Quyển –
Chăm sóc từng chút, an ủi trái tim
Cô bỗng dưng bị rơi xuống nước, trong lòng hoảng sợ, uống hết mấy ngụm nước. Cô vội vã muốn đứng dậy, nhưng ngay tức thì y đã nhảy xuống, y phục cả hai đều ướt đẫm. Cô nhanh chóng nghe thấy tiếng vải bị xé toạc hòa lẫn trong tiếng nước, y vốn rất thích xé xiêm y của cô. Cô giật mình, một phần vì nơi này là bên ngoài cung đình, còn một phần là vì sức lực của y, y lại nổi giận rồi. Cô đã chiều theo ý y, không gọi y là hoàng thượng, tự xưng nô tì cũng là lẽ đương nhiên, y nổi giận vô cớ, cô cũng không dám đôi co. Nước ngấm vào chân cô, cô lập tức cảm thấy đau buốt.
Chẳng mấy chốc y đã xé sạch y phục của cô, áo rách trôi lửng lờ trên mặt nước, mái tóc dài như tảo đang bồng bềnh. Ao này sâu hơn trong cung, nước đã ngập đến ngực cô, cô chẳng thể nào đứng vững, cứ như muốn chìm xuống. Làn da ngâm trong nước bóng lưỡng, cùng với mái tóc đen tuyền, giữa những làn nước trong suốt, càng toát lên một vẻ đẹp quyến rũ. Một tay y ôm choàng lấy cô, cơ thể cô vẫn còn run rẩy, dáng vẻ trông rất căng thẳng càng khiến y nóng giận. Đôi mắt y trở nên đen thẫm, mọi tức tối đều trút giận lên đôi môi cô.
Cô chẳng hề lên tiếng, cô càng như thế, y lại càng trở nên điên tiết. Cơn đau nhức khắp người cộng thêm động tác của y, cô đã không còn cách nào chịu đựng những đau đớn thế này rồi. Trên gương mặt ấy không thể phân biệt nỗi là nước mắt hay nước, cơ thể bắt đầu run bần bật một cách không kiểm soát được. Y đã nhận ra sự khác lạ của cô, buông làn môi cô ra, đôi tay nắm lấy vòng eo cô, nhấc cô lên.
Cô như người cá ló khỏi mặt nước, vẻ đẹp kiêu sa rung động. Phía trong đùi bị xước một mảng thịt, đã sưng đỏ lên. Ở nhà vốn là thiên kim trong thâm khuê, vào cung thì dù có mưu toan thế nào cũng vẫn là Quý Phi sống trong nhung lụa, được nô tì hầu hạ. Da thịt non nớt như cô, làm sao chịu nỗi việc cưỡi ngựa như vậy, dù chỉ mười mấy cây số cũng đã dày vò cô thương tích đầy mình.
Lúc bấy giờ cô đang lõa thân trước mặt y, dù đã vào cung nhiều năm và mây mưa với y nhiều lần, nhưng khi đối mặt trong tình cảnh như vậy, lòng tự trọng của cô cũng khó có thể chấp nhận. Cô vừa cảm thấy xấu hổ, vừa đau đớn, những giọt lệ chực trào khỏi khóe mắt.
Y không lên tiếng, chống tay bước lên. Người y đã ướt nhòe, áo quần dính sát thân, chẳng thèm ngó ngàng đến cô, cứ đi ra ngoài với bộ dạng ướt tèm nhẹm ấy. Sau một hồi, Phi Tâm chợt cảm thấy cơ thể ấm dần, một tấm chăn to đang bao bọc cô lại. Cô chưa kịp hiểu ra thì cơ thể trở nên nhẹ tênh, và được y bế ra ngoài.
Người y quá ướt nên vừa bế cô thì tấm chăn cũng bị vương ướt. Y bế cô vào sảnh, đến gian phòng gần góc có lò sưởi, ở đây có giường to, nhưng giường vẫn chưa trải ổn thỏa, còn tấm chăn cũng chẳng biết có dùng được hay không. Phi Tâm nhìn tấm chăn ấy, cảm thấy không an tâm, còn Vân Hi thì mặc kệ, cứ đặt thẳng cô vào giường và quay lưng ra khỏi phòng.
Phi Tâm cuộn người trong chăn nằm co ro trên giường, nửa vì đau, nửa vì sợ hãi, một lát sau cô nghe tiếng gõ cửa, cô lại lo lắng: Y ra ngoài với bộ dạng ướt sũng thế kia, ngộ nhỡ ngã bệnh thì tất cả đều do lỗi của cô! Huống hồ cô ở đây một mình, chẳng có xiêm y, cuộn người ngồi trong chăn, lỡ như chút nữa thị vệ sơ hở để tiểu nhị vào đây thì cô thật sự xấu hổ chết !
Cô ngồi nghĩ vẩn vơ rất lâu, sau đó chợt có tiếng cửa. Cùng với tiếng mở cửa là tiếng của Vân Hi, không chỉ có y, dường như còn ai đó đi theo. Cô càng lo lắng hơn, chẳng nghĩ ngợi gì mà vội vàng nấp vào sau tấm mùng.
