Trong hoảng hốt, đi tới một nơi quen thuộc.
Trước mắt là phủ thái tử trong trí nhớ, vẫn tráng lệ, rường cột chạm trổ.
Nhưng lần này, Sở Liên Nhi tổng cảm giác có ý vị nghiêm trang và dáng vẻ hào sảng, ngói lưu ly trên mái hiên kia, giống như mất đi màu sắc ngày xưa, chỉ còn lại tịch mịch và ảm đạm tái nhợt.
Xuyên qua hành lang thâm u khúc chiết trong phủ đệ, đi tới tiền sảnh quen thuộc, một mỹ nhân đang ngồi ở trong nhà chính xanh vàng rực rỡ, nàng mặc váy màu đỏ tím bên ngoài, váy trong đỏ tươi đính kim tuyến thêu chim bay đầu cành màu vàng kim, nhẹ nhàng rủ xuống mặt đất, mơ hồ lộ ra giày thêu màu đỏ. Nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế quý phi gỗ lim thượng đẳng, hai tay đặt ở trên đầu gối, trên đầu mang châu ngọc anh lạc và trâm phượng đơn giản, khẽ lay động, vang động thanh âm thanh thuý dễ nghe.
Mặc dù mặc đơn giản, nhưng quanh thân nàng tản mát ra quý khí cùng với uy nghiêm bén nhọn, khiến cho người bình thường tự nhiên cúi đầu. Ngày thường mặt mày nàng như ngọc, mị thái hồn nhiên thiên thành, thậm chí nữ nhân thấy cũng không nhịn được nhìn lâu mấy lần.
Giờ phút này nàng, ngọc dung lạnh lẽo, mắt phượng một mảnh lạnh như băng.
Nàng vươn cổ tay trắng thon dài, ống tay áo màu vàng, một cổ tay tuyết trắng, lướt mái tóc bên tai đến sau tai, mới sâu xa nói: “Nên tới, vẫn phải tới.”
“Thái Tử Phi?” Một tướng sĩ trẻ tuổi mặc giáp sắt quỳ một gối xuống ở trước người của nàng, đầu đội mũ tua đỏ, cầm đao trong tay ngạc nhiên ngẩng đầu.
Mỹ nhân cười nhạt: “Tống thống lĩnh, ngươi đi theo ta đã có ba năm, vào sinh ra tử, khổ cực ngươi.”
Tống thống lĩnh nghe vậy vội vàng quỳ hai đầu gối xuống đất, thanh âm run rẩy, “Ty chức vĩnh viễn theo Thái Tử Phi, sinh tử bất kể. Bảo vệ Thái Tử Phi là chức trách của ty chức, nói gì khổ cực.”
Thái Tử Phi yên lặng liếc hắn một cái, đôi mắt đẹp chuyển động, xinh đẹp mà quyến rũ, cũng là âm lãnh trầm hương thầm mị. Một hồi lâu, nàng thảm đạm lên tiếng: “Ngươi có lòng như thế là tốt, chỉ tiếc, hôm nay chính là ngày đại nạn của ta. Đã không cần người tài ba như Tống thống lĩnh, ngươi vẫn nên trở lại bên cạnh chủ tử của ngươi đi.”
Vị Tống thống lĩnh kia xoay lưng với Sở Liên Nhi, nàng xem không tới mặt của hắn, chỉ cảm thấy giọng nói và bóng lưng của người này đều rất quen thuộc.
Nàng thấy Tống thống lĩnh mang vẻ sợ hãi cả kinh, lo sợ không yên cũng quỳ một đầu gối khác trên mặt đất, dùng thanh âm sợ hãi nói: “Thái Tử Phi cớ gì nói ra lời ấy, ty chức. . . Ty chức, chỉ có một chủ tử là Thái Tử Phi. . .”
Thái Tử Phi cắt đứt lời của hắn, lãnh đạm nói: “Nếu như những lời này bị chủ tử ngươi nghe được, không biết nghĩ như thế nào đây. Hồng nhi.”
Thị nữ áo đỏ bên cạnh lập tức đáp một tiếng: “Thái Tử Phi.”
