Giai điệu đàn sáo hòa nhau vang lên du dương, từng nốt nhả ra, êm tai dễ chịu. Phong cách nhạc cổ phong cung đình trầm thấp chậm rãi đan xen thánh thót bay bổng như tiếng nhạc từ cõi tiên vọng xuống. Nơi đây lầu son gác tía, cẩm tú nở rộ, Cảnh Đồng đế Chu Nguyên Thế ngả người trên giường. Giường gỗ sơn son khắc long vân, đầu gường được làm từ gỗ nguyên khối đánh sáng bóng. Hắn một thân long bào bát bảo minh hoàng rồng bay, đầu đội ngọc quan kim long dát vàng khảm bạc, đai lưng dắt ngọc bội chói sáng, giày gấm vàng rực thêu tay cầu kỳ. Ngón út đeo một chiếc nhẫn ngọc to bản, tay nhẹ lắc chén rượu, rượu bên trong đung đưa theo đường tròn, tản ra tửu hương mê người.
Cảnh Đồng đế nghiêng chén bên môi, một hơi cạn sạch. Sắc mặt khó lường đánh giá nữ tử bên cạnh đang ngại ngùng cúi đầu. Đây là nữ nhi của Khánh Châu Tri phủ, vừa mới nhập cung hai ngày trước, nhìn qua dung mạo cũng có mấy phần tương tự với Đoan Hậu.
Có lẽ là do trong lòng có suy tư, uống có chút vội vàng, Cảnh Đồng đế ho khan mấy tiếng, hắng giọng muốn nhổ ra. Cung nữ bên cạnh cung kính tiến lên đưa một khay gỗ ra hứng lấy, cung nữ khác đi đến dâng lên một chén trà cho hắn súc miệng, lại nhổ ra. Sau đó dâng khăn, để hắn lau sạch sẽ.
Cảnh Đồng đế để chén rượu xuống, đầu ngón tay vẫn vuốt ve quanh miệng chén, mắt cẩn thận đánh giá nàng. Dung mạo như một khối ngọc thanh khiết, nhưng giữa chân mày lại là một mạt nhút nhát dịu ngoan, giờ phút này đang ngồi trước người hắn yên lặng cúi đầu, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, hẳn là thua xa khí chất của Đoan Hậu năm xưa.
Ánh mắt có chút mông lung, giọng nói bình thản, "Ngẩng đầu lên",
"Thánh nhan của Hoàng thượng, thần thiếp không dám ngưỡng mộ", thanh âm nhẹ nhàng yếu ớt như tiếng muỗi kêu truyền đến, khẽ run run, có thể nghe ra ý lo sợ.
"Trẫm muốn ngươi ngẩng đầu", Cảnh Đồng đế có chút mất kiên nhẫn mà lên giọng, chén rượu đập mạnh xuống bàn gỗ tạo nên một tiếng va chạm trầm thấp làm cho Trang Băng Thanh run người lên. Lúc này mới từ từ ngẩng đầu, tròng mắt rung động bối rối như một con thỏ trắng, không ngừng nhìn quanh mà không dám nhìn thẳng thánh thượng.
Cảnh Đồng đế lại ngửa đầu uống thêm một chén, hai mắt nheo lại, đưa tay nắm lấy người nàng để đầu nàng ngẩng cao lên. Ánh nến chập chờn trên khuôn mặt, dung nhan hiện lên rõ ràng.
Trang Băng Thanh, dung nhan tươi trẻ xinh đẹp nho nhã, trắng noãn như tuyết, phảng phất như một nữ tử không dính khói lửa nhân gian, lại có vài phần bối rối mơ màng. So với Đoan Hậu, thì nàng thêm một phần dịu ngoan dễ chịu, kém một phần lạnh lùng phiêu dật, dung mạo có nét tương đồng, nhưng khí chất tuyệt đối không giống.
Đoan Hậu, dung nhan lạnh lùng xa cách, mà nội tâm sâu sắc đằm thắm, là tiên tử ẩn cư nhưng vẫn phảng phất vài tia trần thế.
So sánh thế này, thật giống như là so sánh tiên nhân với người phàm. Người kia đã sớm chặt đứt tơ hồng, không hỉ nộ ái ố, trở nên đạm mạc cô tịch. Mà người này, tuy là không dính khói lửa nhân gian, ngây thơ thản nhiên, nhưng vẫn luân hãm giữa chốn phàm trần.
Trên người Trang Băng Thanh có một loại khí chất, chính là loại băng thanh ngọc khiết, làm cho người ta dễ dàng tin tưởng thân cận, không giống với Đoan Hậu, vĩnh viễn khóa người ta bên ngoài ngàn dặm. Nghĩ đến đây, trong lòng Cảnh Đồng đế nổi lên vài phần tức giận mơ hồ. Hắn giận dữ chính mình, tại sao luôn như vậy không hiểu được nàng, mà ngược lại lại bị nàng điều khiển.
Hắn ngửa đầu, lại uống cạn rượu trong chén, để chén xuống bàn, cung nữ đã tiến lên rót rượu. Liên tục uống vào, đã choáng say.
