Cùng Nam Thần Xuyên Không Thành Nữ Phụ

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc tôi và Thẩm Lang đến khách sạn thì nhân viên đoàn làm phim đã đến đông đủ rồi. Sắp xếp chỗ ngồi cho Thẩm Lang xong, nhân viên phục vụ ngập ngừng nhìn tôi, chắc là trông tôi hơi lạ mắt: “Cô gái này, cô… làm gì vậy?”

Tôi nói: “À, tôi là trợ lý của Tô Vân Y.”

Anh ta bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ về phía chiếc bàn trong góc: “Trợ lý và người đại diện ngồi ở bên kia.”

Tôi nhìn qua xó phòng trông hơi u ám, đang định qua đó thì bị Thẩm Lang níu lại, nhất quyết ép tôi ngồi bên cạnh mình.

Sau đó anh ấy nâng mắt, hiền hòa nói với nhân viên phục vụ: “Cậu không biết đấy thôi, bên ngoài cô ấy là trợ lý của tôi, nhưng tôi coi cô ấy như chị em ruột thịt vậy. Em gái, cứ ngồi cạnh chị đi, không cần đi chỗ khác đâu.”

Nhân viên phục vụ: “… Dạ, cô Tô.”

Tôi đã ngồi uống xong hai cốc coca rồi Thủy Tuyền và Triệu Thanh Xuyên mới tới, hơn nữa phía sau còn có cả Mộ Dung Linh mặt lạnh.

Trong truyện gốc, vì Mộ Dung Linh là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này nên hắn cũng tham dự bữa tiệc khai máy của đoàn làm phim. Thấy nam chính, nữ chính, nam phụ nối đuôi nhau ngồi xuống bàn chúng tôi, tôi không khỏi tấm tắc kêu kì lạ.

Thẩm Lang hỏi tôi làm sao, tôi nói: “Không ngờ kịch hay còn có phần tiếp theo.”

Thủy Tuyền ngồi cạnh Thẩm Lang, bên cạnh cậu ta là Mộ Dung Linh, còn Triệu Thanh Xuyên ngồi cạnh tôi.

Anh ta vừa ngồi xuống đã lạnh lùng hỏi tôi: “Lưu Nhất, cô là người của đoàn làm phim chúng tôi sao? Sao cô lại ngồi ở bàn này?”

Thẩm Lang ung dung nói: “Tôi và Lưu Nhất là chị em ruột khác cha khác mẹ, tôi muốn em ấy ngồi đây, anh có thành kiến gì à?”

Triệu Thanh Xuyên khinh thường: “Cô có cái quyền này ư?”

“Đạo diễn còn không nói gì thì anh có quyền gì xen vào? Bữa tiệc này anh tổ chức à? Hay anh bỏ tiền ra?” Thẩm Lang không nể tình nói: “Tự lo cho thân mình trước đi.”

“Cô!” Triệu Thanh Xuyên đập bàn, nhưng thấy Mộ Dung Linh ngồi đối diện nên cố nén giận ngồi xuống. Mộ Dung Linh là nam chính của truyện, lên sân khấu lúc nào cũng phát sáng, ảnh đế ngồi trước mặt mình, Triệu Thanh Xuyên chỉ là thần tượng hào nhoáng bên ngoài hình như không đáng chú ý lắm.

Có điều trước đây Mộ Dung Linh công khai từ chối lời tỏ tình của Tô Vân Y, nên mỗi khi nhìn Thẩm Lang trong mắt đều tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Tất nhiên khi nhìn sang Thủy Tuyền ánh mắt ấy sẽ biến thành dịu dàng hòa nhã. Tôi gắp miếng thịt dê, nói thầm với Thẩm Lang: “Hình như ảnh đế vẫn tưởng anh thích anh ta đấy, xem ánh mắt của anh ta nhìn anh kìa, cứ như anh nợ tiền anh ta ấy.”

Nghe vậy Thẩm Lang ngẩng phắt đầu lên nhìn Mộ Dung Linh, đúng lúc chạm mắt với Mộ Dung Linh. Hắn cau mày, khuôn mặt tỏ rõ chán ghét, lạnh lùng nói: “Tô Vân Y, cô đã nhận vai công chúa Trưởng Bình rồi thì diễn cho cẩn thận, đừng có phụ sự kì vọng của đạo diễn La dành cho cô.”

Thẩm Lang: “Ồ.”

