Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

chương 51: em ấy là bạn gái tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sinh nhật Hồ Nhã Hinh, Kỳ Mặc Vũ bất đắc dĩ phải diện chiếc váy đỏ theo yêu cầu của người bạn tốt. Khuất Tĩnh Văn thấy vậy cũng liền chọn một chiếc váy suông dài màu đen có kiểu dáng tương tự.

Thời gian hẹn là 7 giờ tối, địa điểm là một quán bar sân thượng sang trọng nằm ở ngay trung tâm Bắc Thành.

Kỳ Mặc Vũ hiếm khi ngồi ở bàn trang điểm tô thêm ít son, bình thường nàng toàn để mặt mộc nhưng hôm nay sinh nhật Hồ Nhã Hinh, vẫn phải ra dáng một chút.

Sau khi nhìn ngắm bản thân trong gương, Kỳ Mặc Vũ lại mở tủ lấy ra bộ trang sức Khuất Tĩnh Văn mua cho đeo vào.

Đây là hôm trước sau khi cùng Hồ Nhã Hinh mua sắm trở về, Khuất Tĩnh Văn đột ngột lấy ra tặng nàng. Không chỉ có trang sức mà còn có quần áo và mấy phụ kiện linh tinh khác. Nàng nhìn thì thấy vô cùng quen mắt, suy nghĩ kỹ lại một chút thì rõ ràng đã thấy chúng ở trung tâm thương mại.

Đây là cơ duyên trùng hợp sao?

Khuất Tĩnh Văn sau khi thay đồ xong bước ra nhìn thấy nàng ngồi đó liền bước đến đứng ở phía sau lưng, đặt tay lên bả vai: "Rất đẹp."

Kỳ Mặc Vũ ngửa đầu nhìn cô: "Chị cũng rất xinh đẹp."

Bình thường đều thấy Khuất Tĩnh Văn không sơ mi, áo thun thì chính là mặc vest. Đây là lần hiếm hoi có cơ hội nhìn thấy cô trong trang phục như thế này. Kỳ Mặc Vũ không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.

Khuất Tĩnh Văn cúi người hôn nàng: "Hôm nay có thể uống rượu."

"Thật sao?"

Khuất Tĩnh Văn gật đầu. Dù sao cũng có cô ở đó, không cần phải quá lo lắng.

Nhưng mà Kỳ Mặc Vũ lại xoay người ôm lấy vòng eo của cô: "Nhưng mà em cũng không định uống a. Không tốt cho sức khỏe."

Khuất Tĩnh Văn cười cười: "Thật ngoan."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười đứng dậy, nắm lấy tay cô: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Chỉ là chưa kịp bước mấy bước Khuất Tĩnh Văn đã kéo tay nàng lại, sau đó đưa đến một chiếc áo khoác: "Mặc cái này vào sẽ hợp hơn."

Kỳ Mặc Vũ nghi hoặc nhìn cô, sau đó nhìn lại chiếc đầm có hơi mát mẻ của mình, lập tức hiểu ra. Bảo bối nhà nàng từ khi nào lại biến thành hủ giấm đi đến đâu cũng bốc mùi thế kia. Nhưng mà không hiểu sao nàng chỉ cảm thấy ngọt ngào.

Thế là Kỳ Mặc Vũ ngoan ngoãn nhận lấy khoác vào. Có chiếc áo khoác này, nàng càng toát ra sự thành thục và quyến rũ. Khí chất nữ vương không lẫn vào đâu được.

Hôm nay Khuất Tĩnh Văn không lái xe và ngồi phía sau cùng với Kỳ Mặc Vũ, thế nên nhiệm vụ này giao lại cho Tô Tử Phong. Hắn cũng mặc lên người một bộ vest chỉn chu, nhìn vô cùng tuấn nhã.

Kỳ Mặc Vũ vừa nhìn thấy có hơi bất ngờ, quay sang hỏi Khuất Tĩnh Văn: "Tài xế nhà chị đều khí chất như vậy sao?"