Thái Tử Phi nhàn nhạt nói: “Đỡ ta đi vào, thay ta tắm rửa thay quần áo.” Thị nữ gọi Hồng nhi cùng hai người thị nữ đều đỡ nàng tiến vào nội thất.
Mà tướng sĩ quỳ trên mặt đất vẫn cung kính quỳ trên mặt đất, không nói một lời, chẳng qua là, từ bóng lưng kinh hãi của hắn đến xem, hắn vô cùng sợ hãi Thái Tử Phi này.
Chỉ chốc lát sau, Thái Tử Phi lại đi ra, nàng đã thay phục sức đẹp đẽ đắt tiền, mặc vào triều phục Thái Tử Phi ánh vàng rưc rỡ, trên người là áo thêu hoa nước xanh, làn váy hạ thân là trăm chim hướng phượng đám mây ngũ sắc, một tấm lụa màu vàng đỏ có thê đồ án phượng hoàng đính kim tuyến sánh vai, tay áo thật dài, phía trước thêu đồ án phức tạp, hoa lệ phi phàm, trên mái tóc cao vút của nàng cắm cây trâm phượng màu vàng có tua, đầu quấn châu bát bảo, cái trán trơn bóng, một khỏa bảo thạch to lớn lập lòe rực rỡ, mắt phượng mày liễu, mũi ngọc môi đỏ, xinh đẹp không nói ra được. Hộ giáp [] dài nhọn vàng óng ánh bạc sáng của nàng, mềm mại vô lực được Hồng nhi vuốt, nàng thong dong ngồi ở vị trí vừa ngồi bên trong, nói: “Tống thống lĩnh, ta cũng biết rõ đạo lý đều vì chủ của mình, ngươi không cần sợ, Bổn cung sẽ không giết ngươi.”
Tống thống lĩnh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Thái Tử Phi than nhẹ, châu hoa bên má rực rỡ, kim điền bảo châu rũ xuống trên vai, theo động tác của nàng mà lắc lư ra tiếng vang trong giòng. “Ngươi cho rằng, Bổn cung thật khát máu vậy sao? Đang ở vị cao, nếu như ta không giết người, cũng sẽ bị người khác giết chết. Chủ tử của ngươi, không phải là ví dụ sống sờ sờ sao?”
Thái Tử Phi lại nói: “Ngày đó, ta ngồi trên cao, hôm nay là tù nhân, xem ra thật đúng là báo ứng khó chịu. Ta cũng làm tuyệt chuyện xấu, hôm nay chịu chết, cũng coi như trừng phạt đúng tội. Chỉ bất quá, trước mắt Đông Ly quốc cũng tràn ngập nguy cơ. Tống Hưu, mặc dù ta cùng với Nhị hoàng tử không đội trời chung, nhưng trong lòng vẫn có lê dân bách tính. Phiền ngươi chuyển cáo hắn, trước mắt Tát Ta phương Bắc càng lúc càng cường đại, lấy chiến lực của Đông Ly quốc, thực bất lợi giao tranh chính diện. Phải kết minh với Bộ Lạc Nữ Chân sau Tát Ta, sau đó sẽ phân hóa thế lực của bọn họ. Tát Ta bày tỏ chiếm đoạt là thiên kinh địa nghĩa, chúng ta có thể ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông. Phái ra kì binh, đánh lén phía sau không có chút phòng bị của bọn họ, thiêu hủy cỏ khô của bọn họ, ăn hết bò dê ngựa của họ, tha cho người già và trẻ con của bọn họ, gia tăng gánh nặng của họ, để cho bọn họ đối mặt nghèo đói.”
Tống Hưu, thì ra là hắn là Tống Hưu.
Sở Liên Nhi che miệng, nhìn bóng lưng một mực cung kính đó, khiếp sợ không nói ra được.
Thái Tử Phi dừng một chút, lại nói: “Còn có, bình nguyên và dãy núi chiếm đa số ở Đông Ly quốc, ruộng đất ít ỏi, bất lợi cho nông canh, dân chúng không no bụng, Hàng năm Đông Ly quốc nhờ lương thực Hoa quốc duy trì, lâu dài sẽ sinh ra lệ thuộc, bây giờ bất lợi cho phát triển kinh tế. Mời chuyển cáo Nhị hoàng tử, có thể đề nghị hắn để cho dân chúng đổi loại lương thược sản lượng ca như khoai lang và cây ngô. Những thứ này thu hoạch mặc dù không ngon miệng như gạo, nhưng có thể lót dạ, gặp gỡ thiên tai thì cũng không khẩn cấp.”
