Thẩm Lang là một con sói.
Trước khi Triệu Thanh Xuyên kịp gào lên “Sao cô dám tát Tiểu Tuyền”, anh chỉ suy nghĩ vọn vẻn hai giây rồi hướng tay lên mặt tự cho mình một cái tát.
Tôi: “…”
Triệu Thanh Xuyên:?
Tát xong anh bước lên một bước nắm tay Thủy Tuyền, chân thành hết mức xin lỗi: “Xin lỗi em gái Thủy Tuyền, chị thật sự không cố ý. Ban đầu chị định tát lệch nhưng không ngờ quá tay, xin lỗi em, chút nữa quay lại chị đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện này nữa đâu.”
Thủy Tuyền cảm động: “Em biết chị Tô không cố ý mà, chị chỉ muốn diễn ra cái hồn của phim thôi.”
Đạo diễn La cũng cảm động không kém: “Các cô yên tâm, các cô đã nói như vậy thì cảnh này phải quay thật hoàn hảo, tuyệt đối không qua loa.”
Tôi: “…”
Tiếp theo là cảnh tát đi tát lại liên tục bảy tám cái, vì không thể chống lại kịch bản nên cái nào cũng thành đánh thật. Để tránh Triệu Thanh Xuyên và Mộ Dung Linh không biết quay về từ lúc nào nổi điên, mỗi lần Thẩm Lang vô ý đánh Thủy Tuyền đều quay lại tát mình một cái cho công bằng. Vậy nên đến chiều quay xong thì mặt hai người ai nấy đều sưng tấy.
Tôi ra ngoài mua băng gạt dán cho Thẩm Lang, lúc anh dán băng lên mặt còn hỏi tôi: “Lúc nãy cô có để ý biểu cảm của nam phụ không, trông thế nào?”
“Nhìn có vẻ rất hận anh.” Tôi ăn ngay nói thật.
“Mẹ nó, tôi đánh đối thủ bị thương một nghìn thì tôi cũng thiệt hại tám nghìn rồi, anh ta còn muốn thế nào nữa?” Thẩm Lang ấm ức, sắc mặt thoắt cái thay đổi.
Tôi thấy là lạ, quay sang hỏi: “Sao thế?”
“Hạ Quy Tuyết, cô ra ngoài mua cho tôi cái băng… kia đi.” Mặt anh tự dưng đỏ lên, ôm bụng khom hẳn lưng xuống.
Tôi sững người, sau đó như bừng tỉnh: “Anh tới kì kinh nguyệt à?”
Anh gật đầu, tâm như tro lạnh.
… Kích thích, kích thích quá đi.
Tôi đã từng có một suy nghĩ điên rồ: Làm cách nào để con trai có thể được trải nghiệm cảm giác đau xé da thịt của con gái mỗi khi đến ngày dâu rụng? Nếu vậy lúc tôi lấy lý do đau bụng kinh xin nghỉ phép, cấp trên sẽ không khó chịu bảo tôi quen thói được chiều. Giờ phút này tôi bỗng hiểu ra, dù mình có dùng ba ngàn chữ miêu tả sinh động cảm giác đau đớn cùng cực ấy ra cũng không bằng để họ tự cảm nhận nỗi đau này. Tôi chạy ra ngoài mua băng vệ sinh cho Thẩm Lang, nghĩ đi nghĩ lại quyết định mua thêm hộp thuốc giảm đau và hai túi giữ nhiệt. Khi quay về, anh nhận đồ từ tay tôi, dùng khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tô Vân Y hoang mang nhìn tôi.
“Biết rồi, tôi chỉ anh cách dùng.”
Tôi kéo Thẩm Lang vào phòng vệ sinh, tỉ mỉ từng chút một dạy anh bóc gói và dùng băng vệ sinh thế nào, sau bao lâu phải thay băng, phân biệt loại dùng ban ngày và loại dùng ban đêm, túi giữ nhiệt dán vào chỗ nào. Sau khi chỉ dạy xong xuôi, tôi không nhịn được thắc mắc: “Anh xuyên không chắc cũng được hơn một tháng rồi nhỉ? Chẳng lẽ chưa bị bao giờ à?”