"Anh ấy xuất thân từ quân đội."

Khuất Tĩnh Văn đáp.

Kỳ Mặc Vũ lại ồ lên: "Bảo sao anh ấy nhìn soái như vậy."

Tô Tử Phong ngồi ở ghế lái nghe Kỳ Mặc Vũ nói xong thầm nghĩ: Không xong rồi, tiểu thư có phải sắp đem mình đi làm món gỏi gà hay không?

Môi Khuất Tĩnh Văn mím thành một đường thẳng: "Thật vậy sao?"

Kỳ Mặc Vũ không có chú ý đến sắc mặt của cô, hồn nhiên trả lời: "Đúng vậy a."

Khuất Tĩnh Văn nhỏ giọng: "Tử Phong."

Tô Tử Phong cảm thấy sau gáy lạnh toát: "Dạ tiểu thư?"

"Lần sau đổi người khác đến lái xe."

Khuất Tĩnh Văn căn dặn.

Tô Tử Phong không nói hai lời liền lập tức vâng dạ. Mà bên đây Kỳ Mặc Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

...

Phía bên này mới 6 giờ hơn Hồ Nhã Hinh đã nhảy múa ca hát inh ỏi, âm thanh vang vọng cả một vùng trời. Những người có mặt ở đây đều là bạn học, bạn ăn chơi mà cô gom nhặt suốt mấy năm qua. Tất cả đều tụ hội lại cùng một chỗ.

Tô Giai Nghê hôm nay cũng dẫn theo Cao Lỗi đến, chính thức ra mắt với Hồ Nhã Hinh cùng Kỳ Mặc Vũ. Xem như một công đôi chuyện.

"Nè, Nhã Hinh, sang đây."

Hồ Nhã Hinh thấy Tô Giai Nghê đến thì gọi phục vụ mang đến mấy ly rượu nhét vào tay người bạn tốt: "Cầm lấy, cậu đến sớm đó, không như tên Kỳ Mặc Vũ đáng ghét kia."

"Chắc là kẹt xe, mình cũng khó khăn lắm mới đến đây được. May là A Lỗi chạy mô tô."

"Phải rồi, chính thức giới thiệu với cậu. Cao Lỗi, bạn trai mình."

Tô Giai Nghê vẻ mặt đầy tự hào.

Hồ Nhã Hinh giơ tay ra: "Hồ Nhã Hinh, bạn thân của Giai Nghê. Chúng ta cũng không phải lần đầu gặp mặt a."

Mấy lần trước quả thực bọn họ đều đã chạm mặt qua, chẳng qua là chưa nói chuyện. Hôm nay mới có thể chính thức chào hỏi.

Cao Lỗi giơ tay đáp lễ: "Chào em. Cảm ơn em thời gian qua chiếu cố Giai Nghê."

Hồ Nhã Hinh xua tay: "Nói gì chứ, chúng em là bạn tốt. Vả lại Giai Nghê cậu ấy là một đứa trẻ mạnh mẽ nha, không cần phải dựa vào ai."

Cao Lỗi cười cười: "Em nói phải."

Mấy người bạn của Hồ Nhã Hinh lâu không thấy cô quay lại thì chạy đến tìm: "Ha, thì ra cậu ở đây."

Sau đó lại nhìn đến Cao Lỗi đang đứng đối diện: "A Lỗi, sao cậu ở đây? Mình còn tưởng cậu đang cùng em gái xinh đẹp nào đó nhảy múa chứ."

Ánh mắt Cao Lỗi đảo qua một cái: "Cậu đừng đùa như vậy chứ, bạn gái mình sẽ không vui."

Sau đó hắn nắm lấy tay Tô Giai Nghê: "Giới thiệu với cậu đây là Giai Nghê, bạn gái mình."

Người kia chớp chớp mắt: "À, thì ra là vậy, lãng tử quay đầu."

1

"Được rồi, các cậu sang bên kia ngồi đi, đợi Mặc Vũ đến liền có thể bắt đầu."

Hồ Nhã Hinh nhắc nhở.

Tô Giai Nghê nắm tay Cao Lỗi: "A Lỗi, chúng ta sang bên kia."

Hắn ghé vào tai Tô Giai Nghê hỏi: "Mặc Vũ có phải là người lần trước trên sân khấu không?"

Tô Giai Nghê gật đầu: "Đúng vậy. Cậu ấy rất tốt, giúp đỡ em không ít."

Cao Lỗi nghe xong cũng không hỏi gì thêm, yên lặng ngồi uống rượu.

...

Ánh đèn không ngừng chớp tắt, gương mặt những người trẻ ở đây cũng dần ửng đỏ. Bọn họ không ngừng lắc lư theo điệu nhạc, cười nói vui vẻ.

Lúc này Kỳ Mặc Vũ mang theo Khuất Tĩnh Văn từ cửa bước vào, trong một khoảnh khắc, những người có mặt tại đây cũng quên luôn phản ứng.

Ai vậy? Nhã Hinh mời nghệ sĩ đến biểu diễn à?

Trời ơi cái khí chất này, không phải là diễn viên hạng A đó chứ?

Không có khả năng, nhìn họ không quen mặt. Tôi thấy giống tiểu thư hào môn thế gia hơn. Chắc là bạn Nhã Hinh.

Là nhà nào? Tôi muốn cưới vợ gấp.

Tự dưng tôi thấy tay chân lạnh toát.

...

Nhóm người bu lại thành một cụm, ai cũng nhìn hai người đưa ra vài câu đánh giá, sau đó lại hướng ánh mắt chờ đợi Hồ Nhã Hinh.

Hồ Nhã Hinh khó khăn chen qua khỏi đám người, hướng đến vị trí Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ: "Đến rồi, đến rồi. Tôi chờ hai người mà tóc sắp bạc luôn rồi."

"Cậu chỉ biết nói khoác."

Kỳ Mặc Vũ quở trách.

Khuất Tĩnh Văn bên cạnh đưa đến một hộp quà: "Sinh nhật vui vẻ. Đây là quà của tôi và Mặc Vũ."

Hồ Nhã Hinh liền phấn khởi ra mặt: "Em có thể mở nó ra xem không?"

Quà của Khuất Tĩnh Văn, cô thực sự rất muốn biết bên trong chứa gì.

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười gật đầu. Hồ Nhã Hinh liền không đợi được mở ra. Quần chúng ăn dưa cũng chạy đến phụ giúp cô một tay để nhanh chóng khui ra chiếc hộp.

"Là túi Hermes phiên bản giới hạn đó."

"Khuất lão sư, Mặc Vũ, mình cảm động sắp khóc rồi, huhu."

Những người vây xung quanh cũng mắt chữ A mồm chữ O. Âm thanh bàn tán lại bắt đầu vang lên.

Chịu chi như vậy chắc là thiên kim hào môn hàng thật giá thật rồi.

Cái đó có tiền cũng chưa chắc mua được, huhu.

...

Hồ Nhã Hinh tiến đến ôm Kỳ Mặc Vũ: "Mình sẽ đối xử tốt với cậu cả đời."

Kỳ Mặc Vũ vỗ vỗ vai cô: "Không cần, không cần. Cũng không phải mình trả tiền."

Hồ Nhã Hinh nghe vậy lại muốn quay sang ôm Khuất Tĩnh Văn, nhưng sau đó kịp thời dừng lại: "A, ngại quá, thói quen ạ."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười không nói gì.

Hồ Nhã Hinh dẫn theo hai người tiến đến chỗ ngồi. Mấy người bạn của Hồ Nhã Hinh dù đang rất tò mò nhưng linh cảm mách bảo họ không nên đến gần, thế là đứng từ xa mà nhìn ngó. Chỉ có những người tương đối thân thiết với Hồ Nhã Hinh mới ngo ngoe rục rịch tìm thời cơ nhiều chuyện.

Tiền Bảo Linh huých vai Hồ Nhã Hinh: "Nhã Hinh, hai người đó là ai vậy?"

"Người mặc váy đỏ là bạn thân nhất của mình, Kỳ Mặc Vũ. Bên cạnh là Khuất Tĩnh Văn là bạn... à cũng là bạn của mình."

Hồ Nhã Hinh không dám chắc Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ đã muốn công khai chuyện này chưa nên trước tiên vẫn nên giấu kín. Nếu muốn chính chủ có thể tự nói ra.

Tên nhan khống như Tiền Bảo Linh lập tức hò reo: "Giới thiệu cho mình đi, mình muốn liếm."

Hồ Nhã Hinh gõ đầu cô: "Liếm cái đầu cậu, mau đi thôi."

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ bên này vừa ngồi xuống bên cạnh Tô Giai Nghê. Tô Giai Nghê lập tức mang Cao Lỗi đến giới thiệu.

Khuất Tĩnh Văn nhìn qua người này, ánh mắt thoáng qua vài tia không rõ. Có thể do cô nhạy cảm, nhưng kinh nghiệm nhìn người nói cho cô biết Cao Lỗi không đáng tin. Chỉ là chuyện riêng tư của người khác, cô cũng không tiện xen vào.

Vừa lúc này thì giọng nói của MC vang lên: "Giờ lành đã đến, xin mời chủ tiệc tiến lên phía trước."

Hồ Nhã Hinh vẫy vẫy tay với mọi người sau đó nhanh chóng tiến về sân khấu.

MC thấy cô ổn định vị trí mới nói tiếp: "Trước tiên xin mời Hồ tiểu thư có đôi lời phát biểu."

Hồ Nhã Hinh nhận lấy micro, tươi cười: "Hôm nay rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây, cùng tôi đón sinh nhật 20 tuổi. Thời gian quý giá, chỉ mong hôm nay mọi người chơi vui vẻ, không say không về."

"Không say không về."

Âm thanh hò reo lập tức vang lên.

MC ngay lập tức tiếp lời: "Xin mời Hồ tiểu thư thực hiện nghi thức thổi bánh kem và ước nguyện."

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đẩy ra chiếc bánh kem ba tầng, âm nhạc cũng theo đó vang lên. Hồ Nhã Hinh làm xong hết thảy thì nâng lên ly rượu: "Quẩy thôi."

Bài Happy Birthday chuyển sang remix, theo sau đó là những ánh đèn chớp tắt đến hoa cả mắt. Cả đám người ùa về sân khấu, nắm tay nhảy múa.

Khuất Tĩnh Văn bên này cũng không bị âm thanh làm cho nhiễu loạn, cô chỉ tập trung cầm lấy cái thìa, đút thức ăn cho Kỳ Mặc Vũ.

Nàng nhai hết trái nho trong miệng rồi hướng Khuất Tĩnh Văn mỉm cười: "Ngọt quá."

"Có muốn ăn nữa không?"

Khuất Tĩnh Văn hỏi nàng.

Kỳ Mặc Vũ gật gật đầu: "Muốn a."

Khuất Tĩnh Văn đút, nàng đều muốn. Có no không đi nỗi cũng muốn.

Lúc này Hồ Nhã Hinh không biết từ đâu chui ra chạy đến nắm tay Kỳ Mặc Vũ và Tô Giai Nghê: "Lại đây cùng nhảy nào, các cậu nể mặt mình đừng có ngồi yên một chỗ chứ."

Riêng Khuất Tĩnh Văn thì có thể ngồi, cô cũng không dám đụng đến.

Kỳ Mặc Vũ nhìn Khuất Tĩnh Văn một cái, thấy cô gật đầu mới bất đắc dĩ đứng lên hòa vào dòng người.

Cao Lỗi ở bên dưới thấy Khuất Tĩnh Văn ngồi một mình mới thử đến bắt chuyện: "Khuất lão sư."

Khuất Tĩnh Văn hạ mắt, nở một nụ cười tiêu chuẩn.

"Thấy cô thân thiết với Mặc Vũ như vậy, chắc hẳn rất hiểu rõ em ấy?"

Khuất Tĩnh Văn ngoài mặt vân đạm phong khinh nhưng trong đầu đã gõ lên một hồi chuông cảnh báo. Có lẽ Tô Giai Nghê vẫn chưa nói với hắn quan hệ của hai người. Thế là cô thuận nước đẩy thuyền.

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Cao Lỗi cười cười: "À là thế này. Giai Nghê cùng Mặc Vũ là bạn thân, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút để có cách cư xử cho thỏa đáng đó mà."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Có lòng."

"Nghe nói Kỳ gia rất có tiếng ở Vĩnh Thành. Cô xem, thân phận chênh lệch, Giai Nghê không tránh khỏi tự ti đi?"

Cao Lỗi cảm thán.

Khuất Tĩnh Văn cười như không cười: "Tôi thấy quan hệ họ rất tốt, có phải cậu nhạy cảm quá rồi không?"

Cao Lỗi lắc đầu: "Em ấy đương nhiên không dám thể hiện ra, nhưng tôi thì hiểu rất rõ."

Khuất Tĩnh Văn nhướng mày: "Thật vậy sao?"

Rõ ràng là Cao Lỗi đang muốn ở chỗ cô thăm dò Kỳ Mặc Vũ, nhưng cứ phải lôi kéo Tô Giai Nghê vào. Khuất Tĩnh Văn âm thầm lắc đầu.

Cao Lỗi không thấy có gì không ổn, tiếp tục dò hỏi: "Khuất lão sư có biết, Mặc Vũ đã có bạn trai chưa?"

Khuất Tĩnh Văn đảo mắt, ngón tay mân mê ly nước trái cây trên tay.

Cao Lỗi thấy vậy thì nói thêm: "Tôi có một vài người bạn còn đang độc thân, chỉ muốn giới thiệu cho em ấy."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh hơn bao giờ hết: "Thật ngại quá, vừa hay em ấy là bạn gái của tôi."

Cao Lỗi rùng mình một cái, vờ vỗ đùi: "À, thì ra là vậy. Là tôi chưa tìm hiểu kỹ."

2

Khuất Tĩnh Văn mở miệng: "Không sao. Nhưng mà... cậu nên thành thật một chút."

Cũng không biết Cao Lỗi có hiểu ý của cô hay không. Khuất Tĩnh Văn thầm nghĩ sau khi trở về nên nói với Kỳ Mặc Vũ kêu Tô Giai Nghê chú ý một chút.

Kỳ Mặc Vũ chơi đùa mệt mỏi liền chạy đến chỗ Khuất Tĩnh Văn, tự nhiên dựa vào bả vai cô: "Mệt chết em rồi."

Nàng quả thực không phù hợp với mấy chỗ tiệc tùng này, quơ tay múa chân một hồi đã không muốn đứng vững.

Khuất Tĩnh Văn lấy cho nàng ly nước, sau đó lấy khăn giấy lau khô mấy giọt mồ hôi trên trán: "Về?"

Kỳ Mặc Vũ uống một ngụm nước mới hướng cô trả lời: "Được a, chơi như vậy là đủ rồi."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười, ánh mắt đầy sủng nịch: "Thật ngoan."

Hai người nắm tay nhau tiến đến chào hỏi Hồ Nhã Hinh, Hồ Nhã Hinh lúc này đã say mèm nên cũng không có sức lực đi giữ người, thế là đành vẫy tay chào tạm biệt.

Thật hiếm hoi Khuất Tĩnh Văn mới xuất hiện ở những buổi tiệc như thế này. Từ trước đến nay cô chỉ tham gia các buổi tiệc quan trọng của gia tộc, đến cả tiệc cuối năm của Khuất thị còn không thấy mặt mũi.

Nếu như hôm nay không phải đi cùng Kỳ Mặc Vũ, sợ là những người ở đây không có cơ hội ngắm nhìn dung nhan người thừa kế Khuất gia.

Chỉ tiếc là họ không hề hay biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio