng đẹp.
Chợt, Thanh Sanh đột nhiên mở mắt ra. Ánh sáng chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng đành nheo nheo lại. Sắc mặt có chút xanh xao. Trong mộng, thỉnh thoảng là bóng lưng tiêu điều lạnh lùng của Đoan Nhược Hoa hiện lên trước mắt nàng, mà thỉnh thoảng là nụ cười tàn nhẫn ngạo nghễ của Trữ Tử Mộc, đan xen chập chờn trong tâm trí nàng.
Đợi đến khi nàng thích ứng được với ánh sáng, khuôn mặt phóng đại ở cự ly gần của Trữ Tử Mộc chân thực hiện lên trước mắt. Cả người Thanh Sanh vô thức run lên, không khỏi lùi ra sau, biểu cảm đề phòng.
"Đêm qua ngủ không ngon?", Trữ Tử Mộc lại câu câu khoé miệng, khẽ nói.
Một tia mất tự nhiên hiện lên trên mặt, Thanh Sanh cũng không thèm nhìn tới Trữ Tử Mộc, chỉ lo chỉnh lại trung y, xuống giường. Vội vàng tìm kiếm ngoại sam, trong lúc bối rối còn đá giày vào dưới gầm giường.
"Hầu hạ bổn cung thay áo", Trữ Tử Mộc ngồi bên mép giường, giơ hai tay ra, bộ dáng biếng nhác. Thoạt nhìn như một con mèo con vô hại, mà nếu không cẩn thận lại gần, sẽ bị móng vuốt vốn được nàng giấu kỹ cào đến thảm hại.
Thanh Sanh kêu hỏng trong lòng, mà cũng không muốn đôi co tranh cãi cùng nàng, cúi đầu đi tới lấy ngoại bào cho Trữ Tử Mộc. Nhìn bộ dáng thuận theo của Thanh Sanh, Trữ Tử Mộc cũng không biết là vì nàng không muốn nói chuyện, còn tưởng rằng đêm qua như vậy là có tác dụng, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý, khoé môi cong lên như trăng non đầu tháng.
"Tới đây vấn tóc", Trữ Tử Mộc ngồi trước gương đồng, miễn cưỡng gọi tới.
Thanh Sanh cúi đầu, lấy lược ngà ra, nhẹ nhàng mà chải. Từng sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua răng lược, xúc cảm dễ chịu truyền đến lòng bàn tay. Tâm trí dần mơ hồ, tròng mắt tĩnh lặng thâm trầm như mặt hồ lặng sóng.
Qua một hồi lâu, động tác của người phía sau vẫn không dừng, đường lược đưa lên hạ xuống đều đều, Trữ Tử Mộc liếc mắt nhìn Thanh Sanh qua gương đồng, thấy nàng một bộ dáng lơ đãng trầm tư, sắc mặt không khỏi trầm xuống, hừ lạnh,
"Đủ rồi. Vấn tóc lên đi, không cần quá cầu kỳ".
Thanh Sanh nghe lời này mới giật mình tỉnh lại, lược ngà trên tay thiếu chút nữa rơi xuống. Liếc nhìn Trữ Tử Mộc trong giây lát, do dự một chút mới nói,
"Không biết..."
"Nha?", chân mày Trữ Tử Mộc nhướn lên, biểu cảm bất khả tư nghị. Thân là nữ nhân, lại còn là cung nữ, vậy mà không biết vấn tóc, việc này đúng là làm cho người ta bất ngờ.
"Ngay cả một kiểu đơn giản cũng không biết?"
Thanh Sanh trầm ngâm nửa khắc, giống như ngày thường nàng vẫn làm cho chính mình, vén nửa phần tóc của Trữ Tử Mộc quấn lên, trâm bạc xuyên qua, một nửa xõa tùy ý, đơn giản mà phóng khoáng.
"Cũng không tồi", Trữ Tử Mộc cười nhẹ, mà uy lệ vẫn phảng phất tỏa ra từ con ngươi hổ phách.
"Nếu là bình thường, bổn cung nhất định phải chém ngươi", ý tứ ngoan độc mà thanh âm lại biếng nhác, nghe vào tai không rõ mấy phần phong lưu mấy phần sát ý.
"Vậy ngươi tự mình làm là tốt rồi", Thanh Sanh nhàn nhạt nói, bỗng cảm nhận được một cỗ khí lạnh sau sống lưng.
"Việc của hạ nhân, ngươi không làm nổi thì thôi đi, mở miệng ra nói như vậy là thực sự muốn bị chém?".
Trữ Tử Mộc nheo mắt phượng, chân mày khẽ nhếch lên, lộ ra một cỗ sát khí. Khí chất quyền quý uy nghiêm trời sinh vào những lúc thế này lại tràn ra, không khỏi làm cho Thanh Sanh vô thức lùi về phía sau mấy bước. Nhìn bộ dạng nàng giật lùi về phía sau, không hiểu sao Trữ Tử Mộc lại có thể nhanh chóng tiêu tan đi vài phần tức giận. Tiện tay rút trâm xuống, toàn bộ mái tóc tung bay tùy ý xõa trên đầu vai.
Ra là ngay cả ngươi cũng không biết vấn tóc, còn ra vẻ hung dữ cái gì... Thanh Sanh lầm bầm trong miệng, mà mỹ nhân hung dữ nào đó đã loáng thoáng nghe thấy, quay đầu ném cho nàng một ánh nhìn sắc lẹm.
"A, đúng rồi, quên làm đồ ăn sáng", Thanh Sanh cảm nhận được sát ý từ nơi nào đó bay tới, điềm nhiên hô một câu, bước chân tăng tốc đi ra khỏi tẩm cung.
---Hết chương ---
Editor lảm nhảm: Vị nào team Thanh chủ công đừng gấp, cho bả bánh bèo vài chương đi :vv Nói chớ sau này yêu rồi là Mộc nhi thành vạn năm thụ liền à, lật không nổi luôn kkkk, giờ H chơi chơi nhường mẻ chút :vv