Anh gật đầu, khuôn mặt vẫn quyến rũ mê người như thế. Nghĩ ngợi một lúc, tôi chợt hiểu ra. Tô Vân Y là nữ minh tinh, mùa đông lạnh lẽo vẫn phải mặc váy áo hở hang đi dự sự kiện. Hơn nữa trong quá trình làm việc khó tránh việc không nghỉ ngơi đầy đủ, kì kinh không đều cũng là chuyện bình thường. Trước đây tôi tăng ca suốt đêm chạy đề án có khi mấy tháng không thấy. Haizz, dù là nữ minh tinh cũng không sung sướng như tôi tưởng.
Tôi và Thẩm Lang cùng nhau về khách sạn, lúc vào thang máy đụng phải nhà đầu tư Lưu Hoành mấy hôm trước định giở quy tắc ngầm kia. Ông ta ôm một cô gái trong ngực, lúc thấy Thẩm Lang ánh mắt lập tức trở nên ác nghiệt: “Tô Vân Y, cô…”
Tôi vội vàng ghé sát vào tai Thẩm Lang, hạ thấp giọng: “Giả vờ ngất đi.”
Những ngày qua đã rèn giũa phần nào diễn xuất của anh, nghe xong anh lập tức nhắm mắt ngả đầu vào vai tôi. Tôi đỡ anh, đau lòng kêu: “Tô tiểu thư? Tô tiểu thư. Sao chị có thể kính nghiệp đến nỗi ba ngày ba đêm không ngủ như thế, bây giờ còn mệt đến ngất xỉu thế này? Tô tiểu thư, chị tỉnh lại đi mà.”
Sắc mặt Lưu Hoành thay đổi, ôm cô gái kia bỏ đi. Tôi dìu Thẩm Lang về phòng, anh đau đến nỗi mặt mày trắng bệch vội chui vào trong chăn, thế mà vẫn không quên chế giễu tôi: “Diễn xuất của cô dở quá.”
Thấy anh đau đớn nên tôi nén giận, không thèm chấp với anh.
Mấy ngày sau, lúc đóng phim Thẩm Lang lúc nào cũng cảnh giác, chỉ sợ Triệu Thanh Xuyên giở chứng đi theo truyện gốc đẩy anh xuống nươc. Cứ tưởng đã diễn xong cảnh đó, lúc tôi nghĩ đã tránh được một kiếp nạn rồi thì Triệu Thanh Xuyên đột nhiên đẩy Thẩm Lang xuống hồ.
Nỗi sợ tràn ra từ sâu trong tim, chân tay tôi lạnh buốt hét lên: “Nhân viên cứu hộ đâu, mau cứu người.”
Lúc Thẩm Lang được đưa lên bờ thì cơ thể đã lạnh đến nỗi sắc mặt biến thành trắng bệch, tôi vội lấy tấm thảm bọc anh lại đưa anh đến phòng thay đồ thay quần áo ướt, còn lấy nước ấm cho anh uống gấp đôi lượng thuốc giảm đau.
Lúc đi ra ngoài, tôi thấy Triệu Thanh Xuyên lặng lẽ đứng ở cửa nói giọng cảnh cáo: “Tô Vân Y, không có lần sau đâu. Nếu cô còn dám giở trò hãm hại Tiểu Tuyền, tôi sẽ bắt cô trả giá gấp trăm lần.” Nói xong câu này anh ta còn quay sang nhìn tôi: “Lưu Nhất, tôi mong cô nhớ kĩ, tôi không biết Tô Vân Y cho cô bao nhiêu tiền, nhưng đó chỉ là lợi ích trước mắt, Tiểu Tuyền mới là bạn của cô.”
“Nói xong chưa?” Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta.
Triệu Thanh Xuyên sửng sốt.
Tôi đỡ Thẩm Lang đứng vững, chạy hai bước qua túm lấy cổ áo anh ta, không sợ chết nhìn anh ta: “Triệu Thanh Xuyên, mấy hôm nay Tô Vân Y không khỏe, tôi không tin anh không nhận ra. Dưới thời tiết này anh vẫn đẩy cô ấy xuống nước lạnh, anh dám nói anh không cố ý?”
