Quyển –
Một hòn đá khuấy động, ngàn lớp sóng trào dâng
Là cô đã trúng kế, hôm tháng đó, cô thấy Quý Phi uống trà trong vườn. Đầu xuân năm nay cây cối trong vườn Đông Đô mọc um tùm, cô định kết vài chiếc giỏ tre. Quý Phi chỉnh đốn hậu cung, tạo ra bao sóng gió khiến chúng phi khó chịu. Các chị em đều ca cẩm, rồi hẹn nhau ra dạo hoa viên. Ngờ đâu chạm phải Quý Phi, nghe thấy Quý Phi đang phiếm chuyện với nô tì. Than rằng bản thân khổ tâm mà hoàng thượng không hiểu, khiến mình trong ngoài đều đắc tội. Tỷ muội chẳng chịu nhìn mặt cô, hoàng thượng cũng không thèm bước đến chỗ cô. Sau đó có nô tì nói rằng, hoàng thượng yêu thơ ca, chi bằng dùng thơ truyền tình, vừa mới mẻ mà cũng không phạm quy. Đến lúc hoàng thượng đến thì mọi người đều hoan hỉ!
Hứ, đúng là ngu ngốc! Quý Phi cố tình như thế, cô ta đang chờ con cá ngu xuẩn tự nguyện mắc câu!
Hợp Hoan Tán đúng là của cô đấy, nhưng hoàng thượng vốn rất mẫn cảm với thuốc viên và hương liệu. Cô chẳng hề sử dụng được lần nào! Huống chi trong hậu cung này, cô cũng không tin chỉ có cô bày trò này! Là cô đánh giá quá thấp tầm ảnh hưởng của Quý Phi trong hậu cung rồi. Cô tưởng mình đã giấu rất kín, không ai phát hiện được. Nhưng ngày này cũng đến nhanh quá! Tối qua truyền thơ trong buổi tiệc, sáng nay mới vừa sang chỗ thái hậu một lúc. Khi đến đây thì đã bị lộ! Nay nhân chứng vật chứng rành rành, hoàng thượng đang thượng triều, trong cung e chỉ có người cười, ai lại chịu đỡ lời cho cô?
Kế duy nhất hiện nay chính là kéo dài thời gian, kéo đến khi hoàng thượng hạ triều. Vì thế Hoa Mỹ Nhân cũng liều mình, sắc mặt đanh lại! Phi Tâm đương nhiên biết chủ ý của cô ta, liếc nhìn Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử hiểu ý, cùng vài người phía dưới vừa bụm miệng vừa lôi Hoa Mỹ Nhân đi.
Phi Tâm nhìn tiểu cung nữ rung lẩy bẩy dưới kia, cô ta đã mặt trắng bệch như tờ, chỉ biết dập đầu liên tục. Đôi mày Phi Tâm hơi giãn ra, “Lăng Yên. “
Tiểu a đầu nghe Phi Tâm gọi, ba hồn bảy vía bay đâu mất, sợ đến la to: “Nương nương tha mạng, nương nương khai ân! “
“Ngươi có công tố giác, bổn cung phải thưởng cho ngươi mới đúng. ” Cô quay người lên bục, ngồi vào ghế, “Ngươi cứ đi về trước. ” Nói xong, thái giám hai bên đã kéo cô ta ra ngoài. Tiểu cung nữ đã không nói nên lời, sợ hãi đi ra.
Phi Tâm lặng lẽ ngồi xuống, sắc mặt không lộ cảm xúc. Cô nheo nửa mắt, nhìn những viên thuốc rơi vãi trên sàn. Hồi lâu sau mới lên tiếng: “Dọn những thứ trên sàn lại, giao cho Tông Phủ. Báo với Cư An Phủ rằng Hoa Mỹ Nhân hành vi bất kiểm, phạt đến Ỷ Nguyệt Am làm ni. Thông báo đến các cung để mọi người lấy đó làm cảnh giác, nếu lại xảy ra chuyện như thế thì sẽ không chỉ là như vậy! “
Lâm Tuyết Thanh sáng sớm đã vội vàng sang Cúc Tuệ Cung, ngày tháng đó, Phi Tâm xử tội Hoa Mỹ Nhân. Ngay trong hôm nay đã báo với Tông Đường. Khi nghe chuyện này Tuyết Thanh mừng thầm trong bụng. Mượn tay Phi Tâm xử lý cái gai trong mắt đáng ghét ấy, và Phi Tâm còn giải quyết mọi việc thần tốc như vậy thật khiến cô cảm thấy sảng khoái.
