Quyển –
Ngây thơ cũng có thể tự bảo vệ được mình
Phi Tâm làm sao không nghe ra ý tứ của nàng, chỉ nhếch miệng hỏi: “Gần đây ta cũng không đến Nghi Hưng Cung, nghe nói Khải nhi lần trước ho khan về đêm. Thay ta mắng đám nô tài kia một trận, hoàng trưởng tử sao có thể không cẩn thận như vậy, rồi để cho Phùng thái y đến xem. Nay trời nóng, buổi tối mát mẻ, chúng ta cùng nhau đi thăm một chút?”
Tĩnh Hoa Phu Nhân đợi lời này của nàng đã lâu, thấy Phi Tâm trừng mắt dựng mày làm ra vẻ bất mãn thay nàng thì trong lòng vô cùng cao hứng, Quý Phi trước kia cũng không như vậy, nói chuyện đều mang theo mấy lời cũ rích. Bây giờ nàng lại tỏ ra coi trọng hoàng trưởng tử như vậy, đúng là làm cho Tĩnh Hoa Phu Nhân cầu còn không được. Nắm chặt tay Phi Tâm, nàng nói: “Tỷ tỷ thương cảm như thế, trong lòng muội rất cảm kích. Nếu không nhờ tỷ tỷ, muội nào có bản lĩnh mời Phùng thái y qua xem bệnh đâu chứ!”
“Có ta đây, muội muội rất tốt với ta, ta nào không biết đạo lý. Mấy ngày nay muội muội chạy tới chạy lui không bớt lo lắng. Ta nay tuy rằng cũng không nhớ được nhiều chuyện vặt vãnh lắm, nhưng đây là chuyện đại sự! Ta nhất định phải để ý một chút, cho dù có khi trở bệnh nhớ không được, cũng không phải còn có Tú Linh nhắc nhở đó sao?” Vừa nói, nàng vừa đưa mắt nhìn Tú Linh. Tú Linh vội vàng lại đây thi lễ: “Phu nhân không cần lo lắng, nương nương nay tuy hơi loạn trí nhưng hoàng trưởng tử ai lại không hết lòng hết dạ? Đó cũng là chuyện quan trọng của nô tì!”
“Khải nhi lớn lên thật đáng yêu, ta cũng rất thích. Đến lúc đó ai không cẩn thận, muội muội cứ việc tới tìm ta, ta sẽ ra mặt với muội muội!” Phi Tâm nói vậy, Tĩnh Hoa Phu Nhân nghe xong thì càng thêm phấn chấn. Đúng là không giống Quý Phi ngày trước. Trước kia mà nói như thế, nàng có chết cũng sẽ không nói. Nàng cũng chưa bao giờ ra mặt!
Tĩnh Hoa Phu Nhân đi rồi, Phi Tâm mới thuận tay đưa toa thuốc cho Thường Phúc, bày nghi giá đến Thọ Xuân Cung. Lúc này thái hậu vừa mới dùng bữa sáng xong, đang thưởng thức hoa cỏ. Lúc Phi Tâm sang, quả nhiên thái hậu đang ở trong điện cắt tỉa một chậu Trường Thanh. Phi Tâm hôm nay mặc một bộ váy xoè hoa văn tử đinh hương, búi tóc rũ xuống được cài trâm duyên dáng. Nàng cầm trong tay một giỏ hoa cắm đầy cúc bách nhật, thạch lựu, hoa dành dành các loại, lá cây xanh ngắt trong trẻo, vô cùng tươi mới thú vị. Nàng thỉnh an thái hậu xong thì chớp mắt đưa qua: “Thái hậu, người xem có đẹp không?”
Thái hậu cười nhìn một chút: “Ừ, ai gia thấy không tệ. Ngươi làm sao?”
“Là thần thiếp mới học với nô tài, cái đầu tiên tới tặng cho thái hậu!” Phi Tâm cười cong mắt, chỉ vào chậu Trường Thanh trong tay bà, “Có đẹp hơn cái này không?”
“Cái chậu này là phụ thân ngươi năm ngoái lăn lộn mấy chuyến mới tìm ra. Ngươi cũng không nhớ rõ?” Thái hậu nghe xong thì nở nụ cười, nhận lấy giỏ hoa đặt trên đài cao.
“Thật không?” Phi Tâm nghe xong thì khom người nhìn một cái, ánh mắt hốt hoảng. Thái hậu kéo tay nàng: “Đừng nhìn nữa, đoán chừng ngươi cũng không nhớ rõ. Giỏ hoa này của ngươi rất đẹp, một hồi treo ở tẩm điện đi!”
So với Phi Tâm trước kia, thái hậu càng vui khi nàng bị bệnh như vậy. Không có đầu óc, nghĩ cái gì nói cái đó khiến người ta cảm thấy yên tâm không ít.
“Thái hậu. Có chuyện thần thiếp muốn nói với người.” Phi Tâm kéo bà đến trước tháp bên cửa sổ, “Hoàng trưởng tử mấy ngày trước bị nhiễm lạnh, ho khan nhiều làm Tĩnh Hoa Phu Nhân rất lo lắng. Thần thiếp cảm thấy hiện giờ thời tiết nóng quá. Tiểu hài tử phải chú ý một chút, cần tránh gió đêm. Thần thiếp muốn mấy ngày này đến Nghi Hưng Cung ở. Chờ nó khoẻ hơn lại trở về!”
Thái hậu nghe xong thì không khỏi giương mắt nhìn nàng. Không ngờ rằng nàng lại có phần tâm tư này. Trước kia nàng chỉ quan tâm đến sĩ diện, giỏi nhất là nắm người trong tay. Nhưng nay đại cục thế nào nàng mặc kệ, lại rất để tâm tới từng việc nhỏ! Nhưng quan tâm chăm sóc như vậy, đứa trẻ này không phải nàng sinh. Nàng tuy bệnh có ngốc cũng hiểu được, nhưng mà có thể khoan dung như thế!
“Thái hậu gần đây cũng mệt mỏi rồi. Thần thiếp cũng giúp không được cái gì. Tĩnh Hoa Phu Nhân phải giúp thái hậu xử lý, sợ là cũng không chu toàn được. Thần thiếp lại quá nhàn rỗi, không bằng thăm nó mấy ngày. Nhưng mà không có sự đồng ý của thái hậu, thần thiếp cũng không dám tùy tiện đi ngay!” Phi Tâm nhìn thái hậu, “Được không?”
“Ngươi không nói với hoàng thượng sao?” Thái hậu nghe xong hỏi.
“Hoàng thượng rất mệt, phía trước lại nhiều việc. Thần thiếp không muốn chàng quan tâm, nghe Uông Thành Hải nói gần đây chàng đều khó thoát thân. Con chàng, bất kể là ai sinh, thần thiếp đều săn sóc như con mình. Thăm mấy ngày, thái hậu cũng có thể bớt lo. Hơn nữa trưởng công chúa cũng sắp hai tuổi, thần thiếp hôm kia học được mấy kỹ năng tết tóc, chơi đùa với con bé một tí!” Phi Tâm nói xong nở nụ cười, những lời này của nàng là thật tâm.
“Không ngờ rằng ngươi có thể nghĩ được như vậy, ai gia trước kia không nhìn ra.” Thái hậu than nhỏ, “Gần đây ai gia không còn tinh lực ngày trước, chuyện gì cũng khó chu toàn. Đem đứa trẻ giao cho ngươi, dù sao vẫn tốt hơn giao cho Lâm Tuyết Thanh kia, nàng ta lớn như vậy cũng không thể khoan dung cho một đứa trẻ? Ngẫm lại chuyện này, thật sự là đáng giận!”
“Cũng không có gì, dù sao cũng là thần thiếp cầm tiền nhà nàng ta. Còn nàng ta là được!” Phi Tâm nghe xong bĩu môi.
“Không đề cập tới chuyện này nữa.” Thái hậu nói xong cười cười, “Ngươi qua ở hai ngày cũng tốt, bản thân ngươi nay cũng không lanh lẹ, vẫn nên cẩn thận chút. Hoàng thượng rốt cuộc vẫn để ý ngươi, ai gia nào có nhìn không ra. Bảo dưỡng cho tốt, đến lúc đó sinh cho hoàng thượng thêm mấy đứa nữa là được!”
Khuôn mặt nhăn nhó của Phi Tâm hơi phiếm hồng, thái hậu cười nói: “Nay cũng hiếm khi qua lại trong hậu cung. Bất quá có qua cũng chỉ thăm ngươi, tóm lại vẫn tốt với ngươi hơn những người khác rất nhiều. Bây giờ ai gia cũng không muốn nghĩ đến mấy chuyện cũ năm xưa nữa, hậu cung yên ổn một chút, bớt rắc rối là được!”
Phi Tâm nghe xong gật gật đầu: “Thái hậu người cứ yên tâm đi, thần thiếp về sau sẽ không quản chuyện hậu cung nữa. Thần thiếp mỗi ngày đều đến xem người, nói chuyện phiếm với người, đi thăm đứa trẻ. Cuộc sống thật sự rất thanh thản!”
“Như vậy là tốt nhất, thật ra thì cả đời người cũng không gì hơn cái này, muốn mở mang hơn chút không phải là chuyện không thể!” Thái hậu cảm thán một tiếng, “Không nói mấy chuyện phiền chán này nữa, hôm nay Mạc Thành Dũng xách hai con chim biết nói đến, chúng ta qua xem một lát đi?”
“Thật sao? Con vẹt kia của thần thiếp dạy hai tháng chỉ biết nói hai chữ.” Phi Tâm vừa nghe thấy thì sáng mắt, vội vàng lôi kéo thái hậu đi ngay. Thái hậu cười rộ lên: “Nay ngươi cũng mê những thứ này, trước kia chưa bao giờ chơi.”
“Hiện tại thấy rất thú vị, tuy rằng chúng nó chỉ biết nói hai chữ, nhưng cũng biết biểu diễn cho vui. Có thể ở chỗ thái hậu người được hay không?” Phi Tâm hưng phấn, mặt mày hớn hở lại khiến thái hậu càng thêm vui mừng, không khỏi trêu chọc nàng: “Tính cái gì vậy? Hai con này không chỉ biết nói, còn biết đọc cả thơ đấy. Còn có thể giương cánh cầm vật, thật sự rất thú vị!”
Nô tài bên cạnh thấy thái hậu và Quý Phi nói chuyện vô cùng vui vẻ, vừa nói vừa cười không giống như ngày trước, ngay cả Mạc Thành Dũng thấy cũng cực kỳ vui mừng. Nay Quý Phi như vậy, tất nhiên không phải chuyện xấu. Thái hậu bây giờ cũng đã không còn như trước, cũng không muốn xen vào mấy chuyện lặt vặt nữa, chỉ thích vui vẻ ở hậu cung. Quý Phi hiện giờ vừa vặn hợp với tính cách của bà, rất được lòng bà!
Phi Tâm qua Nghi Hưng Cung ở mấy ngày, bởi vì có nàng ở đây, đám nô tài cũng cực kỳ cẩn thận. Nàng cũng mượn thời gian rỗi rảnh này mà chăm sóc hai đứa trẻ thật tốt. Trước kia nàng không dám tới thăm trưởng công chúa thường xuyên, sợ người ta bàn tán. Hình ảnh nàng quyền cao chức trọng đã đi sâu vào lòng người, mỗi lần làm chuyện gì đều khiến người ta suy diễn. Nay có thể buông tay chân ra, ưu tiên mỗi trái tim của mình.
Vân Hi vẫn bề bộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày đều phái người đến hỏi thăm tình hình. Nghe nói Phi Tâm đến ở Nghi Hưng Cung, trong lòng hắn hiểu ra, lấy chuyện này làm cho thái hậu triệt để bỏ qua sự phòng bị là thứ yếu, mượn cơ hội này mà tận tâm một lần là sự thật. Chủ yếu là vì hắn, nàng thay hắn làm rất nhiều chuyện, nàng không muốn hắn vướng bận chuyện hậu cung vụn vặt, nay có thể giúp hắn phân ưu cũng chính là như thế, hiếu thuận với thái hậu, thay hắn trông nom ấu tử.
Vân Hi phần lớn hạ triều liền đến Khải Nguyên Điện, công thần lui tới rất nhiều, chỗ nào cũng có chuyện để bàn. Nay chính sách mới vừa được mở rộng, luôn có một số hoàng thân quốc thích địa phương bất mãn bằng mặt không bằng lòng, mỗi ngày đều vô cùng kịch liệt, hắn nửa khắc cũng không thể chậm trễ. Có khi vô cùng nhớ nàng, nhưng khổ nỗi lại bận rộn khó mà chạy trở về. Mà trở về thì phải quay vội lại đây, rất là giày vò tâm can. Hắn cứ nghĩ đến là khó chịu, thật muốn ăn dấm chua với thái hậu và hài tử của mình!
Hắn cũng mệt muốn chết, một ngày chuyện lớn chuyện nhỏ mấy trăm chuyện, sốt ruột phát cáu cũng sắp nổi lửa, nàng sao lại không biết sang đây thăm hắn một lần?
Bên này hắn đang thầm mắng Phi Tâm không có lương tâm, dòm một quyển sổ con liền vọt lửa. Lúc này đột nhiên có một cái khay bày chén sứ thanh hoa đưa tới, hắn đã cực kỳ buồn bực, tay ai lại đưa ngang tầm mắt hắn, giọng cũng không có, khuỷu tay vừa nhấc đã muốn đẩy ra một phen!
Hắn vừa định đẩy cái khay ra, bỗng nhiên liếc mắt nhìn đôi tay kia, thoáng chốc cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhất thời trong lòng liền nhảy dựng lên. Bọn họ thỉnh thoảng sẽ có linh tê, nhưng nàng ngờ nghệch như vậy thì có thể chứ! Sẽ không thật sự như vậy đi? Tim hắn đập rộn lên, giọng nói chấn động nóng bỏng, khiến cho ánh mắt hắn không tự chủ được mà nâng về phía trước! Vừa thấy cặp mắt kia, cả người hiểm suýt nữa nhảy vọt lên. Phi Tâm đang cười khanh khách nhìn hắn, trong tay bưng khay.
Nàng mặc một thân trang phục hè của cung nữ cấp thấp, váy hồng nhạt, tay áo hẹp, không có đồ trang sức. Búi tóc đơn giản, son phấn nhàn nhạt, đôi mắt ngậm sương. Thoáng chốc hắn nhớ tới hai năm trước, nàng thoát thân từ Khải Nguyên Điện đi ra ngoài cũng là mặc loại y phục này. Nhất thời sóng lòng hắn dâng trào vùng lên!
Nàng cũng chưa bao giờ tới đây thăm hắn, cho dù thời gian này cáo ốm, tính tình đại biến cũng không đến. Vừa rồi hắn nhớ tới, còn hận đến ngứa răng, chỉ nói nàng là kẻ vô lương tâm. Nhưng hôm nay đột nhiên chạy tới, lại làm cho hắn có cảm giác mê ly. Hắn trừng mắt nhìn nàng: “Sao nàng lại giả trang thành như vậy?”
Phi Tâm cười không đáp, chỉ cầm chén đưa cho hắn: “Hạt sen bách hợp, giải nhiệt rất tốt. Hoàng thượng dùng chút đi?”
Vân Hi kinh ngạc, chỉ lo nhìn chằm chằm nàng, đưa tay nhận lấy. Phi Tâm đứng cúi đầu bên cạnh hắn, không đợi hắn mở miệng đã bổ sung một câu: “Hai ngày trước thần thiếp sang Nghi Hưng Cung, hôm nay mới trở về. Đây là thần thiếp tự tay làm, thần thiếp vừa thử, hoàng thượng dùng chút đi?”
Vân Hi cúi đầu nhìn nước canh trong chén, trong veo lóng lánh, khóe môi hắn nhếch lên. Hắn rót cả chén vào trong miệng. Phi Tâm nhìn hắn, một ngày không gặp như cách ba thu là hương vị gì, nay nàng đã cảm thụ triệt để. Trong ngoài thư phòng ở Khải Nguyên Điện, tất cả đều là hơi thở của hắn. Càng gần hắn thêm một phần, hương thơm thanh nhã nhàn nhạt kia càng thấm đượm. Lượn quanh thần hồn nàng, từng li từng tí đều là sự nhớ mong!