Mặt ảnh đế xám xịt.

Tôi tốt bụng đề xuất: “Hay là anh qua cho anh ta một đấm, tỏ rõ thái độ bây giờ anh không thích anh ta nữa rồi.”

Thẩm Lang: “Im đi, ăn cơm của cô đi.”

Trong truyện, trong bữa tiệc này Tô Vân Y nhận ra thái độ khác thường của Mộ Dung Linh với Thủy Tuyền, hơn nữa còn có Triệu Thanh Xuyên che chở bao bọc Thủy Tuyền, lòng đố kị khiến cô ấy hắt rượu vào mặt Thủy Tuyền, còn cố tình chuốc cậu ta say để cậu ta bị nhà đầu tư Lưu Hoành kéo đi. Nhưng đến cuối cùng lại bị Mộ Dung Linh gậy ông đập lưng ông, nhốt cô ấy và Lưu Hoành đã bị bỏ thuốc vào một phòng, còn mình thì mang Thủy Tuyền đã ngà ngà say bỏ đi. Đây chính là tình tiết then chốt của truyện, bước ngoặt khiến Tô Vân Y bắt đầu hắc hóa. Sau khi nhớ lại tôi lập tức hạ thấp giọng nói với Thẩm Lang: “Đợi chút nữa kết thúc, anh nhìn Triệu Thanh Xuyên nhận điện thoại kìa, anh cũng tìm một cái cớ chuồn thôi, còn nữa, tuyệt đối đừng có bắt nạt Thủy Tuyền.”

Thẩm Lang cũng hạ giọng nói: “Tôi thì bắt nạt gì được nữ chính, tôi tránh còn không kịp đây này. Nếu không phải đạo diễn xếp cô ta ngồi cạnh tôi thì tôi còn muốn cách xa cô ta cả hai chục mét đấy.”

Hai chúng tôi xì xào bàn tán vài câu, đột nhiên đạo diễn La đang chuyện trò vui vẻ với Mộ Dung Linh quay sang nhìn Thẩm Lang: “Thế giới này không có hiểu lầm nào là không hóa giải được, Vân Y cũng chỉ ngưỡng mộ tài diễn xuất của anh Mộ Dung mà thôi. Vân Y, cô kính anh Mộ Dung một ly, chuyện này coi như qua.”

Thẩm Lang cầu còn không được, anh rót đầy chén, đứng lên, đang định mời rượu Mộ Dung Linh thì bị trượt tay, không cầm chắc ly rượu, cả ly rượu đổ thẳng xuống đầu Thủy Tuyền.

Tôi: “…”

Tôi trợn tròn mắt, Thẩm Lang cũng trợn tròn mắt.

Thủy Tuyền sợ hãi kêu lên, tiếng kêu này ba phần kinh ngạc ba phần mờ mịt bốn phần oan ức, sau đó cậu ta ngẩng đầu, hàng mi ướt đẫm run rẩy, đôi mắt mở to như chú nai con: “Chị Tô…”

Thẩm Lang vội nói: “Em gái, em bình tĩnh một chút, chị có thể giải thích…”

Triệu Thanh Xuyên ngồi bên cạnh nhảy dựng lên: “Cô làm cái gì vậy?”

Khuôn mặt của Mộ Dung Linh lạnh đi, rút khăn giấy ra dịu dàng lau rượu trên mặt Thủy Tuyền, sau đó nhìn về phía Thẩm Lang đay nghiến từng chữ: “Tô. Vân. Y.”

Ánh mắt ảnh đế lạnh như băng không hề che giấu sự tức giận, tôi định cãi nhau với hắn, nhưng suy đi ngẫm lại, trong truyện thủ đoạn của hắn độc ác vô cùng, nên lặng lẽ lùi về sau Thẩm Lang, âm thầm chọc vào lưng anh ta: “Người anh em, tự cầu nguyện cho mình đi.”

Mi mắt Thẩm Lang run run: “Hạ Quy Tuyết, cô không có nghĩa khí gì hết vậy?”

Không chờ tôi đáp lời, Thủy Tuyền đã yếu ớt lên tiếng: “Ngài Mộ Dung, xin đừng trách chị Tô, em tin chị ấy không cố ý đâu…”

“Phải phải phải, chị em, tri kỉ, em hiểu rất rõ chị.” Mặt Thẩm Lang tràn đầy cảm động: “Chị chỉ trượt tay một cái thôi, tuyệt đối không cố ý ghim trúng em đâu.”