“Nói đến trên trời có dưới đất không có, cái gì mà Nghênh Hương Ổ của Lưu Ly Đỉnh, khách điếm nổi tiếng làm ăn thế này đấy à? Lừa gạt khách hàng vào làm thịt hả? ” Phi Tâm nghe tiếng Vân Hi ngoài kia và nghe cả tiếng cười của chủ khách điếm, chắc là chủ khách điếm theo vào. Cô nghe tiếng cò kèo: “Ông qua mà xem này, cái này gọi là Lưu Ly Đỉnh hả, nhìn thấy được cảnh gì? Cái ao này con nít cũng vào ngâm được, nước suối chẳng ra gì, rửa tay còn chê nó bẩn, ông coi ta là người dễ lừa như vậy à? “
Phi Tâm tròn xoe đôi mắt, y vừa ra ngoài với thân người ướt sũng, lại còn lôi chủ khách điếm vào đây nói những thứ này? Cô chẳng dám thở mạnh, nghe tiếng chủ khách điếm cười xuề: “Ngày là khách quý từ kinh thành đến, tiểu điếm làm sao dám như vậy chứ? Ở đây, ở đây hơi nhỏ một chút, nhưng nước suối có lẽ là do người …..”
“Lúc đó ông nói Nghênh Hương Ổ Lưu Ly Đỉnh thế này thế nọ nên ta mới vào đây. Bảng hiệu thì nổi như vậy, đúng là lừa khách hàng. Còn nữa còn nữa, Túy Tiên Lương ông vừa bê vào, có hòa lẫn với nước rồi hả? ” Vân Hi chê bai, “Còn phải lấy thêm lượng, ở đây là hắc điếm à? “
“Ôi, ôi, sao ngài lại nói thế. Nhìn ngài thì biết ngay là quý tộc, nào dám hòa nước vào rượu gì đó. Ngài đừng giận, là tiểu điếm phục vụ không chu đáo, hay thế này nhé, rượu thịt của quý vị chúng tôi sẽ không tính tiền, như vậy ngài hài lòng chứ? ” Giọng của chủ điếm rõ ràng là lo sợ thái độ chê bai của Vân Hi, chủ điếm sợ bị người ta lột bảng hiệu. Nên đành phải nhường bước cho êm chuyện.
Phi Tâm nghe đến ngớ người, đường đường một thiên tử mà chạy đến đây mặc cả với người ta. Chắc chủ điếm luôn cho rằng người giàu thích bốc đồng, bất kể tốt xấu đều muốn nở mặt nở mày, ra giá lượng thì thể nào cũng trả lượng để tỏ ra ta đây phóng khoáng, ngờ đâu lại đụng phải người như vậy, lại còn kéo tới tận đây mặc cả! Trước kia Phi Tâm còn ở nhà, khi chủ tiệm mang mẫu áo cho xem, nhìn thấy thích thì cô cứ mua, nếu thấy hàng không giống tranh thì cũng chẳng nói gì, dù sao cũng chỉ một ít tiền, vứt đi mua lại cũng thế thôi.
Nhưng bây giờ nghe thấy lời qua tiếng lại của Vân Hi và chủ điếm ngoài kia, sau cùng còn ép người ta tặng cả rượu thịt, thực sự là….đầu mày bất giác nới lỏng ra, khóe môi cũng chớm nở nụ cười. Lúc đầu nghe thấy Vân Hi kéo chủ điếm sang bên ao, trong lòng cô còn lo sợ mất mặt, vì ở đó vẫn vương lại áo quần rách của cô, nhưng dần dà cô bỗng chuyện tâm lắng nghe lời của y.
Phi Tâm nghe thấy tiếng chào của chủ điếm ngoài kia, sau đó nghe thấy tiếng bước chân và tiếng lắc lư của ly tách, có lẽ chủ điếm đang sai tiểu nhị đặt thức ăn xuống. Chủ điếm khẽ giọng nói những lời xoa dịu, sau đó tỏ ý xin lỗi vì phục vụ không chu đáo. Lão cảm thấy mấy người này không đụng được, % là quan tuần theo hoàng thượng, nên người ta nói gì đều nghe theo, chứ là kẻ thông thường lão chắc chắn đã kéo ra khỏi đây rồi. Đàn Ôn Các này cũng có thể gọi là chiếm lĩnh cả một vùng này, tiệm lớn lừa khách thực ra cũng không giả một chút nào. Khách ngoại lai đến nhiều, lão cứ thế mà luộc, chẳng qua hôm nay gặp phải vị khó hầu này, lão đương nhiên biết cách ứng phó.
Phi Tâm nghe tiếng đóng cửa, cô cũng chẳng màng là sạch hay bẩn, vội vã cuộn chăn nằm lên giường. Bình thường cô nhất định không dám vờ ngủ say, nhưng hôm nay mình đầy thương tích, đã tạo cho cô một lý do chính đáng. Huống hồ cô luôn thấy rất khó mặt đối mặt riêng với y, cô thậm chí cảm giác y là con người không thể nhìn và cũng chẳng thể với tới, mặc dù cô là người trong hậu cung của y.