Anh ta dùng cái khí thế chưa tới của anh ta nói: “Cố ý… Sao tôi lại cố ý? Cô ta đánh Tiểu Tuyền, tôi cho cô ta chút bài học thì có gì sai?”
“Thủy Tuyền?” Tôi cười khẩy: “Phải rồi, cô ấy đánh Thủy Tuyền, nhưng không quay lại tự đánh mình sao? Nếu anh thấy ngứa mắt thì đến trước mặt cô ấy ba mặt một lời, nhưng anh lại lợi dụng lúc cô ấy đứng bên hồ, khi cô ấy đang đến kì kinh nguyệt đẩy cô ấy xuống hồ nước lạnh, anh có thấy xấu hổ không?”
Mặt Triệu Thanh Xuyên tái mét: “Lưu Nhất, cô nghĩ tôi không dám đánh cả cô sao? Nếu không phải nghĩ cho thể diện của bạn thân Tiểu Tuyền…”
“Đừng đừng đừng, anh tuyệt đối đừng cho tôi thể diện, mau đánh đi.” Tôi buông anh ta ra, về tư thế phòng ngự, dẫu sao trước khi xuyên không tôi cũng từng học môn võ tự vệ Brasil hai năm, học võ không phải để chơi: “Triệu Thanh Xuyên, tôi gọi anh là đồ đần độn, anh có dám nhận không?”
Anh ta nghiến răng nhìn tôi rất lâu mới nói được một câu: “Đàn ông tốt không đánh phụ nữ” sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Tôi vẫn muốn đuổi theo thì nghe thấy tiếng Thẩm Lang yếu ớt gọi lại: “Hạ Quy Tuyết, đừng đuổi theo.”
Vừa bị rơi xuống nước, tóc anh vẫn chưa khô hẳn, ướt nhẹp dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt và môi trắng bệch, lông mi cũng rũ xuống che đi đôi mắt sáng.
Gái xinh đau ốm thật sự khiến người ta đau xót, tôi chạy tới đỡ anh, anh yếu ớt cười: “Hạ Quy Tuyết.”
“Ừm?”
“Cô đừng đi gây chuyện với cậu ta, không biết cô đã học gì, nhưng tôi vẫn sợ cô bị thương.” Giọng anh chợt lạnh xuống: “Thù này, tự tôi khác báo.”
Khoảng thời gian sau hình như Triệu Thanh Xuyên bị tôi dọa nên ở đoàn phim cố tình tránh tôi. Còn Thủy Tuyền thì tiện lúc được nghỉ thường xuyên chạy đi tìm Thẩm Lang xin lỗi.
“Xin lỗi chị Tô.” Viền mắt cậu ta đỏ lên: “Em mới biết chuyện hôm trước anh Thanh Xuyên đẩy chị xuống hồ, vì anh ấy thấy em bị chị bắt nạt. Hôm đó chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, tất cả vì hiệu quả của bộ phim đạt đến mức tốt nhất, chuyện chỉ có vậy thôi…. Em đã giải thích rõ với anh Thanh Xuyên rồi, anh ấy cũng đã hứa với em sẽ tới xin lỗi chị.”
“Anh Thanh Xuyên.” Cậu ta gọi một tiếng, kéo Triệu Thanh Xuyên qua, thằng nhãi này không hề tình nguyện nói với Thẩm Lang: “Xin lỗi.”
Tôi phì cười: “Nếu xin lỗi mà qua chuyện thì luật pháp để làm gì?”
“Làm sao, Lưu Nhất, lẽ nào cô còn muốn báo cảnh sát bắt tôi à?” Triệu Thanh Xuyên không nhịn được nói: “Với lại lần trước tôi cũng cứu Tô Vân Y một lần, coi như hòa nhau.”
“Cảm ơn Triệu đại thiếu gia đã cứu tôi, nếu sau này anh được bà cô nào để mắt, chỉ cần cầu cứu tôi, tôi cũng rất sẵn lòng chạy tới cứu anh.” Thẩm Lang lười nhác nói.