Mộ Dung Linh nhìn Thủy Tuyền. Cái nhìn này hơi phức tạp. Trong đó xen lẫn tán thưởng, không nỡ và một chút hận rèn sắt không thành thép.

Hắn bình tĩnh nói với Thủy Tuyền: “Anh biết em có tấm lòng lương thiện, nhưng đôi khi sự lương thiện ấy chỉ đổi lấy sự lấn lướt của người khác thôi. Một khi đã bước vào giới này thì đừng ngây thơ vậy nữa.”

Mẹ kiếp, nghe thằng cha này giảng đạo lý, tôi mà là Thủy Tuyền tôi đã cho hắn một cái tát rồi. Tôi nhìn về phía Thủy Tuyền, cậu ta cắn môi một cái, nhìn Mộ Dung Linh lắc đầu: “Không đâu, ngài Mộ Dung, em tin bản thiện của người khác. Em và chị Tô không thù không oán, sao chị ấy cố ý nhắm vào em được?”

“Không thù không oán?” Mộ Dung Linh cười khẩy: “Cô ta và Tống Hinh Nhi cũng không thù không oán, nhưng ba tháng trước lúc diễn chung còn cho người ta mười mấy cái bạt tai. Cô ta và Tiêu Tiêu cũng không thù không oán, thậm chí còn là chị em tốt của nhau, nhưng lại chơi xấu người ta trong chương trình thực tế. Người phụ nữ này trời sinh độc ác, quen thói diễn trò, em thấy cô ta vô tội là đang bị cô ta lừa đấy.”

Nói xong ảnh đế lại liếc mắt sang nhìn tôi.

Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ hắn thấy tôi cũng bị lừa?

Tôi nhỏ giọng hỏi Thẩm Lang: “Sao anh làm nhiều chuyện không tử tế thế?”

“Nửa tháng trước tôi mới xuyên vào đây, mấy chuyện này đều do nguyên chủ làm mà.” Nói xong Thẩm Lang ngước lên nhìn ảnh đế: “Mộ Dung Linh, anh quan tâm tôi như thế làm gì, nhớ cả chuyện tôi chơi xấu người nào trong chương trình thực tế, hay là anh thích tôi?”

Mộ Dung Linh: “?”

Tôi: “…”

Mộ Dung Linh hít sâu một hơi, trên mặt tràn ngập giận dữ: “Tô Vân Y, cô có cần thể diện hay không?”

Thẩm Lang: “Ồ, tôi không cần, cảm ơn.”

Biểu hiện này của anh rõ ràng đã chọc tức ảnh đế, thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, đạo diễn lại đứng ra hòa giải: “Được rồi được rồi, hôm nay là bữa tiệc mừng khai máy của đoàn phim chúng ta, mỗi người nhường nhau một chút đi. Vân Y, cô… kính ngài Mộ Dung và cô Thủy mỗi người một ly đi, bày tỏ xin lỗi, việc này coi như xong. Ngài Mộ Dung, dù sao đi nữa đây cũng là ngày đầu tiên đoàn phim khai máy…”

Trong giọng nói của ông ta xen lẫn sự cầu xin, một chút cũng không giống cái danh đạo diễn, xem ra hào quang nam chính đúng là lớn thật.

Cuối cùng Mộ Dung Linh lạnh lùng mở miệng: “Tôi muốn nghe lời xin lỗi chân thành của cô ta.”

Chân thành? Cái này không phải quá dễ rồi sao? Nói gì thì nói trước khi xuyên không Thẩm Lang cũng là một lập trình viên, có lập trình viên nào không biết nói lời xin lỗi đâu?

Xin lỗi xong Thủy Tuyền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại váy áo, tôi và Thẩm Lang ngồi ăn tiếp, đột nhiên điện thoại của anh ấy đổ chuông.

Bấy giờ tiệc rượu cũng đã đến hồi kết.

Thẩm Lang nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ánh mắt hơi đổi, nói với tôi: “Là người đại diện.”

“Chị ta tìm anh làm gì?”

“Chắc là công ty lại trêu đùa tôi rồi.” Thẩm Lang nói rồi đứng dậy, vỗ vỗ vai tôi: “Cô cứ ăn đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Tôi gật đầu, thấy Thẩm Lang cầm điện thoại ra ngoài rồi mới cúi đầu gắp miếng cá rán, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Triệu Thanh Xuyên bên cạnh: “Đúng là ăn cơm chùa có khác, ăn nhiều hơn cả người khác.”

