Quyển –
Long sủng to lớn cũng đều là vì yêu
Đức Phi đêm trước náo loạn ở yến tiệc, chọc hoàng thượng giận dữ đến sang ngày thứ hai. Không để ý tới mọi việc, bế cung không ra, phàm là có báo sự người đến đều đuổi về. Tiếp theo Đức Phi liền tự dâng tấu lên, nói với hoàng thượng mình mất lễ nghi mẫu mực, không còn mặt mũi nào quản lý hậu cung, tự phạt lương tháng, tự cấm túc hối cải. Thái hậu sớm đã buông tay, cái gì cũng không quản, như thế Phi Tâm liền được mời chấp chưởng hậu cung, hoàng thượng chưa nói gì, hai bên tất cả đều chuẩn tấu.
Phi Tâm tuy có chút kinh ngạc với tính tình của Đức Phi, sắc mặt thay đổi không ngừng, nhưng nàng lúc này chấp chưởng hậu cung, bao gồm việc hoàng thượng đáp ứng một cách vui vẻ đều có một nguyên nhân, đó là hai người đều biết, hài tử đầu tiên của bọn họ đã hết mức.
Phi Tâm âm hư khó chữa, cung huyết không đủ, khó có thể giữ thai bồi khí. Chuyện này lúc mới bắt đầu mang thai đã biết, chỉ là nàng vẫn luôn hy vọng, không muốn buông tay sớm. Nhưng lâu ngày, thân thể ngày hư nhược, thai ngày khác thường. Thai nhi ở trong bụng trái lại có hại cho mẹ, khiến nàng càng ngày càng hao mòn. Phùng thái y mấy ngày trước đã cả gan nói rõ, nếu cứ tiếp tục giữ thai, sợ là sẽ bất lợi với Quý Phi.
Vân Hi biết rõ Phùng thái y dám lấy cái mạng già nói mấy lời đó, nói rõ thai này sẽ khiến Phi Tâm gặp nguy hiểm. Hắn không muốn lại tiếp tục mạo hiểm, cứ mãi thương lượng với Phi Tâm, nàng lại cứ ngang ngược giữ lại, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được. Hiện giờ khí hư hàn không tiêu tan, hoàn toàn không tốt đối với sự phát triển của thai nhi. Đến lúc sinh được, chỉ sợ cũng đoản mệnh khó sống. Nàng tuy là đau đến ruột cắt, cũng cắn răng nhẫn nhịn.
Vân Hi để cho Phùng thái y chuẩn bị một chút, điều hoà thân thể Quý Phi, tìm thời cơ thích hợp lấy đứa nhỏ ra. Hắn kỳ thật vốn là có tâm tìm cơ hội cho Phi Tâm chấp chưởng hậu cung lúc này, hắn muốn lần này Phi Tâm đẻ non, trở thành Hiền phi vì đế vương mà làm việc đến mệt nhọc, dốc hết tâm huyết đến sẩy thai, thật là một câu chuyện động lòng người!
Vân Hi là một người chuyện gì cũng có thể lợi dụng, coi như là thai nhi đã đi rồi, cũng muốn lợi dụng làm cơ sở đẩy Phi Tâm lên ngôi vị hoàng hậu.
Phi Tâm vẫn chưa có con, cho nên không đủ để lập hậu. Cho dù thay mặt nuôi dạy hoàng trưởng tử, nhưng dù sao không phải do nàng sinh ra. Nhưng nếu nàng có thể có người đứng ra bảo đảm, ít nhất là trên chữ “đức”, nàng đã dư dả. Đứa trẻ này không còn, thật ra là nửa tốt nửa xấu. Mang thai được ít nhất cũng chứng minh, Quý Phi không phải sẽ không sinh. Đợi đến thai khoẻ mạnh, khi đó nàng thăng chức vị là hợp lẽ.
Hiện giờ Đức Phi náo loạn thành như vậy, vừa vặn cho hắn một cái lý do.
Hậu cung không thể không người cai quản, cho nên Phi Tâm một lần nữa quản lý hậu cung, hai ngày sau Tuấn Tần Mạt Tử Dung thăng lên làm Tĩnh Hoa Phu Nhân, chuyển sang Tường An Cung. Hoàng trưởng tử được ban thưởng tên Khải, sửa thành con của Quý Phi.
Trưa mùng sáu tháng mười hai, lúc Quý Phi đang an bài công việc cho đại lễ mừng thọ ở Cúc Tuệ Cung với các thái giám chưởng sự ở các ti viện thì bị ngã đến bất tỉnh, đến buổi tối, ở Cúc Tuệ Cung cho hay, khi về kinh Quý Phi đang lúc mệt nhọc, sau khi hồi cung thì buồn phiền không nghỉ, khó có thể giữ thai mà sinh non. Hoàng thượng nghe nói liền kinh hãi, lập tức chạy sang Cúc Tuệ Cung an ủi Quý Phi.
Ngày kế. Hoàng thượng sửa phong hào cho Quý Phi, ban thưởng thêm nghi giá hoàng hậu. Tất cả quy chế đều ngang với hoàng hậu. Đồng thời lệnh cho Tĩnh Hoa Phu Nhân tạm thời quản lý chuyện hậu cung, để cho Quý Phi an tâm tịnh dưỡng.
Tĩnh Hoa Phu Nhân mỗi ngày đều đến thăm, đưa thuốc và kim châm cứu. Quý Phi vô cùng cảm động. Hai cung càng ngày càng tình thâm. Hoàng thượng cảm nhận sâu sắc, liền ban cho Tĩnh Hoa Phu Nhân vải thêu vàng viền đỏ, nghi trượng chim yến màu tím, lĩnh một tháng bổng lộc.
Một Tuấn Tần vô danh một mực im lặng, hiện giờ lại trở thành một nhân vật hết sức quan trọng trong hậu cung. Hậu cung luôn luôn như thế. Người kia vừa xuống thì người này lên. Cưỡi ngựa tới lui. Chưa bao giờ thiếu tranh chấp.
Từ lúc Quý Phi bồi thánh thượng đi Nam tuần trở về, vinh quang cực điểm không ai sánh bằng. Càng bởi vì sau khi hoàng thượng trở về, thay đổi ân huệ và thông lệ, ngày ngày ở bên cạnh Quý Phi. Sau khi nàng có thai, căn bản không thể thị tẩm. Hoàng thượng hàng ngày chỉ nhìn cũng thấy vui, không để chư phi trong hậu cung vào mắt. Hiện giờ Quý Phi đẻ non, trong mắt hoàng thượng cũng không có người ngoài. Mỗi ngày có việc không đến hậu cung cũng phái người đến hỏi thăm ba bốn lần, sợ nàng lại có sơ xuất. Quý Phi cũng thay đổi tác phong ngày trước, vui vẻ nhận lấy.
Bây giờ thượng vị mới là Tĩnh Hoa Phu Nhân, cùng với Trịnh Phụng Viên trước đây ở Ti chưởng cục có công cũng là nhờ Quý Phi. Quý Phi độc chiếm thánh sủng các nàng chỉ làm như không thấy. Đức Phi dứt khoát đóng cửa không ra. Hoà Tần một cây làm chẳng nên non. Trần Ngô hai Mỹ Nhân thấp cổ bé họng. Thái hậu đã sớm không màng đến chuyện hậu cung. Kể từ đó, hậu cung cũng không còn những đợt sóng đố kỵ lan tràn hay phát sinh chuyện gì nữa.
Nhưng trong triều lại không được yên bình. Không phải bởi vì hoàng thượng độc sủng Quý Phi khiến cho ngoại thần chê trách. Bọn họ không nhiều chuyện đến nước này. Mà là hoàng thượng sau khi Nam tuần trở về còn có một số tân tú () trong triều bắt đầu làm chút chuyện rắc rối. Trước đó, Hưng Hoa Các đã gây nên sóng gió, muốn đuổi Văn Hoa Các ra khỏi cung. Cả đám văn nhân trí thức đánh nhau túi bụi. Đợi hoàng thượng trở về, Đại Tư Mã đương nhiệm, Đông Lâm Vương Sở Tịnh Hà liền dâng sớ. Ba ti cục trước mắt đều hỏng cả. Đầu tiên dâng tấu chương cáo biệt chức Đại Tư Mã. Môn đệ các vùng, bao gồm cả phụ thân của Linh Tần cũng nhiệt liệt hưởng ứng. Có Trung ương lệnh Lâm Hiếu cùng các môn đệ sống chết cũng phụ hoạ theo. Một đám cựu thần bảo thủ náo loạn trên triều đến gà bay chó sủa. Triều thần được mấy phen diễn tiết mục đâm cột!
() tân tú: nhân tài xuất sắc mới xuất hiện
Hoàng thượng từ lúc mười sáu tuổi tự mình chấp chính tới nay, sáu bảy năm nay luôn giữ lễ nghi phép tắc, bám lấy lời răn dạy của tổ tiên. Nhưng hiện giờ, hắn đề bạt một số tân tú dần dần lớn mạnh, không đặt các lão thần vào mắt, lúc nào cũng xung đột không ít. Hiện giờ lại còn cả gan muốn phế bỏ chế độ ba ti, xây dựng lại nội các, khiến cho đám cựu thần đều muốn lộn ruột, tức giận đến thổi râu trừng mắt, mấy lần chạy vào nội cung cầu kiến thái hậu, mời thái hậu chủ trì đại cục!
