Sáng hôm sau, Mộ Dung Linh tới.
Ảnh đế cao ngất mặc bộ vest, đeo kính râm đeo đồng hồ, bước chân mang theo gió. Lúc hắn đi vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người hắn, người qua đường hô hào vị tổng tài điển hình trong truyện ngọt.
“Trời ơi, là Mộ Dung Linh đó!”
“Cho tới nay anh ấy là lục kim ảnh đế trẻ nhất đó!”
“AAAAAA, Mộ Dung Linh, em là fan của anh này!”
Trong cảnh huyên náo, Triệu Thanh Xuyên ném cọng lúa trong tay đi, sắc mặt hết sức khó coi: “Mộ Dung Linh, anh đến làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng có quay lại trêu đùa Tiểu Tuyền!”
Mộ Dung Linh nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Tôi không đến tìm Thủy Tuyền, tôi đến tìm Lưu Nhất.”
Triệu Thanh Xuyên giật nảy, đột nhiên như mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên: “Lưu Nhất? Anh tìm Lưu Nhất làm gì?! Cô ta và anh quen biết gì nhau–“
Mộ Dung Linh đẩy anh ta ra, đi thẳng đến trước mặt tôi, mặt không cảm xúc hỏi: “Đồ đâu?”
Tôi đưa chứng cứ đã sắp xếp xong cho Mộ Dung Linh, hắn thuận tay cất vào trong túi, nhìn Thủy Tuyền bên cạnh, ánh mắt lưu luyến sâu xa, giống như chứa đựng muôn vàn lời muốn nói.
Thủy Tuyền cắn môi, cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của hắn.
Triệu Thanh Xuyên chạy theo sát, tiếp tục bất mãn nói: “Đồ gì? Mộ Dung Linh, tôi cảnh cáo anh đừng có trêu đùa Thủy Tuyền, anh lại đi trêu đùa Lưu Nhất, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Mộ Dung Linh đột nhiên khó chịu, quay đầu lạnh lùng nhìn Triệu Tahnh Xuyên: “Không bỏ qua cho tôi? Cậu định không bỏ qua cho tôi thế nào? Triệu Thanh Xuyên, là Lưu Nhất tìm tôi xin giúp đỡ, nếu cậu bất mãn thì nghĩ xem tại sao cô ta thà tìm tôi chứ chịu tìm cậu đi!”
Triệu Thanh Xuyên chết sững, Mộ Dung Linh lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Sau lần kiểm tra thứ ba, Mộ Dung Linh nhờ Thủy Tuyền chuyển lời đến tôi, rằng những chứng cứ tôi đưa anh ta đã đi trình báo rồi.
Còn ngài Đồng – cổ đông lớn nhất công ty điện ảnh truyền hình kia – bây giờ đã bị cách chức tạm thời đưa đi điều tra rồi. Lúc tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Lang, anh đang ở đoàn phim quay phim.
“Tôi biết rồi, sáng nay Quách thiếu đã gọi cho tôi.” Anh nói: “Quách thiếu biết ngài Đồng xảy ra chuyện, rất ngạc nhiên nghe ngóng xung quanh, mang máng nghe nói ngài Đồng và Tô Vân Y có chút quan hệ. Cậu ta còn nói cho tôi biết, lúc đầu cậu ta quen Tô Vân Y chính là ngài Đồng giới thiệu cho cậu ta.”
Sau khi biết quá khứ của Tô Vân Y, Quách thiếu im lặng rất lâu.
“Tôi từng cho rằng tôi cách cô ấy rất gần, gần đến nỗi sinh ra ảo giác rằng mình có thể nắm bắt được cô ấy.” Sau này Quách thiếu đến thăm, mang mấy đồ ăn vặt Thẩm Lang chuẩn bị cho tôi đến tổ chương trình, nói với tôi: “Tôi cho rằng tôi chỉ cần cho tài nguyên, để cô ấy làm những chuyện cô ấy muốn làm, đạt được mục tiêu của mình, rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ chân thành yêu tôi. Lưu Nhất, rốt cuộc cảm giác của tôi vẫn sai rồi.”
Quách thiếu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đương chiều hoàng hôn, mặt trời chầm chậm lặn xuống, ánh mắt cậu ta ngơ ngẩn và dịu dàng, không biết có phải cậu ta đang nhớ tới những ký ức ấm áp đã qua hay không.