Vì rơi xuống nước nên giọng của anh hơi nghẹt âm mũi, nhưng lại vô tình khiến giọng nói của mình càng thêm quyến rũ: “Báo cảnh sát cũng chẳng ích gì, chỉ cần tôi hợp tác với bên truyền thông Thái Sầm hay mấy trang báo, lên một bài hotsearch “Triệu Thanh Xuyên đẩy một diễn viên nữ đang trong kì kinh xuống nước” thôi. Ôi, nam thần Triệu Thanh Xuyên với hình tượng lịch sự tinh tế lại có hành động này với một diễn viên nữ đang trong kì kinh nguyệt, không biết để cộng đồng mạng biết thì sẽ thế nào nhỉ?”
Công ty truyền thông Thái Sầm chính là công ty Triệu Thanh Xuyên kí hợp đồng. Anh ta coi công ty này như cái cây rút tiền, nửa lợi nhuận hàng năm của công ty đều rót vào túi Triệu Thanh Xuyên, vì công ty đánh giá cao anh ta, vì Triệu Thanh Xuyên luôn xây dựng hình tượng tôn trọng phái nữ, thậm chí anh ta còn là đại ngôn của rất nhiều đồ dùng dành cho các chị em phụ nữ. Nghe nói mấy ngày nay còn có hãng mỹ phẩm của nước nào đó muốn kí hợp đồng với ekip của anh ta, thời điểm này rất để ý đến những lời của dư luận về anh ta.
Nghe vậy Triệu Thanh Xuyên biến sắc: “Tô Vân Y, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Thẩm Lang chống cằm, cười haha nhìn anh ta: “Chẳng muốn thế nào cả, chỉ là gần đây tự dưng tôi thấy rất hứng thú với chuyện mùa đông đi bơi. Có lần xem trên hotsearch, nghe nói kĩ thuật bơi bướm của Triệu đại thiếu gia có thể so với vận động viên bơi lội, tôi rất muốn được thưởng thức một lần.”
Thủy Tuyền hoảng sợ: “Chị Tô…”
Triệu Thanh Xuyên tái mặt, không nói một câu đã cởi áo khoác ra, nghiến răng rồi nhảy vào hồ nước. Sắc mặt Thẩm Lang vẫn như cũ, không những thế còn nhàn rỗi đứng trên bờ kêu to: “Bơi bướm, nhớ là bơi bướm, tư thế phải chuẩn… Đàn ông con trai phải bơi được hai mươi phút, không thì đừng lên bờ nhé.”
Lúc Triệu Thanh Xuyên lên bờ người đã ướt đẫm, mặt mày trắng bệch. Thủy Tuyền sợ đến nỗi nước mắt lã chã, lấy thảm bọc anh ta lại. Lúc quay đầu nhìn tôi, trong mắt cậu ta rõ ràng có sự giận dỗi.
Thẩm Lang cười sảng khoái, Triệu Thanh Xuyên run rẩy đi tới, hung ác chỉ thẳng vào mặt anh: “Cô chờ đấy.” Nói xong được Thủy Tuyền dìu đi thay quần áo.
Sáng hôm sau, tôi và Thẩm Lang vừa đến đoàn phim thì thấy có chỗ nào đó không đúng. Đẩy cửa phòng thay đồ, tôi sững người, bởi vì bên trong có một cô gái mặt không cảm xúc, chính là người đại diện của Tô Vân Y tôi gặp hôm đi thử vai. Đứng cạnh chị ta còn có một người đàn ông rất trẻ với ánh mắt nham hiểm, dưới mắt có quầng thâm đen, nhìn thôi đã thấy đau thận.
Tôi nhìn sang bên cạnh, Thẩm Lang không có biểu cảm gì, còn rất thân thiện chào hỏi bọn họ: “Chị Lộ, chị đến rồi đấy à?”
“Tô Vân Y, cô chỉ là diễn viên nhỏ bé của đạo diễn La, đã tưởng mình cao lắm rồi sao?” Chị Lộ khó chịu nói: “Cô có được ngày hôm nay ít nhiều cũng có công của Quách thiếu, cô không biết ơn Quách thiếu thì thôi, lại còn gây chuyện, bây giờ dám gây sự với cả Triệu Thanh Xuyên, cô cho rằng công ty không dám đóng băng cô sao? Đừng quên, bây giờ cô đã có tuổi rồi, bất kì lúc nào những cô gái trẻ khác cũng có thể thay thế vị trí của cô. Đừng có xem mình quan trọng lắm.”
Tôi nghe mà ngu người luôn.
Nếu tôi nhớ không nhầm, trong truyện năm nay Tô Vân Y mới hai mươi lăm tuổi thôi mà? Nếu là người bình thường bây giờ mới tốt nghiệp thạc sĩ, có tuổi là có tuổi thế nào?
Không chờ Thẩm Lang trả lời, anh chàng Quách thiếu thận hư kia đã xua tay nói với chị Lộ: “Cô ra ngoài đi.”
Chị Lộ lập tức im bặt, dùng tốc độ ánh sáng chuồn mất, khi đi còn không quên đóng cửa phòng lại.
Quách thiếu liếc sang tôi: “Cô cũng ra ngoài đi.”
Tôi không nhúc nhích, chỉ đứng im tại chỗ lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta cười: “Sao? Cô muốn xen vào mối quan hệ của chúng tôi à? Được thôi, dù nhan sắc có chút không đạt, nhưng nhìn khá non tơ…”
“Quách Minh Uy.” Thẩm Lang đột nhiên lên tiếng, gọi thẳng cả họ lẫn tên của Quách thiếu: “Thời gian gần đây có vẻ cậu sống không tốt nhỉ?”
Quách thiếu ngẩn người.
Anh nói tiếp: “Bố cậu – Quách Kiện – chủ công ty khoa học công nghệ Sổ Vân, khoảng thời gian này cổ phiếu giảm không phanh, giá cổ phiếu giảm xuống gần %, còn được lên cả thời sự. Ông ta khóa thẻ tín dụng của cậu, không để cậu ra ngoài phá phách, đưa quyền quyết định một phần công ty vào tay anh trai cậu, bởi vì cảm thấy cậu cực kì vô dụng…”
Quách thiếu thẹn quá hóa giận: “Cô im miệng cho tôi.”
Nói xong giơ bàn tay lên lao về phía Thẩm Lang, Thẩm Lang không hề sợ hãi: “Ồ, cậu nhóc này, tôi khuyên cậu đừng động đến tôi, vấn đề công ty của bố cậu bây giờ chỉ có tôi mới giải quyết được thôi.”
“Cái bình hoa di động như cô thì biết cái quái gì.” Quách thiếu đờ đẫn, sau đó khinh thường nói.
Thẩm Lang lôi ra một chiếc máy tính đặt lên bàn trang điểm, vừa gõ bàn phím vừa thản nhiên nói: “Giá cổ phiếu giảm vì công ty bố cậu mới chạm đến robot trí tuệ nhân tạo tầng thứ năm, dùng cho những ngân hàng và tập đoàn lớn, độ chính xác của hệ thống và số liệu tiêu chuẩn cách biệt quá lớn, dẫn đến thiệt hại nặng nề. Chỉ là khủng hoảng quan hệ công chúng, không giải quyết vấn đề căn bản thì tất cả đều bỏ đi, bởi vì ngay từ thuật toán tầng dưới cùng NLP đã có vấn đề, sơ đồ tri thức và mã nguồn không ăn khớp với nhau.”
Quách thiếu nghe mà ngốc luôn, một lúc lâu sau mới ấp úng hỏi: “… Vậy cô nói xem nên làm gì bây giờ?”
Thẩm Lang không thèm để ý đến anh ta, chỉ điên cuồng gõ phím, cuối cùng đóng máy tính đưa cho cậu ta, bình tĩnh nói: “Mang về cho bên nhân sự cốt cán của công ty cậu xem thuật toán này, nếu họ hỏi nội dung sau đó thì liên lạc lại cho tôi.”
Quách thiếu mang máy tính đi, buổi chiều khi kết thúc buổi quay lại thấy cậu ta xuất hiện trong phòng thay đồ, vẻ mặt kích động: “Hay thật đấy. Ban đầu bố tôi đưa quyền quyết định cho anh trai tôi giờ lại giao lại cho tôi, nói muốn tôi tiếp tục giải quyết những vấn đề còn lại của công ty.”
Thẩm Lang nhướng mày nói mỉa lại hắn: “Bình hoa di động?”
“Không phải không phải không phải, chị Tô, chị Tô.” Quách thiếu nịnh nọt sáp lại gần: “Bao giờ chị theo em đến công ty anh một chuyến?”
Thẩm Lang nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Quách thiếu, cậu nói xem, cậu vô duyên vô cớ gọi trợ lý của tôi là hạng non tơ, tôi không những không tức giận còn thay cậu giải quyết một vấn đề lớn như vậy, cậu gọi tôi một tiếng bố cũng không có gì là quá đáng, đúng không?”
Tôi giật nảy mình, sau đó thấy Quách thiếu nhìn trước ngó sau, chắc chắn không còn ai khác mới nghiến răng chịu quỳ gối trước Thẩm Lang: “Bố. Bố chính là bậc sinh thành tái sinh con.”
Thẩm Lang cười nhạo một cái, quay lại nhìn tôi.
Tôi: “… Không đến mức phải như vậy.”
“Được rồi, không nói đùa nữa.” Thẩm Lang thu lại nụ cười, hất hàm về phía tôi: “Quách thiếu, cậu nói một câu xin lỗi cô ấy, lát nữa về tôi sẽ giúp cậu giải quyết nốt những vấn đề còn lại.”
Quách thiếu là một kẻ thức thời.
Ý thức được Thẩm Lang thật sự có thể giúp mình giải quyết những vấn đề sau đó, cậu ta lập tức ngoan ngoãn gửi lời xin lỗi chân thành đến tôi: “Xin lỗi Lưu tiểu thư.”
Thấy tôi hơi do dự, Quách thiếu đã sốt ruột hỏi: “Hay là Lưu tiểu thư, tôi cũng quỳ với chị một cái nhé?”
“Đừng đừng đừng, không cần đâu.” Tôi xua tay lia lịa, từ chối xong lại không khỏi tò mò: “Quách thiếu, tôi thấy cậu không phải loại công tử bột không còn thuốc chữa, sao trước đây ngôn từ cử chỉ của cậu giống nhân vật phản diện vậy?”
Quách thiếu bắt đầu mở rộng trái tim chia sẻ với tôi, giải thích người anh trai cùng cha khác mẹ kia mưu mô và giả dối nhường nào, ở trước mặt bố cậu ta thì giả vờ diễn vai anh em tốt, sau lưng thì chế nhạo Quách thiếu vô dụng không được việc gì, thậm chí còn sỉ nhục người mẹ đã qua đời của cậu ta. Quách thiếu càng nói càng nhập tâm, nói đến đoạn sau suýt nữa rơi nước mắt: “Thật ra tôi cũng không cố ý làm khó chị Tô đâu. Ngay từ đầu tôi đã thật lòng thích chị ấy rồi, chị Tô muốn gì tôi cũng cho hết, đáng ra muốn làm bạn trai của chị Tô…”
Nói đến đây cậu ta len lén nhìn sang Thẩm Lang, Thẩm Lang hờ hững cười: “Quách thiếu, bây giờ cậu vẫn muốn làm bạn trai tôi sao?”
Quách thiếu lắc muốn rớt cái đầu: “Em không xứng.”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, đồng cảm vỗ vai Quách thiếu: “Quách thiếu, chuyện này không trách cậu được, chẳng qua do cậu không nắm được kịch bản thôi. Nếu đặt trong mấy loại truyện thể loại cứu rỗi đôi bên thì cậu đã được định làm nam chính rồi.”
Quách thiếu mờ mịt nhìn tôi.
Tôi chậm chạp thu tay về: “Không làm phiền nữa, cậu và Tô tiểu thư xuất phát sớm đi, đi giải quyết vấn đề đi.”
Trước khi đi Thẩm Lang còn chạy lại hỏi tôi: “Cô thật sự không muốn đi cùng tôi à?”
Tôi lắc đầu, ngáp dài một cái: “Không đi, tôi buồn ngủ lắm rồi, về khách sạn ngủ bù trước đây.”
Thấy Thẩm Lang đã ra khỏi đoàn phim lên chiếc xe diêm dúa của Quách thiếu, tôi đốt lên đống tro tàn đã nguội trong lòng, đi về phía khách sạn hướng ngược lại.
Đêm qua lúc nằm trên giường nghịch điện thoại, tôi phát hiện gần chỗ quay phim có một quán bar mời một ban nhạc về biểu diễn. Hơn nữa còn là ban nhạc rock and roll. Tôi, Hạ Quy Tuyết, chỉ thích nghe hát live, theo tiếng nhạc xập xình ném hết mọi sầu lo.
Đang định xuất phát tôi lại nhớ ra sạc pin để quên trong phòng thay đồ nên quay về lấy, vừa bước vào đã đụng phải Thủy Tuyền. Mắt cậu ta đỏ ngầu, hình như vừa khóc một trận, thấy tôi vào là nhào tới: “Tiểu Nhất…”
Tôi không kịp tránh bị ôm chặt cứng, chỉ đành hỏi cậu ta: “Sao thế?”
Thủy Tuyền lắc đầu, không chịu nói gì, chỉ biết khóc.
Tôi chờ một lúc lâu, không nhịn được nữa nhìn quanh, phát hiện cậu ta đi ra từ phòng thay đồ của Triệu Thanh Xuyên, đoán già đoán non: “Cái tên Triệu Thanh Xuyên kia ức hiếp cậu à?”
“Tớ nói với anh Thanh Xuyên, bảo anh ấy đừng trách chị Tô, chị ấy chắc chắn không cố ý làm khó anh ấy. Nhưng anh Thanh Xuyên không nghe, còn nói tớ bị cậu và chị Tô lừa, nói cậu không phải loại tốt đẹp gì, bảo tớ đừng tin cậu…” Thủy Tuyền thút thít nói.
Tận đáy lòng tôi đang âm thầm hét to, hận không thể đánh cho Triệu Thanh Xuyên một trận.
“Triệu Thanh Xuyên đâu rồi? Ở trong đó phải không?” Tôi xắn tay áo lên: “Cậu đừng khóc nữa, đi, chúng ta đi tìm anh ta tính sổ.”
Thủy Tuyền rưng rức lắc đầu: “Anh Thanh Xuyên đi rồi, trước khi đi anh ấy còn nói tớ không biết tốt xấu… Tiểu Nhất, tớ thật sự rất buồn, tối nay có thể tâm sự với cậu không?”
Tôi cực kì khó xử: “Tiểu Tuyền, tớ cũng muốn ở bên cậu lắm, nhưng tối nay tớ có hẹn với buổi biểu diễn ở quán bar rồi.”
“Tớ đi với cậu.”
“Chuyện này… không ổn lắm?” Tôi nghẹn lời: “Quán bar… không hợp với cậu đâu…”
Nhưng Thủy Tuyền để hết ngoài tai, bắt buộc phải đi cùng tôi, tôi từ chối đủ đường thì cậu ta lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn tôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì nguyên nhân cậu ta bị mắng cũng vì nói giúp tôi và Thẩm Lang, dù chúng tôi không cần sự giúp đỡ của cậu ta, nhưng tôi vẫn ghi nhận. Nói tóm lại, từ một mình đến quán bar xem biểu diễn thành tôi và Thủy Tuyền cùng đi.
Thủy Tuyền cũng là một cao thủ, vào bar người pha chế hỏi cậu ta muốn uống gì, cậu ta dùng vẻ mặt ngây thơ thuần khiết hỏi: “Có sữa bò nóng không ạ?”
Người pha chế:?
Tôi vội kéo cậu ta ra sau lưng: “Một ly cocktail Long Island, một ly soda chanh.”
Tôi nhớ trong truyện viết tửu Lượng của Thủy Tuyền không tốt lắm, hôm tổ chức tiệc khai máy tôi đã được tận mắt chứng kiến rồi, chưa được hai ly cậu ta đã say không biết trời mây gì rồi.
Hôm nay Mộ Dung Linh không ở đây, nhỡ đâu cậu ta lại uống say tiếp, tôi rất khó mang cậu ta ra khỏi đây một cách an toàn được. Tôi và Thủy Tuyền tìm một chỗ ngồi gần sân khấu, nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy ban nhạc tới biểu diễn đâu. Tôi để Thủy Tuyền ngồi chơi một mình, còn mình thì ra sau sân khấu, đúng lúc gặp ông chủ, mới biết người đánh ghi-ta tái phát bệnh viêm ruột thừa nên được đưa đi bệnh viện rồi.
Giọng ca chính không còn cách nào: “Không thì cứ lên thôi, không thể bỏ buổi diễn hôm nay được chứ?”
Anh ta cùng tay trống và tay bass đi ngang qua tôi, trong khoảnh khắc sượt vai nhau, tôi không nhịn được mở miệng hỏi: “Các anh thiếu ghi-ta đệm hay ghi-ta chính? Nếu là ghi-ta đệm thì tôi có thể thử. Tôi nghe bài hát của các anh rồi, chỉ đánh hòa âm và điệp khúc thì không có gì khó cả.”
Giọng hát chính lập tức dừng bước, quay đầu ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó hỏi ông chủ: “Đây là…?”
Ông chủ cũng nhìn tôi, hỏi: “Cô là ai? Sao lại vào hậu trường thế này?”
“Tôi…” Trong lòng tôi nghĩ rất nhanh ra năm cái cớ, nhưng cuối cùng không dùng đến cái nào, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta: “Tôi cũng là tay chơi ghi-ta.”
Trước khi trở thành Lưu Nhất, cuộc sống của tôi đi theo một trình tự được lập sẵn. Tôi chẳng hề có hứng thú với cái nghề lập trình viên, nhưng trước khi trở thành lập trình viên tôi đã học đánh ghi-ta mười một năm trời, đã từng là người ôm giấc mộng với âm nhạc.
Năm tốt nghiệp đại học, tôi từng từ bỏ cơ hội kí hợp đồng với một công ty lớn chạy đi tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng, bị mẹ cầm gậy đuổi ba vòng quanh ngõ, vừa đuổi vừa mắng: “Hạ Quy Tuyết, mày đừng mơ mộng nữa, điều kiện gia đình thế nào, mày còn muốn đua với bọn họ, mày hơn được người ta sao?”
Tôi ôm cây đàn ghi-ta, vừa chạy vừa quay đầu lại cãi: “Sao lại không được? Con có thực lực, mẹ biết những bài hát trên mạng của con trước đây được hơn trăm vạn lượt nghe mà?”
“Vậy thì có tác dụng gì?” Mẹ tôi ra vẻ hiểu rõ mấy trò lừa bịp của tư bản chủ nghĩa: “Nhà ta không có tiền mua cái vé cho con ra mắt. Con nhìn công việc của con xem, mới tốt nghiệp ra trường lương tháng đã hơn một vạn, con có biết biết bao người mơ ước được như con không? Hạ Quy Tuyết, bố con đi trước, mẹ vất vả nuôi con lớn từng này không phải để con tham gia cái chương trình tuyển chọn vớ vẩn kia.”
Tôi dừng lại. Mẹ tôi không để ý nên cây gậy quật vào lưng tôi, tôi kêu đau một tiếng, tỏ vẻ mình thế nào cũng được. Tôi dúi cây đàn ghi-ta vào ngực mẹ, khẽ cười: “Không đi nữa. Mai con bắt đầu đi làm.”
Thứ gọi là đam mê này quá mù mịt, mà gánh nặng mưu sinh đã đủ trĩu vai rồi. Hơn nữa chuyện tôi muốn làm là chuyện dù tôi có bỏ bao nhiêu công sức cũng chưa chắc có sự hồi đáp, rất nhiều người cố chạy theo nó, khi nhìn lại đã không còn đường lui nữa rồi.
Tôi không thể để mẹ tuổi đã cao còn phải gánh thêm tôi được, hay thôi bỏ đi.