Nhưng đến ngày , phụ thân của Hoa Mỹ Nhân – Hoa Tán Kỵ lại dắt theo một đạo quân vào cung, quỳ trước Khải Nguyên Điện xin gặp hoàng thượng. Thật chẳng biết tin tức lọt ra ngoài từ đâu, nghĩ rất lâu Tuyết Thanh mới cảm thấy người đáng ngờ nhất là thái hậu. Hoa Tán Kỵ chẳng có giao lưu gì với nhà Nguyễn, sau khi nhà Nguyễn sụp thì cũng nằm về phía lật đổ nhà Nguyễn. Nhưng chắc chắn là vì thái hậu không muốn Quý Đức song phi tiếp tục nắm giữ hậu cung nên mới tiết lộ thông tin này ra ngoài. Hoa Tán Kỵ vừa sai người đến Ỷ Nguyệt Am tìm con gái vừa cùng cấp trên của mình vào cung. Hoàng thượng tuyên Hoa Tán Kỵ vào, hai người nói gì chẳng ai biết được. Nhưng nghe nói ngoài thượng cấp của Hoa Tán Kỵ còn có vài học giả trong Văn Hoa Các cũng theo khuyên. Một chức Tán Kỵ nho nhỏ, một mỹ nhân nho nhỏ mà đã kinh động đến Văn Hoa Các và Tổng Đề trong kinh biện. Khiến Tuyết Thanh chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi nghĩ kỹ lại, cô toát mồ hôi lạnh, mình lại sập bẫy Quý Phi rồi. Nay song phi cùng cấp trưởng, bình đẳng vai vế. Nhưng trước khi hành cung, Phi Tâm hầu như chẳng màng thế sự, sau khi về thì cùng Tuyết Thanh thương nghị, con dấu cuối cùng cũng là của Tuyết Thanh.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao lại diễn ra vở kịch kinh động này rồi, thực ra mọi người đều nhằm đầu mũi tên vào phụ thân của cô. Chẳng trách Quý Phi không màng đến việc mình là người đầu tàu gây chuyện, hóa ra cô ta đã sớm có con át bài. Một lệnh ban bố có tên song phi nhưng người chấp ấn sau cùng là cô – Đức Phi Lâm Tuyết Thanh. Cô vốn luôn nổi trội hơn Phi Tâm, nay điều đó lại trở thành điểm chết của cô. Tất cả chỉ khiến người ta cho rằng Lâm Tuyết Thanh cô mới là người giật dây sau lưng, lợi dụng Quý Phi luôn khoan dung độ lượng làm công cụ!
Phụ thân của cô hiện là hữu thừa tướng trung ương, quan nhị phẩm, các chú bác cũng đều có chức trong triều, huynh đệ thì rải rác các bộ. Nay chức vị phụ thân rất nhạy cảm, đang nắm giữ tộc phổ thế gia, điều chức tước. Về cơ bản vị trí này rất dễ bị người ta đố kỵ và bị lung lay. Lúc trước phụ thân sống chết liều mình cùng chung một phía với hoàng thượng, không ngừng đả kích những người liên quan tới họ Nguyễn, mối quan hệ với thái hậu đã rất căng thẳng. Sau khi họ Nguyễn suy sụp, phụ thân thăng vị, rất nhiều người đều cho rằng phụ thân đã xu nịnh và cậy con gái mới có được hôm nay.
Nay Hoa Mỹ Nhân trong hậu cung xảy ra chuyện, Tán Kỵ là chức vị thuộc kiểm soát ở Kinh biện, hữu tướng quân – Tả Hàm Thanh kinh biện đều là thuộc hạ cũ của Nguyễn Đan Thanh, người này chẳng đắc lợi khi ở dưới trướng Nguyễn Đan Thanh và còn luôn bị đàn áp. Tuy rằng như thế nhưng khi nhà Nguyễn suy sụp, hắn cũng chẳng hề thừa nước đục thả câu. Hoàng thượng rất coi trọng hắn, cảm thấy hắn có tài lĩnh binh, bèn đề bạt lên làm hữu tướng trên kinh biện, giao trách nhiệm bảo vệ hoàng thành cho hắn. Tả Hàm Thanh tuy chỉ là tên võ phu, nhưng cũng có lòng cảm kích hoàng thượng biết hiền tài, không vì chuyện hắn từng phục vụ nhà Nguyễn mà gán tội đồng lõa phe nhà Nguyễn. Sau khi nhậm chức không lâu, hắn chủ động đưa cả gia đình dời về kinh sư để tỏ lòng trung thành với hoàng thượng. Tính tình hắn bộc trực, cương nghị nên rất khó chịu với một số việc làm của Lâm Hiếu. Chính vì thế, lần này con gái của thủ hạ – Hoa Tán Kỵ gặp chuyện hắn bèn chẳng nói lời nào mà dẫn cả tổng đề vào cung. Mục đích là không muốn để con gái Lâm Hiếu làm càn trong hậu cung! Đây vốn chỉ là việc nhà của hoàng thượng, hắn không có tư cách can dự. Nhưng con người của hắn lỗ mãng như vậy đấy, sau khi hay tin thì cứ cảm thấy Lâm Hiếu thật không đúng lẽ. Kinh biện và Trung ương lệnh một bên thuộc về Tư Mã, một bên thuộc Tư Đồ, hai bên chẳng can hệ gì nhau. Con gái Tán Kỵ chẳng qua chỉ là một mỹ nhân, làm sao dám chọc giận Đức Phi cao quý ấy. Rõ ràng là bọn họ muốn kinh biện mất mặt! Vả lại Lâm Hiếu đã nhiều lần điều động, muốn đưa hết người vào Binh Tư, không phải học trò của lão thì cũng là thân tín, hay lão muốn trở thành nhà Nguyễn thứ ? Tả Hàm Thanh càng nghĩ càng không thể nguôi cơn giận này, lại thấy khuôn mặt già nua của Hoa Tán Kỵ khóc lóc thảm thiết, Hoa Tán Kỵ đã rất đau buồn vì trong nhà có đứa con trai thiểu năng, nên cưng cô con gái như châu báu ngọc ngà, mới vào cung một năm đã bị người ta bắt đi xuất gia. Càng nghĩ đến thì lại càng như bị châm dầu vào lửa, nhất thời chẳng có lý trí nghĩ ngợi nhiều nữa!