Cô có thể đứng nhìn y từ xa, nhìn y thể hiện những mặt khác nhau, nụ cười của y khiến người ta rung động, sự cần mẫn đối với chính sự khiến cô khâm phục, đôi lúc y trông như một đứa trẻ, vẻ mặt ngây ngô, nhưng đôi lúc lại cũng rất phóng túng, toát lên vẻ đẹp đầy ma mãnh. Đứng xa ngắm nhìn như vậy cô cảm thấy rất bình lặng, đôi lúc còn cảm thấy rất vinh dự. Vì cô là đàn bà? trong cung của y, người đàn ông cô lấy không những là người giàu có, quyền quý nhất thiên hạ, mà còn rất tài hoa xuất chúng, là người khiến tất cả phụ nữ phải ngưỡng mộ, khiến cô cảm thấy rất hãnh diện!
Cô thích cảm giác hãnh diễn này, và thích sự giàu sang phú quý trong chốn hậu cung. Cô thích tất cả những gì y mang đến cho cô, chỉ trừ những cử chỉ thân mật khiến cô ngượng ngùng. Cô đã từng thấy y và các cung phi khi họ bên nhau, nhưng cô hoàn toàn không thể học được.
Dù giả vờ ngủ nhưng thực ra trong lòng cô vẫn thấp thỏm không yên.
Cô cảm giác được y đang lên giường, khi y xiết chặt cô vào lòng, Phi Tâm chợt run lên. Vờ ngủ thế này cũng không phải cách hay, dù Phi Tâm không cảm thấy người y ướt, có lẽ lúc nãy khi ra ngoài y đã thay y phục,nhưng tấm chăn của cô bị ướt hết phân nữa rồi, tí nữa ngủ như vậy lỡ sinh bệnh thì cô không gánh nổi, nhưng cô vừa vờ ngủ giờ lại mở mắt ngay bảo rằng hầu hạ y tựu thẩm thì cũng không được.
Cô đắn đo lợi hại, cuối cùng cũng mở mắt ra nói khẽ: “Hoàng thượng, thần thiếp….” Giờ cô chẳng còn tâm trí cùng y chơi trò công tử a hoàn gì đó, huống hồ lúc nãy cô cảm thấy có vẻ y không vui rồi. Cô vừa mở mắt, thấy bộ xiêm y của y vẫn là kiểu cũ, nhưng bộ này khô. Nghĩ cũng đúng, lúc chuồn ra ngoài cung, Uông Thành Hải nhất định không thể nào không chuẩn bị gì cả, suốt chặng đường đi cô vẫn luôn nhắm mắt thì làm sao nhìn thấy thị vệ có mang theo hành lý hay không. Thế thì ít ra cũng nên chuẩn bị cả vài bộ cho cô chứ nhỉ? Vả lại y còn có sở thích xé áo quần người khác, nghĩ đến đó, mặt cô đỏ bừng, ngập ngừng hồi lâu vẫn chưa tìm ra đề tài thích hợp.
Y thấy cô chủ động mở mắt và lên tiếng, đưa tay sờ trán cô: “Không sốt, còn may.” Giọng y trầm trầm, y như vừa uống rượu vào, “Tí nữa thay xiêm y đi, ngủ thế này bệnh mất. ” m thanh chất chứa sự quan tâm, khiến lòng cô trở nên ấm áp.
Y vừa nói, tay vừa dò ra phía sau, lôi một bộ y phục ra. Quả nhiên là cùng kiểu và chất liệu với bộ cô vừa mặc lúc nãy. Y hơi nghiêng người, giở bộ y phục lên, trong đó có một lọ thủy tinh nhiều màu, và y nói: “May là có mang theo cái này. Tử Ngọc Cao làm tan vết bầm. Ừm, lát nữa….” Y cầm chiếc lọ lên, đột nhiên thấy đôi mắt cô mở to ra, đang nhìn y chằm chằm.
Cô chưa bao giờ dám hỗn xược nhìn y như vậy, bởi vì chỗ bị thương của cô là chỗ thầm kín. Khi y cầm chiếc lọ lên, cô cứ lo y sẽ nói rằng tí nữa trẫm bôi thuốc cho nàng!
Y sửng sốt nhìn cô một lát, chợt khóe môi vênh lên, như đang cười trêu chọc. Y đặt nó ở bên cạnh cô: “Tí nữa thay xiêm y xong thì ra hầu hạ trẫm dùng bữa. ” Nghe y nói thế, cô thở phào ngay, trong lòng thầm cảm kích y. Cô thấy y đứng dậy định ra ngoài, bèn nhỏ giọng nói: “Tạ ơn hoàng thượng. “
Y đi được vài bước, nửa quay đầu lại nhìn cô: “Hồ đó, tên là Noãn Ngọc. “
Cô ngớ người một lát, bất chợt nhớ lại khung cảnh tuyệt đẹp ban nãy: Cảnh sắc tuyệt vời, bóng người hòa lẫn vào đám mây mù trên mặt hồ, cảm giác trong lòng lâng lâng. Noãn Ngọc, quả thật rất đẹp.