Tống Hưu nhìn Thái Tử Phi một cái, vâng vâng.
Thái Tử Phi lại nói: “Hoa quốc cũng mắt nhìn chằm chằm Đông Ly quốc, quân sự cũng cực kỳ lợi hại, phần lớn lấy kỵ binh làm chủ, chiến lực cực mạnh, Đông Ly quốc ta phần lớn lấy bộ binh làm chủ, tới giao tranh chính diện, thực không thể làm. Nếu như có thể gian lận ở trên binh khí, cũng có thể phản bại phản thắng.”
Tống Hưu lắng nghe, mừng rỡ như điên, hỏi: “Binh khí làm sao động tay chân?”
Thái Tử Phi rảnh rang cười một tiếng: “Nhị hoàng tử cũng thành thạo quân sự, cái này không cần ta tới quơ tay múa chân.”
Bỗng dưng, tất cả mặt mũi cũng mơ hồ.
“Liên Nhi, Liên Nhi. . . .” Là ai đang gọi nàng? Sở Liên Nhi muốn đáp, nàng không tìm được cửa ra, chung quanh đều là sương mù trắng xóa, tìm không ra bắc, nàng muốn há mồm, ngực lại tê liệt đau đớn một hồi, so với trước càng thêm hung mãnh càng thêm tàn nhẫn đau đớn, như lửa đốt, như dao găm đang Lăng Trì, hô hấp không vận lên được, nàng che ngực, không còn kịp rên rỉ lên tiếng, đã chán nản ngã xuống.
“Liên Nhi. . . . .” Bên tai loáng thoáng nghe được một hồi thanh âm sợ hãi rống, ý thức đã lâm vào một mảnh bóng tối.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Chung độc hồi lâu không phát tác lại phát tác, hơn nữa so dĩ vãng càng hung mãnh bén nhọn hơn.
Choáng váng trầm trầm tỉnh lại, cảm giác quanh thân vô lực, choáng váng đầu lợi hại, có loại cảm giác vô lực vì mất máu quá nhiều. Tựa như trước kia mẫu thân xảy ra chuyện, Sở Liên Nhi thân là nữ nhi duy nhất, mạnh mẽ cho nàng tám trăm CC máu cho nên sinh ra triệu chứng ngất xỉu suy yếu.
Khó khăn mở mắt, quét liếc chung quanh, phát hiện, trong nhà rất tối, có ánh nến vàng đang chớp động, thử giật giật thân thể, phát ra tiếng vang hơi nhỏ, một cái đầu xuất hiện ở bên giường, là Xuân Hồng.
“Tiểu thư, ngươi đã tỉnh, thật tốt quá, chủ tử biết khẳng định cao hứng.” Xuân Hồng mở cặp mắt máu đỏ mặt mừng rỡ chạy như bay đi ra ngoài. Tốc độ của nàng nhanh đến khiến Sở Liên Nhi muốn ngăn cản cũng không kịp.
Rất nhanh, một hồi tiếng bước chân vang, một bóng người đã thoáng hiện ở trước mặt giường, là Đông Ly Thuần.
Trên người hắn cư nhiên mặc giáp màu đen lạnh như băng, một đầu tóc đen thùi, buộc ở đỉnh đầu, quả thật tuấn mỹ đáng chết.
Hắn thấy Sở Liên Nhi trợn tròn mắt, con ngươi đen nhánh thoáng qua kích động và mừng rỡ, đứng ở trước giường, nắm tay của nàng thật chặt, “Liên Nhi, ngươi rốt cục tỉnh.”
Sở Liên Nhi kinh ngạc nhìn nhìn hắn, không nói năng gì, cứ như vậy, thẳng tắp nhìn chằm chằm con ngươi Đông Ly Thuần.