Thái hậu mặc dù không có biểu hiện gì, vẫn cứ ăn chay, nhưng thái độ trung lập này của bà lại khiến đám cựu thần càng thêm lớn mật, không đến hai ngày lại gây loạn.
Viện hữu thị lang bên ngoài lấy ngôn từ vô lễ, mạo phạm thiên uy, vi phạm luật cũ, đắc tội châu bên dưới mà hạ ngục luận tội, không đợi Lâm Hiếu xin chỉ thị đã đem Vĩnh An thành cái chợ!
Việc này đã dấy lên sóng lớn trong triều, tuy rằng tử địa chỉ là sách cổ, nhưng Tuyên Luật Viện giết gà dọa khỉ như thế đã nói rõ, khiến cho Lâm Hiếu mất mặt chính là khiến cho hoàng thượng mất mặt, cho hắn biết lễ nghi cũ là không thể trái, quy tắc của tổ tông tuyệt không thể lung lay!
Cho nên vừa vào tháng mười hai, trên triều đình huyên nào loạn xị bát nháo, Vân Hi biết rõ tân đảng hiện giờ khó thành sự, thái độ phe bảo thủ rất kiên quyết. Lúc này hắn dù có sốt ruột cũng tuyệt đối không thể thiên vị mà giúp đỡ, để tránh trong triều hỗn loạn. Tuy rằng chuyện trên triều rất phiền, nhưng hắn vừa vào hậu cung liền không có tình cảnh này, chỉ cùng Phi Tâm cầu an.
Phi Tâm mặc dù không hỏi qua chuyện trong triều, nhưng mạng lưới quan hệ nàng bí mật thêu dệt sao có thể để cho nàng nửa điểm không thấy. Nàng đã sớm biết hoàng thượng chăm lo việc nước, có tâm khai sáng sự nghiệp. Lần này xuống phía nam lai càng hiểu dân sinh quan trọng. Hiện giờ ba ti quyền lực quá lớn, trên cơ bản là hoàng thượng mất quyền lực, trong đó chỗ có hại lại nhiều hơn có lợi, mà rất nhiều chức cao cơ bản đều thuộc loại chỉ lấy tiền không cần phục vụ, triều đình hàng năm mất không hơn mười vạn để nuôi những tên quan lớn này. Nếu hoàng thượng muốn làm nên chuyện, xoá sạch một Nguyễn thị còn chưa đủ. Cần phải thiết lập một bộ máy chính trị một lần nữa, chỉnh đốn triều thần mới có thể mở ra sự phồn thịnh của Tuyên Bình.
Mà trong khi đó, thái hậu chính là mấu chốt. Thái hậu và tiên đế quan hệ tốt với bề tôi, bọn họ bởi vì phụng dưỡng tiên đế, cho nên có chút tôn trọng với thái hậu. Thái hậu ở phương diện nào đó là đại diện cho tiên đế. Nếu thái hậu không chịu ủng hộ hoàng thượng, như vậy đám lão thần cũng khó dao động. Giết là một cách, nhưng không thể chỉ dùng mỗi cách này. n huệ và uy quyền cùng kết hợp mới có thể khiến cho người ta tâm phục khẩu phục. Huống hồ đám lão thần này đều không phải là bè phái bất trung vô nghĩa, mà là bảo thủ. Nếu trắng trợn tru diệt lương thần của tiên đế, chỉ sẽ ảnh hưởng đến uy tính và danh tiếng của hoàng thượng.
Phi Tâm biết hoàng thượng phiền não, nhưng hoàng thượng không đề cập tới, nàng cũng tuyệt đối sẽ không chủ động khiến hắn thêm sầu. Vả lại chuyện trên triều không phải là thứ mà một nữ nhân có thể đàm luận. Cho nên gần đây nàng luôn ra sức lấy lòng thái hậu, tuy rằng nàng biết tình cảnh hiện tại của mình, cũng không thể mong đợi thái hậu sẽ thay đổi cái nhìn với mình. Nhưng tóm lại là ngày càng hoà thuận, chỉ hi vọng có thể làm cho hoàng thượng bớt chút chướng ngại.
Vân Hi làm sao không biết tâm tư của nàng, nhưng thấy nàng mỗi ngày kiên cường chống đỡ qua chỗ thái hậu hầu hạ, càng cẩn thận gấp bội, tìm hoa thơm cỏ lạ khắp nơi dâng lên thái hậu. Trong lòng hắn không phải là không cảm thụ được, hắn biết hiện giờ nàng đặt phần tâm tư này ở đây, hoàn toàn đều là vì hắn!