Tôi không buồn ngẩng đầu: “Nếu anh có thành kiến gì thì ăn nhiều thêm chút đi.”

Triệu Thanh Xuyên nghẹn họng, nói tiếp: “Lưu Nhất, cô đúng là không có lương tâm. Tiểu Tuyền đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại liên thủ với ả cướp vai nữ chính của người khác giở thủ đoạn hèn hạ…”

“Keng” một tiếng, tôi dùng sức ném đôi đũa lên bàn, Triệu Thanh Xuyên càng hoảng: “Cô làm gì đấy? Muốn đánh nhau à?”

“Ra ngoài một cái.”

Từ nãy đến giờ tôi không rảnh để ý đến Triệu Thanh Xuyên, nguyên nhân là do tôi thấy Mộ Dung Linh cũng đuổi theo bước chân của Thẩm Lang ra ngoài. Tình tiết trong truyện chính là như vậy. Tửu lượng của Thủy Tuyền không tốt, lại bị Tô Vân Y hắt rượu vào mặt, lúc cậu ta mơ mơ màng màng ra khỏi phòng vệ sinh đúng lúc bị Tô Vân Y ra ngoài nghe điện thoại nhìn thấy, mới đưa Thủy Tuyền đã ngà ngà say lên căn phòng trên tầng. Sau đó Tô Vân Y cố tình bỏ thuốc nhà đầu tư Lưu Hoành, định sẽ đưa hắn đến căn phòng kia, không ngờ lúc cô ấy đưa Thủy Tuyền đi bị Mộ Dung Linh bắt gặp. Tô Vân Y vừa đi thì Mộ Dung Linh cũng vào ôm Thủy Tuyền đi mất. Đợi khi cô ấy vất vả dìu Lưu Hoành vào phòng, chưa kịp đi thì cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài.

Thằng đểu Mộ Dung Linh này ra tay vô cùng độc ác. Tôi chạy ra hành lang, nhìn quanh hai bên, dựa vào trực giác đi theo hướng bên phải. Chạy chậm đến cuối đường, Mộ Dung Linh thật sự đang dìu Thủy Tuyền đã say khướt, chỉ vào Thẩm Lang trong thân xác của Tô Vân Y trước mặt với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Trên sàn là chiếc điện thoại vỡ tan tành.

Nhìn Thủy Tuyền và tờ giấy dán bên trên, rõ ràng là Tô Vân Y. Tôi đang định nói thì phía sau vọng lại một giọng nam kinh ngạc: “Mọi người ở đây làm gì thế?”

Quay đầu lại, đúng thật là Triệu Thanh Xuyên.

Một cái cửa phòng vệ sinh nho nhỏ, thế mà lại hội tụ đủ nam chính nữ chính nam phụ nữ phụ, bốn vai diễn lớn, nếu phòng vệ sinh mà có suy nghĩ thì chắc cũng rất muốn cắn hạt dưa xem kịch hay đấy nhỉ?

Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, thôi thì tôi cứ mở lời trước vậy, hỏi Thẩm Lang: “Chuyện này là sao?”

Anh ngước mắt nhìn Mộ Dung Linh, hé môi: “Tôi đứng đây nghe điện thoại của người đại diện, vừa nói được hai câu thì nam chính… ảnh đế Mộ Dung bỗng nhiên xông tới hất bay điện thoại của tôi. Tôi vừa quay đầu đã thấy Thủy Tuyền đứng sau lưng mình rồi, đang chóng mặt dựa vào tường.”

Tôi ngưỡng mộ nhìn Mộ Dung Linh. Hắn dành tất cả dịu dàng ôm Thủy Tuyền say đến mặt mày đỏ ửng trong ngực, sau đó lạnh lùng nhìn Tô Vân Y: “Chính cô nói những lời độc ác đó, chẳng lẽ trong lòng cô không tự rõ sao?”

Thẩm Lang không thèm để ý tới hắn, chỉ nói với tôi: “Người đại diện liên hệ với tôi, nói gã nhà giàu kia gãy tay nằm viện, bảo tôi đi thăm gã nên bị tôi mắng cho một trận. Tôi mắng gã không phải đói khát như thế, tôi giới thiệu cho gã vài thằng đàn ông. Hai chữ đàn ông chưa kịp nói ra thì điện thoại đã bị đập nát rồi.”