"Hoàng thượng...", cằm Trang Băng Thanh bị hắn cầm lấy, bắt buộc phải nhìn thẳng vào hắn. Đối diện Cảnh Đồng đế, lông mi khẽ run rẩy, ánh mắt toán loạn đảo quanh không dám dừng lại trên mặt hắn.
"Trẫm... làm cho... nàng sợ như vậy sao?", Cảnh Đồng đế tăng lực trên tay, nắm cằm nàng càng chặt, ghé vào sát bên mặt nàng. Con ngươi trào ra men say, lại uống thêm một chén.
"Hoàng thượng là quân lâm thiên hạ, Thanh nhi không dám nhìn thẳng", Trang Băng Thanh không tránh được, chỉ có thể khẽ nhắm mắt, thanh âm lộ ra e sợ.
"Vậy là nàng không thích trẫm sao?", mùi rượu nồng đậm tỏa ra từ hơi thở Cảnh Đồng đế, phun trên mặt nàng, làm cho thân thể nàng run lên. Nhưng vẫn kiên định gật đầu, e lệ trả lời,
"Có thể hầu hạ Hoàng thượng, là phúc khí của Thanh Nhi", rồi như là lấy hết dũng khí còn sót lại, mở to đôi mắt. Dung mạo Cảnh Đồng đế tràn vào trong mắt, đôi mắt trở nên tràn đầy ngưỡng mộ cùng động lòng say mê, làm cho Cảnh Đồng đế có chút bất ngờ. Hắng giọng cười lớn, lại một chén rượu tới, sau đó phất tay cho người lui hết ra. Kéo Trang Băng Thanh tới ngồi vào trong ngực hắn, đôi môi tràn đầy tửu khí tùy thiện hôn xuống.
Trang Băng Thanh đỏ bừng khuôn mặt, tuy là bối rối không dứt vẫn dịu ngoan ngồi trong ngực hắn, để hắn muốn làm gì thì làm, thậm chí còn nổi lên vui sướng. Cảnh Đồng đế thấy nàng lanh lợi nghe lời như thế, trong lòng đương nhiên là hài lòng, tay tùy ý thô bạo hoành hành tự do khắp trên người nàng.
"Trẫm thích nàng dịu ngoan nghe lời như vậy", Cảnh Đồng đế khàn đặc cất giọng, đầu chui trong cổ nàng. Mùi rượu cùng hương long diên bao quanh nàng, Trang Băng Thanh cũng cực kỳ phối hợp, xoay người ôm lấy cổ Cảnh Đồng đế, càng kéo thân thể hắn gần sát lại.
"Rất hợp ý trẫm, trẫm phải hảo hảo trọng thưởng Khánh Châu Tri phủ mới được, đem bảo vật như vậy giao cho trẫm", bàn tay mạnh mẽ cứng rắn luồn vào bên trong áo, ra sức vuốt ve da thịt mềm mại. Da thịt tuyết trắng từ từ nổi lên ửng đỏ, hắn thở hổn hển, bàn tay chiếm hữu khỏa mềm mại trước ngực nàng xoa nắn, tròng mắt nổi lên dục vọng, trong lòng hài lòng đến cực điểm.
"Cũng nhờ có Hoàng hậu nương nương tiến cử, Thanh nhi mới có phúc khí hầu hạ Hoàng thượng", Trang Băng Thanh vừa thở dốc vừa nói, nghĩ thầm, cũng nên thay Hoàng hậu nương nương nói vài lời tốt đẹp trước mặt Hoàng thượng, tương lai cũng có thể dựa dẫm vào nương nương.
"Ngươi nói... là Hoàng hậu tiến cử ngươi nhập cung, tới hầu hạ trẫm?", Cảnh Đồng đế đình chỉ động tác, con ngươi nổi lên ngọn lửa đỏ bừng, làm Trang Băng Thanh không khỏi sợ hãi.
"Đúng...đúng vậy", Trang Băng Thanh lí nhí trả lời.
Cảnh Đồng đế nghe vậy, lửa dục vọng tắt ngấm, sắc mặt trở nên xanh mét, một đường hất Trang Băng Thanh ra đứng phắt dậy. Trang Băng Thanh ngã trên đất, nhìn lên thấy hắn con ngươi đã lóe tức giận, men say nồng đậm. Hắn nắm chén rượu, ngón tay gắt gao run lên, ném chén rượu xuống, chất lỏng đổ lên người Trang Băng Thanh.
"Người đâu!", Cảnh Đồng đế vỗ bàn, đầu đau muốn nứt, cảm giác chếnh choáng nổi lên làm hắn phải chống một bên bàn đỡ lấy thân thể, lảo đảo lao ra ngoài.
"Lý công công, bãi giá Phượng Tê cung!", Lý công công đang đứng ngoài cửa, thấy Cảnh Đồng đế hùng hổ đi ra đi thì tiến đến, cất lên thanh âm lanh lảnh,
"Bãi giá Phượng Tê cung!"
---Hết chương ---
Lời editor: Giông tố chính thức ập đến...
Hôm qua tui bận quá, nay đăng bù. Lát edit xong sẽ up luôn c tiếp, các thí chủ lót dép đi hen :v