Đông Ly Thuần bị nàng chằm chằm dần dần ngừng nụ cười ấm áp, chỉ còn lại kinh hoàng và bất an, “Liên Nhi” , hắn cẩn thận kêu lên, cẩn thận nói chuyện: “Ngươi không thoải mái chỗ nào?”
Sở Liên Nhi nhẹ nhàng nói một chữ: “Tim!”
Thần sắc Đông Ly Thuần cứng lại, mắt đen nhánh nửa rủ xuống, không thấy rõ cảm xúc ở đáy mắt hắn, chỉ có lông mi thật dài như hai hàng cây quạt, rắc hai đạo bóng ma nồng đậm ở dưới mắt.
Nàng nhìn giáp trên người của hắn, chạm tới giáp sắt lạnh như băng của hắn, sắp tháng bảy, khí trời nóng hừng hực, nàng lại cảm giác một hồi lạnh lẽo mãnh liệt từ đầu ngón tay đánh úp về phía trái tim, sắt cứng rét lạnh, trong trời đất băng tuyết, không tìm được một tia ấm áp.
“Liên Nhi?” Đông Ly Thuần ngẩng đầu, ánh mắt mang theo phức tạp nào đó, có áy náy, còn có sợ hãi nhiều hơn.
Sở Liên Nhi bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên cười, một đôi mắt phượng cong lên, nàng nhẹ nhàng nói: “Trong lúc ta ngủ, lại bỏ lỡ bao nhiêu chuyện tốt?”
Hắn nhìn nàng một hồi lâu, nói: “Ngươi ước chừng ngủ mê ba ngày.”
Sở Liên Nhi kêu lên, không dám tin, “Lâu như vậy, ta đây sao có thể ngủ?”
Đông Ly Thuần cúi đầu, “Liên Nhi, thật xin lỗi.” Hắn dừng một chút, dùng ánh mắt thận trọng nhìn nàng, “Chung độc này, rất bá đạo, ta sẽ tìm cách giải cho ngươi.”
“Chung độc này, không có phương pháp giải cứu sao?”
Hắn muốn nói lại thôi , cuối cùng, vẫn nói chuyện: “Có là có, chỉ là ta sợ ngươi sẽ càng thêm hận ta.”
“Hận?” Sở Liên Nhi cười cười, “Ngươi có thể giải thay ta, ta đã rất cảm tạ ngươi, sao còn hận ngươi?”
Mắt hắn khép hờ, “Liên Nhi, ta sợ. . . Sợ giải cho ngươi rồi, ngươi sẽ nhớ lại chuyện trước kia, sau đó. . . Sẽ hận ta.”
Một hồi trầm mặc!
Đông Ly Thuần ngẩng đầu, ánh mắt bắt đầu khởi động cuồn cuộn, hắn nắm tay của nàng: “Liên Nhi, có phải. . . Nhớ ra cái gì đó hay không?”
Sở Liên Nhi nhìn hắn, mệt nhọc giống như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trên người hắn, hắn ở dưới ánh nến mờ nhạt, vẫn tuấn mỹ như thiên thần, chiếu chiếu đoạt đi hô hấp và ánh mắt của nàng.
Nàng khẽ mỉm cười: “Đông Ly Thuần, ngươi có thể nói cho ta, phương án đối phó Tát Ta, là ai nghĩ ra thay ngươi?”
Đông Ly Thuần nhìn nàng, thật lâu, mới nói: “Là Liên Nhi.”
“Oh.” Sở Liên Nhi khép hờ mắt, thu hồi tay bị hắn nắm chặt, chống lại ánh mắt của hắn, nàng nhẹ nhàng giải thích: “Rất nóng.”
“Liên Nhi.” Tay lùi về trong chăn, lại bị hắn vội vàng siết trong tay, “Liên Nhi, có phải ngươi hay nhớ ra cái gì đó không?”
“. . . . Đông Ly Thuần, có phải bởi vì ta nghĩ ra phương án đối phó Tát Ta, cho nên, ngươi mới lưu lại ta hay không?”
Đông Ly Thuần cứng đờ.
Nàng lại hỏi: “Là bởi vì cái này, cho nên ngươi mới không giết ta?”
Miệng hắn há ra, không trả lời.
Sở Liên Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, rút tay về, thanh âm không tự chủ được thấp xuống: “Đầu ta thật choáng váng, muốn ngủ tiếp.”
Đông Ly Thuần từ từ đứng dậy, giáp sắt mang theo rào rạc vang dội, nện vào đầu Sở Liên Nhi, như chuỳ nặng, vốn là kỳ vọng và nguyện vọng, bị đập phá thành mảnh nhỏ.
“Thân thể ngươi yếu, uống chút canh, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta trở lại.” Hắn nói xong, rời đi.
Không khí lập tức lạnh xuống, băng hàn thấu xương, sắt cứng băng hàn. Che kín chăn, mãnh liệt xoa xoa tay cánh tay, phát hiện chăn này thật mỏng, che ở trên người hoàn toàn không có cảm giác. Lần nữa kéo mền qua đỉnh đầu.
“Tiểu thư, lạnh không?” Xuân Hồng ở bên giường kêu lên.
“Ừ, lạnh quá, Xuân Hồng, lấy thêm chăn cho ta.”
“Cũng sắp tháng bảy, trời nóng bức vậy, chúng ta không còn đắp chăn.” Xuân Hồng vừa nói, vừa đi ra ngoài.
Sở Liên Nhi giương con ngươi nhìn chằm chằm đỉnh đầu lửa đỏ, sắp tháng bảy sao? Thế nào nàng lại chỉ cảm thấy lạnh. Như hầm băng, toàn thân không có chút nguồn nhiệt.
. . . . . . . . . . . . . . .
Trong giấc mộng, luôn không quá an ổn, đau đớn nơi ngực dần dần tiêu tán, lại tổng cảm giác có đồ vật gì nắm kéo thần kinh, khó chịu. Trong mộng, chợt xuất hiện kỵ binh chưa từng thấy, và đằng đằng sát khí.
Vỏ đao sắc bén, một đôi con ngươi như lang như hổ, mang theo hận ý sâu sắc, đang lăng trì thần kinh của nàng.
Một áo dài có thêu trời xanh mây trắng mây năm màu xuất hiện ở trước mắt, thật uy phong, mãng xà màu vàng kim, giương nanh múa vuốt, mở mắt ầm trầm, mắt nhìn chằm chằm, giống như tùy thời có thể bay vào trên người, xé rách cắn nuốt nó.
Trong sương mù, nàng nghe được một thanh âm âm lãnh vang lên: “Tống Hưu, kế hay đối phó Tát Ta, thật là từ trong miệng tiện nhân đó ra?”
“Đúng vậy, chủ tử, ty chức nghe rõ ràng.” Người gọi Tống Hưu một mực cung kính trả lời: “Thái. . . . Lâu Ngọc Nhi nói với ty chức, muốn đối phó Tát Ta hung mãnh, lấy chiến lực Đông Ly quốc, thực bất lợi giao tranh chính diện. Phải làm kết minh với Bộ Lạc Nữ Chân đối đầu với Tát Ta, sau đó sẽ phân hóa thế lực của bọn họ. Tát Ta bày tỏ chiếm đoạt là thiên kinh địa nghĩa, chúng ta có thể ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông. Phái ra kì binh, đánh lén phía sau không có chút phòng bị của bọn họ, thiêu hủy cỏ khô của bọn họ, ăn hết bò dê ngựa của họ, tha cho người già và trẻ con của bọn họ, gia tăng gánh nặng của họ, để cho bọn họ đối mặt nghèo đói. Chủ tử, ty chức cho là, thái. . . . biện pháp này của Lâu Ngọc Nhi vô cùng tốt, mấy chục năm qua, chúng ta vẫn thủ nhiều hơn công, mệt mỏi ứng đối, nếu như chọn lựa biện pháp của nàng, cũng có chút hành động.”
“Vậy sao?” Một thanh âm tự lẩm bẩm vang lên, “Thật không nghĩ tới, tiện nhân kia ở biên phòng còn có giải thích đặc biệt như vậy.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[] Hộ giáp: chú ý các ngón tay của mấy vị trong hình, cái vật nhọn bọc ngón tay đó