Ồ, tôi hiểu rồi.

Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.

Nhưng chuyện hiểu lầm này có phải quá trùng hợp rồi không?

Mộ Dung Linh không thèm quan tâm chúng tôi, bởi vì Thủy Tuyền trong lòng hắn đã say khướt nghẹn ngào hé miệng: “Ôi, nóng quá…”

Ảnh đế ngây người.

Sau đó hắn ngẩng đầu nói với Triệu Thanh Xuyên: “Tôi đưa cô ấy đi trước.”

Câu này là thông báo, chứ không phải thương lượng.

Thằng nhãi ngang ngược Triệu Thanh Xuyên này tất nhiên là không đồng ý: “Anh dựa vào đâu mà đưa em ấy đi? Tiểu Tuyền là em tôi, nếu có uống sau cũng phải chính tay tôi đưa em ấy về nhà…”

Mộ Dung Linh lạnh lùng nói: “Cậu không đủ khả năng chăm sóc tốt cho cô ấy, để cô ấy vô duyên vô cớ chịu nhiều tổn thương như vậy.”

Được lắm, môn bơi lội của thế vận hội lần sau được ngón chân tôi bao thầu rồi. Tôi không biết những lời này đến cùng có lực sát thương cao thế nào, nhưng Triệu Thanh Xuyên dường như bị đả kích, ngẩn người đứng yên một chỗ. Tôi trợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Linh khom người bế ngang người Thủy Tuyền lên, đầu Thủy Tuyền dựa vào lồng ngực hắn, hắn cúi đầu, trong mắt phát ra ánh nhìn dịu dàng. Sau đó hắn bế Thủy Tuyền bỏ đi.

Thẩm Lang nói với tôi: “Tôi phải về công ty một chuyến, đêm nay người đại diện và sếp, còn gã nhà giàu bị thương kia nữa, chắc sẽ đồng loạt tính sổ với tôi.”

“Hay là tôi đi cùng anh nhé.”

Thẩm Lang lắc đầu, nở nụ cười với tôi: “Cô lấy thân phận gì đi theo tôi đây? Bỏ đi, về sớm nghỉ ngơi đi. Sau hôm nay kịch hay bắt đầu rồi, đến lúc đó cô còn phải đến đây đó.”

Tôi cắn ngón tay, trong lòng điên cuồng cảm khái, khuôn mặt của Tô Vân Y cười lên thật sự đẹp vô ngần.

Thẩm Lang đi qua vỗ vỗ vai tôi, tiện tay nhặt điện thoại đã vỡ tan tành dưới đất rời đi.

Trước khi đi anh còn dặn đi dặn lại, bắt xe thì phải nhớ kĩ biển số xe, lên xe rồi phải gửi tin nhắn để anh xác nhận.

Tôi nhìn tay anh: “Điện thoại của anh bị Mộ Dung Linh ném thế kia rồi, sao tôi gửi tin nhắn cho anh được?”

Thẩm Lang thở dài, chân thành mắng: “Đần độn.”

Đương nhiên không phải mắng tôi rồi.

Cuối cùng anh nói: “Có việc gì thì cứ gọi cho Thủy Tuyền, ảnh đế ở bên cạnh cô ta, chắc sẽ không bỏ mặc cô đâu.”

Tôi gật đầu, thấy bóng dáng Thẩm Lang biến mất sau cánh cửa thang máy thì xoay người định rời đi, nhận ra Triệu Thanh Xuyên vẫn đứng sau lưng mình, tôi giật bắt người: “Anh đứng sau lưng người ta dọa ma đấy à?”

Triệu Thanh Xuyên nhếch môi, thản nhiên nói: “Tôi đưa cô về.”

Tôi: “…”

“Anh trai à, anh nhận nhầm người à?” Tôi không tin nổi nhìn anh ta: “Mẹ nó, tôi là Lưu Nhất, không phải Thủy Tuyền.”

“Tôi biết. Tôi cũng nghĩ cho Thủy Tuyền thôi, không phải cho cô.” Triệu Thanh Xuyên không nhịn được nói tiếp: “Quanh khách sạn này vắng vẻ, trời cũng không còn sớm nữa, một cô gái như cô một về một mình không an toàn.”