Một lát sau, Quách thiếu quay lại nhìn tôi, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Tôi biết, các cô bắt đầu không tìm tôi nữa, bởi vì tôi không thể đối đầu với Đồng Hoa. Nhưng bây giờ Mộ Dung Linh đã đi bước chân gian nan nhất rồi, những chuyện còn lại hãy giao cho tôi!”
Rất nhanh sau đó ngài Đồng và một vài thế lực đằng sau gã bị diệt trừ tận gốc, những chuyện không được đưa ra ánh sáng của họ cũng bị lật lại điều tra. Mà vài chuyện phát triển đằng sau tôi đều nghe Thẩm Lang kể lại.
Do lịch trình của ngày càng gấp rút, hai đợt loại trừ trôi qua, chỉ còn không đến một nửa thí sinh ở lại, ai cũng mang trong mình áp lực rất lớn.
Mỗi sáng chỉ cần mở mắt ra tôi lại suy nghĩ xem viết nhạc thế nào, mãi đến đêm khuya, phút cuối cùng trước khi nhắm mắt tôi vẫn còn nghĩ đến lời bài hát.
Thời gian tổ chương trình cho chúng tôi chuẩn bị ngày càng ngắn, may mà tôi đã quen với chuyện tăng ca, làm việc cao độ như vậy lại khiến tôi có cảm hứng sáng tác vô hạn.
Chủ đề của buổi công diễn thứ ba là “sức sống”, chủ đề của buổi công diễn thứ tư là “thời gian”, tôi và Thủy Tuyền đều giành được hạng A.
Tác phẩm vượt qua thử thách, những lần lên sân khấu ngày càng nhiều thêm, Thẩm Lang còn lợi dụng thân phận và danh tiếng của Tô Vân Y dốc sức tuyên truyền, độ nhận diện của tôi và Thủy Tuyền ngang nhau.
Lúc Thẩm lang gọi nói cho tôi biết, anh đang cùng đoàn phim quay ở Vân Nam: “Hôm qua tôi tiêu vạn mua sữa bầu phiếu cho em đó.”
Tôi sợ đến nỗi suýt làm rơi điện thoại: “ vạn? Sao anh không trực tiếp đưa tiền cho em?!”
Thẩm Lang: “…”
Anh thở dài: “Thi cho tốt vào, Hạ Quy Tuyết. Nếu em thắng được Thủy Tuyền giành chức quán quân, điều đó chứng minh tình tiết trong truyện có thể thay đổi được. Nếu không thể…” Đến đây anh không nói tiếp nữa.
Khi nói những lời này, trong giọng của anh giấu một nỗi bất an, giống như có cố gắng thay đổi tình tiết truyện thế nào đi nữa vẫn sẽ có những nhân tố không xác định được.
Chúng tôi lúc tiến lúc lùi, nhưng mãi mãi không thể biết sau này vận mệnh sẽ sẽ thay đổi theo hướng nào.
Tôi chợt yên lặng, mãi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Đàn anh, anh phải bảo trọng.”
Từ lần Mộ Dung Linh đến đây, thái độ của Triệu Thanh Xuyên với tôi ngày càng trở nên kì lạ. Trước máy quay anh ta vẫn duy trì bộ mặt giả tạo coi tôi như thanh mai trúc mã của mình, nhưng khi không có ai lại thường xuyên xụ mặt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
Ánh nhìn ấy vừa hoang mang vừa hơi u oán, trong sự lạnh lùng lại xuất hiện một loại mập mờ, cứ như tôi làm chuyện gì có lỗi với anh ta vậy.
Chiều hôm đó, tôi đàn xong một ca khúc, nhìn lên đã thấy Triệu Thanh Xuyên lại dùng ánh mắt ấy nhìn mình.
Thật sự không thể chịu đựng được nữa, tôi để đàn sang một bên, đi tới nhìn thẳng vào anh ta: “Triệu Thanh Xuyên, anh có tật gì đấy?”
Anh ta ngẩn ra, né tránh ánh mắt của tôi: “Lưu Nhất, cô luyện hát cho tốt đi, đừng có vô cớ gây sự.”
“Tôi vô cớ gây sự?” Tôi cười lạnh: “Anh nói xem nào, anh cứ len len nhìn tôi bằng cái ánh mắt như tôi đang nợ tiền anh ấy, rốt cuộc có ý gì?”
Triệu Thanh Xuyên không nói được gì, lát sau mới nhả một câu: “Cô nói cho Mộ Dung Linh, người Tô Vân Y thật sự thích là tôi?”
Chuyện này…
Giờ đến lượt tôi á khẩu, mãi lâu sau mới đè thấp giọng nói: “Không phải tôi nói, là Tô Vân Y nói với tôi. Cô ấy nói, vì muốn thu hút sự chú ý của anh nên mới cố tình bắt anh nhảy xuống hồ bơi giữa mùa đông giá rét, còn tố cáo tội của anh trong buổi tiệc từ thiện… Ơ không đúng, là lời nói đi đôi với việc làm. Tất cả những chuyện Tô Vân Y làm đều vì thích anh.”
Thẩm Lang, em xin lỗi.
Triệu Thanh Xuyên ngây người nhìn tôi: “Vậy còn cô thì sao?”
“Cô cũng hùa theo Tô Vân Y vạch tội tôi trong buổi tiệc đó, còn hở tí là mắng tôi, cho tôi một cái tát, lẽ nào cô cũng…”
Tôi nhanh như chớp ngăn trí tưởng tượng phong phú của Triệu Thanh Xuyên: “Không không không, anh hiểu lầm rồi, tôi không thích anh đâu, không thích thật đó.”
Suy nghĩ một lúc, để Triệu Thanh Xuyên ngừng hẳn trí tưởng tượng vô nghĩa của anh ta lại, tôi còn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, tôi không thích đàn ông.”
Triệu Thanh Xuyên khiếp sợ nhìn tôi, để tăng thêm độ đáng tin, tôi kiên định nhìn anh ta gật đầu.
“Chẳng trách cô cam tâm tình nguyện làm trợ lý của Tô Vân Y, Tô Vân Y cũng tình nguyện dốc lòng giúp cô…”
Anh ta hốt hoảng bỏ đi.
Chủ đề của buổi kiểm tra thứ năm là “mất đi”, lần này Triệu Thanh Xuyên ra đề.
Tôi đứng trên sân khấu, nhìn anh ta ngồi dưới kia mặt mày ủ dột, nhất thời không thể đoán được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa vì đây là lần kiểm tra cuối cùng trước hôm chung kết và vòng loại cuối cùng sau khi kết thúc công diễn, vậy nên thời gian sáng tác và luyện tập của chúng tôi chỉ có vẻn vẹn tiếng.
Lúc tôi kể cho Thẩm Lang nghe, anh đã theo đoàn phim đến Tây Bắc, quay cảnh ngoài sa mạc mênh mông. Nơi đó khí hậu khô nóng, tín hiệu rất kém, lúc Thẩm Lang gọi cho tôi âm thanh truyền đến thường bị ngắt quãng.
“Không cần để ý đến suy nghĩ của Triệu Thanh Xuyên, chỉ cần cậu ta không chủ động gây sự thì em an toàn.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Đây là nơi cuối cùng lấy cảnh rồi, Hạ Quy Tuyết, một tuần nữa tôi sẽ về.”
Vì tín hiệu kém nên tôi nghe không rõ giọng anh, nhưng may mà tôi vẫn nghe thấy thời gian. Nhẩm tính một chút, ngày Thẩm Lang trở về vừa hay là hôm diễn ra chung kết.
“Thẩm Lang, anh có đến xem chung kết không?”
Anh khẽ cười: “Có. Hạ Quy Tuyết, thấy em từng bước tỏa sáng rực rỡ trong chương trình, thể hiện tài năng của em, tôi rất vui. Viết nhạc cho tốt! Hôm chung kết tôi sẽ đến đúng giờ ngồi trên khán đài. Tôi muốn tận mắt nhìn em tỏa sáng trên sân khấu.”
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, lúc tôi tưởng Thẩm Lang đã ngắt điện thoại rồi thì anh mới nói tiếp, giọng nói trầm thấp: “Hạ Quy Tuyết, lúc chúng tôi quay phim ở đây được nghe một chuyện, trước đây ở chỗ này luôn xảy ra bão cát. Người ngoan ngoãn nằm xuống có thể tránh được một kiếp nạn, nhưng càng phản kháng sẽ càng lún sâu. Sức mạnh thiên nhiên còn như vậy, huống chi là sức mạnh siêu nhiên.”
“Thẩm Lang, anh đang sợ ư?”
“Phải, tôi đang sợ.” Anh nói: “Tôi sợ sau khi tôi đi rồi, chỉ còn em ở thế giới này một mình chiến đấu.”
Lúc ấy dù nghĩ thế nào tôi cũng không ngờ anh sẽ biến câu ấy của mình thành lời tiên tri.
Lần công diễn thứ năm, tôi đứng trước mặt mọi người hát ca khúc lấy chủ đề “mất đi.”
Để hát bài này trên sân khấu, lần đầu tiên tôi đánh đàn dương cầm, Thủy Tuyền thì đánh ghi-ta điện. Lúc nhìn thoáng qua khán đài, tôi không thấy Thẩm Lang đâu, chỉ thấy ánh mắt thất thần của Quách thiếu trong một góc.
Tôi ngẩn người, ngón tay hơi dừng lại, suýt chút nữa đánh sai nốt nhạc tiếp theo.
Sau khi biểu diễn xong, Triệu Thanh Xuyên ngồi trên hàng ghế dành cho giám khảo vỗ tay đầu tiên.
Anh ta cố gắng xây dựng mối quan hệ thanh mai trúc mã với tôi, lấy thực lực tuyệt đối đè những lời chê trách và nghi ngờ xuống, trở thành thứ gì đó bảo vệ tôi không bị hào quang tế trời.
Sau khi phát sóng buổi công diễn thứ năm, cuộc thảo luận xem tôi và Thủy Tuyền cuối cùng ai sẽ giành được ngôi vị quán quân xôn xao khắp mạng xã hội.
Ở buổi công diễn thứ năm cũng quyết định chủ đề sáng tác của hôm chung kết: Chúng sinh.
Đến ngày diễn ra chung kết, từ sáng sớm tôi đã không liên lạc được với Thẩm Lang. Lúc đầu tôi nghĩ anh đang ngồi máy bay về rồi nên mới tạm khóa điện thoại, mãi đến tối chung kết vẫn không thể liên lạc với anh, lúc ấy tôi mới thấy có gì đó không ổn.
“Lưu Nhất.” Triệu Thanh Xuyên đẩy cửa vào, thấy tôi mới dán mi giả một bên mắt, sững người: “Sắp lên sân khấu rồi, sao cô vẫn chưa trang điểm xong? Trang phục đâu? Giày vẫn chưa thay, cô bị làm sao vậy?”
Tôi nắm chặt điện thoại, cảm nhận giọng nói của mình hơi run rẩy: “Triệu Thanh Xuyên, Tô Vân Y đâu?”
Ánh mắt của Triệu Thanh Xuyên hơi chột dạ, cúi đầu né tránh ánh mắt tôi, lí nhí nói: “Chuyện của Tô Vân Y sao tôi biết được…”
Tôi đi hai ba bước đến trước mặt anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta, lặp lại một lần nữa: “Tô Vân Y đâu?”
“Cô nghĩ tôi đã làm gì sao? Tô Vân Y chính là trời cao, còn những người khác cô không thèm để vào trong mắt.” Triệu Thanh Xuyên như bị tôi chọc giận: “Sắp diễn ra chung kết rồi, cô vẫn còn cố chấp nghĩ đến cô ta! Quách Minh Uy đã qua đó rồi, nếu cậu ta không làm được gì thì cô qua đó cũng vô ích thôi!”
Quách thiếu?
Tôi chết lặng cắn chặt môi, trong đầu hiện lên vô số cảnh tôi và Thẩm Lang sớm chiều ở chung.
Anh là người cực kì dịu dàng tinh tế, thời gian ấy tôi tập nhảy mệt mỏi, anh thường đưa tôi đến tiệm cà phê mèo kia, lúc tôi do dự đưa ra lựa chọn với cuộc đời này, anh đã bao lần tiếp thêm cho tôi sức mạnh.
Lúc đầu tôi cứ tưởng tính tình anh là vậy, nhưng dần dần phát hiện ra, ngoại trừ tôi, anh luôn bày ra vẻ mặt thờ ơ và cảnh giác với người khác.
Dù không thể xác định sự đối xử đặc biệt ấy có phải do chúng tôi cùng đến từ một thế giới khác không, nhưng bây giờ anh bị giam vào lao ngục, tôi tin chắc rằng, mình không thể chịu được hậu quả đánh mất anh.
Nghĩ đến đây, tôi đặt đàn vào tay Triệu Thanh Xuyên, sau đó nghiêm túc nhìn anh ta: “Trận chung kết tối nay có lẽ tôi sẽ vắng mặt. Ở giữa có một đoạn tôi độc tấu ghi-ta để móc nối tiết mục, anh có thể đàn giúp tôi không? Anh biết đàn mà, lúc diễn tập anh cũng nhìn rồi đó thôi.”
Triệu Thanh Xuyên không nhận đàn, tỏ ra lo lắng: “Lưu Nhất, cô làm gì vậy? Tôi nói rồi, chuyện lần này của Tô Vân Y rất nghiêm trọng, cô chạy qua đó cũng không giúp được gì đâu. Cô đừng trách tôi nói khó nghe, đây là ván cờ của hai bên tư bản, cô qua cũng chỉ là quân cờ không đáng kể thôi…”
“Thì sao?” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, nhưng sự bình tĩnh được che giấu dưới trận sóng lớn thế nào thì chỉ trong lòng tôi mới rõ: “Triệu Thanh Xuyên, nếu người xảy ra chuyện hôm nay là Thủy Tuyền, anh sẽ chọn chạy đi cứu cậu ấy, hay là tiếp tục thi đấu?”
Triệu Thanh Xuyên im bặt.
Tôi khẽ cười, dúi đàn vào ngực anh ta, thấp giọng nói: “Nếu lần này tôi còn sống trở về, sẽ cảm ơn anh đã giúp tôi đánh đàn.”
Nói xong tôi quay người định đi, Triệu Thanh Xuyên ở phía sau gọi tôi lại, giọng đượm buồn: “Một mình cô đi sao biết họ ở đâu. Tôi cho cô địa chỉ, cô nhớ đi từ cửa sau vào đấy.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Triệu Thanh Xuyên vừa mắt thế này, anh ta đưa địa chỉ cho tôi, lúc tôi đang đi còn cúi đầu nói: “Lưu Nhất, cô nhất định phải… bình an trở về.”
Địa chỉ Triệu Thanh Xuyên đưa cho tôi không cách quá xa chỗ ghi hình, tôi theo hướng dẫn tìm đến đó, phát hiện đây là một xưởng bỏ hoang nào đó gần ký túc xá. Chỗ này được phá dỡ đã xây lại một nửa, còn có vài kho hàng bị bỏ hoang.
Tôi giẫm lên cỏ trèo tường đi vào, tìm từng nhà kho một.
Ở kho hàng nhỏ gần góc Tây Bắc, tôi rẽ trái rẽ phải, vậy mà thật sự tìm thấy Thẩm Lang.
Chân tay anh bị trói bằng xích sắt khóa trên tường, đầu tóc rối bù, trên mặt dính đầy bụi và vết máu, khóe môi và trên mặt trầy xước xanh tím, sưng lên từng mảng, chiếc váy mặc trên người cũng bị xé nửa, trông thê thảm và chật vật không tưởng tượng nổi.
Trong nháy mắt đầu tôi nổ tung, đau nhức dọc theo huyết quản và thần kinh chảy xuống siết chặt trái tim tôi.
Loại đau đớn này khiến tôi gập cả người xuống, cố chịu mùi máu tanh nơi đầu lưỡi gọi tên anh: “Thẩm Lang.”
Lúc tôi thật sự cho rằng mình có thể thay đổi số mệnh, nó lại không chút lưu tình đâm tôi một nhát dao, dùng nỗi đau tột cùng nói cho tôi biết, tôi không thể phản kháng lại nó.
Hình như cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng tôi gọi, mi mắt run run, chầm chậm mở mắt. Sương mù tan đi, chỉ còn tấm gương trong suốt có thể chiếu rõ bóng người, anh không động đậy mà cứ nhìn tôi như thế.
“Hạ Quy Tuyết.” Anh nhẹ nhàng nói: “Sao em lại tới đây?”
“Sao anh lại bị nhốt ở chỗ này?” Tôi gạt nước mắt, cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Không phải Quách thiếu đến cứu anh sao?”
“Trong tay Quách thiếu có nhiều chứng cứ giao dịch tiền quyền của chúng nên chúng dùng mạng của tôi để đổi những chứng cứ kia. Tôi vừa xuống máy bay đã bị chuốc thuốc mê, lúc tỉnh lại đã ở đây rồi, những người canh chừng tôi đã ra ngoài chặn Quách thiếu rồi.”
Thẩm Lang nói, khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Hạ Quy Tuyết, em mau ra ngoài đi, cách nơi này xa một chút. Bọn họ đi rất lâu rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại!”
Tôi cảm thấy anh đang nói đùa.
Sao tôi có thể bỏ anh lại được đây?
Tôi không nói một lời, tìm xung quanh xem có thứ gì có thể chặt đứt xích sắt cho Thẩm Lang không, lục trong chiếu tủ trong góc phòng, tìm mãi tìm mãi trong đống lộn xộn đổ nát. Lúc tôi tìm thấy một cây kéo gỉ sắt trong đống đồ bụi bặm, Thẩm Lang ở cách đó không xa chợt hét lên đầy sợ hãi.
“Hạ Quy Tuyết!”
Đời này của tôi chưa từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy. Sau vài giây sững sờ, một cơn đau nhức từ gáy lan ra toàn thân, tôi nắm chặt cây kéo, nặng nề ngã xuống nền đất phủ đầy cát bụi, sau đó chìm vào bóng tối mênh mông.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nghe thấy một giọng đàn ông quen thuộc, mang theo trào phúng và điên cuồng: “Đúng là một cô gái đầy trượng nghĩa, mày đã tự tìm chết thì tao sẽ thành toàn cho mày.”
Giọng nói này… Là ngài Đồng.
Là sơ suất của tôi, không ngờ ông ta cũng có mặt ở chỗ này.
Sau khi bất tỉnh, tôi đắm chìm trong màn đêm vô bờ vô bến, vừa đi vừa nghỉ, nhưng mãi vẫn không tìm thấy một ngôi sao sáng.
Suy cho cùng, thế giới này được tạo ra từ sáng và tối, dù nơi này là nơi có sự sống và ánh sáng trong truyện, nhưng vẫn có những người không được ánh sáng chiếu tới nơi.
Những con người ấy chỉ là những người bình thường không có hào quang của nhân vật chính, bắt buộc phải lội qua dòng sông dài của nhân sinh.
Khi tôi mở mắt lần nữa, trước mắt đã là biển lửa.
Nhiệt độ cao khiến không khí bị bóp méo, khi ngọn lửa bò tới, cánh tay trần lộ ra bên ngoài của tôi bị bỏng phồng rộp lên. Cảm giác đau đớn trong mơ trở nên chân thật hơn bao giờ hết, giờ phút này hợp lại thành một với hiện thực hoang đường.
Tôi dùng toàn bộ sức lực đè nén cơn đau, loạng choạng đứng dậy, sau đó phát hiện Thẩm Lang vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở góc phòng.
Trán anh sưng lên, trên mặt vương đầu vệt máu khô. Tôi nhịn đau lảo đảo đi tới, đánh thức anh: “Thẩm Lang… Thẩm Lang…”
Mãi lâu sau anh mới tỉnh lại, bấy giờ ngọn lửa đã lan đến chiếc bàn cũ kĩ bên cạnh chúng tôi, không khí loãng khiến tôi cảm thấy khó thở, gần như sinh ra ảo giác.
Thẩm Lang khàn giọng nói với tôi: “Hạ Quy Tuyết, em đi đi.”
Tôi liều mạng lắc đầu, nước mắt mới tràn mi đã bị khói cao ngùn ngụt khiến chúng bốc hơi.
“Em phải cứu anh, em phải cứu anh…” Tôi ra sức giật chiếc xích sắt đã nóng bỏng, nói năng bắt đầu lộn xộn: “Thẩm Lang, chúng ta phải cùng nhau ra ngoài…”
“Vô ích thôi. Hạ Quy Tuyết, em nghe tôi nói.” Thẩm Lang cố gắng thở gấp, đáy mắt bị che lấp bởi làn khói trắng: “Trước đây chúng ta cố gắng thay đổi số mệnh của Tô Vân Y, tôi đã không phải đối mặt với kết cục ngồi tù rồi chết. Nhưng người đưa chứng cứ cho Mộ Dung Linh là em, bàn tay vô hình kia sẽ không cho phép thay đổi nhiều như vậy, vậy nên, kết cục của Lưu Nhất lại ập đến.”
Anh nghiêm túc, vô cùng dịu dàng ngắm nhìn tôi: “Hai chúng ta nhất định phải có một người chết thì tình tiết truyện mới buông tha cho chúng ta. Mà tôi hy vọng, người sống sót là em.”
“Sống?” Phía sau bỗng vọng lại tiếng cười của ngài Đồng: “Hai đứa chúng mày đừng ai mong sống sót! Hôm nay chết hết ở đây cho tao!”
Gã túm tóc tôi giật mạnh về sau, tôi chịu đựng đau đớn bẻ gãy hai ngón tay gã, gã gào lên một tiếng rồi buông lỏng tay ra.
Tôi ngã sõng soài trên đất, há miệng hít thở, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ.
“Hạ Quy Tuyết… Hạ Quy Tuyết…” Giọng Thẩm Lang khản đặc xuyên qua ngọn lửa cháy rực đâm vào màng nhĩ tôi: “Em đi mau…”
Tôi loạng choạng đứng dậy, thấy Thẩm Lang không biết đã đứng lên tự lúc nào, dùng xiềng xích trong tay siết chặt cổ ngài Đồng.
Trong tay ngài Đồng có một khẩu súng, gã liều mạng giãy giụa muốn bắn tôi, nhưng Thẩm Lang phía sau như dùng cả tính mạng liều mình giữ chặt nên gã không thoát ra được, chỉ đành khàn giọng quát lên: “Tô Vân Y, con điếm này! Mày phản bội tao! Những thứ tao cho mày chưa đủ nhiều à? Tao có lỗi gì, tao có lỗi gì! Chúng mày làm như vậy, bây giờ tao mất tất cả rồi, chúng mày cũng đừng mong sống tiếp!”
Ngọn lửa bén lên quần áo của gã, gã kêu lên từng tiếng thảm thiết, xích sắt bị nung đỏ rực. Nhưng Thẩm Lang như không cảm nhận được đau đớn, anh chỉ nhìn tôi, dịu dàng mà kiên định.
Sau đó anh lặp đi lặp lại một câu: “Đi… Hạ Quy Tuyết, đi mau…”
Tôi muốn khóc, nhưng dưới nhiệt độ cao và không khí loãng, tôi không khóc nổi, chỉ dùng ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn anh.
Đúng lúc này cánh cửa phía sau bỗng vọng lại giọng nói vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của Quách thiếu: “Vân Y!”
Thẩm Lang như trút được lo âu: “Quách thiếu, cậu đến rồi… Đưa Lưu Nhất đi đi, đưa cô ấy rời khỏi nơi này.”
Quách thiếu lảo đảo đi tới túm vạt áo tôi, tôi liều mạng quay đầu lại nhìn Thẩm Lang, anh siết chặt xích sắt đã đỏ rực, không cho ngài Đồng có cơ hội nổ súng.
“Chúng ta cùng đi, anh à, chúng ta cùng đi…”
Sự khó thở dường như khiến tôi mất đi ý thức, chỉ dùng bản năng lẩm bẩm những lời này, gọi anh một tiếng rồi lại một tiếng.
Tôi nói tôi không thể đi, nói Thẩm Lang anh không thể như vậy, tôi nói nếu đã không thay đổi được số mệnh, vậy chúng ta cùng nhau chết!
Quách thiếu rơi nước mắt kéo tôi đi, bên ngoài văng vẳng tiếng còi xe cảnh sát, hòa lẫn với tiếng gọi ầm ĩ, tất cả cách tôi ngày càng gần.
Trong ý thức sau cùng của tôi, Thẩm Lang bị ngọn lửa nuốt chửng, dùng đôi mắt hết mực dịu dàng nhìn tôi, đứt quãng nói: “Tôi không đi được… Sợ gì thì sẽ gặp chuyện ấy. Hạ Quy Tuyết, thật xin lỗi, tôi vẫn để em đơn độc ở lại thế giới này, ở lại đây một mình chiến đấu.”