Vừa bước sang tháng mười hai, cả nước công việc lu bù lên, không khí ngày tết càng thêm nồng đậm. Ngày mồng tám tháng chạp vừa qua, cộng thêm lễ vạn thọ, lại nhanh chóng đến ngày lễ ông Táo, giao thừa. Trong hậu cung không một ngày rảnh rỗi, bởi vì hoàng thượng đại giá trở về không lâu, cho nên năm nay không dự tính đi hành cung. Hết thảy đều do trong cung chuẩn bị. Bởi vì gần cuối năm, hoàng thượng cũng không muốn gây thêm chuyện nữa, cho nên đem tất cả đề nghị kịch liệt khó giải quyết trên triều lắng xuống.
Đến lẽ vạn thọ, trong cung vô cùng náo nhiệt, do năm trước có chuyện của Đại Tư Mã Nguyễn Đan Thanh mà ảnh hưởng đến tâm tình mọi người. Năm nay tuy rằng Quý Phi cũng đẻ non, nhưng may mà trước đó có hoàng trưởng tử sinh ra, trong cung thêm vui mừng. Hơn nữa năm nay đã xây xong Cù Hiệp, các tỉnh phía nam sẽ không vì lũ lụt mà ưu phiền, hai việc vui này cũng đủ để giảm bớt chuyện Quý Phi đẻ non. Cho nên mới đây, trong cung vẫn khoác lụa hồng (), đặc biệt vui mừng.
() khoác lụa hồng hay treo lụa màu trước cửa: biểu thị niềm vui
Phi Tâm vì đẻ non mà thân thể gần đây không được tốt, hơn nữa Nam tuần lại mệt mỏi, gần đây còn phụng dưỡng thái hậu, cho nên tuy là vinh sủng đến cực điểm, nhưng khí sắc kém hơn trước kia rất nhiều. Lúc vạn thọ, một số khoản phô trương lãng phí không giảm bớt được, không tránh khỏi lao gân động cốt. Tuy nói là ở trong cung, ra cửa sẽ có người đưa đi, nàng không nên động tay động chân, nhưng nàng lại không chịu nổi cảnh không thể dùng được một phần nhỏ tâm tư và sức lực, thành ra nàng càng ngày càng gầy yếu. Vân Hi nhìn nàng trong mắt mà đau trong lòng, hận không thể ôm nàng vào trong ngực nuôi dưỡng một năm rưỡi.
Qua lễ vạn thọ thì lại nhanh chóng đến đại điển mừng năm mới, cả nước là vì hai lễ này gần nhau mà vô cùng cao hứng. Hơn nữa cuối năm có thể hoàn thành mọi chuyện, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi hồi sức một cách thoải mái. Trong khoảng thời gian này Tĩnh Hoa Phu Nhân chấp chưởng khó khăn, cứ ba ngày liền tìm đến Phi Tâm quyết định. Cho nên Phi Tâm trên thực tế cũng không nhàn rỗi được, bất quá cho rằng khoảng thời gian này cần cố gắng một chút, đợi đến tháng giêng, hoàng thượng cũng có thể sống yên ổn mấy ngày. Nghĩ như thế, làm cho trong lòng nàng cũng lộ ra chút vui mừng.
Đại điển tháng giêng vừa qua, phần lãng phí trong cung cũng không tính là khống chế được, có điều là các viện trong cung quan hệ tốt, qua lại tiểu yến của nhau.
Nhưng như vậy cũng coi như là ổn định, mấy ngày tháng giêng cũng không có chuyện gì, Vân Hi cũng không cần lên triều, bất quá có việc thì liền đi, không có việc liền sớm trở về. Như thế, thời gian hắn ở chung với Phi Tâm cũng nhiều hơn một chút.
Tuy rằng đã trở về từ đầu tháng mười một, tới hiện tại, hắn phàm là đi hậu cung đều đến gặp nàng. Nhưng lâu nay đều ngồi một hồi rồi đi, cũng không có nhiều thời gian vui đùa tiêu khiển. Hơn nữa Phi Tâm thân mình không khỏe, đặc biệt từ lúc đẻ non đầu tháng mười hai, hơn nữa nàng vô cùng sợ lạnh, càng ngày càng yếu ớt. Huống chi một tháng này, Phi Tâm luôn bứt rứt trong lòng. Hắn mong chờ sự xuất hiện của hài tử này đã lâu, cũng là thân thể của nàng không tốt, thật vất vả mới có một đứa lại giữ không được. Cuối cùng vẫn là hắn đến xoa dịu chống đỡ cho nàng, thay nàng che đậy không nói mà còn mượn việc này thổi phồng đức hạnh của nàng. Trong lòng hắn khổ sở không thua gì nàng, mà nàng lại khó khăn lắm mới giúp được hắn một chút! Vân Hi thật là đau đớn chua xót trong lòng, thuộc hạ cũng đứng ngồi không yên.