Tôi nhìn Triệu Thanh Xuyên. Triệu Thanh Xuyên cũng nhìn tôi.

Tôi dò xét hỏi: “Triệu Thanh Xuyên, anh thật sự là Triệu Thanh Xuyên ư?”

Không phải anh cũng xuyên không đấy chứ?

“Không phải tôi chẳng lẽ là cô à?” Giọng Triệu Thanh Xuyên ngày càng sốt ruột: “Nhanh lên, vừa rồi người đại diện tìm tôi, tôi cũng phải về phòng làm việc một chuyến.”

Mãi đến khi ngồi trong chiếc Ferrari của Triệu Thanh Xuyên, suốt quãng đường về nhà tôi đều nghĩ một vấn đề: Điều gì khiến cho nam phụ ngốc nghếch trong mắt chỉ có một người con gái duy nhất là Thủy Tuyền thay đổi tính tình?

Chẳng lẽ cuộc đối thoại giữa tôi và Thẩm Lang lúc nãy khiến anh ta ý thức được mình cũng là một thằng đàn ông?

Nghĩ mãi không có câu trả lời, tôi lại bắt đầu nghĩ đến Thẩm Lang: Ly rượu kia của anh, rốt cuộc tại sao lại đổ lên đầu của Thủy Tuyền? Chẳng lẽ tình tiết sẽ theo mạch truyện, không thể thay đổi được ư?

Tôi thuận miệng hỏi Triệu Thanh Xuyên: “Vừa rồi lúc anh đi ra có thấy nhà đầu tư Lưu Hoành không?”

“Người không liên quan như cô mà cũng nắm rõ tên tuổi các nhà đầu tư của đoàn phim à.” Triệu Thanh Xuyên bật cười, nhưng cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi của tôi: “Lúc tôi ra trước nhìn thoáng qua, hình như ông ta uống quá nhiều rượu nên lên tầng tìm một phòng ngủ.”

Không đúng… Không đúng.

Tâm trạng tôi trùng hẳn xuống, nếu mạch truyện không cho phép chúng tôi đi chệch khỏi quỹ đạo, tôi để Thẩm Lang vừa uống rượu ở đó một mình, chẳng phải đã vô tình đẩy anh vào thế khó hay sao?

Dù anh là đàn ông, nhưng giờ phút này, trong truyện này, anh lại đang ở trong thân xác của Tô Vân Y.

Nghĩ đến đây tôi đứng ngồi không yên, lập tức nói với Triệu Thanh Xuyên: “Quay lại đi, anh mau lái xe quay lại khách sạn đi.”

“Tại sao? Cô lại phát điên gì đấy Lưu Nhất?” Thằng nhãi hư đốn Triệu Thanh Xuyên này không những không dừng lại mà còn tăng tốc.

“Lúc đi Tô Vân Y đi thang máy, Lưu Hoành đang ở trên tầng, ông ta là người háo sắc thích giở quy tắc ngầm, tôi lo chị ấy gặp phải chuyện không may.” Tôi gấp gáp nói: “Anh mau quay xe lại đi, nếu không… tôi nhảy xuống xe đấy.”

Triệu Thanh Xuyên giẫm chân phanh, quay đầu nhìn tôi, nhíu mày: “Lưu Nhất, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô và Tiểu Tuyền mới là bạn thân cơ mà? Tô Vân Y luôn tìm cách hãm hại em ấy, còn cướp vai diễn của em ấy, cô còn lo cho cô ta làm gì? Vả lại tôi nghe loáng thoáng cô ta và một gã đại gia cũng qua lại, nếu thật sự xảy ra tình huống này, nói không chừng cũng là do cô ta tự nguyện.”

Tôi giơ cao tay tặng cho anh ta một cái tát.

Anh ta trừng to mắt nhìn tôi, nếu không có đai an toàn chắc anh ta đã nhảy dựng lên rồi: “Lưu Nhất, cô làm gì đấy?”

“Chuyện tôi và Thủy Tuyền có phải bạn thân, hay là tôi có phải bạn của Tô Vân Y hay không liên quan gì đến nhau?” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta. Xuyên không lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thật sự nổi giận.

“Bây giờ một cô gái có khả năng bị xâm hại, tôi đoán ra được khả năng này nên muốn đi cứu cô ấy. Kể cả cô ấy có là người dưng nước lã tôi cũng phải đi cứu cô ấy, hiểu chưa đồ đần?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio